Lầm Tưởng Trưởng Công Chúa Là Thiếp Thất Mà Nuôi

Chương 58



Nhan Tĩnh Lam trên đường đến Long Thu Quân Điện viện cớ xuất cung, cho đuổi màn che và người hầu bên cạnh, chỉ để lại một cung nữ cải trang từ Thêu Y Sử, gọi người đang ẩn trong bóng tối đi theo ra là Diên Tử Tương.

"Đi đến Trung Hòa Điện xem thử Ôn Chước Cẩn thế nào rồi, kết quả trận đấu bóng ngựa ra sao, nhất định phải lấy được quả bóng ma quái đó về, tốt nhất đừng kinh động ai, bị người phát giác mới khó. Một canh giờ sau gặp tại Tử Thân Điện." Nhan Tĩnh Lam nói với Diên Tử Tương.

Diên Tử Tương nhận lệnh rời đi ngay.

Nhan Tĩnh Lam lòng lo lắng nhưng chưa an tâm, ghé qua Long Thu Quân Điện xong lại đi loanh quanh qua một tòa cung điện khác.

Tâm trạng lo lắng bất an khiến nàng không ngừng suy nghĩ. Chẳng bao lâu, Nhan Tĩnh Lam cảm thấy có gì đó không ổn.

Nàng lo lắng Ôn Chước Cẩn nhưng tâm trạng càng lúc càng mất kiểm soát, có dấu hiệu kỳ quái như là cơn nghiện đã lâu không xuất hiện đang tái phát.

Cảm giác này khiến tâm trí nàng càng lúc càng rối bời. Cơ thể nóng bức, miệng khô lưỡi khát, và thậm chí có cảm giác thèm thuốc bột đã từng nôn ra vào tay áo trước đây.

Nhan Tĩnh Lam nhận ra vấn đề, gọi người trở về Tử Thân Điện nơi mình ở.

Trên đường đi, cảm giác nàng vừa trải qua càng lúc càng mãnh liệt, trái tim ngày càng rét lạnh. Nàng nhận ra mình đã trúng hương độc.

Ngửi thấy Giáng Tiêu đốt lên thứ "Thần Hương" sẽ khiến tâm trí nàng rối loạn, phát sinh tâm trạng hoảng loạn, nhưng không ngửi sẽ sinh ra trạng thái nghiện.

Ngay từ đầu khi bị giam cầm tại Thiên Huyền Cung, tất cả đều là người của Thiên Huyền Cung ra tay.

Điều này khiến nàng vẫn còn một tia hy vọng đối với Nhan Diên.

Nhưng tình huống hiện tại không thể rõ ràng hơn: nàng vừa uống thuốc có lẽ đã bị pha lẫn với hương độc.

Kẻ thường miệng nói lo lắng về sức khỏe nàng, muốn tìm danh y khám bệnh như Nhan Diên cũng đã đưa thuốc có chứa độc trong đó.

Khi đến Tử Thân Điện, Nhan Tĩnh Lam thấy lão cung công tên Lý công công thường bên cạnh Nhan Diêu, mang theo hai tiểu thái giám và một hộp đồ ăn đi tới.

"Thưa Trường Điện Hạ, bệ hạ phái người đưa đến một hộp lê xuân và dâu tằm mới nhất từ triều đình, cực kỳ tươi mới, bệ hạ xem thấy tốt nhất liền đặc biệt phái lão nô mang đến." Lý công công nói với Nhan Tĩnh Lam.

Nhan Tĩnh Lam giấu chặt tay trong tay áo.

Nhan Diên thường xuyên phái Lý công công đưa các đồ tốt trong cung đến tay nàng, và giờ đây có vẻ vẫn như vậy.

"Thay bản cung cảm tạ bệ hạ. Lý công công, hôm nay thuốc trong canh thuốc có vị đắng nhiều hơn, có phải thay đổi công thức rồi không?" Nhan Tĩnh Lam nhẹ giọng hỏi.

