Thẩm Ngọc Diệu thật sự rất hy vọng mỗi người đều hiểu được cái gọi là chừng mực.
Ví dụ như không cần nói những thứ không nên nói, ví dụ như không nên đem suy nghĩ của mình, cưỡng chế áp đặt lên người khác.
Đáng tiếc đại đa số mọi người đều không biết đạo lý này, chỉ biết khuyên bảo người khác, tuân theo quy tắc thế tục đặt ra.
"Thật ra lúc sinh hài tử, thật sự rất đáng sợ, ta còn tưởng rằng mình sẽ không vượt qua được, không ngờ thế mà cũng vượt qua, đứa nhỏ kia lúc mới sinh ra nhăn nhúm, giống như một con khỉ đỏ, hiện tại lớn lên lại cao như vậy."
Tề Giai khoa tay múa chân, nhớ rõ chiều cao của con mình, vừa vặn đến xương hông của nàng ta.
Vu Hương Tuyết che miệng cười khẽ: "Hài tử lớn rất nhanh, mỗi ngày một dạng, có đôi khi ta chỉ cần nhìn thấy nó, liền cảm thấy mỗi ngày trôi qua cũng không khó khăn đến vậy, Thục Quân, chúng ta đều đã có hài tử, hiện tại chỉ còn ngươi, nếu ngươi có thể có sinh được nữ nhi, ta nhất định phải cầu hôn cho tiểu tử nhà ta."
Lời này của nàng ta lập tức kéo đề tài đến trên người Tần Thục Quân, Tần Thục Quân có chút xấu hổ cong khóe miệng.
Thạch Thải Vi nghe vậy, ánh mắt hơi sâu trong giây lát, sau đó nói: "Thục quân đừng để gia hỏa này lừa gạt, nếu Thục Quân có nữ nhi, nhất định là công chúa quận chúa tương lai của hoàng thất, đến lúc đó nhi lang cả kinh thành đều sẽ do Thục Quân ngươi tùy ý lựa chọn, nào đến phiên tiểu nhi tử đang bập bẹ học nói của nàng chứ."
"Ha ha ha, đúng vậy, Hương Tuyết à đến lúc đó cũng đừng trách ta không niệm tình nghĩa tranh giành với ngươi nha."
Hai người đều sinh được nhi tử, cho dù địa vị của các nàng không thấp, nhưng vẫn muốn có được một cô con dâu xuất thân hoàng thất.
Tuy nói con dâu xuất thân hoàng thất không dễ hòa đồng, nhưng có thể trợ giúp cho nhà chồng rất nhiều.
Vào triều làm quan, muốn leo lên vị trí cao, nhất định phải có chỗ đứng trong lòng Hoàng đế, lòng Hoàng đế cũng chỉ hơi lớn một chút, nếu không có tài đức khiến thiên hạ kinh diễm, vậy chỉ có thể là đi đường khác, khiến Hoàng đế nhìn bằng một con khác.
Phò mã lại có thể vào triều làm quan, có một cô con dâu là nữ nhi hoàng thất, ngoại trừ ngày thường tương đối phiền toái ra, thì thật sự là trăm lợi mà không hại a.
Tần Thục Quân nhìn khuôn mặt tươi cười của hai bằng hữu tốt, đột nhiên cảm thấy có chút xa lạ.
Bọn họ có biết mình đang nói cái gì không?
Hài tử của nàng còn chưa có bóng dáng, có lẽ sau này cũng không có, kết quả bằng hữu thân thiết nhất của nàng, cũng đã để mắt tới đứa con tương lai của nàng.
Tần Thục Quân vốn có chút chờ mong trận đấu mã cầu kế tiếp, tâm trạng không kiểm soát được trượt xuống vực sâu.
Nàng thật sự là cười không nổi.
Sắc mặt Tần Thục Quân không tốt lắm, ba người họ cũng không cảm thấy vì lười nói của mình mà nàng mới bất mãn, mà là cảm thấy Tần Thục Quân bởi vì mình không có hài tử nên trong lòng mới buồn rầu.
Tề Giai vươn tay, cầm lấy ngón tay có chút lạnh lẽo của Tần Thục Quân, lời lẽ nghiêm túc tâm tư sâu lắng dặn dò nàng: "Thục Quân, dù sao ngươi cũng phải tính toán cho tương lai sau này của mình, đứa nhỏ này, càng sớm mang thai càng tốt."
