Lâm Uyên Hành

Chương 41: Cầu Thủy Kính và đại nhân vật



Dịch: Tiêu Dao Miêu Các

Trong gian phòng phía tây, Tô Vân đốt lửa, cởi sạch y phục rồi dùng tuyết lau rửa vết máu trên cơ thể, lại xử lý qua vết thương trên lưng, xong xuôi rồi hắn mới mặc quần áo lại.

"Y phục của ta lại dính máu rồi." Thiếu niên nhíu mày, quan sát vết máu dưới ánh lửa: "Lại phải mua đồ mới. Mặc đồ dính máu vào thành, liệu có bị người trong thành coi là quái vật không nhỉ?"

Hắn vẫn cố gắng khiến bản thân hắn trông giống một thiếu niên bình thường, chứ không giống thiếu niên xuất thân từ khu không người Thiên Thị viên.

Tô Vân ăn mặc chỉnh tề, đi dọn thi thể đám vượn yêu ra khỏi đại điện của miếu thờ, sau đó mới quay về bên đống lửa, thầm nghĩ: "Ban đêm không thể tìm kiếm đám người Hoa nhị ca, chỉ có thể chờ tới khi mặt trời mọc."

Hắn thực sự quá mệt mỏi, nên đã ngủ thiếp đi bên đống lửa từ lúc nào không biết.

Không biết bao lâu sau, Tô Vân tỉnh lại, thấy đống lửa sắp tắt, hắn đang định thêm củi, chợt nghe thấy tiếng đối thoại vang lên bên ngoài: "... Thân là sĩ tử Thiên Đạo viện, đương lúc nguy nan, mà ngươi lại muốn đi du học! Học vấn người Tây thì có gì tốt? Người Tây tiến đánh, chia cắt lãnh thổ Nguyên Sóc ta, bắt con dân của ta, muốn triều đình phải đền tiền, vậy mà ngươi còn muốn đi Tây Dương! Ngươi chính là sĩ tử của Thiên Đạo viện cơ mà..."

Một giọng nói khác vang lên: "Huynh trưởng, chẳng lẽ huynh không nhìn ra sao? Thời đại của cựu thánh đã qua rồi! Bên kia đại dương, nơi mà chúng ta cho là đám man di mọi rợ, quốc lực đã hơn hẳn Nguyên Sóc chúng ta rồi! Ta phải đi du học, phải học được bản lĩnh của bọn họ!"

Tô Vân hơi ngẩn ra: "Giọng nói này..."

"Du học ở nước bọn họ, học thứ học vấn của người Tây? Ngươi là học Nho đó, ngươi định phản bội Nho học, phản bội tổ tông hay sao?"

"Ta sử dụng Tây học, bản chất vẫn là Nho. Học huynh, xin hãy theo ta đi du học, Trung học là học, Tây học để dùng, cứu lấy quốc gia này, níu kéo thời cuộc sắp sụp đổ!"

"Chỉ có ở lại mới là cứu lấy đất nước này, chỉ có giữ tuyệt học cựu thánh thì mới có thể cứu vớt quốc gia, giữ được tinh khí thần của Nguyên Sóc mới là cứu quốc gia này! Bằng không truyền thống dân tộc cũng mất theo! Cầu Thủy Kính! Ngươi đứng lại đó cho ta!"

Tô Vân đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ. Dưới ánh trăng, có hai thiếu niên với tư thế oai hùng hừng hực sức sống đang đứng trong sân của miếu thờ, bọn họ được tạo nên từ những điểm sáng của ánh trăng tụ tập lại.

Một người trong đó có tướng mạo loáng thoáng có thể nhìn ra là Cầu Thủy Kính thời trẻ, người còn lại mày rậm mắt to, có vẻ cao lớn hơn Cầu Thủy Kính.

Cả hai đều trông rất hiên ngang.

Tô Vân ngẩn ra: "Chấp niệm của tính linh?"

Cảnh tượng và âm thanh này, cùng với hai thiếu niên oai hùng rạng rỡ trong sân kia hẳn đều là chấp niệm của tính linh mà miếu thờ này cung phụng.

Trong ánh trăng đêm nay, chấp niệm của tính linh này bùng nổ, hóa thành ông ta của thời niên thiếu.