"Thưa Trường Điện Hạ, gần đây không có thay đổi công thức nào cả. Thân Điện Hạ, thuốc của người đều do bệ hạ phái người chuẩn bị và lão nô giám sát nấu lên. Mấy ngày này không có thay đổi gì." Lý công công trả lời rất chắc chắn.

"Có lẽ trong miệng ta còn đắng, nên những quả này được mang tới đúng lúc." Nhan Tĩnh Lam nhẹ giọng nói, giọng nói lại bất giác hạ thấp đi không ít.

Lý Công Công khách sáo vài câu, Nhan Tĩnh Lam vẫy tay bảo người lui ra.

Nhan Tĩnh Lam đuổi lui người bên cạnh, tay ấn vào thái dương, cúi đầu ngồi một mình trong đại sảnh rộng lớn của Tử Thần Điện.

Cơn thèm thuốc mà nàng đang cố gắng kìm nén vẫn từng chút một nổi lên, tra tấn toàn bộ giác quan của nàng.

So với những cơn thèm thuốc dữ dội nhất trong quá khứ, cảm giác này xem như nhẹ nhàng hơn nhiều. Nhan Tĩnh Lam vẫn có thể chịu đựng, chưa hoàn toàn mất đi lý trí.

Chỉ là lòng nàng trống rỗng như bị một khoảng không vô tận lấp đầy, và hy vọng mong manh trong lòng nàng, niềm tin nhỏ bé của sự may mắn, đã hoàn toàn bị xé nát.

Giáng Tiêu là người Nhan Tĩnh Lam quen biết từ thời bị giam ở Lãnh Cung, cũng là người đã cùng nàng chịu khổ gian nan. Nàng từng đau lòng trước sự phản bội của ả ta.

Tin tưởng sau khi tiếp xúc lần nữa với người khác là điều rất khó.

Nhưng trong lòng nàng, vẫn còn một niềm tin nhỏ bé hướng về Nhan Diên.

Giờ đây, tất cả đều sụp đổ.

Vào năm trước, sau một lần gió lạnh, sức khỏe của nàng đã không tốt.

Kể từ thời điểm đó, Nhan Diên đã sai Lý Công Công mang thuốc cho nàng.

Có lẽ từ lúc đó, nàng đã bị đầu độc.

Nhan Diên vì sủng ái quý phi mà có thể tùy tiện gửi quà và không quan tâm quá nhiều, cũng không nhận ra sự thật về Trường Công Chúa trong cung.

Nàng đều có thể chấp nhận điều đó.

Nhưng muốn nàng chết, cho nàng trúng độc, thì như một lưỡi dao sắc nhọn đâm vào tim nàng.

Nàng và Nhan Diên cùng mẫu phi vốn vì nhan sắc được sủng ái nhưng không có quyền thế, sau đó bị hãm hại và bị đưa vào Lãnh Cung. Hai người từ nhỏ nương tựa vào nhau.

Nàng từng nghĩ tình cảm của hai người sẽ mãi mãi vững chắc, không thể phá vỡ.

Ai ngờ mọi thứ lại mong manh đến vậy.

Giờ đây, tâm trạng của Nhan Tĩnh Lam như đưa nàng quay về mười năm trước, khi mẹ nàng qua đời.

"Điện Hạ!" Một giọng nói đột ngột kéo Nhan Tĩnh Lam ra khỏi tâm trạng lạc lối của mình.

Diên Tử Tương đã tới.

"Bên ngoài tình hình thế nào rồi?" Nhan Tĩnh Lam cố gắng giữ bình tĩnh và hỏi.

"Điện Hạ, Ôn Chước Cẩn sau khi ngã ngựa được người đỡ và đưa tới Thái Y Viện, xem ra không có vấn đề gì lớn, vẫn còn có thể đi lại, chỉ là sau đó chưa từng gặp lại. Trận bóng Ma Cầu lần này Bắc Tấn thắng, phần thưởng được chia cho các quý nữ trong đội bóng. Quả bóng quỷ đã được con gái thứ hai của Lễ Bộ Thượng Thư chọn lấy. Xung quanh người quá đông, tạm thời chưa tìm được cơ hội lấy lại. Thuộc hạ về đây báo cáo với Điện Hạ, đã cử người giám sát con gái thứ hai của Lễ Bộ Thượng Thư, đợi nàng ra khỏi cung, thuộc hạ sẽ tìm cơ hội lấy lại quả bóng quỷ," Diên Tử Tương báo cáo.

