Lâm Thị Lang Cố

Chương 126: C126



Quý cô Nhiễm Thanh Thanh "Phổ độ chúng sinh" đẩy tay dì giúp việc, dùng muỗng gỗ múc một muỗng canh chân giò, chân giò được hầm nhỏ lửa từ giữa trưa, mềm nhừ tất nhiên là không cần phải nói, nước canh nồng đậm, lớp nước mỡ màu trắng lưu động trong nước, bên trong có thả củ cải điều hòa vị lại, Nhiễm Thanh Thanh nếm nếm, vừa vào miệng đã thấy ngon, nồng mà không ngấy, lập tức nở nụ cười vừa lòng.

Có thể giúp Cố Nghiên Thu hảo hảo bồi bổ.

Trong phòng khách.

Cố Nghiên Thu bị Lâm Duyệt Vi lừa nên tạm thời không tiếp tục nghi ngờ vẻ dị thường của Nhiễm Thanh Thanh, hỏi tới chuyện chụp ảnh cưới: "Em biết muốn đi chỗ nào chưa?"

Lâm Duyệt Vi nói: "Có phải chị chỉ có năm ngày nghỉ không?"

Cố Nghiên Thu gật đầu.

Công việc trong công ty gần đây rất bận, nhất thời không dành ra được nhiều thời gian trống, có thể xin một ngày phép đã không tồi rồi.

Lâm Duyệt Vi: "Vậy không thể đi quá xa, bằng không lịch trình sẽ tương đối ngắn, nếu không hay đi gần khu Đông Nam Á nha, đảo Bali có phải rất gần không?" Nàng lấy di động ra bắt đầu tra những nơi thích hợp để chụp ảnh cưới trong khu vực Đông Nam Á.

Cố Nghiên Thu thấy nàng như vậy, trong lòng bỗng có chút áy náy: "Bằng không chờ chị xử lý chuyện ở công ty xong, chị cùng em đi một chuyến tới Châu Âu hoặc M quốc?"

Lâm Duyệt Vi cúi đầu xua xua tay: "Không cần, loại chuyện này không thể chờ, càng chờ thì sắp tới em càng bận, không chắc có thể rút ra thời gian. Hơn nữa, cũng không phải vì chụp ảnh cưới em mới muốn đi du lịch."

Cố Nghiên Thu: "Vì sao?"

Lâm Duyệt Vi: "Vì......" Nàng đột nhiên im bặt, liếc nhìn Cố Nghiên Thu.

Cố Nghiên Thu: "Huh?"

Lâm Duyệt Vi vẫy tay với cô, Cố Nghiên Thu ghé tai qua.

Lâm Duyệt Vi nhỏ giọng nói vào tai cô: "Vì muốn cùng chị hưởng tuần trăng mật."

Cố Nghiên Thu ho nhẹ hai tiếng, vất vả mới nhịn xuống khóe môi đang cong lên.

Lâm Duyệt Vi ôm lấy cổ cô, nói: "Muốn cười thì cứ cười đi, chị nhịn làm gì."

Cố Nghiên Thu liền bật cười một tiếng.

Lâm Duyệt Vi khẽ vuốt trên khuôn mặt cô: "Thế này mới đúng." Nàng cúi đầu tiếp tục xem, trong khu vực Đông Nam Á chỉ có vài chỗ nổi danh thích hợp chụp ảnh cưới, "Maldives hay là Singapore, đảo Bali?"

"Đảo Bali? Mùa này hình như cũng náo nhiệt?"

"Được, vậy đi chỗ này." Lâm Duyệt Vi luôn quyết chủ ý rất mau, "Chờ tương lai có kỳ nghỉ dài hơn, chúng ta sẽ đi Âu Mỹ chơi, cũng có thể tới chỗ khác chụp thêm mấy bộ ảnh cưới."

Cố Nghiên Thu líu lưỡi, chưa nghe ai nói chụp ảnh cưới còn có thể chụp kiểu như vậy. Nhưng người khác không làm không có nghĩ là không thể, chỉ cần cả hai vui vẻ là được rồi.

Lâm Duyệt Vi quyết định xong thì báo cho người bạn phụ trách quay chụp, cũng nên cho người khác thêm thời gian để chuẩn bị.

