Buổi chiều ngày hôm sau, sau khi mặt trời ngả về Tây, Hồ Thùy Uyên liền mang theo thuyền bơm hơi với dụng cụ đánh bắt cá, bắt đầu xuất phát đi tới bãi biển.
Đảo Cẩn Sảng vừa mới bắt đầu hoạt động không được nửa tháng, trên bờ cát trắng tinh tế chỉ có một vài dân cư thưa thớt, đúng là lúc thích hợp để quay chụp.
Hồ Thùy Uyên chạy nhanh nhất, mở ra thùng xe ra lấy đồ của mình rồi bỏ Lưu Gia Thư với đoàn phim chạy đi.
Nhưng không ngờ ở phía trước ngã rẽ của bãi đậu xe, lại bị một chiếc xe mui trần màu xanh chắn đường.
Đây là đường một chiều, chiếc xe này khó khăn lắm ngừng mới ngừng ở ven đường, một nửa đầu xe đầu lọt vào bãi cỏ, còn phần sau xe lại dư ra bên ngoài.
Trong xe có hai người một nam một nữ đang ngồi, ăn mặc rất mát mẻ, người nữ ngồi ở vị trí lái chơi di động, người nam rúc người vào người chị ta xem hình ảnh trên điện thoại, không biết coi cái gì mà hai người cười ha hả cả lên.
Hồ Thùy Uyên ấn loa xuống:
🌸Người chị em, có thể nhường đường một chút không?
Người nữ kia đưa lưng về phía cô, tầm mắt còn dừng trên điện thoại, một lát sau vươn tay trái ra vẫy vẫy tay.
Ý tứ rất rõ ràng, muốn qua thì qua, đừng có ở chỗ này nói chuyện với bà cũng vô dụng.
Hồ Thùy Uyên nhắc nhở:
🌸Đây là đường một chiều.
Người nữ kia ném điện thoại trước ngực người nam, trong giọng nói tràn đầy vẻ không kiên nhẫn:
🌸Bới lông tìm vết làm cái gì? Đường như vậy mày còn không đi qua được sao?
Là hai Alpha, thể trạng giống nhau, nhưng tính cách lại khác nhau rất lớn.
Hồ Thùy Uyên lại ấn cái loa một cái:
🌸Quá không được, làm phiền cô dịch sang một chút.
🌸Mày còn không hiểu ý của tao hả? Qua không được thì cũng đừng có đi qua, ai biết mày qua làm cái gì?
Người nữ kia đẩy kính râm lên đỉnh đầu đỉnh đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, khinh thường nói:
🌸Không thấy đây là khu vực dành riêng cho khách du lịch sao? Mày tới chỗ này câu cá hay câu kẻ ngốc hả?
Hồ Thùy Uyên:
🌸Không cho thật?
🌸Toàn bộ đảo Cẩn Sảng đều là nhà của bà, mày là cọng hành nào hả? Dựa vào cái gì tao phải nhường đường cho mày?
🌸Toàn bộ đảo Cẩn Sảng đều là của cô?
Hồ Thùy Uyên xém chút nữa bị ả chọc cho cười:
🌸Vậy cô quăng Lưu Gia Thư đi đâu rồi?
Người nữ đắc ý:
🌸Mẹ tao đã từng ăn cơm chung với Lưu Gia Thư rồi.
Hồ Thùy Uyên vô ngữ:
🌸Mỗi ngày tôi đều ăn cơm chung với Lưu Gia Thư nè.
Người nữ liếc nhìn cô một cái, giống như đang nhìn một con nhà quê mới lên phố, mang một cái thuyền bơm hơi với cầm thêm cần câu, lại mặc một cái áo thun đã bị giặt tới trắng tinh, mang kính râm, tuy lớn lên rất đẹp, nhưng cũng chỉ là một con nhà quê mà thôi. Nói chuyện với loại người như cô cũng chỉ làm tốn thời gian, người nữ quay đầu, cũng lười lãng phó thời gian cùng cái con nghèo nàn không biết thân biết phận này.
Mã Hồng Chi đi tới nói:
🌸Hình như cô ta không biết cậu thì phải, nếu không thì nói cho cô ta biết chúng ta đang quay chương trình đi?
