Làm Nữ Đế Ở Thế Giới Luyến Ái Não

Chương 32



“Nô tỳ tất sẽ không quên, kiếp này nô tỳ nhớ kỹ đại ân của công chúa.”

Từ khi Thanh Lan sinh ra, đã sống trong những ngày tháng khổ cực.

Sau đó vào cung, để có thể tranh giành một ngày tốt lành, không biết đã phải chịu bao nhiêu khổ sở, trở thành một cung nhân đủ tư cách.

Nhưng Thanh Lan chưa bao giờ kêu khổ dù chỉ một tiếng, bởi vì tất cả cung nhân đều phải trải qua những ngày khổ sở như vậy, thiên hạ này còn có người khổ nhiều hơn nàng, có bao nhiêu người bị chết đói chết cóng, nàng có thể sống sót, còn có thể ở bên cạnh công chúa, đã tốt lắm rồi.

Thanh Lan không nghĩ tới nàng còn có thể có một mẫu thân, nàng còn có thể sống thoải mái hơn một chút.

Thanh Lan vừa nghĩ đến những ngày tốt lành sau này, cả người đều nhẹ nhàng, nàng đứng dậy, lại không khống chế được cảm kích hướng Thẩm Ngọc Diệu hành lễ, sau đó thái độ cung kính dẫn đường cho Trầm Ngọc Diệu.

Mấy ngày kế tiếp, Thẩm Ngọc Diệu không có việc gì làm.

Thiên m Quan là địa điểm tu hành, các khôn đạo mỗi ngày đều mở lớp học buổi sáng, niệm đạo kinh khiến người ta buồn ngủ, nhưng nếu buổi sáng không đến, vậy thì chỉ có thể nằm trên giường ngủ nướng.

Nếu cổ đại có điện thoại di động, thì nằm trên giường cũng rất vui, nhưng không có điện thoại di động, ở trên giường cũng chỉ có thể nằm, nhưng éo le thay cái thân thể này của Thẩm Ngọc Diệu mới mười bốn, tinh lực vô cùng tràn đầy, căn bản không ngủ được.

Thay vì ngây người trên giường, tốt hơn hết là nên đứng dậy đi dạo xung quanh.

Tần Thục Quân ngược lại rất vui vẻ, nàng trầm mê trò sa bàn, lôi kéo cung nhân bên cạnh cùng chơi, Thẩm Ngọc Diệu tham gia vài lần, sau đó không chơi nữa.

Ngược đãi quá nhiều lần, cảm giác trình độ của mình cũng sắp thoái lui, vẫn là ngưng giày vò là tốt nhất.

Thái hậu không có ý định gặp Thẩm Thanh Cẩn, bảo Thẩm Thanh Cẩn về kinh thành trước, chờ tết Trùng Dương lại đến, cùng những người khác đến, Thẩm Thanh Cẩn ăn canh đóng cửa, lại không dám nổi giận với Hoàng thái hậu, cuối cùng vẫn phải bưng mặt thối rời đi.

Đây là chuyện Thẩm Ngọc Diệu cảm thấy thú vị nhất trong mấy ngày gần đây, nhìn thấy mặt thối không ai bì nổi của Tam hoàng tử.

Đảo mắt đã tới ngày 1 tháng 9, tết Trùng Dương sắp tới, Thẩm Ngọc Diệu cố ý dậy sớm lên núi hái hai đóa hoa cúc cho Thái hậu, cắm vào trong bình.

Sau đó tâm tình thoải mái trở về phòng mình, vội vàng gọi Vu Tam tới.

“Gần đây kinh thành có phải rất náo nhiệt không?”

Thẩm Ngọc Diệu bấm ngón tay tính toán, đã bảy tám ngày kể từ khi Thẩm Thanh Cẩn rời đi, với tốc độ hành động của Thẩm Thanh Cẩn, kinh thành không nổ tung không được.

Bồ câu lúc trước từ chỗ Thẩm Thanh Cẩn bay ra, trên chân bồ câu có một bài vè, đủ để khiến cho trong ngoài triều chấn động.

“Tiền lương thực Tả Châu rơi vào miệng chuột, dân chúng chỉ đành ăn cháo đá, tên tham quan không có thi thể, đại tham quan là trung võ hầu.”

Thẩm Ngọc Diệu lại đọc một lần bài vè này, nhất là đoạn cuối cùng, quả thực ám chỉ không cần quá rõ ràng.