"Đúng vậy, chỗ ta có..." Vu Hương Tuyết đang định nói gì đó thì bắt gặp ánh mắt của Thẩm Ngọc Diệu.
Thẩm Ngọc Diệu ngồi hơi xa, nhưng tai mắt nhạy bén, khoảng cách này không ảnh hưởng đến việc nàng xem trò.
Từ góc độ của người ngoài cuộc, ở vị trí của nàng tuyệt đối không có khả năng nghe được âm thanh Tần Thục Quân và các nàng nói chuyện.
Nhưng Vu Hương Tuyết sau khi nhìn thẳng vào mắt Thẩm Ngọc Diệu, luôn cảm thấy Thẩm Ngọc Diệu có thể nhìn thấu nàng ta, cho dù là cách xa như vậy, tựa như Thẩm Ngọc Diệu cũng có thể nhìn rõ.
Vì thế nàng ta không khống chế được đè thấp thanh âm, thật cẩn thận nói: "Chỗ ta có một loại thuốc rất hiệu quả, ngươi có muốn hay không?"
".... Thuốc?" Tần Thục Quân kinh ngạc nhướng mày.
"Ai, thật ra chúng ta rất đồng cảm với hoàn cảnh của ngươi. Nhưng ngươi không cần quá cố chấp, nam nhân đa số đều như vậy, ngươi biết bên ngoài người ta nói cái gì không? Hoa nhà không thơm bằng hoa dại." Vu Hương Tuyết lời lẽ thấm thía truyền thụ đạo làm chính thê của mình cho bằng hữu tốt: "Có được rồi sẽ không biết quý trọng, phần lớn nam tử trên đời này đều như thế, Thái tử xuất thân hoàng thất, dưới một người trên vạn người, hắn muốn gì đó nhưng lại không chiếm được cũng không trách thái độ của hắn sẽ lãnh đạm một chút. Thục Quân, về sau thành tựu của Thái tử chắc chắn sẽ rất phi phàm, ngươi chỉ cần đứng vững gót chân, ngày tốt sẽ đến, sau khi gả đi, liền không thể tùy hứng như lúc còn ở trong phủ nữa."
Lời nàng ta nói có hơi sâu xa, Thẩm Ngọc Diệu nghe xong thì đỡ trán, những lời này làm nàng thật sự rất muốn nôn một trăm bãi.
Cái gì mà đồng cảm? Trên đời này làm gì có loại đồng cảm kiểu này, chỉ có người muốn cưỡng ép người khác phải cúi người chịu đựng như mình mà thôi.
Đúng là địa vị của Thái tử rất cao, nhưng không phải hắn muốn gì thì cũng có thể đoạt được, Hoàng đế vẫn còn thì hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ, trên đời này quyền lực có thể làm được rất nhiều chuyện, nhưng chuyện làm không được cũng rất nhiều.
Tần Thục Quân là Thái tử Lương Đệ, năm đó Thái tử nạp nàng vào hậu cung, nhưng đâu có ai cầm dao dí vào cổ Thái tử ép hắn cưới đâu, gật đầu đồng ý để Tần Thục Quân vào Đông Cung, lúc trước hắn thỏa hiệp, giờ lại thấy bất mãn, còn cho rằng bạo lực lạnh nhạt là hợp lý nữa chứ!
Mà những lời này hoàn toàn chỉ là vẽ ra một cái bánh lớn, chẳng bao giờ ngày tốt lại đứng đợi ngươi cả. Nếu như có một ngày không thể tự mình đứng lên, vậy thì thứ chờ đợi nàng tuyệt đối không phải là ngày tốt, mà là địa ngục vô tận!
Cuối cùng, còn ngầm chọc ngoáy Tần Thục Quân quá tùy hứng cố chấp, lời này là nghiêm túc đấy à? Nếu Tần Thục Quân thật sợ tùy hứng cố chấp thì giờ phút này nàng đã bị Thái tử chèn ép đến chẳng còn đường mà giở thói tình tình rồi!