Những gì Diên Tử Tương nói khiến Nhan Tĩnh Lam thở nhẹ một hơi.

Quả bóng quỷ còn ở phía Bắc Tấn là tốt nhất, nếu chẳng may được thưởng cho Bắc Khang thì tình hình sẽ tệ hơn nhiều.

Ôn Chước Cẩn được kịp thời đưa tới Thái Y Viện, thương tích không nghiêm trọng cũng khiến tâm trạng Nhan Tĩnh Lam nhẹ nhõm đi phần nào.

"Tốt. Ta để Huệ Tâm mang về cung là được. Ngươi đi giám sát, nhất định phải lấy lại quả bóng quỷ trong hôm nay," Nhan Tĩnh Lam nói và thả lỏng tinh thần.

Diên Tử Tương lập tức sắp xếp người đưa Nhan Tĩnh Lam rời cung bí mật, còn y thì đi giám sát con gái thứ hai của Lễ Bộ Thượng Thư.

Ra vào cửa cung có nhiều cách, Nhan Tĩnh Lam đi theo chiếc xe ngựa của tiểu thái giám đi làm việc bên ngoài.

Hoàng hôn buông xuống, nhiệt độ bắt đầu giảm đi.

Trong xe ngựa, Nhan Tĩnh Lam bị cơn thèm thuốc hành hạ từng chút một. Cơ thể từ làn da lộ ra cho tới xương cốt ẩn dưới lớp áo đều cảm thấy rét buốt.

Nhan Tĩnh Lam rất muốn nhanh chóng trở về Lãn Viên và gặp Ôn Chước Cẩn.

Nhưng khi nàng tới Lan Viên thì Ôn Chước Cẩn vẫn chưa về.

Nhan Tĩnh Lam đợi một lúc, không thấy Ôn Chước Cẩn, ngược lại đã thấy Diên Tử Tương tới trước.

"Điện Hạ, thuộc hạ làm việc không hiệu quả, xin Điện Hạ trách phạt! Con gái thứ hai của Lễ Bộ Thượng Thư mang tới hộp lễ vật không chứa quả bóng quỷ. Trước đó, thuộc hạ đã điều tra và cưd Thêu Y Sử theo dỗi, người đi cùng với Lâm Thục quận chúa. Thêu Y Sử nói rằng con gái thứ hai của Lễ Bộ Thượng Thư từng mang theo hộp quà đi gặp Lâm Thục quận chúa và các thành viên trong đội bóng Ma Cầu. Lâm Thục quận chúa phủ có cảnh vệ khá nghiêm ngặt, thuộc hạ trước tiên báo cáo với Điện Hạ, sau đó sẽ tới Lâm Thục quận chúa phủ tìm cơ hội kiểm tra," Diên Tử Tương nói với vẻ áy náy.

Nhan Tĩnh Lam tâm trạng vốn đã bất an và ưu sầu lại càng tệ hơn.

Mọi việc đều không suôn sẻ.

"Ôn Chước Cẩn đâu rồi?" Nhan Tĩnh Lam thấp giọng hỏi.

"Thêu Y Sử được phái đi theo dõi nói rằng Ôn Chước Cẩn sau khi rời khỏi Thái Y Viện đã được Lâm Thục Huyện Chủ đỡ lên xe ngựa của nàng, không về lại Lãn Viên." Diên Tử Tương nói nhỏ.

"Ngươi tiếp tục quay lại tìm kiếm." Nhan Tĩnh Lam nói, giọng nói không tự giác mà lạnh đi vài phần.

Diên Tử Tương rời đi, Nhan Tĩnh Lam cuộn mình trong lớp chăn mềm mại.