Người không có thi thể đương nhiên là Đỗ Cao Tuấn sau khi phục pháp khiến người trong thiên hạ vỗ tay khen ngợi, mà đại tham quan kia, dùng ba chữ Trung Võ Hầu, có thể thấy được là thân ở vị trí cao.

Đại trang không có Trung Võ Hầu, nhưng tiền triều có, Trung Võ Hầu tiền triều quyền cao chức trọng, khinh nam bá nữ không nói, còn ngấp nghé ngôi vị hoàng đế, nếu không có Trung Võ Hầu kia nhảy ra quấy phá, tiền triều sẽ không sụp đổ nhanh như vậy, cho tiên hoàng Đại Trang cơ hội soán vị.

“Hồi công chúa, đông tây thị đã có dân ca lưu truyền, dân chúng Tả Châu đã bắt đầu nghị luận, lúc Tả Châu gặp lũ lớn, tiền cứu trợ thiên tai triều đình phân phát đã đi đâu.”

Vu Tam thành thật nói cho Thẩm Ngọc Diệu một chút tình huống trong kinh thành.

“Chỉ có thế? Không còn gì khác?” Thẩm Ngọc Diệu cho rằng kinh thành sẽ có binh biến, kết quả nghe ý tứ của Vu Tam, kinh thành hiện tại vẫn coi như là gió êm sóng lặng.

Chỉ có dân chúng, hơn nữa còn là dân chúng Tả Châu mới nghị luận.

Nếu tiếng nói của người dân không đủ mạnh, những lão quan gia ngồi trong kinh thành, sẽ không nghe được cũng không nhìn thấy.

“Hồi công chúa, gần đây dân chúng kinh thành đều nghị luận một chuyện khác.”

Vu Tam tỏ vẻ, không phải chuyện này không đủ quan trọng, mà là có chuyện khác, nhiệt độ áp đảo chuyện này.

Thẩm Ngọc Diệu yên lặng ngồi thẳng, xem ra người đối đầu với Thẩm Thanh Cẩn, thủ đoạn rất thâm cao a, ở cổ đại mà cũng hiểu được làm thế nào để áp đảo độ nóng, điều hướng dư luận.



Cuộc chiến dư luận này chẳng phải quá cao siêu sao?

“Nói chi tiết hơn đi.”

Vì thế Vu Tam vẻ mặt nghiêm túc báo cáo tin đồn với Thẩm Ngọc Diệu.

Nhân vật chính của bát quái này là một sĩ tử tên Dương Đống, năm nay mười tám tuổi, đã vượt qua kỳ thi đồng, dự định sang năm sẽ thi hương, chỉ cần qua kỳ thi hương, năm sau có thể thi hội.

Ở Đại Trang ba năm xuất hiện một Trạng Nguyên, tính từ năm Trạng Nguyên.

Mà trước khi thi hội, các sĩ tử đều sẽ tham gia hội thơ khắp nơi, cùng các sĩ tử khác thảo luận học vấn, có câu đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, hiện tại chưa đi được vạn dặm đường, thì nên tiếp thu kiến thức nhiều hơn.

Trên thực tế, mục đích chính của quá trình này là để đạt được danh vọng, các sĩ tử có danh vọng và không có danh vọng tham gia khoa cử, kết quả sẽ khác nhau, một số giám khảo thích dệt hoa trên gấm.

Huống hồ bản thân Hoàng đế cũng thích những thanh niên tài tuấn.

Hành động của Dương Đống cũng giống như đại đa số sĩ tử khác, nếu nói về điểm không giống thì đó chính là hắn có xuất thân cao hơn, hắn chính là con trai duy nhất của Hộ bộ thượng thư Dương Thành Nghiệp, công tử Dương gia chính thống.

Với thân phận này, cho dù hắn là bao cỏ, cũng có người ủng hộ hắn.

Bản thân Dương Đống không tính là bao cỏ, thậm chí nhìn qua còn rất thông minh, bộ dạng cũng không tệ, trong mắt các quý nữ kinh thành, đây là một cao phú soái, hơn nữa bản thân hắn còn chưa cưới vợ sinh con, thật sự rất tiềm năng.

Cho nên Dương Đống rất nhanh đã giành được chút danh tiếng, sự tình phát triển đến nơi này, có thể nói là theo đúng mong muốn của Dương gia.

Nhưng chỉ hai ngày trước, đột nhiên có người nổ ra một quả dưa lớn.

Đó chính là Dương Đống tằng tịu với người không qua mai mối, không chỉ như thế, người kia lại chính là Hà Hương Chi một kỹ nữ có tiếng trong kinh thành.

