Làm Nũng Trong Lòng Anh

Chương 90: Anh Có Chút Nhớ Em (1)



Phố 13 là khu vực phồn hoa nhất vào ban đêm ở Giang Thành. Nơi này tốt xấu lẫn lộn, hạng người gì cũng có, đủ loại quán bar mở san sát nhau, mà rất nhiều quán bar đi xuống thêm một tầng nữa chính là sòng bạc ngầm không thấy ánh mặt trời.

Có con bạc vung tiền như rác, cũng có khách giang hồ không mang theo tiền, còn có một số người buôn bán chào hàng thuốc lá.

Lầu hai sòng bạc là phòng điều khiển, nơi này lắp kính một mặt, có thể nhìn thấy rõ toàn cảnh sòng bạc, thậm chí bài trong tay từng người.

Người đàn ông mặc âu phục đi giày da đứng trước kính, mặt không biểu cảm nhìn bên trong sòng bạc, đầu ngón tay thon dài cầm một điếu thuốc đã tàn được một nửa.

Bên trong, các con bạc mặt đỏ bừng, hồi hộp nhìn cô gái chia bài, chờ lấy lá bài cô chia đến tay người chơi.

Cái gọi là chết sống có số, giàu có nhờ trời, trong động tiêu tiền này mỗi lúc trời tối đều diễn tiết mục một đêm chợt giàu mê người.

Đương nhiên, càng nhiều hơn chính là táng gia bại sản.

“Thuật ca, thế nào, bắt được ai đang giúp bọn họ chơi bẩn chưa?”

“Nhìn kỹ xem.”

“Cẩn thận chút, ông chủ rất xem trọng chuyện này.”

Người đàn ông dụi tắt tàn thuốc, ngước mắt nhìn về một cô gái nhỏ ở bên trong đeo cái hộp bán thuốc lá và bật lửa.

Cô gái này tuổi tác không lớn, nhiều lắm là 15 16 tuổi, thắt bím tóc đuôi bọ cạp, mặc áo thun trắng đã giặt đến bạc cùng quần jean rách, đeo kính râm, qua lại trong đám con bạc.

Cho dù cô đi đến sau lưng ai, xem bài ai cũng sẽ không có người đề phòng bởi vì cô cầm cây gậy chọc chọc, là một cô gái mù.

Cô tương đối quen thuộc hoàn cảnh của sòng bạc ngầm này, thường xuyên tới đây, qua lại gần nửa tháng.

Trước khi Tịch Thuật vào nhà họ Tịch thì lấy họ Trình của mẹ.

Trình Thuật không chớp mắt nhìn cô gái mù, thấy cô dừng ở sau lưng một con bạc, đứng hai ba giây, sau đó chậm chạp rời đi, đi tới sau lưng một con bạc khác, chọc chọc cây gậy dẫn đường vài lần.

Cộc cộc cộc, cộc cộc.

Giống như truyền tín hiệu gì đó, mà chẳng mấy chốc, con bạc kia thắng liền mấy ván.

Tình trạng như vậy tiếp tục mấy ngày.

Trình Thuật nhìn không được nữa, giơ đầu ngón tay lên, trầm mặt nói: “Đưa cô ta tới đây.”

“Vâng.”

Có điều lúc bọn đàn em muốn rời đi, Trình Thuật lại bổ sung một câu: “Đừng để khách phát hiện.”

Mấy tên đàn em lập tức hành động, trước lúc cô gái mù kia vào toilet im lặng bịt miệng cô, cưỡng ép kéo cô đưa đến phòng làm việc của Trình Thuật.

Cô gái mù rất phối hợp không giãy dụa kêu la, cô phát hiện đối phương hình như không muốn bị phát hiện, nếu như lúc này cô làm sự tình vỡ lở ra, trái lại kết thúc không tốt.

Mấy người đàn ông im lặng đưa cô gái tới phòng làm việc của Trình Thuật, sau đó đóng cửa lại.

