Sau khi có một khoảng nghỉ ngơi ngắn ngủi vào buổi sáng, mọi người quyết định buổi chiều tạm thời sẽ là thời gian tự do, chờ lễ hội ánh sáng bắt đầu, mới tụ tập lại với nhau.
Du Thuật đau đầu tự hỏi nên đi đâu để hoạt động tự do, Giang Đạp Ca đã thần bí kéo cậu đi: "Chiều nay đừng mang em trai của em đi cùng."
"Anh vẫn còn ghen sao? Em đã hôn anh hơn chục lần rồi." Giang Đạp Ca nghe thấy câu nói trẻ con này đã bật cười.
"Anh đặc biệt chuẩn bị một bất ngờ cho em." Giang Đạp Ca bỏ đi với vẻ mặt đùa giỡn.
Du Thuật không biết hắn sẽ làm cái éo gì nữa, nhưng ai lại không thích bất ngờ từ người yêu?
Cậu cắn răng đi tìm Thẩm Bắc Dương một lần nữa, Thẩm Bắc Dương nhìn cậu một cái thật sâu, sau đó nói: "Anh Thuật, buổi tối chúng ta cùng nhau đi mua sắm ở lễ hội ánh sáng được không?"
Ban đầu Du Thuật muốn cùng Giang Đạp Ca đi đến một nơi nào đó thật lãng mạn:......
"Anh Thuật, em không biết ai khác ngoài anh cả." Thẩm Bắc Dương rất hiểu tính cách mềm lòng của Du Thuật.
Du Thuật cảm thấy Giang Đạp Ca nhất định sẽ rất tức giận, dù gì nếu hắn tức giận thì cậu tự chủ động dùng thân thể an ủi hắn thì hắn sẽ hết tức giận thôi, sau khi tự thuyết phục chính mình, Du Thuật mới gật đầu đồng ý, Thẩm Bắc Dương thở phào nhẹ nhõm.
Giang Đạp Ca không biết Du Thuật đã hứa cái gì, hắn không chỉ hồi hộp mà còn rất phấn khích.
Không ngờ hắn và Du Thuật lại ở cùng nhau, thật ra hắn thấy tình cảm hai người cũng không sâu đậm lắm, cũng không hứa hẹn gì với người ta, lần này hắn đến thành phố S, hắn quyết định dẫn Du Thuật đi gặp bà nội. Giang Đạp Ca thích ai chỉ vì hắn thật sự thích người đó, vì vậy hắn không nghĩ rằng việc ra mắt là khó khăn, với lại bà nội cũng rất yêu thương hắn.
Mãi cho đến khi đứng dưới khu chung cư, Du Thuật mới phát hiện ra có gì đó không ổn: "Sao lại tới chỗ này chơi?"
Giang Đạp Ca dẫn cậu đi lên lầu: "Mang em đi gặp bà nội."
Du Thuật kinh ngạc hỏi: "Với thân phận gì?"
"Bạn trai."
"Không phải... còn quá sớm hay sao..." Cậu chưa sẵn sàng ra mắt chút nào.
"Không sao, bà nội rất thương anh, sẽ không có chuyện gì đâu. Bố mẹ anh cũng rất kính trọng bà, bà có thể nói lời tốt đẹp khi chúng ta come out với bố mẹ." Giang Đạp Ca vô tình nói ra tất cả kế hoạch của mình, Du Thuật không ngờ hắn đã bắt đầu lên kế hoạch cho những thứ mà cậu chưa bao giờ nghĩ đến, không chỉ cảm thấy có chút áy náy mà trong lòng còn rất hoảng loạn.
Thấy Du Thuật không lên tiếng, Giang Đạp Ca cũng không thèm để ý, chỉ cần cậu không sợ rồi chạy trốn là được.
Bà nội Giang Đạp Ca là một người tốt bụng, bà cũng không tức giận khi Giang Đạp Ca giới thiệu Du Thuật là người yêu của mình, bà chỉ để cho Giang Đạp Ca tự kiên trì với lựa chọn của chính mình.
Đầu óc Du Thuật rối như tơ vò, cậu hoàn toàn trả lời theo bản năng, một người hỏi một người trả lời, cuối cùng Giang Đạp Ca phát hiện ra đầu óc cậu đã lơ đãng nên vội vàng nói lời tạm biệt với bà.
"Em tức giận vì anh không nói với em mà đã dẫn em đi gặp bà nội trước sao? Anh chỉ muốn em yên tâm mà yêu anh, không phải đều nói muốn cho đối phương cảm giác an toàn sao. " Giang Đạp Ca cúi xuống để xem biểu hiện của Du Thuật.
Du Thuật không biết từ lúc nào, khóe mắt đã có nước mắt, nhìn thấy Giang Đạp Ca vẻ mặt đang an ủi cậu, liền bĩu môi.
"Em không dám hẹn hò với anh nữa."
"Hả?"
"Anh thật tốt, không phải gay nào cũng có thể làm được, anh chỉ mới cùng em yêu đương vài tháng đã dẫn em về gặp người lớn rồi."
"Anh đã nói rất nhiều lần rồi, anh không phải gay, anh chỉ thích mỗi em thôi." Giang Đạp Ca lau đi nước mắt nơi khóe mắt của Du Thuật, hôn lên mũi cậu.
"Đợi trở về anh dẫn em đi gặp mẹ. Bà ấy... có thể hơi hung dữ một chút, nhưng anh sẽ không cho phép em lùi bước."
"Vâng ạ."
"Thật là, hôm nay quá đột ngột, em thậm chí còn không mang theo quà, chắc bà nội không thích em mất."
"Anh thích em là được rồi." Giang Đạp Ca đang có tâm trạng tốt, những lời yêu thương nhảy ra khỏi miệng mà không cần dùng tiền để mua.
"Miệng anh chỉ được cái ba hoa!" Du Thuật cười trong nước mắt.
__
Lời tác giả:
Em trai của hàng xóm là một tấm bia đỡ đạn rất kém cỏi, cậu ấy vốn được giao nhiệm vụ khó khăn là chia tay hai người họ.
Nhưng cậu ấy còn quá non. (Rốt cuộc, chỉ mới mười sáu tuổi, hu...hu...hu...)
Giang Đạp Ca: Thật chướng mắt.
Thẩm Bắc Dương: Anh Thuật... Anh Giang ghét bỏ em.