“Cũng đâu phải chuyện to tát gì, những người đọc sách kia, ai mà không thích đến Thanh Lâu Sở quán uống rượu ngâm thơ?”

Thậm chí văn nhân còn lấy việc câu thơ của mình được truyền xướng làm kiêu ngạo.

“Đúng vậy, nếu chỉ như thế, người ngoài cùng lắm cũng chỉ nói một câu thiếu niên phong lưu, không đáng nói đến, nhưng Hà Hương Chi kia, có một vị khách dưới màn, tên là Hoàng Thu. Khiến thiên hạ thán phục chính là, mấy bài danh văn Dương Đống truyền ra trước đó, đều bị người ta lấy danh nghĩa Hoàng Thu, in thành sách, lén lút bán ra ngoài.”

Ồ.

Thẩm Ngọc Diệu lúc này mới kinh ngạc.

Cái này gọi là cái gì mà ta dùng tiền giúp ngươi nuôi nam nhân, nam nhân ngươi dùng tiền nuôi ta?

Có chút loạn có chút loạn, để ta loát lại cái đã!

Thẩm Ngọc Diệu cảm giác quả dưa này có chút ý tứ, nàng sao lại không ở trong kinh thành chứ, với kênh tin tức cùng tài ăn nói của Khúc quý phi. Nếu việc này biết được từ trong miệng Khúc quý phi, khẳng định càng bạo.

“Có chắc là thật không? Tin chuẩn chưa?”

Dương Đống ăn thiệt, bỏ tiền ra mua lại bản quyền tác phẩm đã qua sử dụng.

Nếu trong khoảng thời gian này Hà Hương Chi còn liên lạc với Hoàng Thu, vậy Dương Đống còn có thể mua được thêm danh tiếng phụ thân đã qua sử dụng.

Cổ đại lại không có biện pháp giám định quan hệ huyết thống, hài tử trong bụng Hà Hương Chi, chỉ có thể xác định, chắc chắn là con ruột của Hà Hương Chi.

“Là thật, bởi vì tối hôm qua, Dương Đống dẫn theo một đám người, đập nát Văn Hương Các nơi Hà Hương Chi đang ở, yêu cầu Hà Hương Chi giao Hoàng Thu ra.”

“Vậy cuối cùng Hà Hương Chi có giao người ra không?”

“Hồi công chúa, vẫn chưa. Hà Hương Chi tức giận mắng Dương Đống trước mặt toàn dân thiên hạ là một kẻ hèn nhát, không dám nhận con, lấy tội gian phu để vu khống nàng ta. Còn nói Dương Đống trời sinh ngu xuẩn, không viết nổi một bài thơ ra hồn, đáng đời hiện tại thân bại danh liệt, Hoàng Thu kinh mới diễm diễm, hắn ngay cả đối phương một ngón tay cũng không thể so sánh được.

Vu Tam mặt lạnh tanh, đem lời lẽ đã làm đẹp nói cho Thẩm Ngọc Diệu nghe.

Trên thực tế Hà Hương Chi còn nói rất nhiều chuyện khác, khiến người khác nghe và trợn tròn mắt, ví dụ như nàng ta mắng Dương Đống khinh người, không nhận hài tử, nàng ta tung chuyện Dương Đống mỗi lần đều phải uống thuốc trợ hứng cho tất cả mọi người đều biết.



Dù bây giờ hầu như ai cũng biết, nhưng những lời này vẫn là không nên nói cho cô nương chưa cập kê nghe.

Thẩm Ngọc Diệu không biết phần còn lại còn đặc sắc hơn nữa, trước mắt những gì nàng nghe được, cũng đủ khiến nàng trợn mắt há hốc mồm rồi.

Ai nói người xưa dè dặt thì bước ra đây, so với người hiện đại cũng chẳng kém cạnh gì mấy.

Hà Hương Chi chính là danh kỹ, chỉ cần nàng ta còn có gương mặt kia, thì vẫn được săn đón, nàng ta sẽ không sợ Dương Đống.

Tên, đôi khi chính là một bùa hộ mệnh.

Hơn nữa Dương Đống vừa trải qua kỳ thi đồng, không tính là có danh tiếng gì, cho dù phụ thân và gia tộc hắn trâu bò thật, nhưng có thể quản được Hà Hương Chi sao?

Hơn nữa, Hà Hương Chi có khi còn tiếp đãi cả phụ thân và trưởng bối của Dương Đống ấy chứ.

