Lâm Thị Lang Cố

Chương 22: C22






Lâm Duyệt Vi: "Cho mình xem một chút."

Phàm là những người hiện ra ở trước màn ảnh, đều có hình tượng giả lập, nghĩa là đã được xây dựng hình tượng sẵn, không nhất định là do bản thân thần tượng ấy cố tình, hay do đồng đội hoặc do biên tập cắt nối, nhưng vẫn sẽ luôn cố tình chủ động dẫn dắt người xem theo một phương hướng nào đó, như vậy có thể trợ giúp gia tăng lượng ký ức về mình với người xem.

Hơn nữa bởi vì Lâm Duyệt Vi có ngũ quan sắc sảo xinh đẹp, còn có tính thiên về mặt công kích, mấy kỳ trước tổ tiết mục bèn xây dựng cho nàng hình tượng ngự tỷ, soái khí vân vân, ngẫu nhiên còn thả ra một chút nhuyễn manh đáng yêu tương phản, fan quả thật cũng rất thích ăn loại khẩu vị này. Vả lại, bản thân Lâm Duyệt Vi không thích thể loại hoan hỉ ngọt ngào, nếu cố tình xoay chuyển theo phương hướng này thì có thể sẽ bị phản tác dụng, tương lai dễ dàng lộ tẩy, nhỡ chẳng may hình tượng sụp đổ, lại còn cố tình phát triển hình tượng ngọt ngào tới cực hạn, thì sẽ để lại ấn tượng không tốt trong lòng người xem, cho nên nàng luôn cố ý vô tình mà lẫn tránh loại hình tượng này.

Những món fan tặng cho nàng ngoại trừ quần áo, phần lớn là một số headphone theo trào lưu, tặng thú bông thì hầu như không có, nàng cũng trông không giống một người sẽ thích thú bông.

Cố Nghiên Thu mua con thỏ thú bông đương nhiên đã gãi đúng chỗ ngứa, nhưng cô ngàn tính vạn tính cũng không dự đoán được trong mắt Lâm Duyệt Vi, hình ảnh của cô chẳng liên quan gì tới thỏ con cả.

Bạn cùng phòng ngây thơ ngạc nhiên nói: "Sao vậy? Cậu biết người này à?"

Lâm Duyệt Vi nghe thấy, nhưng bây giờ đầu óc nàng không có thời gian suy nghĩ vấn đề này, dùng giọng mũi trả lời đại khái.

Vẻ mặt bạn cùng phòng như được ăn dưa, nhìn nàng lật qua mặt trái của tấm card.

Mặt trên dùng thể chữ Khải viết mấy chữ: "Hãy làm chuyện em muốn làm, tin tưởng em." Kí tên: một fan bình thường của em.

Chữ viết rất đẹp, đoan chính ngay ngắn, Lâm Duyệt Vi nhìn chằm chằm hồi lâu, bởi vì nàng không thể không đoán đây là chữ viết của Cố Nghiên Thu. Lần trước ghi chú trên giấy Cố Nghiên Thu cũng dùng thể chữ này để viết, nét bút, cấu kết, khí khái tự tại, lúc này......

Lâm Duyệt Vi lấy con thú bông từ tay bạn cùng phòng, ở trên người thú bông sờ tới sờ lui, cố gắng muốn tìm chứng cứ khác chứng minh là do Cố Nghiên Thu tặng cô. Thú bông là một con thú bông rất bình thường, dưới sự "Tàn phá" của Lâm Duyệt Vi mắt tai mũi miệng của nó bị nhồi thành một cục, bạn cùng phòng vội cứu giúp thú bông trong biển lửa, đoạt lại, thấp giọng nói: "Cậu làm gì vậy? Sốt ruột như thế, ý trung nhân của cậu tặng chắc?"

Cô chỉ thuận miệng nói, trời xui đất khiến thế nào lại đoán trúng một nửa.

Lâm Duyệt Vi sắc mặt thâm trầm.

Bạn cùng phòng chớp mắt, thúc giục nàng: "Trời ạ, người ta theo đuổi tới chỗ này luôn rồi, đây là tình yêu tuyệt đẹp cảm động đất trời đó, cậu còn không mau đuổi theo?"

Lâm Duyệt Vi: "......"

Bạn cùng phòng: "Mau đi a."

Lâm Duyệt Vi không thể nề hà mà thở dài nói: "Mình đi đâu để đuổi theo chứ?"