Cơn thèm thuốc ngày càng mạnh mẽ, khiến sự bình tĩnh của Nhan Tĩnh Lam bị khuấy động, tâm trạng bắt đầu xấu đi và trở nên cực đoan.

Ngày hôm nay ra khỏi cung, không có bất kỳ chuyện gì tốt đẹp cả.

Chọn lựa tỉ mỉ những phi tần hiền lương thục đức, lại liên kết với những người độc ác trong Thiên Huyễn Cung.

Đến cả người thân như em trai ruột cũng hai mặt không nhất quán, không chỉ lấy lễ vật nàng tặng làm phần thưởng, mà còn hận không thể nàng chết đi.

Quan trọng nhất là chưa tìm được Kim Ngư Phù.

Ngoài ra, còn có một chuyện càng khiến tâm trạng nàng thêm rối bời: tiểu hỗn đản kia đã lên xe của người khác và đi mất!

Tất cả mọi thứ, như bàn tay vô hình, kéo Nhan Tĩnh Lam vào vùng tối tăm và đầm lầy vô định.

Nhan Tĩnh Lam không giãy giụa, cũng không có sức mạnh bên ngoài can thiệp và chống lại thế lực này.

Nhan Tĩnh Lam để mặc bản thân rơi tự do.

Đôi mắt nàng dần dần trở nên đỏ lựng, nước mắt bị kích thích, như mang theo huyết sắc, chậm rãi trào ra từ khóe mi, nhuốm thành sắc đỏ nhạt.

Tất cả, tất cả mọi người, đều, đều đáng chết!

Trong tâm trí Nhan Tĩnh Lam lóe lên ý niệm oán hận.

Trong tâm tưởng nàng, như một bóng đen từ mười tám tầng địa ngục trồi lên, u ám và đầy sát khí.

Cảm xúc u sầu và nỗi tức giận đè nén, trái tim đầy máu như hóa thành năng lượng của bóng đen ấy.

Nhịp thở của Nhan Tĩnh Lam trở nên nặng nề và gấp gáp, miệng phát ra vị tanh của máu.

Một ý niệm khát máu chưa từng xuất hiện trước đây trào dâng trong tâm trí nàng.

Nàng muốn trả thù, muốn mọi thứ gấp trăm lần, ngàn lần quay lại với những kẻ đã làm tổn thương nàng.

Vừa nghĩ đến, bóng đen trong tâm trí nàng hóa thành Ác Thần, màn sương đen biến thành lưỡi dao sắc bén, chém phá mọi thứ xung quanh trong cơn cuồng loạn, giết chóc như một kẻ phát điên.

Đột nhiên, Nhan Tĩnh Lam cảm giác mình bị ôm chặt trong vòng tay ấm áp, như bị một luồng sức mạnh lôi ra khỏi vực thẳm đen tối ấy.

"Chị ơi, chị làm sao vậy? Có phải đang phạm phải cơn nghiện sao? Sao lại... lâu như vậy vẫn không... chị đừng dọa em!" Ôn Chước Cẩn nói nhỏ, giọng đầy lo lắng và mang theo chút khóc lóc.

Nhan Tĩnh Lam trong lòng vẫn còn oán hận, nhớ đến việc Ôn Chước Cẩn rời đi cùng người khác, tâm trạng nàng đầy giận dữ và có chút kháng cự khi Ôn Chước Cẩn chạm vào mình.

Ôn Chước Cẩn không hiểu tâm trạng của Nhan Tĩnh Lam đang như thế nào.

Nhìn thấy đôi mắt nàng đỏ lựng, nước mắt đầm đìa, cơ thể run rẩy, Ôn Chước Cẩn đau lòng không thôi, ôm chặt nàng vào lòng.

Nhan Tĩnh Lam đang vật lộn, Ôn Chước Cẩn cảm nhận được điều đó.

Trạng thái này rất giống với khi cơn nghiện lâu ngày tái phát.

Trước đây, Chương Thiên Thân đã nói rằng nếu trong vòng một tháng không phạm nghiện và không tiếp xúc với chất độc, thì coi như đã cai được thuốc.