Thấy nàng mặt mày tươi cười nói chuyện phiếm với bạn, Cố Nghiên Thu đột nhiên nhớ tới một chuyện.

"Ngoại trừ Giang Tùng Bích, hình như chị chưa từng gặp những người bạn khác của em?"

"Ừm? Chị muốn gặp sao?" Lâm Duyệt Vi không ngẩng đầu lên hỏi.

"......"

Không nghe Cố Nghiên Thu nói gì thêm, Lâm Duyệt Vi bỗng nhiên dừng việc nhắn tin, rất có hứng thú mà nhìn qua, cười đến không có hảo ý, nói: "Cố tổng?"

"Không phải em hay gọi tên chị sao? Sao đột nhiên lại gọi như vậy?"

"Đừng nói sang chuyện khác a." Lâm Duyệt Vi đặt điện thoại di động xuống ghế sô pha, hai tay chống lên bả vai Cố Nghiên Thu, kéo cô lại gần nàng, "Có phải chị muốn gặp bạn em không?"

Mắt Cố Nghiên Thu đảo quanh, nói: "Không có, chị chỉ hỏi vậy thôi."

"Tùy tiện hỏi à." Lâm Duyệt Vi buông tay, lại xem di động, "Vậy thì thôi."

Cố Nghiên Thu: "......"

Qua một lát, Cố Nghiên Thu bỗng chọc chọc lên mu bàn tay nàng, nhỏ giọng nói: "Muốn gặp."

Lâm Duyệt Vi vui vẻ, nói với cô về mình.

"Em có một số người bạn, nhưng cũng không nhiều lắm, đều quen biết từ nhỏ, Giang Tùng Bích có quan hệ tốt nhất với em, những người bạn thân khác thì cùng lắm chỉ có ba bốn người, trong đó có vị nhiếp ảnh gia em đang liên lạc, họ phòng.

"Sau khi em vào giới giải trí, thì không còn tham gia tụ hội gặp mặt nữa, nhưng có đôi khi cũng nói chuyện tâm sự với nhau, không thường xuyên, tết năm nay em chắc chắn phải tham gia họp mặt, vì chúng ta phải đi du lịch vào mồng hai, nên bọn em đại khái sẽ gặp nhau vào mùng một hoặc trước giao thừa."

Lâm Duyệt Vi nói: "Tới sớm không bằng tới đúng lúc, vừa hay chị nhắc tới, buổi họp mặt năm nay chị đi với em đi?"

Cố Nghiên Thu: "Như vậy có sao không?" Nàng lại hỏi, "Mọi người biết em kết hôn chưa?"

Lâm Duyệt Vi nói: "Chị đoán xem."


Tuy rằng ngày kết hôn Lâm Duyệt Vi cơ bản không mời những người bạn này, nhưng chuyện hai nhà liên hôn lớn như vậy nên không ai trong giới thượng lưu không biết, dù biết thì chỉ do giữ bí mật mới không nói ra miệng mà thôi. Cố Nghiên Thu nghiêng đầu: "Chị đoán là...biết?"

Lâm Duyệt Vi mỉm cười: "Chẳng những biết, hơn nữa còn rất muốn gặp chị."

Nói xong nàng giơ giơ di động lên trong tay, màn hình hiển thị lịch sử trò chuyện:

【 nhóm bạn học: Ha ha ha ha rốt cuộc có thể gặp mặt đệ muội (em dâu) Lư Sơn rồi 】

Cố Nghiên Thu: "......"

Cô đột nhiên hoài nghi mình có phải sẽ trở thành con khỉ diễn trò như trong rạp xiếc hay không.

Lâm Duyệt Vi chỉ trả lời với icon, hỏi Cố Nghiên Thu: "Chị muốn đi không? Họp mặt. Nếu chị không muốn đi cũng không sao, bạn em cũng không đoan chính lắm, đặc biệt là thích đùa giỡn quá trớn, nói không chừng sẽ chọc ghẹo chị."

Cố Nghiên Thu mím môi.

Lâm Duyệt Vi nói: "Em nói nghiêm túc, chị có thể không đi."

Cố Nghiên Thu hỏi lại nàng: "Em cảm thấy chị nên hay không nên đi?"

Lâm Duyệt Vi tự hỏi một chút, trả lời nói: "Không nên đi, dù sao chị cũng không thân lắm, đến lúc đó sợ chị sẽ mất vui."