Nhưng Hà Hương Chi này, tính tình thật sự mạnh mẽ, lại không sợ quyền quý như thế.

Thẩm Ngọc Diệu nghe xong liên tục thở dài, nàng không thấy chuyện Dương Đống mất mặt trước toàn dân thiên hạ là một chuyện đáng tiếc, mà là chuyện vui mới đúng.

“Hiện tại hai người bọn họ như thế nào rồi?”

Thẩm Ngọc Diệu hiện tại rất muốn biết diễn biến tiếp theo, nàng không quan tâm mối hỗn độn của Thẩm Thanh Cẩn cho lắm.

Phỏng chừng bản thân Thẩm Thanh Cẩn cũng không nóng nảy, chuyện của Đỗ Cao Tuấn bị đè nén càng lâu, lúc phát lực lại càng mạnh, chạm đáy sẽ bắn ngược lại cũng là một đạo lý.

“Hà Hương Chi đã cầm vàng bạc, thay tên đổi họ, trốn khỏi kinh thành. Mà Dương Đống kia, đêm qua bị Dương Thượng Thư dẫn người tự mình trói lôi về nhà, nghe nói là chịu gia pháp.’’

Đối với nguồn gốc của tất cả những chuyện này, Vu Tam hiểu rõ hơn đại đa số mọi người.

Thẩm Ngọc Diệu lại một lần nữa thổn thức trước mạng lưới tình báo siêu cường của ám vệ.

Bất quá, Hà Hương Chi đi rồi?

“Là ai thấy Dương Đống không vừa mắt đến vậy, tiền đồ bị hủy như giết phụ giết mẫu, thủ đoạn vừa nhanh vừa chuẩn, quả nhiên là một nhân vật tàn nhẫn.”

Trầm Ngọc Diệu sau khi nghe nói Hà Hương Chi đi rồi, liền xác định là có người động thủ, mà không phải trùng hợp.

Nếu như không có người ở phía sau màn làm loạn, Hà Hương Chi cá chết lưới rách như thế, không có khả năng toàn thân trốn thoát, Dương Đống không thể làm gì Hà Hương Chi, nhưng Dương gia cũng không phải hoàn toàn ăn chay.

Càng không cần nói đến thay tên đổi họ, nơi này cái quan đến việc thay đổi hộ tịch, người bình thường cũng không có bản lĩnh này.

Nếu nói là các khách nhân khác của Hà Hương Chi giúp đỡ, khả năng không phải là không có, nhưng rất nhỏ.

Trong giới hoan lạc có rất nhiều đoạn tình duyên sương sớm, nam nhân khôn khéo nhất, há lại ra mặt vào lúc này.

“Nếu như bị Dương Thành Nghiệp tra ra, lại sắp có một phen gió tanh mưa máu rồi.”

Dương Đống là nhi tử duy nhất của Dương Thành Nghiệp, hiện tại thanh danh gần như đã bị hủy hoại hoàn toàn, muốn Đông Sơn tái khởi càng thêm khó khăn, Dương Thành Nghiệp khẳng định sẽ không bỏ qua cho người sau lưng hãm hại nhi tử mình.

Vu Tam lộ ra biểu tình muốn nói lại thôi, vừa lúc bị Thẩm Ngọc Diệu đang suy nghĩ nhìn thấy.

“Ngươi biết nội tình, mau nói cho ta biết, là ai là ai?” Thẩm Ngọc Diệu rất tò mò, Dương Thành Nghiệp chọc phải một vị thần tiên như vậy từ khi nào.

Vu Tam cảm thấy Thẩm Ngọc Diệu vẫn không biết thì tốt hơn.

Dù sao tiểu công chúa nhà nàng mới mười bốn a, sao có thể để cho tiểu công chúa biết thế giới của người trưởng thành có bao nhiêu đáng sợ sớm như vậy được!

Nhưng Vu Tam lại không có biện pháp cự tuyệt mệnh lệnh của Trầm Ngọc Diệu, cuối cùng cũng ấp a ấp úng nói: “Là nữ nhi của Hình bộ thượng thư Thạch Bành Sinh.”

“Chẳng lẽ là Thạch Thải Văn, không đúng, nàng sẽ không dùng biện pháp này, là Thạch Thải Vi?” Thẩm Ngọc Diệu ngược lại hít một hơi khí lạnh, Không phải chứ! Thạch Thải Vi có thuộc tính muội khống siêu mạnh!

Dương Khả Khanh đánh muội muội nàng, nàng trở tay một cái liền khiến ca ca nhà người chết không có chỗ chôn?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.