Lâm Thị Lang Cố

Chương 83: C83



Editor: Yan lão sư

Trở thành ngôi sao là nghề nghiệp có tính rủi ro khá cao.

Làm việc trong giới giải trí luôn phải chịu rất nhiều áp lực, chính vậy mà họ luôn cần rất nhiều cách để giải phóng bớt phần áp lực này – uống rượu, cực đoan hơn là chơi thuốc hay còn cách khác là sưu tập tem, ý trên mặt chữ – tem ở đây là chỉ một nhóm diễn viên nam hay nữ cùng họ lên giường.

Mà Khuất Tuyết Tùng lại càng lợi hại, nam nữ ăn thông, chay mặn không kiêng.

Lâm Duyệt Vi lúc chưa bước chân vào giới showbiz cũng có nghe nói đến loại người này, hơn nữa Khuất Tuyết Tùng sinh hoạt cá nhân cũng tương đối hỗn loạn, nhưng nàng trăm triệu lần không nghĩ đến người này lại là cao thủ sưu tập tem.

Khuất Tuyết Tùng là tiểu hoa đán nổi tiếng, được xếp thứ 85, độ nổi tiếng ngang bằng với Đường Tâm Nguyên – vợ trước của gian phu quốc dân, người bị công khai có qua lại với Phương Hiểu Hiểu. Tuy tốc độ nổi tiếng không nhanh như Đường Tâm Nguyên nhưng so ra nhân duyên có vẻ tốt hơn, nên một năm 365 ngày đều đóng phim, không ngơi nghỉ.

Diễn viên và thần tượng là hai vị thế khác nhau, như Lâm Duyệt Vi trong nháy mắt được nổi tiếng, nhưng một năm xuất hiện biết bao nhiêu thần tượng như vậy chứ, chỉ cần không có gì mới đến lúc sóng yên biển lặng lại bị chìm xuống. Khuất Tuyết Tùng không như vậy, cô là diễn viên đã đóng nhiều tác phẩm tiêu biểu, từ người già đến trẻ em ai cũng yêu thích, thu hút khá nhiều fans, trên mạng ngẫu nhiên sẽ dễ dàng thấy vài tin đồn liên quan đến sinh hoạt cá nhân nhưng khi so sánh với nhân vật của cô thì không ai thèm tin nữa.

Khái niệm sưu tập tem kia thật ra cũng không làm Lâm Duyệt Vi kinh ngạc bằng chuyện Khuất Tuyết Tùng lại là cao thủ sưu tập tem! Giới giải trí đúng là thật giả hỗn tạp, không thuộc về thế giới này cũng rất khó biết, ngay cả khi nhân vật chính có công khai bí mật, những người như Trần Huyên cũng không nói ra ngoài.

Nhưng mà nghĩ lại, Khuất Tuyết Tùng bận rộn như vậy, đoàn đội sắp xếp lịch làm việc đến ngập ngụa, người chưa kết hôn, đoán chừng cô ấy cũng không có bạn bè, ngày thường không có thú vui gì, chỉ chạy từ đoàn phim nay đến đoàn phim khác, hết đi event lại đến chụp ảnh bìa,... áp lực tâm lý lớn như vậy, đi sưu tập tem cũng là việc có thể hiểu được.

Trần Huyên sau khi đánh giá Lâm Duyệt Vi vẻ mặt liền có chút lo lắng: "Gương mặt này của em... chậc chậc..."

Lâm Duyệt Vi lúc còn quay gameshow đặc biệt thu hút fans nữ, dù fans nam cũng có không ít, gương mặt thon gọn xinh đẹp, nhìn qua rất có khí chất lại mạnh mẽ, chính là vẻ đẹp điển hình của thập niên 90 ở Hongkong.

Lâm Duyệt Vi: "hả?"

Trần Huyên nói: "Khẳng định sẽ nằm trong tầm ngắm của Khuất Tuyết Tùng, chỉ cần không xấu, có thể ăn là được, người mới lại xinh đẹp như em, tốt nhất nên cẩn thận đi."

Trong nháy mắt Lâm Duyệt Vi liền khẩn trương.

Trần Huyên sau lại trấn an: "Nhưng mà không cần quá lo sợ, cô ấy cũng không đêm hôm mò qua giường em, em chỉ cần ngây ngốc ở đoàn phim, quay xong cảnh của mình liền về khách sạn, không ở chung một nơi với cô ấy, trên lý thuyết sẽ không xảy ra chuyện gì."

Lâm Duyệt Vi: "Được vậy thì mừng rồi."

Trần Huyên dừng một chút, sau đó là ẩn ý liếc nàng: "Mà nếu em thực sự muốn gì đó gì đó thì cũng không sao, chú ý chùi mép cho sạch, đừng lưu lại dấu vết là được."

Có thể làm một người sưu tập tem bao nhiêu năm mà Khuất Tuyết Tùng vẫn còn danh tiếng trong nghề như vậy ắt sẽ không để xảy ra chuyện gì, nhưng lòng phòng người là không thể không có.

Lâm Duyệt Vi: "..."