Mà cho dù Tần Thục Quân có tùy hứng thật đi chăng nữa, thì Vu Hương Tuyết nào dám cả gan nói những lời này trước mặt Tần Thục Quân. Gặp phải người tính tình nóng nảy, đã sớm giống Dương Khả Khanh và Thạch Thải Văn đánh nhau túi bụi rồi.
Trầm Ngọc Diệu vừa chửi bới, vừa nhìn Tần Thục Quân ở bên kia.
Vẻ mặt Tần Thục Quân càng trở nên khó coi, nàng nhìn bằng hữu tốt thuở xưa, lại nghĩ đến những phụ nhân mình gặp trong cung, chính thê quan lớn, còn có cả quý nhân trong cung.
Trong miệng bọn họ đều nói nàng phải quản lý Đông Cung thật tốt, nói nàng phải thông cảm cho Thái tử nhiều hơn, giống như giá trị cả người nàng chỉ thể hiện ở chỗ trở thành Lương Đệ của Thái tử, khiến Thái tử vui vẻ, sinh hạ một nhi tử.
Tất cả mọi người đều biện minh đó là vì tốt cho nàng, ngay cả mẫu thân nàng cũng vậy.
Nhưng đâu ai biết, ba năm nay, Thái tử vì một cung nữ mà thậm chí còn chưa từng chạm qua một ngón tay của nàng!
Tần Thục Quân càng nghĩ càng cảm thấy mê mang, chẳng lẽ thật sự là lỗi của nàng ư, tất cả mọi người đều cảm thấy nàng sai, Thái tử cũng vì lỗi sai của nàng cho nên mới chưa từng ưu ái nàng sao?
Thấy Tần Thục Quân càng ngày càng trầm mặc mê mang, Trầm Ngọc Diệu nắm chặt cái chén, tính toán đi qua giúp Tần Thục Quân giải vây.
Cũng không phải vì cái gì khác, chỉ xuất phát từ lòng thương cảm vì cùng là nữ tử. Tần Thục Quân chưa từng mắc bất kỳ sai lầm nào, thì không kẻ nào được phép đảo lộn trắng đen.
Trước khi Trầm Ngọc Diệu đứng dậy, Thạch Thải Vi mở miệng trước.
"Đủ rồi đấy, Hương Tuyết, ngươi thật sự cho rằng hết thảy đều là vì Thục quân làm không đủ tốt sao? Nam tử bạc tình, không có nghĩa là nữ tử chúng ta phải tự thấy mình thấp hèn! Bất kể là bổn triều hay là tiền triều, đều có quy tắc phu thê hòa ly, không có bất kỳ một quy củ nào nói nữ tử chúng ta sống không nổi thì vẫn phải cắn răng chịu đựng, chịu đựng đến khi có ngày tốt mới thôi."
Thạch Thải Vi và Tần Thục Quân có giao tình tốt nhất, cho nên nàng ấy có thể hoàn toàn đứng ở lập trường của Tần Thục Quân nói chuyện.
Vu Hương Tuyết bị lời nói của Thạch Thải Vi làm đỏ bừng mặt, thậm chí vành mắt cũng đỏ lên, tràn đầy vô tội đáng thương hỏi: "Ta hoàn toàn chỉ muốn tốt cho Thục Quân mà thôi, cũng không ôm tư tâm riêng, không có ý xúi Thục Quân cảm thấy tình ti tiện, Thải Vi, sao ngươi có thể vô cớ oan uổng ta như vậy chứ?"
"Mười ngày trước, Trương đại nhân ngủ qua đêm ở thanh lâu, bị người của Kinh Triệu Doãn tình cờ bắt được, hôm đó liền có ngự sử buộc tội Trương đại nhân không có kỷ luật kiêu ngạo ương ngạnh, bị Kinh Triệu Doãn bắt đi, còn không kiêng nể gì nói, nhạc phụ hắn chính là Lại Bộ thị lang, không ai có thể định tội hắn. Sau đó việc này bởi vì Dương Thượng Thư và phụ thân ta tranh luận không ngớt, mới tạm thời gác lại, sau đó mới không còn ai nghị luận nữa."
So sánh với Thạch Thải Văn, tính tình Thạch Thải Vi quả thật còn cường ngạnh hơn, hơn nữa cũng sắc bén hơn nhiều, càng đáng quý chính là, Thạch Thải Vi biết nên dùng những thứ đã có như thế nào, giết kẻ thù chỉ bằng một đòn duy nhất.