Trình Thuật từ ghế bên cạnh đi tới bên người cô gái, đi quanh cô hai vòng, cái bật lửa bằng thép tinh xảo phát ra tiếng ‘tạch’ ‘tạch’.

Cô gái đề phòng chung quanh, sắc mặt trắng bệch.

Trình Thuật nhìn kính râm đeo trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khẽ cười một tiếng, bật bật lửa, đưa ngọn lửa tới gần khuôn mặt trắng nõn non nớt của cô gái.

Cô gái lúc đầu còn duy trì yên tĩnh nhưng đến khi cô ý thức được người đàn ông này có thể muốn dùng lửa đốt cô, cô hơi run rẩy.

Ngọn lửa cách gương mặt trắng nõn của cô khá gần, toàn thân cô gái đều đang run rẩy nhưng mà cô không nhúc nhích.

“Rất kính nghiệp.” Trình Thuật tắt bật lửa, thuận tay lấy kính râm của cô ném lên tường.

Đôi mắt kia đã sớm đẫm nước mắt, nhưng cô quả thực không để nước mắt rơi xuống.

Trình Thuật đánh giá cô.

Cô sở hữu đôi mắt phượng của con gái phương đông, trong lanh lợi lại mang theo chút ngông nghênh cùng quật cường.

Khi khóc lại nũng nịu đáng thương.

Trình Thuật ném cái bật lửa lên trên bàn, sau đó dựa vào bàn, dùng giọng điệu từ tốn hỏi: “Bao lớn rồi?”

Cô gái cắn chặt môi dưới, dùng tay khoa tay với anh, biểu hiện mình không biết nói chuyện.

Trình Thuật hừ lạnh: “Giả mù còn giả câm?”

Cô gái lo lắng bất an nhìn qua anh, khẽ gật đầu.

Mà đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa: “Thuật ca, ông chủ hỏi anh đã bắt được tên gian lận chưa?”

Trình Thuật xoay người muốn mở cửa, cô gái bỗng nhiên từ phía sau lao ra ôm chặt lấy eo anh, ngăn cản anh đi về trước, vội vàng cầu xin: “Thuật ca, cầu xin anh!”

Cô thật là bị dọa rồi, ánh mắt đầy sợ hãi, ôm thật chặt eo anh, toàn thân đều đang run: “Anh đừng giao tôi ra, tôi sẽ chết! Cầu xin anh!”

Trình Thuật hững hờ nói: “Giết người là vi phạm pháp luật, nhiều lắm là bị đánh, có điều đi đêm lắm thì cô cũng nên chuẩn bị tâm lý này.”

Cô gái ôm anh chặt hơn, tiếng nói run rẩy: “Chỉ là đánh một trận, tôi tôi nhận, nhưng bọn này, anh biết bọn họ sẽ đối xử với tôi thế nào mà, cầu xin anh! Tôi năm nay mới 15 tuổi, Thuật ca, cầu xin anh đó!”

Trình Thuật bị câu ‘Tôi năm nay mới 15 tuổi’ kia của cô làm rung động rồi.

Anh nhớ lại lúc bản thân 15 tuổi cũng làm chuyện giống cô vậy, cũng mạnh mẽ chịu đánh. Nếu như anh không phải đàn ông, không biết sẽ xảy ra chuyện gì rồi.

Ngoài cửa lại truyền tới tiếng bọn đàn em thúc giục: “Thuật ca, ông chủ hỏi anh có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”

Bàn tay ôn hòa hiền hậu của Trình Thuật rơi xuống bờ vai cô gái, nhẹ nhàng vỗ, ra hiệu cô thả mình ra.

Cô gái nơm nớp lo sợ nhìn anh, anh cất giọng nói: “Không có gì, tôi nhìn nhầm rồi, đó thật ra là một người mù.”

Thế là ngoài cửa lại im lặng rồi.

Cô gái mạnh mẽ thở dài một hơi, dựa vào tường, toàn thân đều mệt lả rồi.