Nàng lập tức đưa ba ngón tay lên thề: "EM TUYỆT ĐỐI SẼ KHÔNG CÙNG CÔ ẤY PHÁT SINH CHUYỆN GÌ!"

Thử dám có chuyện, Cố Nghiên Thu còn không đem mình đi lột da lăng trì. Cố Nghiên Thu vừa nhỏ mọn lại hay thù dai, nói không chừng còn muốn ly hôn với mình. Hơn nữa, ngay cả với chị ấy mình còn chưa có cái gì, tâm tư đâu mà còn này nọ với người khác.

Trần Huyên "uhm" một tiếng lại dặn tiếp: "không có gì là tốt nhất, tôi chỉ muốn nhắc nhở em một chút."

Ngày đầu tiên ở đoàn phim chỉ để làm quen với mọi người, huấn luyện thể chất hay phân chia công việc, lịch quay này nọ đều từ ngày mai mới bắt đầu, cuối cùng thì hai diễn viên chính vẫn chưa đến, nên cũng không còn gì để làm. Trần Huyên căn bản muốn đưa Lâm Duyệt Vi về khách sạn trước, chỉ là vừa mới nhấc chân lại cảm giác tay áo bị ai kéo lại một chút.

Trần Huyên quay đầu lại.

Lâm Duyệt Vi hỏi: "Em có thể ở lại đây thêm một lúc không?"

"Để làm gì?"

"Em muốn đi tìm lão sư chỉ đạo diễn xuất."

Trần Huyên hiểu ý, cô bé này đúng thật rất ham học hỏi, gật đầu: "Đi với Viên Viên đi, có chuyện gì thì nhờ em ấy, hoặc có gì không hiểu thì cứ hỏi."

Vương Viên Viên nghe vậy, đứng một bên cười.

Trần Huyên: "Tôi đi trước đây, vẫn còn chút việc phải lo."

Lâm Duyệt Vi mỉm cười nói: "Cung tiễn Trần tỷ!"

Vương Viên Viên phụ họa theo, cúi đầu xuống.

Chỉ đạo diễn xuất của đoàn phim chính là giảng viên khoa diễn xuất, Lâm Duyệt Vi không quen biết người này nhưng lúc trước khi cùng đi với đạo diễn thì được gặp qua, chính là bạn tốt của ông ấy, rất nhiều đoàn phim đều mời bà đến chỉ đạo diễn xuất cho diễn viên, đã từng đào tạo ra một cách diễn rất có tính đại diện cho một kiểu nhân vật. Lâm Duyệt Vi thế nào có thể bỏ qua một cơ hội giao lưu học hỏi cùng lão sư tốt như vậy chứ.

Nàng hiểu được bản thân hiện tại chỉ là một miếng bọt biển khô quắt queo, nhu cầu cần thiết nhất bây giờ chính là hấp thu thật nhiều thật nhiều các loại nước, nàng có rất nhiều thứ cần học, bất kì ai cũng có thể là thầy của nàng.

Trên đường đi tham quan phim trường nàng gặp được hai nhân viên của đoàn phim, liền để tay trước ngực, khiêm tốn cung kính mà khom lưng cúi đầu: "Xin chào hai vị chuyên viên ánh sáng, chuyên viên hình ảnh."

Hai nhân viên tổ quay cũng không biết nàng là ai, chỉ đơn giản nghĩ đây là người đóng vai quần chúng, mỉm cười gật đầu chào lại.

"Trì lão sư, em là Lâm Duyệt Vi, đóng vai Bạch Thuật." Lâm Duyệt Vi đến trước mặt lão sư chỉ đạo diễn xuất, nhã nhặn lễ phép lần nữa giới thiệu bản thân.

"À, tiểu Lâm đó hả?" Trì lão sư bắt tay nàng, tươi cười: "chào em, chào em, có nghe đạo diễn Dương nhắc đến em, còn căn dặn tôi tận tình chỉ bảo em."

"Cảm ơn Trì lão sư, cô thấy em có thể giúp được gì không?" Lâm Duyệt Vi có chút hồi hộp chà xát hai tay.

"Có thể làm gì không hả?"

"Dạ, em đang khá nhàn rỗi, cô cứ tùy tiện sai em làm gì cũng được."

"Vậy em..." Trì lão sư nhìn hai bên trái phải lại bổ sung tiếp: "Hay là em thu dọn qua bên khu huấn luyện trước đi, bây giờ vẫn còn là buổi sáng, thời gian còn khá lâu đó."

Nơi Trì lão sư nói chính là địa điểm huấn luyện tạm thời, cách đoàn phim không xa, vì để diễn viên nhập vai cảnh sát chân thật hơn, đoàn phim còn mời cả huấn luyện viên chuyên nghiệp, ngoại trừ nữ chính Khuất Tuyết Tùng, còn lại ai cũng phải tham gia khóa tập huấn 2 tuần. Không chỉ có thể lực phải giống, còn phải học cả phong cách làm việc hàng ngày trong cục cảnh sát. Thời gian có chút gấp, lại là phim truyền hình, không có yêu cầu quá cao như tác phẩm điện ảnh, lại thêm phần có quá nhiều diễn viên, với điều kiện thế này, dành được hai tuần tập huấn cũng là không tệ rồi.