Mà người đang nói chuyện với ông ta chính là Cầu Thủy Kính khi còn là thiếu niên.

"Lúc trẻ Thủy Kính tiên sinh là sĩ tử của Thiên Đạo viện?"

Tô Vân nhìn hai thiếu niên trong sân, bọn họ vẫn còn đang tranh chấp về việc có nên đi du học hay không, thầm nghĩ: "Chủ nhân của miếu thờ này hẳn là cũng thuộc về Thiên Đạo viện. Thủy Kính tiên sinh muốn đi du học ở đất nước khác để nắm được tri thức, mà chủ nhân của miếu thờ này cảm thấy hẳn là phải giữ gìn tuyệt học của cựu thánh. Vì điều đó mà bọn họ đã mâu thuẫn với nhau sao?"

Chấp niệm của tính linh đang dần dần tan rã.

"Học huynh, ta sang bờ bên kia đại dương cầu học, chờ vài thập niên nữa ta quay lại, xem hai ta ai đúng ai sai đi." Giọng nói của Thủy Kính tiên sinh vang lên.

Chấp niệm của tính linh tan đi, bóng dáng hai người thiếu niên trong sân cũng biến mất từng đốm một.

Tô Vân đẩy cửa phòng đi ra sân, mải mê suy nghĩ: "Cuộc đối thoại khiến chủ nhân miếu thờ đến chết vẫn còn ghi nhớ, thật sự quan trọng vậy sao?"

Mặc dù hắn thuộc làu làu kinh điển của cựu thánh, nhưng tới lúc này hắn lại không phán xét được Thủy Kính tiên sinh và chủ nhân miếu thờ ai đúng ai sai.

"Hẳn là chủ nhân miếu thờ này cũng là một người đáng để kính trọng nhỉ? Ông ta giống với Thủy Kính tiên sinh, đều muốn cứu lấy đất nước này."

Tô Vân hoạt động cơ thể, vốc lên một ít tuyết rửa vết máu trong đại điện.

Tối hôm qua hắn đã quyết chiến một trận với đám vượn yêu Viên Gia Lĩnh trong đây, làm bẩn nền của đại điện, mà hắn thì tự cảm thấy để lại vết bẩn là bất kính với chủ nhân của miếu thờ.

Sau khi làm xong xuôi, người Tô Vân nhễ nhại mồ hôi, hắn bèn ngồi nghỉ tạm bên ngoài cửa miếu.

"Nhóc mù, ngươi biết quỷ thần trong miếu sao?" Một giọng nói vang lên.

Tô Vân quay sang nhìn về nơi phát ra giọng nói, chỉ thấy bên cạnh miếu thờ là một tòa nhà khá lớn, trước cửa còn có đặt một đôi sư tử đá. Một ông lão gầy gò ngồi trên thềm, cười tủm tỉm vẫy Tô Vân.

Tô Vân ngạc nhiên không thôi, lúc hắn tới miếu thờ này thì không hề thấy quanh miếu thờ có tòa nhà lớn như vậy.

"Tiền bối biết ta?" Tô Vân tò mò hỏi.

Ông lão gầy kia cười nói: "Chúng ta cùng bày quầy ở trên chợ trời, ta là quầy hàng ở đường thứ chín mươi bảy ở bên phải đường, còn ngươi là quầy hàng trên đường thứ chín mươi hai ở bên trái. Đương nhiên là ta biết ngươi rồi. Chúng ta bán hàng với nhau đã nhiều năm rồi ấy chứ!"

Con đường mà ông ta nói chính là đường phố trong chợ quỷ, từ Thiên Môn vào thì quầy hàng của Tô Vân nằm ở cửa đường hẻm thứ chín mươi hai.

Tô Vân lấy lại tinh thần, vội vàng chạy tới.

"Vị hàng xóm này được đưa tới từ hai tháng trước." Ông lão gầy kia cười khà khà: "Một người bạn của ta đã xây tòa nhà này cho hắn. Người bạn kia tên là Cầu Thủy Kính, từng tới chợ trời, từng đi theo ngươi. Ngày đó hắn tới đây hàn huyên với ta một lát. Hắn nói, người trong ngôi nhà này là một đại nhân vật ở Đông Đô, cũng là bạn cũ của hắn. Lần này hắn về đây là để phúng điếu vị đại nhân vật này."

