“…..” Sơ Đỉnh Văn thế nhưng không cách nào trả lời.
“Nói cho tôi hay đi, ngài sẽ nói thế nào?” Mục Thu đứng lên, nhìn ánh mắt Sơ Đỉnh Văn, cười nói: “Bảo em ấy nhịn? Bảo em ấy ở chung hòa thuận với đại tiểu thư? Nhưng thực tế không phải là tiểu thuyết, lại càng không phải là phim truyền hình lúc 8 giờ. Nếu hai người họ không cách nào sống chung hòa thuận thì sao? Vẫn là bảo Mục Yên rời đi, vĩnh viễn không để hai người họ gặp mặt? tiên sinh, tôi nghĩ anh là người rất tốt, anh có tiền có thế có năng lực, có thể cho em ấy thứ người khác không thễ cho. Nhưng nếu em ấy thật sự đến nơi này, vậy có lẽ em ấy sẽ mất đi cái tính thẳng thắn mà ngài thích nhất rồi. Ngài thích tiểu Yên, hẳn là thích sự thẳng thắn của em ấy đi? Đó là điểm khác biệt lớn nhất giữa em ấy với người khác.” Cô cúi đầu cười cười, tiếp đó ngẩng đầu nói tửng câu từng chữ: “Nhưng mà, tiên sinh, cả chính anh cũng sống đè nén như vậy, làm sao có thể cho tiểu Yên đủ không gian và cơ hội thẳng thắn?”
“….” Sơ Đỉnh Văn không cách nào phản bác dù chỉ một câu. Mục Yên hấp dẫn anh ta nhất, đó là ánh mặt trời cùng sự thẳng thắn trên người, anh ta hi vọng cô ấy có thể lây nhiễm anh ta, nhưng trước giờ anh ta đều không nghĩ đến, có lẽ không phải ánh mặt trời của cô ấy lây nhiễm mỉnh, mà là bản thân mình đè nén sẽ lây nhiễm đến cô ấy.
Mục Thu bước từng bước một về phía anh ta, tiếp đó, sát vai, lướt qua: ” Lý tưởng và hiện thực thường chênh lệch quá lớn. Tiên sinh, có lẽ anh và tiểu Yên, cũng không hợp….nếu có thể, tôi sẽ dồn hết cả đời, cùng em ấy trả lại 500 vạn nợ ngài, xon ngài thả em ấy đi, sau đó…..” Cô cúi đầu: “Nếu có thể, cũng nhanh chóng để tôi đi.” Cô bước từng bước một lên lầu, đi vào phòng mình. Sau đó đột nhiên cảm thấy, cuộc sống giống như một trò hề vô nghĩa.
Mau ngủ đi, có lẽ lúc thức dậy lần nữa, mình có thể rời khỏi nơi này rồi.
……………..
……………..
Thời gian Mục Thu ngủ không dài, cô bị tiếng ồn ào ngoài cửa sổ đánh thức. Lúc tỉnh lại nhìn thoáng qua đồng hồ trong phòng.
Bò xuống giường, nhìn qua phía bên ngoài, mới phát hiện phía dưới vậy mà toàn đèn pin. Tất cả đèn trong sân nhà họ Sơ đều mở, nhóm nữ giúp việc đứng xếp hàng trong sân ở bên dưới, không biết đang làm gì. Mục Thu nhìn một lát, chợt thấy Sơ Đỉnh Văn tử một bên chạy đến, sắc mặt có chút sốt ruột. Không biết đang nói gì với đám người.
“?” Đây là sao?
Rất muốn xuống lầu nhìn xem là xảy ra chuyện gì, nhưng vừa nãy nói chuyện như thế với Sơ Đỉnh Văn, thật sự là không có lá gan.
“…..” -_-|||| thật sự là buồn bực.
Mục Thu liền đứng ở cửa sổ phòng mình, nhìn người dưới lầu ra ra vào vào, tựa như đang tìm gì đó.
Đây là đang tìm gì? Đào kho báu? Mục Thu ở cửa sổ nhìn hơn mười phút đồng hồ, cũng không nhìn ra cái gì. chỉ biết là đang tìm thứ gí đó. Nhìn bộ dạng sốt ruột của Sơ Đỉnh Văn, thật sự là rất khó tưởng tượng rốt cuộc là anh ta đã mất bảo bối cái gì. Dường như ngoài đại tiểu thư kia của anh ta, cũng không có gì khác.
“?” đại tiểu thư? Đại tiểu thu. Lại nói, từ lúc hoàng hôn chạy ra ngoài rồi không thấy nữa.
“Không thể nào……” Mặt Mục Thu đen lại.
Tiểu tổ tông bỏ nhà đi ra ngoài? Vậy đó tính là do mình không? Mục Thu dựa vào cửa sổ, đầu óc hoạt động tốc độ cao.