"Nếu cô ấy thật thích cậu, nói không chừng vẫn còn ở dưới lầu đứng đợi đó," bạn cùng phòng rung đùi đắc ý, "Để giải nỗi khổ tương tư nha."

Lâm Duyệt Vi: "......"

Bạn cùng phòng: "Lỡ vậy thì sao?"


Hai phút sau.

Lâm Duyệt Vi ma xui quỷ thế nào mà khoác thêm áo khoác ngoài đứng ở trước cửa phòng ngủ, bạn cùng phòng phất tay, nhỏ giọng cổ vũ nàng: "Cơ bất khả thất, thời bất tái lai a[1], phải nắm bắt được."

[1]Cơ bất khả thất, thất bất tái lai - 机不可失,失不再来 - jī bù kě shī,shī bù zài lái (cơ hội không thể bỏ qua, bỏ qua cơ hội sẽ không đến lần nữa).

Lâm Duyệt Vi nghiêng nghiêng đầu, nhìn vào mắt bạn cùng phòng. Nàng hít sâu, thở ra một hơi, đẩy bả vai bạn cùng phòng vào phòng, thành thạo cởi áo khoác ra, nằm lên giường, nhắm mắt lại ngủ.

Bạn cùng phòng: "Này?"

Bạn cùng phòng hỏi: "Cậu không đi sao?"

Bạn cùng phòng dán vào tai nàng nói vài câu dụ dỗ, Lâm Duyệt Vi không dao động, không bao lâu đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều có quy luật của nàng. Bạn cùng phòng không ăn dưa được, bát quái cũng không có, đành bò lên giường, chỉnh chăn gối, sắp xếp chỗ ngủ.

Lâm Duyệt Vi cho rằng nàng sẽ mất ngủ, hoặc sẽ nghĩ tới một ít chuyện lung tung rối loạn, nhưng cũng không có, nàng ngủ một giấc đến hừng đông, trước khi ra cửa nàng treo con thỏ lên chiếc đinh trên đầu giường, vốn dĩ nàng muốn móc nó lên túi xách, bởi vì nó quả rất đáng yêu, nhưng sợ làm vậy thì sau này phải nhận nhiều con thỏ hơn, nên bèn cất kỹ trong ký túc xá.

Bạn cùng phòng bởi vì ngủ không đủ giấc, giống như du hồn, vừa sáng sớm đã lượn lờ trong ký túc xá, ngay cả quần áo của mình đặt ở chỗ nào cũng không biết, thuận tay lấy một chiếc áo tay dài của Lâm Duyệt Vi để ở bên ngoài tròng vào đại, Lâm Duyệt Vi kéo cô ra cửa, đi tới cửa thang máy, mới phát hiện đối phương mặc lộn quần áo.

Bạn cùng phòng vừa thấy cũng kinh hãi: "Mình quay về đổi một chút."

Trợ lý tỷ tỷ ở hành lang thúc giục nói: "Tất cả mọi người nhanh lên nào, còn lề mề thì coi chừng không kịp đó."

Bạn cùng phòng cất bước chạy về, trợ lý tỷ tỷ nói: "Này, làm gì vậy hả? Bị muộn rồi đó."

Bạn cùng phòng nói: "Em về thay quần áo."

Phòng của hai người lại đặc biệt xa, bạn cùng phòng tính dốc toàn lực chạy về cho kịp, lại bị Lâm Duyệt Vi kéo lấy cổ áo: "Đi thôi, lỡ mặc rồi thì thôi, có gì cùng lắm thì, buổi tối trả lại cho mình."

Bạn cùng phòng: "Chuyện này......"

Lâm Duyệt Vi không phân trần xách cô đi.

Trên đường lại có một đám fan vây quanh, Lâm Duyệt Vi ở trước màn ảnh vẫn luôn giữ hình ảnh tinh thần sáng láng, chỉ cần đổi một câu nói fan tới rồi, thì nàng sẽ hóa thân thành thần tượng, mặc kệ có mệt mỏi bao nhiêu, nàng đều phải ở trước mặt fan duy trì trạng thái tốt nhất. Bạn cùng phòng thì lại hoàn toàn không giống nàng, lúc nào cũng uể oải, mỗi khi fan thấy đều quan tâm hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, Lâm Duyệt Vi kéo cô, thay cô trả lời: "Tối hôm qua ngủ quá muộn, không ngủ đủ."

Bạn cùng phòng gật gật đầu, thuận thế nhắm mắt dựa đầu lên vai Lâm Duyệt Vi, để Lâm Duyệt Vi dắt cô đi.