“Cô ở chỗ này chờ một lát, trời tối tự mình đi, không có ai làm khó dễ cô.”

Trình Thuật nói xong lời này, cầm theo áo khoác vest xoay người đi ra ngoài, chuẩn bị đi báo cáo tình huống với ông chủ.

Cô gái hơi chột dạ gật đầu, lúc anh đẩy cửa rời đi, cô vội vàng nói: “Tôi gọi là Tô Tiểu Đường.”

Trình Thuật giống như nghe được lại như không nghe được, dừng một chút, xoay người rời đi.

Tô Tiểu Đường buồn bực chán nản ngồi trong phòng làm việc của anh, thỉnh thoảng lật mấy văn kiện xem không hiểu trên bàn, thỉnh thoảng đi đến cửa sổ xem thử bên ngoài.

Căn phòng làm việc này thật xịn a, cửa sổ sát đất có thể quan sát toàn bộ sòng bạc, cũng thấy rõ ràng bài trên tay con bạc.

Cô biết Trình Thuật là người đứng thứ hai ở sòng bạc này, là người đàn ông rất lợi hại, nhưng anh cùng lời đồn bên ngoài lại không giống lắm. Bên ngoài nói tính cách anh xấu xa, lòng dạ ác độc. Anh dựa vào bản lĩnh của bản thân từng bước leo lên vị trí ngày hôm nay, không biết trên tay dính bao nhiêu máu đây.

Có điều Tô Tiểu Đường cảm thấy cũng không thể tin lời đồn hoàn toàn, đàn ông lòng dạ ác độc thật sự sẽ không nương tay với phụ nữ.

Tám giờ tối, lúc Tô Tiểu Đường rời khỏi phòng làm việc, len lén nhìn ra bên ngoài quan sát, một đám đàn ông đứng ngoài cửa.

Cô từ trong túi mò ra loại son môi rẻ tiền, quẹt lung tung lên miệng, sau đó chùi đi, còn làm rối tóc, khiến cho bộ dáng bản thân rất chật vật.

Chuẩn bị sẵn sàng, cô hít sâu, đẩy cửa phòng ra, cúi đầu rời đi.

Quả nhiên những người đàn ông này không làm khó cô, Trình Thuật dặn dò qua, thả cô đi, cho nên bọn họ nhường đường cho cô.

Có điều khi những người đàn ông này nhìn thấy bộ dáng xốc xếch của Tô Tiểu Đường giống như gặp phải một ‘trận chiến’ thô bạo và kéo dài, đáy mắt bọn họ nổi lên ý cười sâu xa.

Cho nên lúc Trình Thuật lần nữa trở về, đám đàn em không có ý tốt cười cười nhìn anh, còn chúc mừng anh, khiến Trình Thuật không hiểu ra sao.

Anh giúp Tô Tiểu Đường che giấu tội, may mà mấy ngày nay Tô Tiểu Đường dừng lại, không giúp người chơi bẩn, đứng đắn bán thuốc lá và bật lửa, làm một kẻ lừa đảo bán hàng rong không có đạo đức nghề nghiệp.

Nhắc tới cũng kỳ quái, đàn ông trong sòng bạc khách khí không ít với cô gái mù này, trước kia thỉnh thoảng sẽ có người có ý đồ xấu trêu cợt cô, ức hiếp cô, có điều bây giờ không có ai ức hiếp cô rồi.

Trình Thuật mặc dù nghi hoặc nhưng anh cũng không tìm hiểu kỹ, chỉ cần cô nhóc này đừng có đối nghịch với anh, anh cũng mặc kệ cô giả mù giả câm, ở trong này kiếm chút đỉnh.

Nhưng trên thế giới này không có tường nào gió không lọt qua được, ngày đó Trình Thuật mới từ toilet ra, đàn em Lý Chiếu cười hì hì nói với anh: “Thuật ca, nhìn không ra anh là một người tình cảm nha.”

Trình Thuật liếc mắt nhìn anh, nói: “Nói tiếng người.”