🌸Không cần đâu, tôi có biện pháp.
Gương mặt Hồ Thùy Uyên rất bình tĩnh, vừa dứt lời liền xoay vô lăng, xoay nguyên một vòng vô lăng, phát ra âm thanh như mãnh thú rít gào.
🌸Mày...... Mày đang làm cái gì?
Người nữ kia thấy cô như vậy liền lập tức khẩn trương:
🌸Xe của bà đây là hàng được nhập khẩu, nếu mày cọ xước nó thấy mày có tiền để bồi thường hả!
🌸Cô muốn xông lên luôn hả?
Mã Hồng Chi cũng nhìn ra cô đang muốn làm gì, lập tức khẩn trương:
🌸Cô đừng làm như vậy!
🌸Yên tâm, tôi chỉ muốn giáo huấn cô ta một cái thôi.
Hồ Thùy Uyên trực tiếp giẫm chân ga, xe bán tải lao ầm ầm về phía trước.
Hai người người trên xe thể thao quay đầu lại nhìn, liền thấy một chiếc xe bán tải cao hơn nửa cái đầu xe của bọn họ đang không muốn sống mà vọt về phía bọn họ.
Chiếc xe càng ngày càng gần, người nữ muốn lái xe tránh ra, nhưng mà trong lúc tay chân luống cuống thì không thể nào mở chìa khoá xe được, cuối cùng thì ôm người nam bên cạnh, liên tục hét chói tai: "A a a a!!!"
Trước một giây khi xe bán tải đụng vào xe thể thao, một tiếng thắng xe chói tai truyền đến, xe bán tải ổn định vững chắc liền ngừng lại.
Người nữ run rẩy ngẩng đầu, lúc trước ả còn kiêu ngạo ương ngạnh, bây giờ đã bị doạ thành con tép.
Qua một ngày mới khôi phục lại tinh thần, khi ả kéo cửa xe ra thì vừa thấy, đầu của xe bán tải gần như đã đụng vào đuôi xe của ả, khe hở chính giữa còn chưa đủ lọt một ngón tay vào.
Nếu như tiếng về phái trước thêm một centimet, xe của ả sẽ trực tiếp bị đụng văng ra bờ cát.
Người này vậy mà dán làm ra loại chuyện này với ả?!
🌸Tao Đ*t M* M*y, Mày mẹ nó là cố ý hả con chó?!
Hồ Thùy Uyên cười nhạo một tiếng, lười biếng nói:
🌸Không phải cô muốn tôi qua sao?
Hôm nay cô mang một chiếc kính râm màu đỏ, gần như che khuất nửa khuôn mặt. Nửa cánh tay hữu lực đặt trên cửa sổ xe, trên người loáng thoáng phát ra thế mạnh của cường giả, làm cô thoạt nhìn qua rất không dễ chọc.
Trong lòng nữ kia rùng mình một cái, bản thân mình vậy mà theo bản năng lùi về sau một bước.
Người nam nhìn ra ả đang do dự, lập tức tiến lên khuyên giải:
🌸Đừng quan tâm nữa, tụi mình đi thôi.
Người nữ kia chỉ chờ một câu này, nghe vậy lập tức trở lại trong xe, mắng một tiếng:
🌸Coi như mày may mắn, tạm thời tha cho mày.
Ngay sau đó liền khởi động xe chật vật chạy đi.
Hồ Thùy Uyên một lần nữa khởi động xe, từ từ tiến vào bãi đỗ xe.
Mã Hồng Chi nhẹ nhàng thở ra:
🌸Làm tôi sợ muôn chết, còn tưởng rằng cô muốn đụng vào thật chứ.
🌸Sao lại phải làm thế? Tôi là một người rất tốt bụng
Hồ Thùy Uyên lắc đầu:
🌸Tôi là không nhìn quen loại người như thế này, lái xe vốn dĩ là phải có tới có lui, mọi người hoà bình với nhau, cũng an toàn yên tâm. Nhưng cũng có những người tự lấy mình làm trung tâm, một chút cũng không suy xét vì người khác, một hai nói cả đường này là của nhà bọn họ.
Mã Hồng Chi gật đầu, đầy đồng cảm. Nếu như khi lái xe mà gặp phải loại người như thế này, đến cả người có tính tình tốt cũng phải nổi giận lôi đình.