"Dạ được." Lâm Duyệt Vi nhanh gọn đồng ý, "Bây giờ em về khách sạn lấy hành lý rồi dọn qua?"


"Tôi với em cùng đi, em ở đây chờ một chút, tôi qua nói vài câu với đạo diễn Dương."

"Dạ vâng!"

Lâm Duyệt Vi nép người sang một bên.

Chỉ môt lát Trì lão sư đã trở lại, lúc ngang qua nàng, quay đầu nhìn một cái:

"Đi thôi." Trì lão sư vừa cười vừa đi về phía nàng.

Trên đường hai người vừa đi vừa trò chuyện.

"Tiểu Lâm lần đầu đóng phim sao?"

"Dạ, là lần đầu được vào đoàn phim."

"Vậy là từng có kinh nghiệm diễn xuất ở chỗ khác?"

"Dạ, trong tiết mục ghi hình, có diễn qua trên sân khấu, nhưng không tốt lắm."

"Ai cũng bắt đầu từ không tốt đến tốt mà, sẽ không có ai mới sinh ra đều biết diễn, quan trọng là phải biết học hỏi và có lòng kiên trì."

"Em nhớ rõ, chỉ là có quá nhiều thứ muốn học, lại không biết bắt đầu học từ đâu."

"Học từ đầu thôi." Thoáng thấy ánh mắt ngạc nhiên của Lâm Duyệt Vi, Trì lão sư giải thích thêm: "Càng biết nhiều, thắc mắc sẽ càng nhiều, càng học sẽ càng hiểu thêm nhiều thứ, mỗi một nhân vật cho dù em đã từng diễn qua, hay là vai diễn hoàn toàn mới, cứ cố hết thấu hiểu, cố sức diễn, vậy là được rồi."

"Em hiểu rồi, lão sư."

Trì lão sư nhìn nàng hỏi: "Trước kia em chưa từng học qua diễn xuất sao?"

Lâm Duyệt Vi ngượng ngùng lắc đầu, trả lời: "Lúc tham gia huấn luyện, chỉ tùy tiện học lỏm chút ít."

"Vậy khả năng sau này em phải vất vả hơn một chút rồi."

"Nếu sợ vất vả em sẽ không chọn con đường này."

"Nói cũng đúng." Nói xong Trì lão sư liền cười rộ lên.

Cứ như vậy một đường vừa nói vừa cười cùng lên xe, đoàn phim an bày bọn họ ở cùng một khách sạn, cũng chung tầng, vì thế thu dọn xong vali lại cùng nhau khởi hành.

Trần Huyên nghe nói Lâm Duyệt Vi muốn đến chỗ tập huấn, có hơi kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì, chỉ dặn dò cố gắng thật tốt, rồi đặt vé máy bay sang thành phố khác, đợi đến ngày khai máy mới quay lại đây.

Đến trung tâm huấn luyện, Lâm Duyệt Vi gặp được bạn diễn trong vòng 3-4 tháng sắp đến của mình, nhóm mấy hình cảnh khác của đội điều tra, vì để tạo dựng không khí làm việc, Trì lão sư để mọi người tự giới thiệu rồi làm quen với nhau, lấy tên nhân vật trong phim mà xưng hô qua lại.

Lâm Duyệt Vi đóng vai Bạch Thuật, gọi là Đội Phó, Phó Đội hay là Bạch Phó, chỉ có Tần Le sẽ gọi nàng là lão Bạch, nhưng Tần Lê chưa đến, hẹn thời gian là ngày mai. Còn các đồng nghiệp khác gồm Lãnh kính cận, Đại Kiều, Tiểu Giản, Lão Uông,... linh tinh các loại xưng hô.

Ngoại trừ phải rèn luyện thể chất, ban ngày Lâm Duyệt Vi sẽ cùng nhóm đồng sự cùng ngâm mình trong văn phòng, Trì lão sư muốn bọn họ cùng nhau nói chuyện phiếm trên trời dưới đất, cứ tùy tiện trêu đùa nhau. Lâm Duyệt Vi không tham dự, chỉ có thể nghe, thỉnh thoảng sẽ cố ý tạo điều kiện để mâu thuẫn nảy sinh, cãi tới cãi lui, cuối cùng nàng sẽ ra mặt chủ trì hòa giải, bởi vì kịch bản yêu cầu Lâm Duyệt Vi phải có năng lực khống chế hoàn cảnh.

Sáng sớm hôm sau Tần Lê đúng giờ có mặt, anh ta cao 1m85, một đôi chân dài thẳng tắp, mắt to mày rậm đúng chuẩn soái ca thời đại, trong giới không có tin xấu, khả năng diễn xuất cũng khá tốt. Trợ lý của Tần Lê lẽo đẽo theo sau, trên tay đều là thức ăn.

"Xin chào các vị lão sư." Trợ lý đến nơi liền đi chia đồ ăn cho mọi người, không cần Lâm Duyệt Vi ra dấu, Vương Viên Viên đã nhanh chóng tự giác chạy đến phụ giúp.