“Coi trọng cô nhóc kia rồi lại có thể tự mình bỏ tiền bao nuôi cô ta, không ít tiền đâu, khâm phục a!”

Trình Thuật cũng không để lời anh ta nói ở trong lòng, chỉ nói: “Cô nhóc lông còn chưa mọc đủ, tôi lại không mù.”

“Ủa vậy nhỏ mù đó không có quan hệ yêu đương với anh sao?”

“Tôi điên à?” Trình Thuật nhíu mày: “Cô ta nhỏ hơn tôi mười tuổi, có thể làm con tôi rồi.”

“Ha ha, anh cũng nói nhỏ hơn mười tuổi, vậy anh có muốn làm ba người ta không?”

“Tôi mà sinh đứa con gái không nghe lời như thế, tôi sẽ đánh chết.”

“Vậy lời đồn bên ngoài sai rồi, ha ha ha, coi như em chưa nói gì, đừng để ở trong lòng ha.”

Lý Chiếu thảnh thơi rời đi, Trình Thuật nghe được như lọt vào trong sương mù.

Lúc này còn chưa mở cửa, trong quán bar vắng vẻ chỉ có mấy nhân viên vệ sinh.

Trình Thuật ra khỏi quán bar, tùy ý tản bộ vài vòng trên phố.

Từ xa, anh trông thấy một bóng dáng thanh lệ, giống như gió thổi trong hẻm nhỏ giữa hè, thổi đến khiến anh tinh thần sảng khoái.

Tô Tiểu Đường kéo cái thùng xốp, cầm gậy dẫn đường, chậm rãi đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán sữa chua.

Cô mặc quần jean rách, quần rất to, kiểu dáng rộng, khiến thân hình cô trông càng thêm nhỏ gầy.

Cô vẫn đeo kính râm, chậm rãi đi tới, ngược lại thật sự có mấy phần tư thế người mù, là diễn viên phái thực lực.

Ven đường có tên lưu manh mua sữa chua của cô, đưa cô tiền, cô nói một hai đồng sẽ không thối, tên lưu manh không vui: “Móa, một hai đồng không phải tiền à, sao lại không thối.”

Cô chỉ chỉ bên trong nắp thùng xốp, cho bọn họ xem, tên lưu manh nhìn thấy, sắc mặt thay đổi, cũng không dám nhiều lời, tự nhận không may rời đi.

Tô Tiểu Đường nhếch miệng, kéo cái thùng xốp tiếp tục đi khắp nơi.

Có điều gặp được trẻ nhỏ, cô sẽ không bá đạo như vậy, thiếu một hai đồng cô cũng sẽ không tính toán.

“Cô làm ăn vậy có chút tùy ý mà làm nhỉ.”

Một giọng nói từ tính truyền đến từ phía sau.

Thân hình Tô Tiểu Đường chấn động, quay đầu nhìn Trình Thuật.

“Ừm.”

Đã rất rõ ràng, chột dạ rồi.

Trình Thuật gõ gõ thùng xốp của cô: “Cho tôi một cốc sữa chua.”

“Bán hết rồi.”

“Nhanh như vậy đã bán xong rồi?”

“Đúng thế.”

“Mở thùng ra tôi xem.” Trình Thuật lười cùng cô nói nhảm, thuận tay giật kính râm của cô xuống, nhét vào trong túi áo sơ mi của mình, không kiên nhẫn thúc giục: “Nhanh lên.”

“Anh là sếp sao, hung dữ như thế.” Tô Tiểu Đường học giọng Hong Kong, chu môi nói: “Người ta cũng không có làm ăn phi pháp.”

Trình Thuật nhìn cô, thản nhiên nói: “Hiện tại không sợ tôi, còn khua môi múa mép nữa à?”

Tô Tiểu Đường vẫn có chút sợ anh, lầu bầu nói: “Vậy anh đồng ý với tôi trước, không được tức giận, cũng không được đánh tôi.”