Tuy nói nguyên nhân mấu chốt dẫn đến việc đại tiểu thư bỏ nhà trốn đi hẳn là một cái tát kia của Sơ Đỉnh Văn. Nhưng mà, xét đến nguyên nhân Sơ Đỉnh Văn ra một cái tát kia cũng là vì đại tiểu thư và mình cãi nhau. Nếu nghiêm túc tính ra, mình cũng không thoát khỏi liên can. Nếu đến lúc đó thật sự không tìm thấy người….
Sau lưng phát lạnh. Mình, sẽ bị liên lụy? o(╯□╰)o
Tiểu tổ tông này nha, em thật sự là ngày càng ép người.
Mục Thu xoay người, ở trong phòng mình thu dọn lại quần áo của bản thân. Chuẩn bị nếu đến lúc đó thật sự bị liên lụy, liền bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị rời đi. (tác giả: phải nói là chạy trốn thì đúng hơn.)
Nữ sinh thu dọn quần áo đến nửa chừng chợt dừng lại.
Dừng lại là vì, cô không cho rằng mình có thể thuận lợi rời đi. (tác giả: cũng có thể nói là thuận lợi trốn đi.)
Sau đó cô thả quần áo trong tay. lại hướng tới cửa sổ nhìn quanh. Một vài người đã rời khỏi nhà họ Sơ, xe cũng đã chạy đi, hẳn là đến chỗ khác tìm?
Mục Thu xoay người, ra khỏi phỏng mình. Bên trong đại sảnh cũng gấp thành một khối, quản gia đang gọi điện không ngừng. Toàn bộ này, càng thêm chứng thực ý nghĩ trong lỏng Mục Thu.
“Có chuyện gỉ sao?” Cô xuống lầu, tóm được một cô bé giúp việc, hỏi.
“Bà chủ?”
“Sao vậy? Sao ai nấy đều loạn thành thế này?” Cô vừa hỏi, vừa nhìn quanh.
“Bà chủ, không thấy cô chủ nữa.” Cô bé giúp việc trả lời nhanh nhẹn, lập tức chứng thực suy đoán trong lòng Mục Thu.
Quả nhiên là tiểu tổ tông kia.
“Có manh mối gì không? Báo cảnh sát chưa?”
“Không có, chưa đến 48 tiếng, không thể báo mất tích, nhưng mà tiên sinh đã gọi mọi người của nhà họ Sơ ra ngoài tìm, thám tử tư của nhà họ Sơ cũng đi ra ngoài.
Thám tử tư.
Có chút run rẩy. Kẻ có tiền a…..Còn có cả thám tử tư, sao còn không tìm được Mục Yên? Mục Thu tỏ vẻ hoài nghi năng lực của thám tử tư này.
“Có liên lạc nhà bạn học chưa? Xem cô chủ có đến đó không.”
“Liên lạc cả rồi, nhưng đều không có.”
“Là lúc hoàng hôn chạy ra ngoài rồi không có quay lại sao?”
“Vâng ạ, bọn họ đuổi theo nhưng không thấy bóng cô chủ, tìm đến bây giờ vẫn chưa tìm được.”
“Tìm trong nhà chưa?”
“Hiện tại đang tìm.”
“Vậy tìm nhanh đi.” Mục Thu cũng sốt ruột, nếu không tìm thấy tiểu quỷ kia, cuộc sống ở nhà họ Sơ của mình nhất định sẽ thống khổ vô cùng, sợ là Sơ Đỉnh Văn tuyệt đối sẽ không để mình rời đi.
Cuộc sống của cô thật sự là rối loạn mà! Gặp Sơ Đỉnh Văn đã quá rối loạn rồi, còn gặp đại tiểu thư ki, quả thực rối hơn cả cháo mè đen.
Cô nghĩ, đã ra khỏi cửa.
“Bà chủ? bà đi đâu?”
“Tôi tìm trong sân xem.” Cô cảm thấy, đại tiểu thư nà sẽ không bỏ nhà trốn đi thật. Cái chuyện ngu ngốc đó, không giống như chuyện đại tiểu thư sẽ làm.
“….” Nhưng mà, cô cũng không cảm thấy đại tiểu thư bốc đồng có lý trí chạy đi đâu.
- _-|||| mặc kệ, vẫn là tìm trong sân xem.
Lúc đi đến sân, thấy Sơ Đỉnh Văn. Anh ta đang nghe nhóm người hầu và vệ sĩ báo cáo. Mục Thu không có đi qua, trực tiếp tìm một nơi không có người tìm, tự mình bước tới.
“….” nhà họ Sơ này, không có việc gì lớn thế này làm chi? không có việc gì ở trong rừng nhỏ làm gì?
Cánh rừng nhỏ ban đêm, thật sự tối đến đáng sợ.
“….” Không thì cứ trở về đi, hay là tìm vài người đến cùng mình.
xoay người.
Trước mắt đột nhiên sáng bừng.
“Rầm!” một tiếng sấm.
“Oa!” Sét đánh sao?! Mới nảy chẳng phải thòi tiết còn tốt sao thế nào chợt nói sét đánh thì sét danh vậy?!