Trong đám người tuôn ra một vài tiếng thét chói tai, ríu rít một trận, toàn là những câu đại khái như "đáng yêu quá" vân vân, có fan còn nhìn hai người với ý cười trên môi, ánh sáng đèn flash lóe lên mỗi lúc một nhiều. Lâm Duyệt Vi biết vây quanh hai người có không ít fan CP, nàng biết câu nói ấy của mình đại khái sẽ làm các fan CP ăn một mồm đầy đường. Nàng đột nhiên bất động thanh sắc mà nhíu mi, Thiệu Nhã Tư -- bạn cùng phòng ngây thơ của nàng hôm nay mặc bộ quần áo này, là bộ nàng mới vừa mặc ngày hôm qua, khẳng định sẽ bị các fan đào bới lên, đến lúc đó lại là một cơn sóng lớn ập tới.

Nói đến cũng kỳ quái, có những người nổi lên trong giới giải trí một cách đặc biệt lạ kỳ, Thiệu Nhã Tư là một người hướng nội, ở trước màn ảnh cũng không nói nhiều lời, trong tiết mục này người cô thân cận nhất chính là Lâm Duyệt Vi. Ở giai đoạn đầu của cuộc thi cơ hồ không ai biết tới cô, vào mùa hai Lâm Duyệt Vi mới kiếm tổ tiết mục lôi kéo cô xào thành CP, không ngờ lại giúp Thiệu Nhã Tư nổi lên, Lâm Duyệt Vi may mắn lọt vào top 3, là bởi vì CP ngự tỷ x tiểu bạch thỏ xào đến nóng như lửa trên mạng, CP fan rất biết chọn người, vì để được ăn đường, không ngừng mà đào móc đủ kiểu, cũng may hình tượng của hai người cũng rất hài hòa, hút không ít fan mới, đặc biệt là Thiệu Nhã Tư, độ hút Fan càng lúc càng tăng.

Chờ đến giữa kỳ của tiết mục, độ hot của Lâm Duyệt Vi vì scandal mà chuyển biến bất ngờ, không ngờ Thiệu Nhã Tư trái lại còn trợ giúp nàng, không thể không nói một cậu thời vận. Nhân khí của Thiệu Nhã Tư lại càng bành trướng, rất có khả năng sẽ được liệt vào danh sách năm cô gái may mắn được xuất đạo, tuy vẻ ngoài cô thua Lâm Duyệt Vi, nhưng tuyệt đối không thua kém các bạn nữ khác, kỹ thuật diễn của cô e rằng còn tốt hơn cả Lâm Duyệt Vi.


Cũng vì xào CP mà cô thắng được sự chú ý, nhờ vậy khán giả mới phát hiện thực lực của cô không tầm thường, tìm kiếm thử mới biết, hóa ra Thiệu Nhã Tư có xuất thân chính quy, khi còn nhỏ từng diễn qua không ít phim truyền hình, mặc dù mấy bộ phim truyền hình không được nổi, nhưng nếu nói là "Ngôi sao nhí" thì tên tuổi của cô cũng không đến nổi nào.

Lâm Duyệt Vi cùng các tuyển thủ khác và tổ tiết mục có quan hệ rất tốt, nàng xinh đẹp, tính cách lại tốt, người như vậy thì cho dù ở bất kỳ nơi đâu cũng đều thành tâm điểm được mọi người yêu thích, có tiểu tỷ tỷ nào lại không thích tiểu tỷ tỷ xinh đẹp, nhưng người nàng thân cận nhất vẫn là Thiệu Nhã Tư, một nguyên nhân trong đó là vì nàng và Thiệu Nhã Tư cùng trọ chung một phòng ký túc xá, quan trọng nhất chính là tâm tính Thiệu Nhã Tư đơn thuần, cách đối nhân xử thế không tệ, nếu một hai phải chọn một người để hợp tác xào CP, nàng sẽ chắc chắn sẽ chọn Thiệu Nhã Tư.

Đây là người bạn đầu tiên nàng giao thiệp sau khi tiến vào giới giải trí tới nay, và đối phương cũng vậy, tuy suy nghĩ của cả hai không giống nhau. Lâm Duyệt Vi nghiêng đầu nhìn Thiệu Nhã Tư đang ngã đầu trên vai nàng, ánh mắt hiện lên tinh quang, một ý niệm trong lòng ban đầu hình thành.