Cố Nghiên Thu mặt vô biểu tình mà: "Àh."

Lâm Duyệt Vi thưởng thức xong biểu tình của cô, mới cười nói: "Giỡn với chị thôi, em đương nhiên hy vọng chị đi với em, chị muốn gặp bạn em, em cao hứng còn không kịp."

Cố Nghiên Thu vừa bị nàng chơi, bèn khoanh tay, tỏ vẻ không thèm.

Lâm Duyệt Vi kéo Cố Nghiên Thu lại gần, đặt một nụ hôn lên trán cô: "Đừng giận được không?"

Cố Nghiên Thu vốn không tức giận nhưng vẫn không tay đổi biểu tình.

Lâm Duyệt Vi đè cô xuông sô pha hôn, Cố Nghiên Thu rốt cuộc bị cô chọc cười, một tay đỡ vai Lâm Duyệt Vi, tay còn lại chống lên sô pha, chậm rãi đáp trả nụ hôn trên môi.

"Leng keng, lão mẹ của các cô lại online lần nữa, có thể ăn cơm rồi."

Nhiễm Thanh Thanh ném xuống một câu rồi bỏ đi.

Bị chọc thành thói quen nên ngay cả chút thời gian đỏ mặt đôi tiểu thê thê cũng không có, Lâm Duyệt Vi đứng lên trước, Cố Nghiên Thu nắm lấy tay nàng, nương lực đạo cũng đứng lên theo, đi tới bàn dùng cơm.

Dì giúp việc múc cơm cho ba người, Nhiễm Thanh Thanh thì mở nồi lẩu ra, giúp Cố Nghiên Thu múc một chén canh chân giò hầm củ cải nóng hôi hổi, đẩy đến trước mặt cô: "Uống chén canh trước."

Lâm Duyệt Vi đã trông canh chân giò đến mòn con mắt từ sáng, Cố Nghiên Thu thì không rõ nguyên do, nói: "Em muốn uống sao?"

Lâm Duyệt Vi còn chưa kịp nói gì, Nhiễm Thanh Thanh đã nói: "Không sao đâu, nó không cần, con uống đi."

Lâm Duyệt Vi thu hồi ánh mắt: "Đúng vậy, chị uống đi, em ăn chút đồ ăn là no rồi."

Cố Nghiên Thu chỉ chỉ nồi, nói: "Không phải còn rất nhiều sao?"

Nhiễm Thanh Thanh nói: "Con thật cho nó uống à?"

Không phải dưỡng nhan sao? Cố Nghiên Thu nhíu mi, rồi sau đó lại gật gật đầu.

Nhiễm Thanh Thanh dùng chiếc đũa gõ thành chén, nói với Lâm Duyệt Vi: "Tự đi mà múc."

"Cảm ơn mẹ."

"Uống ít thôi."

"Dạ dạ."

Nhiễm Thanh Thanh thề chỉ muốn hỏi han ân cần một chút, lại bị Lâm Duyệt Vi mấy lần cắt ngang, sau cùng còn kề tai bà nói nhỏ: "Nếu mẹ không muốn doạ con dâu mẹ chạy mất, thì tốt nhất tự hoá kiếp đi."

Lúc này Nhiễm Thanh Thanh mới chịu dừng miệng.

Cố Nghiên Thu nhìn Lâm Duyệt Vi, rồi lại nhìn Nhiễm Thanh Thanh, cúi đầu yên lặng mà uống canh trong chén.

Cơm nước xong, Cố Nghiên Thu nghỉ ngơi một lát, vẫn cảm thấy bụng đầy, bèn chủ động đề nghị nói muốn ra ngoài dắt chó tiêu thực, Nhiễm Thanh Thanh đồng ý, Lâm Duyệt Vi cũng theo cô ra ngoài.

Dì giúp việc dọn dẹp trong bếp và bàn ăn, nhìn thấy bóng dáng Lâm Duyệt Vi theo Cố Nghiên Thu ra ngoài, bèn cảm thán với Nhiễm Thanh Thanh: "Hai đứa này thật là, Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu."

Nhiễm Thanh Thanh híp híp mắt, nói: "Cô nói xem Tiêu với Mạnh, đứa nào công đứa nào thụ?"

Dì giúp việc: "......"