Bên này bọn họ trì hoãn vài phút, tổ tiết mục lạc hậu cũng đã đuổi kịp:
🌸Sao bây giờ mấy người mới tới?
🌸Không sao, dừng lại đổ xăng một chút.
Hồ Thùy Uyên ngừng xe ở bãi đỗ xe, cầm thuyền bơm hơi với cần câu đi tới bãi biển.
Lúc cô đang ngồi trên bờ thôi phồng cái thuyền bơm hơi, Quý Thâm Tiêu đã ôm một cái ván lướt sóng đi xuống biển.
Người phụ nữ luôn hận không thể cài nút áo đến tận trên cùng, hiện tại trên người cũng chỉ còn hai mảnh vãi của bộ bikini, Trác Uyên Linh đi đằng sau chị, ánh mắt lấp lánh.
Mã Hồng Chi cũng có chút cảm thán:
🌸Tuổi trẻ thật tốt, lúc tôi còn trẻ, cũng có thân hình giống cô ta đó.
Hồ Thùy Uyên:
🌸Hiện tại ngài cũng đâu kém.
🌸Hơi, lão hoá rồi, bộ ngực cũng đều lỏng.
🌸Nào có, tôi thấy ngực của ngài vẫn được bảo dưỡng rất tốt.
Lúc Phác Anh Trâm tới, vừa lúc nghe được những lời này của Hồ Thùy Uyên, sắc mặt nháy mắt liền thay đổi.
Cô biết ngay Hồ Thùy Uyên là một tên cặn bã! Đại sắc lang!
Nói cái gì mà tới biển để câu cá, kết quả là muốn nhìn thân hình của bọn họ, sao lại có loại người như cô chứ?
Phác Anh Trâm vốn đang định hành động với mọi người, nhưng lại bị việc này hoàn toàn chọc giận, xoay người đi vào rừng cây.
Camera Man nhắc nhở cô ta:
🌸Cô Phác, sao lại không hành động chung với mọi người? Nếu đi xa thì coi chừng bị vây xem đó.
Lần này bọn họ không mang theo bảo tiêu, chỉ có một ít nhân viên công tác đi theo tới đây.
Phác Anh Trâm:
🌸Dù sao nơi này cũng không có bao nhiêu người.
Cô ta cũng không muốn thấy bộ dáng Hồ Thùy Uyên mặc quần đùi mà thân trên trần trụi đâu.
Camera Man cũng không muốn nói nhiều, chỉ khiêng máy quay đi theo.
Sau khi đã hoàn toàn cách xa Hồ Thùy Uyên rồi. Phác Anh Trâm rốt cuộc cũng yên tâm. Cô ta bắt một cái võng giữa hai thân cây dừa, một bên nhìn biển rộng, một bên thoa kem chống nắng cho mình.
Cách đó không xa, Hồ Thùy Uyên với Mã Hồng Chi đã dừng thuyền bơm hơi trên biển, mỗi ngày cầm một cái cần câu, ngây người hơn nửa tiếng đồng hồ.
Không hề thu hoạch được cái gì.
Ban đầu khi thuyền, Hồ Thùy Uyên tự tin tràn đầy, cho rằng mình có thể thắng lợi trở về, bây giờ lại không thể giải quyết vấn đề thịt cá ngày hôm nay.
Hai giờ sau, cô nhìn cáu xô chỉ toàn cá nhỏ của mình, hoàn toàn tuyệt vọng.
Bên này cô thê thê thảm thảm, Lưu đại tổng lại chơi vui vẻ vô cùng.
Hồ Thùy Uyên ngẩng đầu, phát hiện Quý Thâm Tiêu đang tràn đầy tình cảm mãnh liệt lướt sóng. Một cơn sóng biển ập tới, đôi mắt đối phương cũng không thèm chớp mắt một cái, trực tiếp lộn mèo trên cơn sống cao 4 mét.
Hay thì hay, nhưng mà cái này còn làm cô sầu hơn nữa.
Phải biết rằng, lộn mèo trong lúc lướt sống đòi hỏi người làm phải có can đảm, còn phải biết cân bằng sức nặng, cần dồn sức vào vùng eo và chân, Quý Thâm Tiêu có thể làm ra cái động tác như thế, lúc trên giường đã có thể làm như cái máy đóng cọc rồi.