Lại một tia lóe lên.
“Đùng đùng đùng!”
Có lẽ mau trở về đi.
Mục Thu vội vàng chạy về.
Sau một tiếng sấm vừa rồi, lại nối tiếp một tiếng sấm khác. Tia chớp cũng sáng hơn. Nghiễm nhiên có khí thế của giông tố sắp đến.
Tiếng sấm và tia chớp gần như xuất hiện cùng lúc, tia chớp sáng chói mắt. Kiểu này chứng minh, tia chớp vô cùng gần đây. Chung quanh đều là cây cối, nếu không khéo, mệnh hoa mai, có thể sẽ bị đánh.
Trong lòng nghị vậy, người chạy càng nhanh hơn.
Người càng nóng lòng muốn trở về, sẽ cảm thấy đường về đặc biệt xa xôi, lúc mình mới đi cũng không cảm thấy mình đi quá xa, nhưng muốn về, mới phát hiện thực ra mình đã cách nhà rất xa rồi.
Hơn nữa, rất nhiều lúc, có thứ người không thể niệm. giống như sấm này điện này này nọ, chính là người không thể niệm.
Ngay tại lúc Mục Thu nghĩ mình ngàn vạn đừng thật sự không may như vậy bị sét đánh, một tia sét liền cứ thế đánh xuống trước mắt mình.
“Oa a!” Hoảng hồn! suýt nữa đánh tới mình ( ⊙ – ⊙)!
Ánh mắt Mục Thu bị hoảng phút chốc mất ánh sáng, thân thể cũng vì vừa mới giật mình mà lảo đảo ngồi trên đất. Cây đại thụ trước mắt mình gãy một cành to, rớt xuống. Đúng lúc rơi vào chỗ trước mặt Mục Thu không đến 1 mét.
“!” Rốt cuộc mình đã tạo nghiệt gì! Đáng giá phải đùng thiên lôi đánh mình sao!
Ánh mắt dần dần trở lại bình thường, tâm trạng cũng dần trở lại như thường. Sau đó nghe thấy tiếng la khóc bên cạnh mìn.
“Hu hu….hu hu….”
Đan xen sấm sét, gào khóc thảm thiết.
Tám chữ sáng ngời xuất hiện trong đầu Mục Thu.
“Ai?!” Ánh mắt nhanh chóng quét nhìn chung quanh. Ngồi dưới đất không dám đứng lên
“Hu hu…Hu hu…..” tiếng khóc vẫn như trước. Sấm sét cũng như trước.
“Ai?! Ở nơi nào?!” Cẩn thận từ trên đất đứng dậy. Đây là tình hình gì? Sao cô nghe tiếng khóc này giống như của đại tiểu thư trong nhà? o(╯□╰)o
“Đùng đùng đùng!” Lại một tiếng sấm.
“Hu oa oa …. ba ba….”
“Đại tiểu thư?” Thử kêu một tiếng.
“Hu hu…hu hu….” tiếng khóc càng vang hơn.
Mục Thu mở to hai mắt, cẩm thận nghe, ý đồ tìm vị trí của đại tiểu thư kia. Sau đó cuối cùng ở giữa một tia chớp, trong nháy mắt, thấy rõ đại tiểu thư trốn ở dưới tán cây.
Thế nhưng ở ngay tại nơi không xa bên phải Mục Thu. Sau đó mới phát hiện, tia chớp vừa rồi, mặc dù đã gần Mục Thu dến dọa người, nhưng mà cách đại tiểu thư, theo khoảng cách trên mà nói, dường như gần hơn một chút.
“….” =_=
Xem đi xem đi, quả nhiên không phải muốn đánh mình.
Mục Thu từ trên mặt đất đứng dậy. Đi về phía đại tiểu thư.
Ai….xem ra tia chớp vừa rồi, thật sự dọa cô bé không nhẹ. Ngẫm lại cũng phải, cả một người lớn như mình, còn bị dọa không nhẹ, huống chi là một tiểu quỷ mười một tuổi.
Đưa tay, nhẹ nhàng sợ đầu đại tiểu thư.
“Oa a a a! ba ba!” Không sờ không biết, vừa sờ liền giật mình. Đại tiểu thư khóc quả thực còn lời hại hơn quỷ.
(⊙-⊙)
Đã nhớ ba ba như vậy, vậy em còn chơi trò bỏ nhà trốn đi làm chi a!
“Đừng khóc….ba em đang ở nhà tìm em đó.” Mục Thu vuốt đầu đại tiểu thư tửng chút từng chứt, dáng vẻ có chút giống với vuốt đầu Tiểu Cẩu Cẩu, lại có chút như hồi nhỏ, vuốt đầu Mục Yên. Sau một hồi sờ soạng, Mục Thu mới mở miệng nói: “Thấy cô không có dạy em, lúc trời mưa sét đánh, không cho trốn ỏ dưới cây đại thụ sao?”