Bà lớn tuổi rồi nên nghe không hiểu.


Lâm Duyệt Vi nắm tay Cố Nghiên Thu, tay Cố Nghiên Thu thì quấn lấy dây dắt chó, đôi chân ngắn của con Corgi cứ chậm rì rì đi dọc theo con đường nhỏ trong tiểu khu. Con chó này không giống những con khác, những con Corgi khác đều chạy nhảy đến điên, còn nó thì rất an tĩnh, sau khi Schrodinger được chuyển tới đây ở, nó thường hay bị nhốt vào lồng sắt cũng không thèm làm ầm ĩ, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, mỗi ngày chỉ ra ngoài tản bộ hai lần, khiến cân nặng của nó mỗi lúc một tăng nhanh.

Gió lạnh thổi tới, Lâm Duyệt Vi khép hờ mắt, tay trái đè lên cổ áo khoác, nắm thật chặt.

Cố Nghiên Thu ngưỡng ngưỡng cằm, khiến những đường cong tuyệt mỹ hiện lên thật rõ ràng, nói: "Em dùng khăn quàng cổ của chị đi."

"Không cần, lát nữa sẽ ấm." Buổi tối trước khi ra khỏi nhà Cố Nghiên Thu quàng một chiếc khăn quàng cổ màu vàng nghệ, thoạt nhìn cả người đều sáng ngời, khiến Lâm Duyệt Vi cứ phải quay đầu nhìn cô.

Cố Nghiên Thu bước chân dài hơn, nới lỏng dây để con Corgi chạy chậm về phía trước, Lâm Duyệt Vi "Ah" một tiếng, cũng chạy chậm theo, chạy được vài phút, cả người nàng bắt đầu đổ mồ hôi, rồi dần ấm lên.

"Ấm hơn chưa?" Cố Nghiên Thu nghiêng đầu mỉm cười với nàng.

"Ấm." Lâm Duyệt Vi gật đầu, vừa muốn cười, vừa không rõ lắm vì sao nàng lại muốn cười. Nàng đứng trước mặt Cố Nghiên Thu, áp trán lên bờ vai Cố Nghiên Thu, để Cố Nghiên Thu thuận thế dùng một tay ôm chặt nàng, vỗ nhẹ nhẹ lên lưng nàng.

Corgi đang lững thững đi về phía trước, bị sợi dây lôi lại, đành ngồi xuống đất bất động, lẳng lặng mà quan sát đôi tiểu tình lữ phía sau.

"Em rất thích chị." Giọng Lâm Duyệt Vi rầu rĩ truyền đến từ bả vai.

"Thích chị có gì không tốt sao? Sao nghe em nói có vẻ không tình nguyện." Cố Nghiên Thu buồn cười nói.

"Không phải không tình nguyện, chỉ là cảm giác có hơi ràng buộc, cảm giác rất...... Phức tạp?" Lâm Duyệt Vi vẫn duy trì tư thế, hỏi, "Chị có hiểu không?"

"Không hiểu."

"Sự ăn ý đâu mất rồi?"

"Làm gì có."

Lâm Duyệt Vi úp mặt lên vai cô không nổi nữa, thật vất vả mới thổ lộ được chân tình, kết quả một chút phong tình Cố Nghiên Thu cũng không hiểu, nàng ngẩng đầu nhìn Cố Nghiên Thu, ra vẻ cực kỳ tức giận, dùng hai tay nhéo lấy gương mặt cô, để lại hai dấu đỏ hồng.

Cố Nghiên Thu nhẹ nhàng mà "Ah" một tiếng, nói: "Em tính bạo hành à?"

Lâm Duyệt Vi nhướng mày nói: "Đúng vậy, bạo hành."

Cố Nghiên Thu dang hai tay: "Vậy bạo hành mãnh liệt thêm chút đi."

Lâm Duyệt Vi ngẩn người, lộ ra ánh mắt khiếp sợ: "Không ngờ chị lại như vậy đó Cố tỷ tỷ."

Cố Nghiên Thu bị gió làm sặc: "Em gọi chị là gì?"

"Không có gì." Lâm Duyệt Vi lại không chịu gọi tiếp, với phản ứng này của Cố Nghiên Thu, có thể xem đây như đòn sát thủ, vậy nên nàng phải giữ lại dùng cho thời điểm mấu chốt. Lâm tỷ tỷ chắc chắn không thể nào, chứ Cố tỷ tỷ thì vẫn còn hi vọng.