[Yan: hình như bên Trung đều gọi diễn viên là lão sư, chỗ này cũng không biết có nên thay hay không nên tạm thời giữ nguyên nha]

"Tần lão sư."

Tần Lê vào nghề năm ba mươi tuổi, cũng làm nam chính qua vài bộ phim truyền hình, đồng thời cũng từng đóng điện ảnh, trong đoàn phim là người có địa vị cao nhất, vì vậy mà mọi người đều sôi nổi tranh thủ vấn an anh ta. Tần Lê làm quen từng người từng người một, Trần Huyên nói không sai, anh ta đúng là một người thật thà, chân thật, một chút làm giá cũng không có, mới đến không bao lâu đã có thể cùng người khác xưng huynh gọi đệ, mọi người cùng bắt đầu tập huấn, không khí nhìn chung khá vui vẻ hòa hợp.

Tần Lê là một diễn viên chăm chỉ điển hình, không lúc nào nhàn rỗi, trên tay lúc nào cũng có một quyển sách nhỏ, miệng luôn thì thầm tụng niệm cái gì đó, Lâm Duyệt Vi đến sau này mới biết cuốn sách nhỏ đó là gì.

"Trên bìa sách viết 《 Cuộc đời của hai chú chó 》, chị đoán thử đó là gì?

"Là gì?"

"Đoán thử đi mà."

"Là cái gì?" Buổi tối Lâm Duyệt Vi nằm trên giường kí túc xá của trung tâm tập huấn, một bên duỗi thẳng chân đưa lên cao sẵn tiện thư giãn gân cốt, một bên gọi cho Cố Nghiên Thu. Điều kiện cách âm không tốt nên Lâm Duyệt Vi nói chuyện cũng không quá lớn tiếng.

Cố Nghiên Thu ở bên kia im lặng một lúc rồi trả lời: "Là kịch bản của Mạnh Kinh Huy."

"Chị mới search trên mạng đúng không?" Lâm Duyệt Vi hỏi, mấy ngày nay nàng đã rõ như ban ngày tốc độ baidu của Cố Nghiên Thu.

"ừa" tiểu Cố thoải mái thừa nhận.

"Chị gian lận." Lâm Duyệt Vi hơi cao giọng một chút rồi lại nhanh chóng hạ âm lượng.

"Em có nói không được lên mạng đâu"

"Em mới đi mấy ngày chị muốn kiếm chuyện cãi lại em rồi ha." Lâm Duyệt Vi phồng mang trợn mắt, dáng vẻ như đang cáo trạng người xấu.

"Có đâu, mà cái này cũng không tính là cãi nhau được nha." Cố Nghiên Thu cảm thấy lý do này thật không thể phục chúng được mà, mình chẳng qua là tốc độ ngón tay có hơi nhanh thôi, vậy cũng giận được sao.

Lâm Duyệt Vi: "Em không biết!"

Cố Nghiên Thu: "Không biết cái gì?"

Lâm Duyệt Vi: "Chị phải đoán thêm lần nữa."


Cố Nghiên Thu: "... chị biết rồi còn đoán thế nào được?"

Lâm Duyệt Vi: "Chị vẫn phải đoán, nếu không em sẽ giận!"

Cố Nghiên Thu: "Em thiệt không nói lý gì hết vậy."

Lâm Duyệt Vi: "Đúng vậy đó, em là người không biết nói lý lẽ, chị đâu phải ngày đầu tiên mới biết, chị không chịu đoán lại, em sẽ cãi nhau với chị, là thật sự sẽ cãi đó.". Ngoài miệng là hung bạo uy hiếp nhưng giọng điệu không khác gì đang làm nũng: "Em mà giận sẽ dữ lắm đó, chị không dỗ nổi đâu."

Nói là nói vậy nhưng trong lòng Lâm Duyệt Vi một chút cũng không phải, Cố Nghiên Thu là người thế nào nàng còn không hiểu sao, muốn lấy chuyện như vậy đi uy hiếp người này khác gì thiên phương dạ đàm*

Thiên phương dạ đàm – Ngàn lẻ một đêm – 天方夜谈: Ý nói những chuyện quá hoang đường, khoác lác không thực.

Cố Nghiên Thu oh một tiếng rồi nói: "Em có đang nổi giận chị cũng đâu có cách nào đến dỗ em được, chỗ của em đâu có cho người lạ vào."

Lâm Duyệt Vi hừ lại một chữ, thình lình linh quang chợt lóe lên: "Khoan đã, chị làm sao biết chỗ này không cho người lạ vào chứ?"

Cố Nghiên Thu thấy đề tài đã được chuyển, liền học theo Lâm Duyệt Vi, ngữ điệu y hệt cười hỏi: "Thì em đoán đi?"

Lâm Duyệt Vi không có nửa phần kiên nhẫn, hơn nữa không cũng thể lên mạng kiểm tra, đành nói thẳng: "Chị thành thật trả lời em đi!"

Cố Nghiên Thu không trực tiếp trả lời, mà nói: "Mấy hôm nay chị học được ở chỗ Lâm Chí vài từ."

"Từ gì chứ?"