Mã Hồng Chi nhìn không được mà tán thưởng một cái:
🌸Không nghĩ tới Lưu tổng lại lợi hại như vậy.
Hồ Thùy Uyên nheo mắt:
🌸Cũng được.
Nếu là đổi lại là cô, cô có thể làm hay hơn thế nữa.
Không biết có phải lòng hiếu thắng của Alpha đang kêu gào hay không, mà Hồ Thùy Uyên lại bắt đầu trở nên có chút ngo ngoe rục rịch.
Mã Hồng Chi vỗ sau lưng cô, cười nói:
🌸Muốn chơi thì chơi đi, tôi lại câu thêm một lúc nữa, bữa tối hẳn là đủ ăn.
Nhìn thấy thân thể tự do của Quý Thâm Tiêu, Hồ Thùy Uyên khẽ cắn môi, đứng lên:
🌸Cảm ơn chị Mã Hồng Chi, tôi đi chơi đây.
Cách đó không xa có một cơn sóng to đánh úp lại, Quý Thâm Tiêu dẫm lên ván lướt sóng xuyên qua khe hở của cơn sóng. Sóng biển càng ngày càng mạnh, chị lại đuổi theo phía sau không bỏ, Quý Thâm Tiêu lại cố tình đều né được mỗi lần sắp rơi xuống nước.
Hồ Thùy Uyên vẫy tay với chị, kêu:
🌸Quý Thâm Tiêu!
Giống như nghe được âm thanh của cô, động tác của người trong cơn sóng cứng lại, ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Chính là lúc liếc mắt này, làm chị chậm nửa nhịp, sóng biển màu trắng cự mạnh ập tới, nháy mắt bao phủ thân hình của Quý Thâm Tiêu.
Quý Thâm Tiêu bị ngã rồi?
Lướt sóng biển là một loại vân động cực hạn, mỗi lần bọt sóng xông lên đều có một độ nguy hiểm nhất định.
Nếu không phải vì cô......
Hồ Thùy Uyên không dám nghĩ nữa.
🌸Quý Thâm TTiêu
Cô hô to một tiếng, cởi ra áo sơ mi ra, chạy vào biển.
Lại không ngờ ngay sau đó, một bóng hình từ trong sóng biển cao ngất lao ra, Quý Thâm Tiêu giống như phi ngư vậy, phá tan sóng biển lao ra trước mặt cô.
Khoảng cách của hai người rất gần, trên mặt Hồ Thùy Uyên thậm chí còn dính nước biển mà Quý Thâm Tiêu mang ra từ cơn sóng.
Sóng biển còn đang xoay cuồng trên mặt biển, dưới chân Quý Thâm Tiêu chỉ dẫm một cái ván lướt sóng, lại giống như đang giẫm trên đất bằng.
Chị nhìn vào mắt Hồ Thùy Uyên, không mặn không nhạt mà mở miệng:
Hồ Thùy Uyên muốn duỗi tay giữ chị lại, không ngờ lại đẩy cái thuyền bơm hơi một cái, vừa rồi nửa thân thể của Hồ Thùy Uyên cũng đã ở bên ngoài, hiện tại lại mất cân bằng, Quý Thâm Tiêu trực tiếp lùi về sau nửa bước, làm cô "Tủm" một tiếng ngã vào trong biển.
Hồ Thùy Uyên: "???"
Chị làm gì vậy??
Không đỡ cô một cái thì thôi đi, vậy mà còn chủ động lùi về sau?!
Hồ Thùy Uyên từ trong biển đứng lên, thuyền được bơm hơi bị sóng biển cuốn ra xa, chỉ có ván lướt sóng của Quý Thâm Tiêu trước mắt, cô duỗi tay túm lấy một cái, trước tiên dựa đôi tay vào ván lướt sóng, rốt cuộc cũng chống được thân thể.
Quý Thâm Tiêu làm như vậy khiến lòng Hồ Thùy Uyên còn đang sợ hãi, chị lùi về sau một bước, nhíu mày nói:
🌸Cô muốn làm gì?