Dắt chó đi dạo một hồi cũng tiêu thực xong, hai người liếc nhìn nhau, có thể trở về ăn bữa ăn chính.

"Mẹ, bọn con về rồi." Lâm Duyệt Vi thay giày, nhận lấy sợi dây từ tay Cố Nghiên Thu, đưa chó Corgi về lồng sắt, quý cô Nhiễm Thanh Thanh còn đang trong phòng khách xem phim truyền hình, là một bộ nước ngoài, trên mà hình toàn máu.

Lâm Duyệt Vi vừa nhìn thấy đã "Ah" một tiếng, rồi vội nhìn sang chỗ khác: "Mẹ buổi tối còn xem cái này không sợ gặp ác mộng à?"

"Sợ."

"Vậy mà mẹ còn xem?"

"Vậy buổi tối con qua ngủ với mẹ."

Lâm Duyệt Vi: "......"

Cố Nghiên Thu thiếu chút nữa đã nóng nảy, cô đợi cả ngày, chỉ muốn lập tức làm chuyện ấy, Nhiễm Thanh Thanh bỗng đứng ra cản đường, mà cô lại không có biện pháp nào cự tuyệt.

Nhiễm Thanh Thanh hứng thú mười phần mà nhìn hai đứa trao đổi ánh mắt, vài giây sau, mới vui vẻ nói: "Chọc hai đứa thôi, buổi tới mẹ ngủ với cháu gái."

Schrodinger đúng lúc mà ngẩng đầu "Meo~~" một tiếng.

Lâm Duyệt Vi cầu mà không được, sợ mẹ nàng đổi ý, vẫy tay với Cố Nghiên Thu, theo nàng chạy nhanh.

Nhiễm Thanh Thanh trừng mắt nhìn nàng.

Lâm Duyệt Vi làm bộ không thấy, thè lưỡi kéo Cố Nghiên Thu lên lầu.

Cả hai không thèm nói lời vô nghĩa vừa vào phòng đã nhập đề, dựa theo ước định, cả hai chọn một chiếc xe mới mẻ độc đáo.

Chiếc xe mới là loại hai người lái, vừa lớn vừa rộng, loại xe này thần kỳ ở chỗ một trước một sau đều có bánh lái, cho cả hai người đồng thời sử dụng. Từ chân núi chạy đến giữa sườn núi, trước sự đồng tâm hiệp lực dần dần gia tốc của cả hai, chiếc xe cứ bong bong chạy lên đỉnh núi.

Từ lúc bắt đầu đề máy chạy lên núi, cả hai đều có bản lĩnh, thế lực ngang bằng nhau, không phân rõ ai hơn ai, chẳng ngờ giữa đường bất thình lình lại bị một câu Cố tỷ tỷ của Lâm Duyệt Vi đánh bại, Cố Nghiên Thu cắn chặt hàm răng, dùng hết sức nắm chặt tay lái, lại không cách nào khống chế phương hướng, chỉ nghe phịch một tiếng, cả cái bánh lái bị cô bẻ gãy, toàn quyền chủ động rơi vào tay Lâm Duyệt Vi, đưa cô lên đỉnh núi một cách tuyệt trần.


Esley: H gì trừu tượng quá vậy trời =)) Ai không biết là tư thế nào thì cmt es giải thích tận tình cho nè =))

Mái tóc dài dính trên mặt Lâm Duyệt Vi, cả người nàng đổ đầy mô hôi, vô cùng không thoải mái, nàng giơ tay tùy ý vén tóc, để lộ ra vẻ mặt mãn nguyện, cúi đầu dùng chân ngoéo lấy cằm Cố Nghiên Thu: "Cố tổng, người có khỏe không?"

Cố Nghiên Thu thở gấp, hơi ngẩng đầu lên nhìn nàng, "Trước đó nói có thể giở trò à?"

Lâm Duyệt Vi nhướng mày: "Nhưng chị cũng chưa nói là không thể a."

Cố Nghiên Thu lại ngã đầu xuống giường, nhắm mắt dưỡng thần.