Thời gian qua quả là lâu không tái phát, Ôn Chước Cẩn nghĩ Nhan Tĩnh Lam sẽ không như vậy nữa, nhưng không ngờ lại tái phát như thế này.

Nhìn thấy Nhan Tĩnh Lam đau đớn, Ôn Chước Cẩn không đùa giỡn hay dụ dỗ nàng, mà trực tiếp hôn lên môi nàng.

Hương vị của Ôn Chước Cẩn như một liều thuốc an thần đặc biệt đối với Nhan Tĩnh Lam.

Ban đầu, Nhan Tĩnh Lam còn đang vật lộn, nhưng rất nhanh chóng bị Ôn Chước Cẩn hôn khiến cơ thể mềm nhũn, tâm trí cũng trở nên an định.

Bóng đen cầm lưỡi dao trong tâm trí nàng cũng dần dần bình tĩnh lại.

"Chị ơi, chị cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?" Ôn Chước Cẩn nhẹ giọng hỏi sau khi kết thúc nụ hôn.

"Không tốt. Ngươi đi đâu, vì sao bây giờ mới về?" Nhan Tĩnh Lam thở hổn hển nói, tự trách bản thân vì một nụ hôn của Ôn Chước Cẩn mà lại khiến nàng mất đi hết khí thế.

"Chị ơi, hôm nay ta đi tham gia yến tiệc trong cung. Thắng trong trận đấu Mã Cầu. Bệ hạ ban thưởng mỗi người chúng ta một phần quà. Chị ơi, quà của ta là chọn để dành cho chị đấy. Chị trước đây không nói buổi tối phòng tối lắm sao? Ta chọn một chiếc đèn lồng pha lê lộng lẫy và sáng nhất, đẹp nhất. Chị xem, có phải rất đẹp không? Phòng trong đây có thấy sáng lên chút nào không?" Ôn Chước Cẩn vừa nói vừa ôm Nhan Tĩnh Lam lên, mặt hướng về phía chiếc đèn lồng mới mang về.

Trong tầm mắt của Nhan Tĩnh Lam xuất hiện chiếc đèn lồng năm sắc lấp lánh, lộng lẫy và rực rỡ.

Nhan Tĩnh Lam bỗng nhớ đến Ôn Chước Cẩn liều mạng thi đấu polo.

Vậy là nàng vì chiếc đèn lồng này mới không tiếc tổn thương bản thân để thắng trận đấu sao?

"Chị ơi, chiếc đèn lồng này quá lớn, chỉ có thể nhìn chứ không thể cầm chơi được. Ta còn thấy trong phần thưởng có một thứ nhỏ, cũng khá thú vị. Ban đầu nhìn nó quá nhỏ nên không chọn, nhưng sau khi nhìn kỹ thì thấy nó khá độc đáo, có thể cầm chơi trong tay và được làm rất tinh xảo. Chỉ là mỗi người chỉ được một phần thưởng, không thể lấy thêm quá nhiều. Nhưng chị ơi, vì ta là người lập công lớn nhất trong trận đấu, lại được lâm Thục huyện chủ thấy ta có hứng thú với thứ đó nên để ta tự chọn thêm hai món mình thích, dù chúng có là đồ nhà của nàng. Ta cũng không khách khí, chọn lấy thứ đó và một thứ khác, còn tặng nàng chút hương làm quà trao đổi." Ôn Chước Cẩn vui vẻ nói với giọng hào hứng.

Khi giọng nói vừa dứt, Nhan Tĩnh Lam cảm giác bàn tay mình bị nhét một vật gì đó.

Vật này lạnh lẽo và mềm mại khi cầm, với cảm giác tinh tế và các họa tiết phức tạp được chạm trổ. Trên bề mặt có lỗ nhỏ và khi di chuyển, các quả cầu bên trong lăn qua lăn lại.

Đó chính là Quỷ Công Cầu!

- //-

Editor: vợ gánh team một cách ngoạn mục
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.