“Để xem tâm tình tôi đã.”

Tô Tiểu Đường thấy Trình Thuật này có chuẩn bị mà đến, biết hôm nay tai kiếp khó thoát, cô nhẹ nhàng than thở một tiếng, thấp thỏm nhấc cái nắp thùng xốp lên.

Trên nắp có dán một tấm ảnh chụp Trình Thuật, hơn nữa nhìn ra được rõ ràng là thừa dịp anh không chú ý chụp lén.

Trong ảnh, anh mặc tây trang màu đen đứng ở cửa quán bar, hơi nhíu mày, đang cúi đầu đốt thuốc, một thân khí chất lão đại.

Trên ảnh có dòng chữ cong vẹo: “Đừng chọc tôi, người yêu tôi rất dữ.”

Trình Thuật: …

Cô nhóc chột dạ nhụt chí, nhanh chóng lấy một cốc sữa chua từ trong thùng ra đưa cho Trình Thuật: “Mời anh ăn, không cần trả tiền, tôi còn chút việc, đi trước nha, tạm biệt!”

“Về sau không muốn làm ăn trên phố 13 thì cô cứ chạy, tôi không ngăn cản.”

Tô Tiểu Đường dừng bước, cô quay đầu, cười hì hì một tiếng với Trình Thuật: “Thuật ca~ “

“Gọi ba.”

“Ba!” Cô nhóc lập tức đứng thẳng: “Từ hôm nay về sau, anh chính là ba ruột của tôi, ba!”

Trình Thuật nhấc nắp thùng lên, giật tấm ảnh chụp lén kia xuống, rất không khách khí vỗ vỗ gương mặt Tô Tiểu Đường: “Bôi nhọ danh dự của tôi, tính thế nào?”

Cô gái nghĩ nghĩ, rất bình tĩnh nói: “Xem ra chỉ có thể đùa giả làm thật.”

“…Nằm mơ.”

Tô Tiểu Đường thấy anh còn không vui, gấp gáp: “Tôi là người mù, nhưng tôi giả bộ a. Nếu như tôi ở cùng anh, tôi liền không cần giả bộ rồi, tôi khẳng định ăn mặc xinh đẹp!”

Thật là có ý định này a!

Trình Thuật có chút tức giận: “Bạn nhỏ ở độ tuổi như cô hẳn là ở trong trường học hành, suy tính làm thế nào thi vào trường đại học tốt, chứ không phải nói tới chuyện đi làm phụ nữ cho đại ca gì. Cha mẹ cô dạy cô thế nào vậy!”

Anh thật có chút muốn thay cha mẹ cô nhóc dạy dỗ cô một trận.

“Anh cho rằng tôi không muốn học à.”

Tô Tiểu Đường đẩy thùng sữa chua, lầu bầu nói: “Cha mẹ nuôi không cho tôi đi học, em trai em gái trong nhà nhiều như vậy, tôi cũng phải cố gắng làm công kiếm tiền a.”

Trình Thuật nghe vậy đại khái cũng có thể đoán được cô gái này tuổi còn trẻ lại đi tới mấy chỗ như sòng bạc ngầm làm ăn khẳng định có nỗi khổ tâm.

Nhưng trên đời này, người bất hạnh đều có điều không may, anh cũng giúp không được cô.

Trình Thuật xé nắp cốc, cắm ống hút vào cốc sữa chua, xoay người ung dung rời đi: “Nể mặt chuyện lúc trước không so đo với cô, cô còn dám lấy danh nghĩa của tôi đi giả danh lừa bịp, ông đây sẽ không khách khí.”

Sau khi anh đi xa, ở chỗ góc cua quay đầu lại nhìn, Tô Tiểu Đường bị ấm ức đứng tại chỗ, vẫn thất thần.

Cô gái này rất cơ trí, đúng khẩu vị của anh, anh cũng bất quá lớn hơn cô vài tuổi mà thôi, nếu hai năm trước gặp được có lẽ hai người còn có thể thử làm bạn.