Tô Vân kinh ngạc thốt lên: "Miếu thờ này là do Thủy Kính tiên sinh xây dựng?"

Lâu Ban gật đầu: "Là hắn tìm mấy yêu quái về xây, hắn bỏ tiền thuê. Người thầy này của ngươi rất giỏi, là kẻ có tài lớn, bản lĩnh sâu không lường được. Mấy tháng rồi ngươi không tới chợ trời, xảy ra chuyện gì sao?"

Tô Vân nói: "Mắt ta được chữa khỏi rồi, cho nên không đi nữa."

Lâu Ban quan sát hắn, nói: "Ngươi định vào thành?"

Tô Vân gật đầu: "Ta đi học ở Sóc Phương. Thủy Kính tiên sinh nói, tri thức của cựu thánh đã lạc hậu, bắt buộc phải vào thành học theo tri thức mới."

Lâu Ban thản nhiên nói: "Tri thức của cựu thánh có một phần là lỗi thời, phần khác là lâu không cải cách, đây là điều không thể bàn cãi. Ngươi có biết vì sao không?"

Tô Vân lắc đầu.

Hắn theo Dã Hồ tiên sinh học được một bụng kinh điển cựu thánh, hiện giờ xem ra chỉ có lý giải những công pháp như Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí thiên và Tiên Viên Dưỡng Khí thiên thì tốc độ có vẻ nhanh, chứ cũng không có điểm gì khác biệt.

"Ta cũng từng đi du học." Lâu Ban cười nói: "Phương pháp học tập của người Tây là học để sử dụng, quả thực cao minh hơn chúng ta. Nhưng bọn họ có một điểm thua kém chúng ta, mà điểm ấy chính là sở trường của cựu thánh."

Tô Vân lòng thoáng động, khom người nói: "Xin tiền bối chỉ giáo."

Lâu Ban đứng dậy, duỗi lưng một cái rồi nói: "Người Tây hỏi các vị thần, mà cựu thánh thì hỏi người."

Tô Vân lập tức hiểu được ý của ông ta.

Hỏi các vị thần có nghĩa là mọi việc đều hỏi thần linh, không tự quyết gì cả mà giao hết cho thần linh, mời thần tới chỉ bảo chuyện nhân gian.

Còn hỏi người là có ý mọi việc đều do con người, con người tự quyết định chuyện nhân gian, không có cái gọi là thần linh can thiệp.

Điểm này đúng là do cựu thánh khởi xướng, hỏi muôn dân chứ không hỏi quỷ thần, tránh xa quỷ thần.

"Tri thức của cựu thánh khuyết thiếu về sử dụng, phần lớn là chỉ dạy ngươi tu luyện rèn luyện tâm linh. Người Tây đã bổ sung điểm này, cho nên người Tây đã hùng mạnh lên."

Lâu Ban nói: "Hiện thời Nguyên Sóc đã suy yếu một thời gian dài, nhưng chỉ cần học tập phương pháp của người Tây, học để sử dụng, bỏ hết những khiếm khuyết của cựu thánh, biến tri thức cựu thánh thành tri thức mới. Ta cảm thấy, chúng ta hẳn là có thể chiến thắng người Tây. Ta và Cầu Thủy Kính giống nhau, đều là người của tân học."

Tô Vân nhất thời kích động: "Tiền bối, người là Thánh nhân của tân học sao?"

"Tân học từ xưa tới nay không có Thánh nhân." Lâu Ban lắc đầu nói: "Chí ít đến khi ta chết vẫn còn chưa có. Nhóc mù, nếu ngươi vào thành cầu học mà nói, ta gửi gắm ngươi một chuyện."

Ông quay người đi vào trong nhà của mình, lấy một cái hộp gỗ ra rồi đặt vào tay Tô Vân, nói: "Lúc ta chết, đám sĩ tử môn hạ hồ đồ, chôn cả chiếc chìa khóa này theo. Ngươi cầm lấy nó, hoàn thành một chuyện thay ta."

Tô Vân ước lượng hộp gỗ, chỉ thấy nặng trịch như muốn rơi xuống, hệt như bên trong đặc ruột, bèn hỏi: "Tiền bối muốn ta hoàn thành chuyện gì?"