Hồ Thùy Uyên lau nước trên tóc, tức giận nói:
🌸Chị không cứu tôi thì không thôi, ít nhất cũng phải cho tôi dựa một chút chứ?
Quý Thâm Tiêu nhíu mày đánh giá cô, giống như đang cực kỳ không kiên nhẫn, nhưng cuối cùng vẫn không đuổi cô đi.
Mặt trời ngả về tây, trên mặt biển phản chiếu một mảnh ánh kim. Truyện Full
Hồ Thùy Uyên ngẩng đầu, thấy Quý Thâm Tiêu đang đứng trong hoàng hôn.
Hoàng hôn phác họa ra thân hình hoàn mỹ của chị, mỗi tấc da trên người của chị như sáng lên. Thứ duy nhất không hài hoà chính là, ngực. Bộ phận không thể nói thành lời của chị ta như muốn bật cả ra ngoài.
Từ từ, cái quỷ gì, không phải đang mặc áo bơi hả? Sao lại thấy rõ như vậy?
Nhận thấy được tầm mắt của Hồ Thùy Uyên, mặt của Quý Thâm Tiêu liền đen lại:
🌸Cô nhìn cái gì?
🌸A?
Hồ Thùy Uyên như vừa mới tỉnh lại từ trong mơ, vội vàng thay đổi đề tài, có chút chột dạ:
🌸Tôi, Tôi không thấy gì hết!
Kết quả lần này nhịn không được, tầm mắt cô xuyên qua áo tắm của Quý Thâm Tiêu, thẳng tắp dừng trên thứ không thể nói đến của chị.
ĐM, cái góc này hình như có chút nguy hiểm.
Lại nói, áo tắm của Quý Thâm Tiêu cũng hơi bị nhỏ rồi? Nếu không cẩn thận một chút thì 'đồi núi' cũng bị lộ.
Bất quá, thứ này của Lưu Gia Thư cũng quá kinh người rồi, so với cô còn lớn hơn một số!
Bên trong còn mặc thêm cả áo bó đó, mà hình dáng vẫn lộ rõ. Lợi hại lợi hại, 95 cm đúng là lợi hại
🌸Hồ Thùy Uyên!
Một âm thanh tức giận từ trên đỉnh đầu truyền tới,
🌸Cô đang nhìn cái gì?!
Người phụ nữ rõ ràng là đã thu tốt tin tức tố của mình, nhưng cái loại hơi thở cường thế này vẫn như cũ từ trong lỗ chân lông của chị truyền ra. Làm người khác không thể nào từ chối, chỉ có thể thuần phục.
🌸A, xin lỗi xin lỗi, tôi thật sự không có cố ý đâu.
Hồ Thùy Uyên sợ tới mức buông tay ra, động thân thể bơi tới chỗ Mã Hồng Chi.
Nói giỡn gì chứ, nếu cô ở lại đây, Quý Thâm Tiêu giống như sẽ ăn tươi nuốt sống cô mất.
Đáng tiếc khi Hồ Thùy Uyên bơi được một nửa thì mới nhớ tới, cô vẫn đang mượn bám vào ván lướt sóng của Quý Thâm Tiêu, sau hai giây chần chừ thì cậu lại bơi trở về, ngừng ở vị trí cách nửa mét hỏi:
🌸Lưu tổng, ngài bớt giận, vừa rồi thật sự chỉ là ngoài ý muốn.
Quý Thâm Tiêu sắc mặt trầm thấp:
🌸Cô muốn nói lần trước ở bể bơi cũng là việc ngoài ý muốn?"
A, vậy mà chị ta vẫn còn ghi hận chuyện đó à?
Nữ tử hán đại trượng phu vừa có thể vào vừa có thể ra, sau khi cân nhắc đến lợi hại, Hồ Thùy Uyên liền há mồm:
🌸Rất xin lỗi, tôi sai rồi, về sau tôi sẽ không bao giờ cởϊ áo của ngài nữa.
Quý Thâm Tiêu: "......"
Mặt của Quý Thâm Tiêu hoàn toàn đen lại.
Mã Hồng Chi vừa mới chèo thuyền lại:???
Có lẽ tôi không nên ở thổi phồng mọi thứ lên, tôi đây là đang ở trong biển sao?