Có điều bây giờ Trình Thuật không còn tâm tư này nữa rồi.

Anh ngẩng đầu, trông thấy tòa nhà của tập đoàn Tịch thị cách đó không xa, tròng mắt đen nhánh phun trào gợn sóng.

—————–

Uy hiếp là hữu hiệu, mấy ngày kia rốt cuộc không thấy bóng dáng cô nhóc đâu rồi.

Giống như mặt hồ bị hòn đá nhỏ làm gợn sóng, sau khi gợn sóng tan đi, cuộc sống của anh cuối cùng quay về bình lặng.

Nhưng anh lại không cam lòng sống cuộc sống nhạt nhẽo như nước như thế, không cam lòng sống trong căn phòng thuê chật hẹp đơn sơ, trong lòng anh có chí lớn, muốn khai phá một mảnh trời cho riêng mình.

Anh có tư cách này.

Mấy ngày sau, rạng sáng bốn giờ, Trình Thuật tan làm về nhà, vừa đi ra quán bar liền nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc ngồi xổm ở ven đường, run lẩy bẩy.

Bởi vì rạng sáng vừa mới mưa, mặt đường gập ghềnh còn đọng nước.

Anh đạp lên mặt nước đi qua bên người cô gái, không nhìn đến cô.

Sau lưng có mấy người đàn ông say khướt cầm theo chai bia, lắc lư nói muốn đi tìm phụ nữ.

Trình Thuật sau khi đi mấy bước rốt cuộc ngừng lại, không dời nổi bước chân rồi.

Mặc dù dẫn cô đi khẳng định không phải ý kiến hay nhưng để cô lại ở đầu đường vắng vẻ thế này tuyệt đối là chủ ý xấu.

Anh hít sâu, không kiên nhẫn xoay người, nắm cùi chỏ nhỏ bé của cô gái, dẫn cô cùng về.

“Thuật ca, đau.”

Cô nhóc đau đớn co người về phía sau.

Dựa vào ánh đèn đường yếu ớt, Trình Thuật mới nhìn thấy trên mặt cô có vết máu, trên cánh tay gầy guộc có máu ứ đọng.

Sắc mặt anh nhất thời lạnh xuống: “Ai đánh cô?”

“Không có, không có ai.”

“Không nói tôi đi.”

Anh thật muốn đi, Tô Tiểu Đường vội vàng gọi anh lại: “Chú tôi, chính là cha nuôi.”

“Cha nuôi?”

“Lần trước không phải bị anh bắt sao, không thể giúp người chơi bẩn, bán sữa chua có thể kiếm mấy đồng chứ. Em trai em gái trong nhà phải ăn cơm đi học, đứa nhỏ nhất còn đang bú sữa, tôi kiếm không đủ tiền thì bị đánh.”

Nhìn mấy vết thương bầm tím trên người cô mà giật mình, nhất thời, Trình Thuật cảm thấy lòng mình bị siết chặt. Anh không có người thân, không có con gái cũng không có em gái, nhưng anh lại có thể bị cảm động lây.

“Tôi không dám về nhà, nơi này là địa bàn của anh, không ai dám ức hiếp tôi. Anh mau trở về đi, đừng quản tôi, tôi ngồi ở chỗ này tới hừng đông là được.”

Tô Tiểu Đường nói xong, ngồi xổm ở bên đường, mang ánh mắt oan ức len lén nhìn anh.

Lời đã nói đến thế, Trình Thuật còn là một người đàn ông, liền không cách nào nhét cô ở ven đường, chỉ có thể dẫn cô quay về phòng thuê của mình.

Phòng rất nhỏ, phòng đơn mười mấy m2, một cái giường chiếm hết nửa giang sơn, đèn trần âm u, trong nhà tuy rằng không có đồ đạc nhưng trông vẫn chật chội.

Có điều phong cảnh ngoài cửa sổ rất tốt, đẩy cửa sổ ra có thể trông thấy tòa cao ốc văn phòng cao nhất Giang Thành kia, đó là văn phòng tập đoàn Tịch thị.