Lâu Ban cười nói: "Chuyện đơn giản. Ngươi vào thành Sóc Phương, nếu rảnh thì cầm nó đi xuống dưới thành xem giúp ta thứ ta giấu ở đó lúc sinh tiền có còn không. Hoàn thành chuyện này, chìa khóa của ta sẽ thuộc về ngươi."

Tô Vân hiểu ra, đây là quy tắc của chợ quỷ Thiên Môn, đương nhiên trong lòng hắn thì nơi đó không phải chợ quỷ, mà là chợ đêm Thiên Môn, hay còn gọi là chợ trời.

Quy tắc của chợ trời rất đơn giản, đó là lấy đồ của người ta thì phải hoàn thành tâm nguyện cho họ.

Nếu như không thể hoàn thành được tâm nguyện trong thời hạn, như vậy "chủ nhân bảo vật" sẽ lấy lại bảo vật.

Lúc trước Tô Vân cũng là một trong những người bán bảo vật ở chợ trời, đương nhiên bảo vật của hắn cũng không phải là bảo vật chân chính, chỉ là vật chôn theo của chính hắn. Mà đám quỷ thần như Lâu Ban mới có thể lấy ra thần binh tính linh chân chính, hơn nữa chúng chắc chắn đều là loại tốt nhất.

Tô Vân cất hộp gỗ đi, khom người nói: "Tiền bối yên tâm, vãn bối ắt sẽ không phụ sự nhờ vả!"

Lâu Ban cười nói: "Cũng không có gì. Ta chỉ là thấy Cầu Thủy Kính thưởng thức ngươi, cho nên cũng thưởng thức ngươi theo hắn, cho rằng ngươi có thể làm được mà thôi. Được rồi, được rồi, trời sắp sáng, việc của ngươi cũng sắp đến rồi, ngươi cần phải đi."

"Việc của ta sắp đến rồi?" Tô Vân không hiểu.

Lâu Ban chép miệng. Tô Vân quay đầu nhìn thì thấy cây cối trong núi rừng đung đưa, tuyết rơi tán loạn, từng gốc cây răng rắc đổ xuống.

"Viên Tam tổ sư!"

Tô Vân kinh hãi, vội vàng đeo bọc đồ, cung kính khom người với Lâu Ban rồi lập tức cầm một đầu của Thần Tiên Tác, tung nó leo thẳng lên trời cao.

Hắn vừa mới cầm lấy Thần Tiên Tác, được đưa vào không trung, chợt nghe thấy giọng của Lâu Ban truyền tới: "Nhóc mù, ngươi cũng là linh sĩ, chưa chắc đã thua kém hắn ta, hà cớ gì sợ hắn?"

"Ta là linh sĩ?" Tô Vân kinh ngạc, rõ ràng hắn vừa mới tu luyện đến Trúc Cơ tầng sáu, trở thành linh sĩ từ khi nào?

Hắn không kịp nghĩ nhiều, Viên Tam tổ sư trong rừng núi phía dưới cả người đầy máu, nghiêng người cõng một cây gậy sắt to bằng cánh tay, nổi giận gầm lên xông ra khỏi núi rừng, chộp lấy Thần Tiên Tác.

Tô Vân nhanh chóng leo lên trên, rồi vội vã kéo dây thừng lên. Viên Tam tổ sư tung người nhảy lên, với tay nhưng bắt hụt, không thể không hạ xuống đất.

Con bạch viên hung dữ kia đứng dậy, toàn thân đầy những vết thương trông rất đáng sợ, hiển nhiên trận chiến với quỷ quái khổng lồ kia đã khiến lão bị thương nặng.

Viên Tam tổ sư sầm mặt, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Tô Vân ôm lấy dây thừng bằng cả tay chân, rồi chui vào trong bầu trời đêm.

"Giết nhiều con cháu Viên Gia Lĩnh ta như vậy, ngươi tuyệt đối đừng mong sống sót ra khỏi Thiên Thị viên!"

Viên Tam tổ sư giơ hai tay lên đấm vào ngực, ngửa mặt lên rít gào. Trên lớp tuyết bên cạnh lão, trước tòa miếu thờ mới xây này, bày mười mấy thi thể yêu vượn, rõ ràng là đám cao thủ Viên Gia Lĩnh đã bị Tô Vân giết chết trong miếu!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.