Lâm Duyệt Vi bò tới nằm sóng vai với cô, nghiêng đầu nhìn sườn mặt cô, ngón tay vói qua, nhẹ nhàng sờ trên chóp mũi, đưa lên lưỡi nếm, ngoài vị mặn của mồ hôi, tựa hồ còn có chút vị khác, chờ nàng suy nghĩ cẩn thận xem là gì, thì lập tức rút tờ khăn giấy ra để nhổ.

Nghĩ nghĩ một hồi nàng loại không còn biện pháp nào khắc phục, chạy vội vào phòng vệ sinh súc miệng.

Cố Nghiên Thu nằm trên giường nghiêng đầu nhìn nàng, một tay chống trán, thở dài một hơi, rồi ngồi dậy.

Lâm Duyệt Vi súc miệng xong, cúi đầu nhìn một lát, thuận tiện dùng xà phòng rửa sạch cả cánh tay. Rửa một hồi vẫn không phát giác có người phía sau, chỉ biết có một làn hơi ấm áp vươn trên gáy nàng, Lâm Duyệt Vi từ trong gương nhìn vào người phía sau, nhưng không quay đầu lại, chỉ nhích người gần ra phía sau, tiến sát vào lòng Cố Nghiên Thu: "Rửa tay không?"

"Rửa." Cố Nghiên Thu gác cằm trên vai nàng, chóp mũi hơi lạnh thân mật cọ trên sườn mặt nàng, giọng nhơm nhớp như không hòa tan được.

Cả hai rửa tay rửa hơn hai giờ đồng hồ, lúc bước ra khỏi phòng tắm Lâm Duyệt Vi mệt đến mở mắt không nổi, mơ mơ màng màng leo lên giường, vừa dính gối đã ngủ mất.

Lúc Lâm Duyệt Vi tỉnh lại Cố Nghiên Thu đã đi làm, nàng ôm lấy chiếc áo ngủ Cố Nghiên Thu thay ra ngủ ngon lành trong mộng đẹp.

Lâm Duyệt Vi mơ mơ màng màng, đắm chìm trong mộng đẹp không muốn tỉnh lại.

"Rột rột-- rột rột -- rột rột --"

Lâm Duyệt Vi mấy lần nỗ lực đi vào giấc mộng lại cứ bị tiếng động lạ này phá bĩnh, nàng bực mình vò đầu, mang chân trần xuống giường, mở cửa, Schrodinger đang dùng móng vuốt của nó cào cửa bỗng dừng giữa không trung một chốc, rồi buông xuống.

Đôi mắt như hai viên đá quý màu lam của nó ngẩng lên nhìn Lâm Duyệt Vi, tỏ vẻ đáng thương mà "Meo~~" một tiếng.

Dạo gần đây nàng không phải chạy quảng cáo thì sa vào hưởng thụ, rất ít khi cùng Schrodinger chơi đùa, Lâm Duyệt Vi khom lưng ôn nhu bế Schrodinger lên, vuốt quả đầu như trái dưa của nó.

Lâm Duyệt Vi ngồi dựa vào thành giường, hai tay nắm móng vuốt Schrodinger, bắt nó khiêu vũ theo nàng, vừa nhớ tới đêm điên cuồng tối qua, không khỏi cười nói: "Tối qua con mà dám cào cửa, ba ba đã sớm đuổi con ra khỏi nhà rồi."

Schrodinger: "Mèo méo meo?"

Lâm Duyệt Vi lắc lắc móng vuốt nhỏ của nó: "Meo cái gì, tối hôm qua cùng bà ngoại ngủ thế nào?"

Schrodinger: "Meo meo."

Lâm Duyệt Vi không để bụng nó nghe có hiểu hay không, dù sao nàng vẫn dong dài với Schrodinger hơn nửa ngày, càng nói càng vui vẻ, thậm chí còn sinh ra một loại cảm giác như năm tháng tĩnh hảo. Mẹ nàng ở dưới lầu lễ Phật, bà xã ra ngoài đi làm đến giờ tan tầm liền về nhà, trong nhà còn có mèo có chó, nhân sinh đắc thắng bất quá chỉ có như vậy mà thôi.

***

"Lần này phương án của tôi chính là như vậy, hơn nữa tôi không đồng ý quan điểm của giám đốc Lưu, thứ nhất......" Trong phòng hội nghị, Cố Nghiên Thu lên tiếng xong thì ngồi lại vị trí của mình, di động trong túi áo khoác run lên một chút, cô lấy ra nhìn thoáng qua dưới mặt bàn.