Nàng vỗ nhẹ lên ót Thiệu Nhã Tư, đỡ con người sắp ngã dập mặt xuống đất ấy, nhẹ nhàng trách mắng: "Đi đường cẩn thận, còn ra thể thống gì nữa?"

Khiến ai cũng đều có thể nghe ra, một chút ý trách cứ nàng cũng đều không có, tràn đầy đều là sủng nịch.

Nhưng những lời nói này đều không phải cố tình, nếu như mỗi ngày đều phải bán đứng bản thân, thì có lẽ nàng sẽ mệt đến chết.

Trước khi vào cửa Lâm Duyệt Vi quay nhìn thoáng qua phía sau, nơi ấy đã không còn bóng dáng của Cố Nghiên Thu nữa.

***

Cố Nghiên Thu dùng đôi tay bưng cốc cà phê vừa mua từ trong tiệm, ngồi ở trong xe, từ khi trời còn tờ mờ sáng cô đã xuất phát tới nhà ga. Tố chất của cô rất tốt, buổi tối tắm trong cơn mưa nhỏ một hồi mà chỉ bằng vào ba ly nước ấm và một giấc ngủ ngon thì đã khỏe lại.

Lần này đi công tác, cô không mang theo tài xế, người ở phía trước lái xe chính là thư ký Lâm Chí của cô.

Lâm Chí là sinh viên vừa tốt nghiệp ra trường, không có bao nhiêu kinh nghiệm lái xe, chỉ có thể ổn thỏa lái chậm một chút. Cũng may bọn họ ra sớm, vẫn còn dư thời gian, Cố Nghiên Thu không nóng nảy, ở ghế sau nhấp từng ngụm từng ngụm cà phê.

Lâm Chí nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, đề nghị: "Tiểu Cố tổng, đến nhà ga còn phải hơn nửa giờ nữa, nếu không hay là chị chợp mắt một chút đi?" Tối hôm qua lúc về khách sạn đã hơn ba giờ sáng, rửa mặt một chút thì ít nhất cũng phải ba giờ rưỡi mới có thể ngủ, sáng nay 5 giờ rưỡi đã phải dậy, tổng cộng chỉ ngủ được hai tiếng.

Tuy vẫn không thấy vẻ tiều tụy trên khuôn mặt Cố Nghiên Thu, nhưng thức đêm đối với thân thể thương tổn rất lớn, có thể ngủ bù thì nên ngủ bù một lát.

Cố Nghiên Thu nhàn nhạt mà phủ quyết: "Lên tàu ngủ tiếp."

Lâm Chí bèn không dám hé răng nữa.

Cố Nghiên Thu nhẹ nhàng mà cắn vành cốc cà phê giấy, trong đầu hiện lên một ít hình ảnh trước đó. Hôm qua khi cô viết tấm card đã tự hỏi rất lâu, phải viết gì để có thể biểu đạt sự cổ vũ của mình, mà lại không quá lộ liểu, ngay từ đầu cô đã muốn giống fan trực tiếp viết "Mama yêu cưng", nhưng hai chữ "mama" vừa xuất hiện trong đầu cô đã tự động phủ quyết, cuối cùng trung quy trung củ mà viết một câu cổ vũ, nhưng lại lỡ dùng thể chữ Khải, y như giấu đầu lòi đuôi.

"Lâm Chí."

"Dạ."

"Cậu chắc chắn hôm qua đã nói với cô ấy quà là do ai tặng sao?"

"Có chứ ạ." Lâm Chí nghe cô nhắc lại chuyện xưa, lý giải theo ý nghĩa khác, lời thề son sắt nói, "Tôi chắc chắn đã nói rồi, là đại danh của chị, cô ấy còn gởi lời cảm ơn nữa."


Cố Nghiên Thu Àh một tiếng.

Xem ra đã bại lộ rồi, Cố Nghiên Thu nghĩ: Nếu Lâm Duyệt Vi hỏi cô vì sao lại tặng quà, thì cô nên trả lời thế nào đây?

Nàng sẽ hỏi sao? Trong lòng cô lại dâng lên một chút mong chờ nhỏ nhoi.

Cố Nghiên Thu giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ, phát hiện chính mình đã bởi vì suy nghĩ mà rối loạn mười phút hơn, bèn mở laptop lên, bắt đầu công tác trên hòm thư, sử dụng công việc để xua đi những ý nghĩ hỗn loạn.