"Song tiêu**"

**Nguyên văn: 雙標 - tiêu chuẩn kép: nhưng theo ngữ cảnh có thể hiểu ý Cố Nghiên Thu muốn Lâm Duyệt Vi cũng phải đoán như mình.

"..." Lâm Duyệt Vi nghe hiểu là cô đang nói móc mình.

"Cố! Nghiên! Thu!" nàng gằn từng chữ một.

"Thôi được rồi, chị nhận, chị đang ở thành phố N nè."

Biết ngay mà, Lâm Duyệt Vi cố nén kinh hỉ trong lòng, bình tĩnh hỏi: "Chị đến lúc nào?"

"Lúc tối, vừa đến không bao lâu."

"Không tin, chị vừa mới đến thì làm sao biết được chỗ em không cho người lạ vào chứ."

"Tại vì..." Cố Nghiên Thu im lặng khá lâu.

Lâm Duyệt Vi loáng thoáng suy đoán, chẳng lẽ...

Trời vào thu, gió đêm khẽ thổi thoáng qua tai, Cố Nghiên Thu đưa tay vuốt lại mái tóc bị thổi đến rối tung, trả lời điện thoại: "Chị đang ở trước cửa."

Lâm Duyệt Vi gương mặt hơi co cứng: "Chị..."

Trong cơn gió đêm Cố Nghiên Thu nhẹ giọng: "ừm, chị nhớ em, phải bay qua gặp em thôi."

Ai nói Cố Nghiên Thu là trai thẳng hả? Mình mà còn nghĩ vậy nữa, hứa danh dự sẽ một chưởng tự sát liền.

Lâm Duyệt Vi một mạch bay từ kí túc xá ra, đến cuối hàng lang gặp phải Tần Lê còn đang chăm chỉ luyện tập.

"Tần đại ca."

"Oh, Lâm lão sư."

"Ngàn lần đừng gọi vậy." Lâm Duyệt Vi chắp tay trước ngực xin tha

Tần Lê cười ha ha sang sảng hai tiếng.

"Lão Bạch đang tính đi đâu vậy?" Tần Lê dùng xưng hô trong phim.

"Báo cáo Tần đội, em ra ngoài tản bộ cho thanh tỉnh đầu óc."

"Uhm, đi đi" Tần Lệ phất tay, "Chuẩn"

Lâm Duyệt Vi đến cổng bảo vệ, thông báo vài câu, liền chuồn ra, tay vẫn giữ chặt điện thoại dán sát vào tai: "Em ra rồi, chị đang ở đâu vậy?"

Xung quanh có đèn đường nhưng có mấy ngọn đã lâu năm không được tu sửa nên có vài đoạn đường tối như mực, Lâm Duyệt Vi vừa giữ điện thoại, vừa đi về phía trước: "Chị có thấy em không? Tiếp tục đi về phía trước á? Ok."

"Vẫn đi nữa?"

"Còn xa hay không? Chị đang gạt em phải không? Sao chị có thể thấy được em mà em thì không, mắt em vẫn còn tốt mà."

"Cố..."

Một tay Lâm Duyệt Vi còn đang giữ điện thoại, tay còn lại đột ngột bị kéo đi, kế tiếp điện thoại cũng bị lấy đi, một vòng tay bọc quanh người, Lâm Duyệt Vi hơi loạng choạng, vừa lúc ngã vào một khoảng đệm mềm ấm áp, một mùi trầm hương quen thuộc phảng phất quanh mũi, Lâm Duyệt Vi trong phút chốc từ căng thẳng đã nhanh chóng thả lỏng, dựa lưng vào lồng ngực người sau lưng, khẽ cười nói: "Biết ngay là lừa em, chị ở đây mai phục bao lâu rồi hả?"

"Không lâu." Cố Nghiên Thu tựa cằm trên vai nàng, gom hết mùi hương sau cổ nàng vào khí quản, nhỏ giọng nói: "Khoảng một tiếng thôi."

"Em nghe sao có vẻ rất ủy khuất nha?"


"Có sao? Đâu có, chắc do tư thế đứng thôi mà". Cố Nghiên Thu đứng thẳng, ngay lập tức khôi phục ngữ điệu bình thường.

Lâm Duyệt Vi có chút hối hận khi đã nhắc nhở cô, một Cố Nghiên Thu ủy khuất như vậy hiếm khi được thấy mà.

Lâm Duyệt Vi nhích người sang một chút, ngón tay quấn lấy vài lọn tóc của Cố Nghiên Thu, vừa tựa vào cô vừa hơi ngước mặt lên hỏi: "Chị đứng ở đây đợi hơn một tiếng?"

"Ừm" Cố Nghiên Thu thành thật trả lời

Lâm Duyệt Vi dùng tay còn lại sờ tay Cố Nghiên Thu, thấy cả cánh tay đều bị đông lạnh liền càm ràm: "Nửa đêm chạy ra đây chị cũng không biết mặc ấm một chút nữa." Nói đoạn lại liếc mắt nhìn Cố Nghiên Thu một lượt từ trên xuống dưới, ăn mặc phong phanh, quần ngắn, cả chân và mắt cá chân đều lộ hết ra ngoài, "đêm hôm khuya khoắc chị mặc đẹp như vậy cho ai ngắm vậy hả?"