Sau khi Tô Tiểu Đường vào nhà, co cụm đứng ở bên cửa sổ, có chút không biết làm thế nào: “Tôi còn tưởng rằng anh có bạn gái, bên ngoài đều nói anh rất phong lưu…”

Trình Thuật tìm được hộp thuốc, không để ý tới cô.

“Cho nên… thật không có bạn gái à?”

“Chuyện không liên quan tới cô.”

“Vậy anh còn không cân nhắc tôi một chút?”

Trình Thuật ném hộp thuốc lên bàn, miễn cưỡng nói: “Ông đây phong lưu phóng đãng thấy chướng mắt cô, được chưa?”

Tô Tiểu Đường cũng là người kiêu ngạo, nghe được câu này lập tức thấy khó chịu, thở phì phò, xoay người muốn đi.

“Chướng mắt thì thôi, ai mà thèm.”

Trình Thuật đưa tay kéo cô trở về, lấy thuốc ra, bôi lên đầu ngón tay, sau đó bôi lên chỗ máu bầm trên mặt cô.

“Mấy cô nhóc tuổi các cô có phải trong đầu đều là chuyện yêu đương?”

Tô Tiểu Đường cảm nhận được lòng bàn tay thô ráp của người đàn ông xoa trên mặt cô, có chút đau, nhưng cô có thể nhịn được.

“Đàn ông ở độ tuổi này của anh có phải trong đầu đều nghĩ tới không nói chuyện yêu đương, chỉ làm phụ nữ?”

Trình Thuật đột nhiên dùng sức, cô kinh hô: “Ui da, đau!”

“Đau thì nhớ cho kỹ.” Trình Thuật bôi thuốc cho cô, thản nhiên nói: “Nếu biết cũng đừng đến gần đàn ông quá.”

Tô Tiểu Đường dùng đôi mắt phượng hẹp dài kia nhìn anh: “Thuật ca, anh là người tốt nha.”

Khóe miệng Trình Thuật giật một cái.

Anh mà là người tốt thì toàn bộ người trong phố 13 này không có ai là người xấu rồi.

Anh không tiếp tục đề tài này nữa, ngược lại hỏi: “Cô đến nhà cha nuôi cô ở như thế nào?”

“Chuyện này nói ra rất dài dòng.”

Nhân dịp anh dọn hộp thuốc, cô gái dứt khoát nằm lên giường lớn của anh, nhìn đèn trần âm u nói: “Cha mẹ tôi trọng nam khinh nữ, sinh tôi ra liền đem tôi đưa ra ngoài. Từ khi tôi bắt đầu hiểu chuyện liền bị chuyển mấy lần, có bao nhiêu cha mẹ nuôi cũng không nhớ rõ nữa.”

“Mười ba tuổi liền đến nhà này. Nhà bọn họ vốn có nhiều đứa trẻ nhưng nuôi không nổi, mới đầu để tôi ở trong nhà chăm bọn trẻ, về sau lớn lên một chút liền bảo tôi kiếm tiền. Năm ngoái tôi tới phố 13 cũng nghe qua đại danh đỉnh đỉnh của Thuật ca nha! Nói Thuật ca lòng dạ hiểm độc xấu xa, tôi liền nghĩ người đàn ông này phải khủng bố thế nào mới có thể khiến cái đám này sợ hãi như thế, không nghĩ tới Thuật ca của tôi lại đẹp trai như vậy, hi hi.”

“Được rồi.”

Trình Thuật không muốn nghe cô thổi phồng, mở miệng một tiếng ‘Thuật ca của tôi’ giống như bọn họ thân lắm vậy.

Anh vào bếp nấu mì, chia làm hai tô, một lớn một nhỏ rồi đập thêm một quả trứng nữa cho vào tô lớn.

Trình Thuật đưa tô mì lớn cho Tô Tiểu Đường, còn tô nhỏ cho mình.