Công việc luôn luôn đứng đầu danh sách của cô, lần này cũng không ngoại lệ, rất nhanh cô đã đắm chìm vào nó, trầm ngâm trả lời email.

Đoàn tàu sắp chạy tới điểm đến, Cố Nghiên Thu tháo bịt mắt xuống, nhìn phong cảnh bên ngoài ô cửa sổ lùi dần về phía sau đến ngây người, Lâm Chí bên cạnh ngay lập tức báo với cô: "Bây giờ buổi sáng 9 giờ, còn nửa giờ nữa sẽ đến thành phố G."

Cố Nghiên Thu ừ một tiếng, năm ngón tay vẽ trên tóc, chải vuốt lại mái tóc dài đã ngủ đến có chút hỗn độn.

Chờ đến khi cô thanh tỉnh, Lâm Chí bèn xem xét cô một chút, dò hỏi: "Tiểu Cố tổng, bạn gái tôi mới vừa nhận được hình mới của Lâm Duyệt Vi hôm nay lúc đi làm, chị muốn xem không ạ?"

Cố Nghiên Thu: "Gởi qua đi."

Lâm Chí: "Dạ."

Cố Nghiên Thu nhìn anh, nghi hoặc mà nói: "Sao tôi thấy cậu có vẻ hưng phấn vậy?"

Lâm Chí cười ngây ngô nói: "Tôi hưng phấn sao?"

Cố Nghiên Thu: "Ừm, hưng phấn."

Lâm Chí giả ngu giả ngơ nói: "Cứ cho là hưng phấn đi, tôi cũng không biết vì sao, có thể là bởi vì hôm nay thời tiết tốt."

Lâm Chí đương nhiên biết mình vì sao mà hưng phấn, nhưng nguyên nhân thì không thể nói. Cố Nghiên Thu ở trong lòng anh vẫn luôn là một vị giám đốc cao cao tại thượng, xinh đẹp đoan trang, vừa nhìn đã thấy không giống người thường, lúc nào cũng ngồi yên một chỗ, không nói lời nào, khảy Phật châu, có nhiều lần Lâm Chí từng hoài nghi không biết cô có bất chợt bay đi luôn, mọc cánh thành tiên hay không.

Bây giờ lại biết cô cũng chịu truy tinh, nháy mắt một cái thì cảm giác liền không giống trước kia nữa, tục ngữ hay nói là bình dân ấy.

Khi Lâm Chí hỏi bạn gái xin ảnh chụp, bạn gái anh cũng là nhân viên văn phòng làm việc theo giờ hành chính, đặc biệt thanh nhàn, nhận được tin nhắn thì lập tức gởi sang, có đầy đủ hình chụp của các trạm tử hôm nay đứng chờ. Lâm Chí cũng không buồn kiểm tra, vui tươi hớn hở mà gởi sang hết cho Cố Nghiên Thu.

Cố Nghiên Thu vừa nhận đã thấy điện thoại báo sắp hết pin, cô bèn cắm sạc. Vừa định xem ảnh, đã thấy đôi mắt to sáng ngời có thần của Lâm Chí nhìn cô chằm chằm.

Cố Nghiên Thu tằng hắng một tiếng.

Lâm đến: "Ah?"

Hai người bọn họ ngồi chung trên toa tàu thương gia, toàn bộ toa này ngoại trừ hai người thì không còn ai khác, Cố Nghiên Thu rất coi trọng hình tượng bèn bĩu môi, mặt vô biểu tình mà nói: "Cậu ra phía sau ngồi đi."

Lâm Chí: "......"

Anh còn muốn xem dáng vẻ thần tiên truy tinh, không ngờ Cố Nghiên Thu thế mà lại đuổi anh đi.

Lâm Chí bèn đi ngồi ở phía sau.


Lúc này Cố Nghiên Thu mới mở Weibo lên, lật xem từng tấm ảnh một, Lâm Chí từ khe hở của ghế sau cố quan sát biểu tình của cô, nhưng cái gì cũng đều không thấy, nên đành dứt khoát hết hy vọng. Vừa vặn tối hôm qua anh cũng từng nhìn thấy Lâm Duyệt Vi nên cũng có hảo cảm, đang bồi hồi nhập hố, thì bèn cùng Cố Nghiên Thu mở ảnh lên xem.

Chờ chút đã, sao lại có những hai người? Thoạt nhìn còn ái muội như thế nữa.