"Thì cho em ngắm."

Lâm Duyệt Vi bất ngờ bị dính thính âu yếm như vậy, tim bắt đầu thình thịch gia tốc báo động cấp độ đỏ, trong nháy mắt chữ nghĩa đều bay biến.

"Chị..." ấp a ấp úng nửa ngày trời mới kéo được thần trí trở về, giọng điệu ban nãy cũng mềm như bông: "Lần sau... lần sau không được như vậy nữa."

Cố Nghiên Thu chỉ mỉm cười.

Phản ứng của Lâm Duyệt Vi tương đối làm hài lòng Cố Nghiên Thu, lần sau đương nhiên mình vẫn muốn làm vậy, không như vậy là không hề có khả năng nha.

Lâm Duyệt Vi không nghịch tóc cô nữa mà đem đôi tay lạnh lẽo kia ủ trong tay mình, vừa thổi vào vừa xoa xoa làm tăng thêm độ ấm, nhìn xung quanh rồi hỏi: "Xe chị đâu?"

Cố Nghiên Thu hất cằm về hướng xe đang đậu.

Lâm Duyệt Vi nhanh chóng kéo nàng lên chiếc xe mà Cố Nghiên Thu mai phục cách đó không xa. Vào xe, mở máy sưởi, cả hai đều ngồi ghế sau, Lâm Duyệt Vi từ cửa xe nhìn ra bên ngoài: "Thiệt là, có xe lại không ngồi trong đây chờ, chị còn ra ngoài cho gió thổi đến đông cứng làm gì chứ."

Cố Nghiên Thu trả lời: "Thì chị chờ trong xe mà."

Lâm Duyệt Vi: "..." được rồi, xem như mình chưa nói gì đi.

Cố Nghiên Thu lại nói: "Tại em nói sắp ra rồi nên chị mới xuống xe, là sợ em không thấy được chị mà."

Lâm Duyệt Vi vui vẻ trở lại, nhưng mặt vẫn chù ụ nói tiếp: "Chị núp ở đây, tối như vậy, em cũng có thấy được đâu."

Cố Nghiên Thu không tiếp tục tranh cãi nữa, chỉ ngồi cười.

"Chị cười gì chứ?"

"Em".

Lâm Duyệt Vi dù trong lòng cũng có chút ngọt ngào nhưng vẫn cố cứng miệng khó dễ người khác: "Chị cười nhạo em?"

Cố Nghiên Thu không chút hoang mang, chậm rãi bổ sung nốt câu vừa nói: "Nhìn thấy em, nên cười."

Lâm Duyệt Vi cố làm mặt nghiêm nhưng ... một giây ... rồi hai giây... cuối cùng không nhịn được nữa cũng bật cười theo

"Em cũng vậy." nói dứt lời Lâm Duyệt Vi liền cúi người hôn lên môi Cố Nghiên Thu.

Thật muốn nếm thử có phải hôm nay chị ấy dùng mật ong thay son môi hay không, sao lại có thể nói ngọt đến vậy chứ...

Không gian ngoài xe là một màn đêm lạnh lẽo tĩnh mịch, mà bên trong nhiệt độ lại không ngừng tăng lên.

Lâm Duyệt Vi không rõ khi nào mình lại dán dính trên lưng ghế, tay chống trên vai Cố Nghiên Thu, đang cố ngăn người kia đến gần, mà trong mắt Cố Nghiên Thu bây giờ chỉ còn lại một màn sương mờ, tràn ngập mê hoặc, Lâm Duyệt Vi có chút thở gấp: "Em... Em muốn ngừng một chút."

So với Cố Nghiên Thu, kĩ thuật nín thở của Lâm Duyệt Vi vẫn còn kém khá xa.

Cố Nghiên Thu kiên nhẫn chờ, chỉ là mắt nhìn chằm chằm vào đồng hồ trên tay, cứ cách ba mươi giây lại hỏi một lần: "Đủ chưa?"

Lâm Duyệt Vi bị hỏi, vừa thẹn lại vừa bực, chỉ có thể trừng mắt nhìn lại

Hai người ở nhà trừng nhau không biết bao nhiêu lần, căn bản không còn sức uy hiếp, tâm trạng tối nay lại không tệ, nên cong mắt hỏi thêm lần nữa: "Tốt rồi chứ?"

Lâm Duyệt Vi hít sâu một hơi, phản công.

Mười phút sau...

Cố Nghiên Thu lại bắt đầu tính thời gian lần nữa.

Lâm Duyệt Vi lúc này mới nhớ ra một việc: "Không làm nữa, em như vậy sẽ bị người khác nhìn ra." rồi chỉ miệng mình, môi Lâm Duyệt Vi rất mỏng, sau một hồi hôn nhau rất dễ bị sưng đỏ lên, nên lúc ở ngoài phải tiết chế lại

Cố Nghiên Thu tiếc hận từ bỏ không tính giờ nữa.

Lâm Duyệt Vi bắt gặp ánh mắt ai oán kia, nghiêng người nhìn cô hỏi: "Chị từ xa bay đến đây chỉ để hôn em thôi sao?"