【 Hai chữ Mộc: Đột nhiên lười biếng.jpg】

Cố Nghiên Thu cúi đầu đánh chữ:

【 Tây Cố: Chị đang họp 】

【 Hai chữ Mộc: Àh, vậy kết thúc hẵng nói [ ăn tay ăn tay.jpg]】

Cuộc họp kéo dài tới tận giữa trưa, sau khi tan họp, tiểu Ngô tổng đơn độc giữ Cố Nghiên Thu lại, vỗ vỗ vai cô, cười nói: "Nghiên Thu, làm như vậy không sợ đắc tội Cố đổng sao?"

Giám đốc Lưu là nhân viên lâu năm, cũng luôn kiên định theo Cố Hòa, tuy rằng chức vị không cao, nhưng địa vị của ông ấy ở công ty cũng khá quan trọng.

"Tôi đắc tội vẫn còn chưa đủ sao?" Cố Nghiên Thu thu dọn văn kiện, nhàn nhạt hỏi lại.

Tiểu Ngô tổng cười to, nói: "Cố đổng thân thể càng ngày càng kém, mấy hôm trước, người thân của tôi còn gặp ông ấy ở bệnh viện, trong tay thư ký ông ấy còn cầm rất nhiều thuốc."

Cố Nghiên Thu làm ra vẻ không quan tâm mà nói: "Vậy sao?"

Tiểu Ngô tổng: "Đúng vậy, cô không biết à?"

"Không rõ lắm, đã lâu rồi tôi không về thăm nhà." Cố Nghiên Thu lạnh lùng nói tiếp, "Có thể do báo ứng đi."

Tiểu Ngô tổng ai nha một tiếng, nói: "Sao cô có thể nói bố mình như vậy chứ?"

Cố Nghiên Thu nhăn mày, cảm xúc nơi đáy mắt có hơi kích động, dừng một chút, mới bình tĩnh nói: "Ông ta không phải bố tôi."

Cảm xúc cô để lộ đủ cho tiểu Ngô tổng bắt giữ, vội trấn an nói: "Rồi rồi rồi, chúng ta không đề cập tới ông ấy, nói về anh hai cô đi, à không phải, nên gọi là Cố Phi Tuyền mới phải."

"Anh ta thế nào?"

"Gần đây cậu ta đao to búa lớn cải cách phòng ban dưới quyền, tựa hồ được Cố đổng cho phép."

Cố Nghiên Thu xùy một tiếng.

Tiểu Ngô tổng ra vẻ kinh ngạc mà nhướng mày: "Sao vậy?"

Cố Nghiên Thu yên lặng nhìn anh ta, hơi hơi cong môi cười: "Thế nào thì anh ta cũng chỉ là châu chấu sau thu, nhảy nhót không được mấy ngày nữa."

Tiểu Ngô tổng lại cười to lần nữa, dùng sức vỗ vỗ bả vai Cố Nghiên Thu: "Nói hay lắm."

Nụ cười trên môi Cố Nghiên Thu toát ra vẻ ác độc, hai người trao đổi một ánh mắt như trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.

***


Sau khi diễn xong trước mặt tiểu Ngô tổng, Cố Nghiên Thu sải bước quay về văn phòng, lập tức gọi điện thoại cho Cố Hòa, Cố Hòa đã vài ngày không tới công ty, gần đây ông luôn ở nhà nói với bên ngoài ông đang dưỡng bệnh.

Người nhận điện thoại là bản thân Cố Hòa: "Nghiên Thu? Sao con lại đột nhiên gọi điện thoại?"

Cố Nghiên Thu nói thẳng: "Mấy ngày trước ba từng tới bệnh viện sao?"

Cố Hòa chậm rãi nhíu mày: "Ai nói với con?"

Cố Nghiên Thu: "Ba không cần biết ai nói, chỉ cần trả lời có phải hay không thôi?"

Cố Hòa: "Có phải Ngô Lượng không?" Ngô Lượng là tên của tiểu Ngô tổng.

Cố Nghiên Thu: "...... Phải, anh ta nói có người nhìn thấy ba tới bệnh viện, ba tới bệnh viện làm gì, có phải sức khỏe ba thật xảy ra vấn đề không?"