Một cô gái lãnh khốc mỉm cười, như ánh dương ấm áp, dùng bàn tay trắng nõn, mềm mại như ngọc búng vào ót một tiểu cô nương, tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn nàng, giận giận mang theo e sợ, hai người nhìn nhau không nói lời nào, mười phần mỹ hảo.

"Lâm Chí."

Lâm Chí chợt nghe tiếng Cố Nghiên Thu gọi từ băng ghế trước, mang theo hàn ý chưa từng thấy qua bao giờ.

"Dạ." Lâm Chí lòng đánh bộp một cái, xuất hiện cạnh băng ghế trước, khom lưng chờ chỉ thị của Cố Nghiên Thu trước mặt.

Cố Nghiên Thu giơ di động lên, trên màn hình đúng là ảnh của hai người ấy.

Cố Nghiên Thu: "Giải thích một chút."

Lâm Chí lắp bắp: "Tôi tôi tôi tôi......"

Anh nên giải thích thế nào đây, anh chỉ là một đại thẳng nam như sắt thép thôi mà.

Cố Nghiên Thu lạnh lùng nói: "Cho cậu thời gian ba giây, tự vuốt thẳng đầu lưỡi của mình rồi nói chuyện."

Lâm Chí thầm nghĩ bạn gái ơi, em hại chết anh rồi đấy, anh bèn đếm thầm một hai ba, cắn răng một cái nhắm mắt nói: "Hồi bẩm tiểu Cố tổng là thế này, tình huống cụ thể tôi không biết, nhưng căn cứ theo tin tức từ bạn gái tôi, hai người ấy là một đôi CP trong《 diễn viên luyện tập sinh 》, bây giờ nhân khí rất cao, rất nhiều người thích gắn ghép, ý là một CP ấy, bạn gái tôi nói, Lâm-Thiệu là thật sự. Cô ấy rất thích cặp đôi này, cho nên có lẽ đã không kiểm tra trực tiếp gởi cho tôi."

"Lâm-Thiệu?" đầu lưỡi Cố Nghiên Thu cũng xoán thành một vòng, cười lạnh một tiếng.

Lâm Chí hiếm khi thấy cô tỏ vẻ tức giận rõ ràng như vậy, hai đầu gối mềm nhũn, mém tí đã sợ đến quỳ xuống đất dập đầu, nhấc tay thề nói: "Nhưng tôi không ghép hai người ấy, tiểu Cố tổng, tôi là fan trung thành của chị."

Cố Nghiên Thu liếc mắt nhìn anh một cái, đột nhiên nói: "Vậy cậu ghép đôi ai?"

Lâm Chí bị cô hỏi cho ngớ ngẩn, khẽ giật mình, sao mà quỷ dị thế này, cũng may linh cơ anh vừa động vội nói: "Tôi ghép chị và Lâm tiểu thư."

Cố Nghiên Thu ý vị không rõ cong môi, nhìn giống như tươi cười, phất tay cho anh lui về chỗ, không phát tiết nữa.

Lâm Chí lau lau mồ hôi lạnh trên đầu, tâm nói: Ai da, không ngờ tiểu Cố tổng lại là một độc duy [1]a.

[1] Độc duy: Độc nhất, đặc duy, xem một thứ là quan trọng trong cả cuộc đời mình.

Tác giả có lời muốn nói:

Chúc mừng Cố tổng thu hoạch vị fan đầu tiên: Lâm Chí. Chúng ta hãy vỗ tay vì chị ấy nào~~

Ngày mai sẽ cho hai vị nhân vật chính thấy mặt nhau nha ~

Có mấy bạn phản hồi nội dung về cuộc thi quá nhiều, tôi xin lại lặp một lần nữa, thứ nhất, phần nội dung về cuộc thi là để nói lên tính cách nhân vật của Lâm Duyệt Vi, còn Thiệu tiểu mỹ nhân chỉ là vai phụ, tương lai sẽ còn dùng đến; thứ hai, chỉ là một gameshow thôi, tôi viết về cuộc thi cũng không phải bởi vì tư tâm thích nên viết, mà chỉ cần một tiết mục cho Lâm Duyệt Vi xuất đạo mà thôi, không phải ca hát linh tinh, nhưng tôi cũng có hiểu biết về sự ra đời của diễn viên và produce 101, cho nên chọn viết về tiết mục này; thứ ba, Lâm tiểu thư vì sao lại muốn vào giới giải trí, sau này sẽ biết nhé~

Mọi người chậm rãi xem, không nên gấp gáp ha~~


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.