Cố Nghiên Thu lắc đầu.

Lâm Duyệt Vi: "Vậy chị đến tìm em làm gì?"

Cố Nghiên Thu: "Thì nhớ em, đến tìm em."

Lần nữa lại được nghe lời ngọt ngào từ Cố Nghiên Thu, Lâm Duyệt Vi từ thể xác đến tinh thần có một sự thoải mái rất không hề nhẹ. Cố Nghiên Thu không phát hiện được sự thỏa mãn nho nhỏ đó của nàng, cũng không quan tâm cái gì là lời âu yếm, chẳng qua là đang nói nói thật lòng mình thôi.

Cố Nghiên Thu bất chợt nhíu mày.

Lâm Duyệt Vi hỏi: "Chị sao vậy?"

Cố Nghiên Thu có chút phiền não trả lời: "Chị không biết nói gì nữa", sau lại bổ sung: "vừa nãy còn có chuyện muốn nói lại bị em ngắt ngang mất rồi."

Lâm Duyệt Vi lấy tay kéo giãn ngọn núi nhỏ trên mặt cô, thình lình tập kích hôn một cái vang dội lên má Cố Nghiên Thu.

Cố Nghiên Thu trợn tròn mắt, cả người ngốc lăng, trông cực kì giống như thỏ con đang hoang mang không biết nên trốn vào cái hang nào.

Đáng yêu quá đi, quá đáng yêu mà, đáng yêu chết mất, Lâm Duyệt Vi ở trong lòng gào thét đến chói tai, rồi lại hôn vào mắt Cố Nghiên Thu, sau đó lại hôn khắp mặt Cố Nghiên Thu.

Lát sau...

Trên mặt Cố Nghiên Thu chỉ còn lại nước miếng ướt át từ miệng Lâm Duyệt Vi, tầm mắt cũng mơ hồ, chỉ có thể mở nửa con mắt, đưa một tay đến trước mặt nàng: "Khăn giấy!"

Lâm Duyệt Vi chồm lên phía trước lấy khăn giấy đưa cô.

Cố Nghiên Thu sau khi lau khô mặt, mỉm cười thở dài.


Lâm Duyệt Vi không chút xấu hổ mà còn có chút tự hào hỏi lại: "Cảm giác thế nào?"

Cố Nghiên Thu cười nói: "Có chút mới mẻ." chính là cảm giác vì sự nhiệt tình kia mà được kích thích toàn thân, tuy mặt chèm nhẹp nước miếng có chút không thoải mái nhưng tinh thần được thỏa mãn vô cùng vô cùng lợi hại.

Lâm Duyệt Vi nâng mặt rồi khép hờ mắt, chủ động mời gọi: "Chị qua đây đi."

Đợi nửa ngày, mở mắt ra vẫn thấy Cố Nghiên Thu ngồi im như pho tượng, trên mặt còn chút do dự, Lâm Duyệt Vi nhìn qua liền hiểu ý: "Chị ngượng à?"

Cố Nghiên Thu gật gật đầu.

Lâm Duyệt Vi mở miệng than nhẹ: "Vậy đợi chị hết biết xấu hổ lại tiếp đi." Rồi lẩm bẩm: "hôn vợ mình thì có gì ngại chứ, mới vậy đã ngượng ngùng, sau này cởi hết thì thế nào đây?"

"Em nói gì vậy?"

"Không có gì."

Lâm Duyệt Vi trở lại bộ dạng nghiêm túc: "Tranh thủ thời gian thôi, hoặc cùng nhau trò chuyện, hoặc tiếp tục thân mật, nhưng mà em phải nói trước, không cho hôn sâu."

"Vậy nói chuyện đi." Cố Nghiên Thu chọn lựa

"Chị có công tác ở đây nên thuận đường đến kiếm em hay là cố ý vậy?" Lâm Duyệt Vi mở đề tài.

Cố Nghiên Thu từ trước đã cân nhắc câu trả lời, chậm rãi nhìn nàng rồi hỏi: "Em muốn chị nói thế nào?"

Lâm Duyệt Vi trong lòng thầm than một tiếng, lúc này hiểu rõ mà thầm mắng Cố Nghiên Thu thật giảo hoạt.

Lâm Duyệt Vi nhìn cô, ôn nhu cười trả lời: "Chị nói cái gì chính là cái đó, em làm sao biết lịch làm việc của chị chứ."

Ngoài mặt dịu dàng là vậy, nhưng chỉ cần Cố Nghiên Thu trả lời "công tác thuận đường", thử xem sắc mặt nàng có đại biến hay không.

Cũng còn may Cố Nghiên Thu là cố tình bay đến, thành thành thật thật trả lời: "Là đặc biệt đến nhìn em.", lại bổ sung thêm: "nếu em muốn biết lịch làm việc của chị thì cứ nói, lập tức nói em nghe."

"Em không nhớ được."

Cố Nghiên Thu chép miệng, có chút mất mát.