Tô Tiểu Đường giống như đói chết vậy, nhận lấy tô mì, không cần biết nóng hay không, ăn như hổ đói, hai ba miếng liền giải quyết hết phân nửa, lúc này mới có thời gian nhìn sang Trình Thuật: “Anh ăn ít vậy, làm tôi ngại quá.”

“Giảm béo.”

“Không phải chứ! Một người đàn ông như anh, anh giảm béo cái gì chứ, lại nói, vóc dáng này của anh có miếng thịt nào đâu mà giảm.”

Vóc dáng của Trình Thuật rất chuẩn, mặc quần áo đều có thể nhìn ra cánh tay cùi chỏ rất có lực, tuyệt đối là người đàn ông mạnh mẽ.

Trình Thuật không để ý đến cô, anh biết mình nhất định phải duy trì vóc dáng, thậm chí phải gầy thêm một chút. Anh đã gặp qua con trai lớn Tịch Dương Phong nhà chú ba Tịch, bộ dáng hai người bọn họ quả thật rất giống nhau.

Nếu như anh gầy thêm một chút mà nói…

Tô Tiểu Đường cơm nước xong xuôi ngồi ở bên giường, ngáp lấy ngáp để, buồn ngủ không gượng nổi.

Trình Thuật nhìn tia nắng ban mai xé tan bầu trời, lúc này quả thực cũng không đành lòng đuổi cô đi, liền kéo chiếu ra, trải thành cái giường cạnh giường lớn, để cô gái ngủ dưới đất.

Tô Tiểu Đường cũng không xoi mói, dù sao ở trong nhà cô cũng ngủ trên đất, cho nên cởi giày nằm úp sấp lên chiếu, ngã đầu liền ngủ.

Trình Thuật nằm trên giường lớn, cảm thấy mỏi mệt ùa đến, rất nhanh đã ngủ rồi.

Lần nữa tỉnh lại đã là buổi chiều, căn phòng trống rỗng, Tô Tiểu Đường đã rời đi rồi.

Có điều chung quy vẫn có vết tích phụ nữ, ví dụ như quần áo bẩn của anh, thậm chí cả vớ cũng đã được giặt sạch phơi nắng bên ngoài bệ cửa sổ, trên bàn còn lưu lại nhiệt độ còn sót lại của bánh bao hấp.

Trình Thuật mang dép đi tới cạnh bàn, trông thấy giấy ghi chú bên cạnh bàn có một dòng chữ —

‘Thuật ca, tôi đi bán sữa chua nha, cảm ơn anh đã cho ở nhờ, biết anh giảm béo, bánh bao này là bánh chay đó! -3-‘

Trình Thuật không biết ký hiệu ở đằng sau có ý gì, tiện tay ném tờ giấy, cầm bánh bao trên bàn lên nhai.

Thật đúng là đồ chay, rau xanh nấm hương, mua ở cửa hàng bánh bao dưới lầu ở chỗ rẽ kia.

Đuôi lông mày anh nhếch lên, đột nhiên cảm giác được nếu thật có đứa con gái ở bên cạnh cũng không tệ lắm.

Sau khi Trình Thuật rửa mặt xong thì ra cửa, lại bắt đầu công việc về đêm rồi.

Sòng bạc của ông chủ Triệu không bạc đãi anh, cũng có ý muốn bồi dưỡng đề bạc anh làm người đứng thứ hai. Có điều ông chủ Triệu không phải loại lương thiện, lòng dạ xấu xa, nghe nói trên tay đã qua mấy mạng người đều không tra được, cho nên Trình Thuật sẽ không thực sự muốn ở cạnh ông ta.

Sớm muộn có một ngày anh sẽ đi ra ngoài, tuyệt đối sẽ không vĩnh viễn xen lẫn trong đám người này.

Anh muốn rửa sạch sẽ tất cả tội nghiệt trên người mình, trong sạch mà đi ra ngoài, sống ngày tháng bình an.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.