Đây là một nhân tài nha! Lại còn là một nhân tài đã phát triển toàn diện! Thẩm Ngọc Diệu có chút động tâm.
Vu Hương Tuyết nghe Thạch Thải Vi nói, sắc mặt càng ngày càng trắng, cuối cùng cơ hồ còn có vài phần xấu hổ.
Muốn bám bến phú quý, mục đích giúp vi phu thoát tội bại lộ trước mặt mọi người, tựa như bị kéo xuống lớp vải che mặt, làm cho người ta xấu hổ đến nỗi hận không có lỗ chui xuống.
Vu Hương Tuyết ít nhiều vẫn biết xấu hổ, nàng ta đối diện với ánh mắt đăm chiêu của Tần Thục Quân, hoảng sợ cúi đầu, nói một câu ta còn có việc, cáo lui trước, vội vàng rời đi.
Hành động của nàng ta rất đột ngột, thậm chí là thô lỗ, nhưng dù sao, biến đi còn tốt hơn là ở lại đây.
Tề Giai nhìn bóng lưng chật vật của Vu Hương Tuyết, cắn môi dưới, khó xử nói giúp nàng ta một câu: "Thục quân, ngươi hiện tại là Thái tử Lương Đệ, cách vị trí Thái tử phi chỉ có một bước, Hương Tuyết cũng là muốn giúp ngươi một tay, chỉ là tính tình nàng ấy nóng nảy, nên lúc nãy mới nói những lời khó nghe, chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, ngươi là người hiểu rõ tính tình của nàng ấy nhất, chớ có so đo với nàng ấy."
"Ta nhớ tới trong nhà cũng có việc gấp, hôm nay tạm thời không thể phụng bồi, các ngươi cứ chơi vui vẻ."
Nói xong, nàng ta đuổi theo Vu Hương Tuyết rời đi.
Thạch Thải Vi trông có vẻ đã quen với chuyện này, Tần Thục Quân lại trầm mặt.
"Tề Giai vẫn chưa chịu từ bỏ?"Tần Thục Quân hỏi.
"Phu quân kia của nàng, bản lĩnh chẳng có bao nhiêu, nhưng lại có gương mặt Tề Giai thích, Tề Giai sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy đâu. Nếu không vì giao tình hai nhà Tề Dương không sâu, nàng sẽ không bỏ gần cầu xa, không đi tìm Dương thượng thư, ngược lại đến lấy lòng Thị lang."
Tần Thục Quân thở dài.
Thạch Thải Vi có chút cảm khái: "Lúc trước nàng không để ý việc bá phụ phản đối, cố ý gả cho một tiểu tử nghèo nàn, hiện tại lại vì tiểu tử nghèo nàn kia mà chạy ngược chạy xuôi, vứt bỏ mặt mũi lấy lòng bằng hữu xưa, thật sự khiến người ta phải thổn thức. Thục Quân, về sau trong lòng ngươi phải tính toán cho kỹ, bọn họ sớm đã không còn là bọn họ trước kia nữa rồi."
Tần Thục Quân đương nhiên biết: "Đáng tiếc, ngày sau không thể cùng nhau chơi mã cầu nữa."
Thạch Thải Vi thấy Tần Thục Quân buồn bã mất mát, đưa tay vỗ vỗ cánh tay Tần Thục Quân, cảm nhận được cơ bắp của Tần Thục Quân vẫn chưa hoàn toàn bị cuộc sống 'an nhàn sung sướng' mài mòn: "Không sao, Ngọc Độ trấn lại không chỉ có hai người chúng ta, muội muội không nên thân nên người kia của ta không phải cũng ở đây sao, nghe nói, ngươi còn bắt cóc cả công chúa ra khỏi cung hả?"
Bị bằng hữu đánh lạc hướng làm phân tâm. Tần Thục Quân lúc này dở khóc dở cười, tâm tình uất ức gì đó hoàn toàn bay màu.
"Ta nào có dám bắt cóc người khỏi hoàng cung chứ."
Ai dám bắt cóc công chúa ra khỏi cung, có mà công chúa bắt cóc nàng ấy chứ!