Lâm Duyệt Vi vội giải thích: "Em không nhớ được lịch công tác, chị có thể gởi qua máy tính cho em không? Lịch làm việc của bản thân em cũng phải lưu trên điện thoại, còn bình thường đều là Vương Viên Viên nhắc nhở em."

Cố Nghiên Thu trầm mặc một lúc lâu, ngón tay xoa nhẹ quanh viền mắt bị quầng thâm của Lâm Duyệt Vi, trong mắt có chút đau xót: "Em vất vả rồi."

Lâm Duyệt Vi không biết chỗ nào bị chọc cười, thình lình ha ha cười rộ lên.

Cố Nghiên Thu: "???"

Lâm Duyệt Vi ngưng cười nói: "Chị làm vậy cảm giác giống mấy ông lãnh đạo đi an ủi quá đi."

Cố Nghiên Thu thở ra một hơi thật dài thật dài, vô cùng bất đắc dĩ.

Lâm Duyệt Vi nhích lại gần cô: "Chị giận hả?"

"Không có." Cố Nghiên Thu lắc đầu: "Chị dễ nổi giận vậy luôn hả?"

"Chị không phải vừa nhỏ mọn lại thù dai hay sao?"

Cố Nghiên Thu lại càng cạn : "..."

Thật không thể nào đỡ được mà.

Tránh cho Lâm Duyệt Vi lại phát biểu linh tinh phá vỡ không khí, Cố Nghiên Thu chủ động nghiêng đầu diệt khẩu nàng. Không được hôn sâu, cũng không dám hôn sau, hai đôi môi chỉ dám an phận dán vào nhau, mắt cũng hơi nhắm lại, Lâm Duyệt Vi để tay cô lên ngực mình.

Cố Nghiên Thu cảm nhận được nhịp tim của Lâm Duyệt Vi, từ từ từng chút một, ngày càng trở nên chân thật hơn, nhịp đập cũng mạnh hơn.

Hai người ở trong xe ngọt ngào một hồi, dù không muốn cũng đến lúc phải tách ra rồi, Lâm Duyệt Vi từ chối muốn Cố Nghiên Thu ở lại trong xe, không cần đưa nàng về, một mình đi thẳng về trung tâm cũng không quay đầu lại.

Cố Nghiên Thu ở lại nhìn bóng dáng nàng trong kính mãi đến khi Lâm Duyệt Vi biến mất sau cổng chính, sau đó mới đạp ga chạy về hướng ngược lại. Trong bóng đêm thăm thẳm chỉ còn lại một người một xe chảy dài đến vô tận.

Lâm Duyệt Vi thất thần trở về phòng, sau lưng bỗng vang lên giọng nói thâm trầm: "Lâm lão sư"

Lâm Duyệt Vi hoảng hồn trưng ra một bộ mặt bất đắc dĩ: "Tần lão sư, anh có thể bớt dọa người một chút không?"

"Có làm gì đâu mà bảo hù dọa em?"

Lúc Lâm Duyệt Vi ra ngoài Tần Lê còn đang tập diễn, khi trở về anh ta vẫn còn ở hành lang tập diễn, Lâm Duyệt Vi có chút hoài nghi con người này phải chăng lớn lên ở hành lang, có khi sáng sớm mai bước ra sẽ lại thấy nữa thôi.

Lâm Duyệt Vi vừa mới mở miệng nói: "Anh một câu Lâm lão sư không phải dọa chết em còn là gì?", Tần Lê lại liếc mắt đánh giá nàng, khoa trương oa lên một tiếng:

"Em ra ngoài cả buổi hứng gió đêm, sắc mặt lại còn tốt như vậy, thật hồng hào nha."

Lâm Duyệt Vi không hiểu người này muốn nói gì.

Tần Lê bước hai bước đến gần nàng, nhỏ giọng thì thầm: "Đi ra ngoài gặp người yêu phải không?"

Phút chốc thần kinh Lâm Duyệt Vi căng hơn dây đàn, nhưng mặt vẫn bất động không biến sắc, nói dối: "Em chỉ đi bộ một chút thôi, mặt đỏ là do chạy bộ, mới vừa... chạy một đoạn đường."

Tần Lê cũng rất chừng mực, không tiếp tục tra hỏi, chỉ cười ha ha hai tiếng rồi vỗ vai nàng nói: "Tôi đùa một chút thôi, đi ngủ đây, ngủ ngon lão Bạch."

"Ngủ ngon Tần đội."

Lâm Duyệt Vi lướt qua Tần Lê về phòng mình, còn Tần Lê ở sau lưng nàng nét mặt lại có chút ngưng trọng.

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Duyệt Vi: chỉ là thân mật một chút đã mắc cỡ, sau này phải chạy Rolls-Royce làm sao bây giờ?

Cố Nghiên Thu: việc này thì ... chị rất không biết xấu hổ nha. [ahihi]

Tiểu kịch trường by Yan lão sư: được lấy từ cmt chương trước, ai có hứng thú có thể tham gia viết chung với lão sư nè :))))

Yan lão sư: thề là cái tốc độ yêu đương này chỉ có trong tiểu thuyết, chỉ có trong tiểu thuyết, chỉ có trong tiểu thuyết

Chuyện qua trọng nói ba lần!


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.