Nghe vậy Cố Hòa chỉ cười nói: "Con hùng hổ gọi tới, ba còn tưởng vì chuyện gì khác, hóa ra vì nghe mấy lời đồn từ Ngô Lượng, không phải nói đóng kịch sao, ba chỉ đơn giản diễn hơi thật một chút, ba biết cậu ta có người thân vừa té gãy xương đang nằm viện, nên cố ý chọn một ngày tới, để người đó nhìn thấy ba."

"Vậy còn thuốc thì sao?"

"Con nói thuốc gì?"

"Ngô Lượng nói, thư ký Lý từng đưa thuốc cho ba."

"Diễn kịch không phải cần diễn cho tròn vai sao, chỉ là một ít vitamin C thôi."

"Vậy lọ thuốc đó có bên cạnh ba không? Ba chụp cho con xem." Cố Nghiên Thu từng bước truy vấn.

"Con bé này."

"Chụp cho con xem." Cố Nghiên Thu đề cao giọng hơn chút.

"Rồi rồi, đang chụp, được rồi chứ." Cố Hòa dường như bị cô dọa sợ, oai phong một cõi nửa đời người phải ngoan ngoãn mà khuất phục, đầu dây bên kia truyền đến những tiếng vang nhỏ, hình như Cố Hòa đang nói chuyện với ai, kêu lấy Vitamin C tới, tiếp theo lại truyền đến giọng ông, "Ba đang chụp, sẽ gởi qua WeChat cho con."

"Con chờ."

Nửa phút sau, Cố Nghiên Thu nhận được thông báo tin nhắn, mười bình vitamin C chỉnh tề được xếp hàng trên bàn trà.

Cố Hòa bất đắc dĩ mà nói: "Được rồi chứ?"

Cố Nghiên Thu lưu ảnh lại, nói: "Được rồi."

Cố Hòa: "Còn chuyện gì khác không?"

Cố Nghiên Thu mở trình duyệt trên máy tính, nói: "Không còn, ba ở nhà nghỉ ngơi đi, bên này Ngô Lượng có bất kỳ động tĩnh nào con sẽ nói với ba."

"Được, bye con."

"Bye."

Cố Nghiên Thu lại gọi cho Cố Phi Tuyền.

"Ba có gì khác lạ?" Cố Phi Tuyền hỏi, "Khác lạ gì?" Cố Phi Tuyền không thường xuyên nói chuyện với Cố Hòa, nên không thể phân biệt được khác lạ với không khác lạ.

"Trên phương diện sức khỏe."

"Rất khỏe, còn ở nhà tập thể dục nữa, à, đúng rồi, gần đây ông ấy bị cảm mạo, đang uống thuốc."

"Uống thuốc gì?"

"Thì thuốc đau họng, còn có thuốc hạ sốt."

"Anh có xem qua chưa?"

"Xem rồi, thuốc còn để trên bàn, đều là thuốc viêm họng với hạ sốt." Cố Phi Tuyền ngồi trong phòng làm việc, buông đôi chân đang bắt chéo xuống, nghiêm mặt nói, "Em hỏi vậy có phải đã phát hiện gì không?"

Cố Nghiên Thu nhéo nhéo ấn đường: "Không có, chỉ là cảm giác không được kiên định."

Cố Phi Tuyền: "Em muốn tôi làm gì không?"

Cố Nghiên Thu: "Có."

Cố Phi Tuyền lập tức vui vẻ: "Em nói đi."

Cố Nghiên Thu: "...... Vẫn thôi đi."

Cố Phi Tuyền: "......"

Cố Nghiên Thu: "Thôi, không có gì, tạm biệt."

Cố Phi Tuyền điện thoại mà thở dài, tới khi nào anh mới có thể hiện đây.

Cố Nghiên Thu ngồi trong văn phòng một lát, mới nhớ tới quên trả lời tin nhắn của Lâm Duyệt Vi, vội cầm di động lên lại, gõ chữ gởi đi:

【 Tây Cố: Tối nay chị phải về tranh Cố gia, buổi tối không về nhà 】

Leng keng --

Lâm Duyệt Vi trả lời với tốc độ ánh sáng.

【 Hai chữ Mộc: Chị như vậy có được tính là rút chỉ (ngón tay) vô tình không? 】


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.