''Mộng Thanh, cô nói cái gì vậy?Cô và cậu tôi là như thế nào?''
"Tôi..."
"Cô trả lời cho tôi nhanh, cô và cậu tôi có gì với nhau?"
Mẹ nó, ai mà biết được người đàn ông đứng cạnh cô nãy giờ lại là cậu của tên khốn kia đâu? Mộng Thanh nuốt nước bọt một tiếng, liếc mắt nhìn người bên cạnh.
Trái đất đúng là hình tròn, quay đi quay lại vẫn gặp người nhà họ Trịnh. Vô tình túm đại một người mà cũng có quan hệ với Trịnh Nhược Quân, không lẽ vận cô đen đến vậy sao?
Ngày xưa lúc hai người yêu nhau, Trịnh Nhược Quân từng thề s.ống ch.ết rằng sớm muộn gì cũng sẽ lấy cô về, cho cô trở thành người của nhà họ Trịnh, hai người thề ước tuy không sinh cùng mẹ nhưng nguyện chung bàn thờ để con cháu mai sau thắp hương. Không lẽ đây là ý trời sao?
Tay Mộng Thanh đổ đầy mồ hôi, cô đang đứng giữa hai lựa chọn.
Cô nên buông tay hay mặc kệ?
Có nên nói rằng mình mê sảng không?
Không, không thể được! Nếu cô nói như vậy thì khác nào trát phân lên mặt mình, cả đời này cô không ngóc đầu lên được trước mặt Trịnh Nhược Quân và Chúc Mỹ Mỹ mất. Hay là cứ giả ngơ, lát nữa rồi tính sau. Người đàn ông bên cạnh cô có vẻ cũng tốt tính, cô tin sự lương thiện của mình sẽ cảm hóa được anh ta.
"Anh có hiểu được tiếng người không? Tôi nói tôi và anh ấy sắp kết hôn rồi!"
"Còn nữa, đừng có gọi thẳng tên tôi. Anh cũng nên tập lễ phép với người lớn đi, cháu ngoan"
"À, cũng nên tập gọi tôi hai tiếng mợ ba đi"
"...''
''...''
Ai đó đứng bên cạnh bỗng nhiên họ nhẹ một tiếng làm cô giật cả mình. Anh ta nhìn cô, cô nhìn anh ta. Kết quả, Mộng Thanh chọn cách không nhìn vào mắt anh ta. Cô giả vờ bình tĩnh, hất mặt lên trời.
''Kia là cháu dâu tương lai đúng không?''
Câu này là hỏi Trịnh Nhược Quân. Anh ta há hốc mồm, chỉ tay vào Mộng Thanh, lắp bắp: "Mộng Thanh...cô...chúng ta chưa chia tay..."
"Cô...cô dám...''
''Hả? Dám cái gì?''
''Dám...dám tằng tịu với cậu tôi...''
''Thì làm sao? Đó gọi là giải quyết nhu cầu cá nhân, tôi có nhu cầu kết hôn sinh con, anh ý kiến gì?''
Trịnh Nhược Quân quay sang phía cậu mình, hỏi: "Cậu...cô ta nói thật không?"
Tim Mộng Thanh nhảy lên bịch bịch, cô nắm chặt lấy cánh tay người bên cạnh. Chớp đôi mắt long lanh như pha lê, đôi môi mấp máy khẩu âm: "Xin anh..."
Năn nỉ đó,làm ơn...làn ơn giúp tôi đi mà...
Tôi nguyện làm nô tì cho anh suốt đời, chỉ cần qua ải này thôi. Chỉ cần như thế thôi...chỉ cần thế thôi thì cô nguyện dùng 1/3 số tiền tiết kiệm để đi làm công đức. Đối mặt với giây phút này, tiền bạc là phù du, còn danh dự là trên hết.
Trịnh Khải Thiên vừa định mở miệng nói gì đó thì Mộng Thanh đã nhanh chóng đóng của thang máy lại. Cô ôm bụng, nói: ''Có gì nói sau nhé, giờ tôi và chồng sắp cưới phải đi khám thai. Tạm biệt''
''...''
''...''
Cánh cửa thang máy vừa khép lại, che đi nét mặt king hoàng của Trịnh Nhược Quân và Mỹ Mỹ. Mộng Thanh vội vàng buông tay ra, cúi đầu xin lỗi: ''Tôi xin lỗi, tôi không cố ý đâu! Tôi xin lỗi...''
''Xin anh đừng...đừng nói cho Trịnh Nhược Quân biết...tôi biết là tôi vô lí lắm, nhưng mà cháu anh cắm sừng tôi. Tôi không còn cách nài khác, tôi...tôi...''
Không ai trả lời cô.
Mộng Thanh nhắm thấy cửa thang máy đã mở ra, cô cuống cuồng chạy ra ngoài. Vừa chạy, vừa hét toáng: "Tôi xin lỗi! Xin lỗi"
Dứt lời, cô biến mất trong màn đêm dưới con mắt ngỡ ngàng của Trịnh Khải Thiên. Hắn nhìn theo bóng lưng cô chạy đi, đầy hơi nghiêng sang một bên, lặp lại hai từ: "Mộng Thanh à?"
(...)
Những ngày sau đó, Mộng Thanh không dám ra khỏi nhà mình. Thậm chí, cả mạng xã hội không dám online, cô chặn số điện thoại lẫn cả wechat của Trịnh Nhược Quân, quyết định ở nhà niệm Phật.
Do quá căn thẳng trong thời gian dài dẫn đến trí óc của Mộng Thanh hơi lú lẫn. Vì vậy, trong một lần bất cẩn bước xuống cầu thang, Mộng Thanh bị ngã lăn quay.
Chân cô đau đến mức không nhúc nhích được, kể cả mua thuốc giãm đau cũng không có tác dụng. Mộng Thanh đành cắn răng, bắt xe đến bệnh viện để bác sĩ khám cho mình. Cô bóc số, ngồi ở phòng chờ cho đến khi được gọi tên. Cũng may vào lúc sáng khá vắng, nên rất nhanh đã đến lướt cô.
Mộng Thanh khập khiễng bước chân vào.
Và con mẹ nó, cô muốn đột q.uy. ngay tại bệnh viện...
Vị bác sĩ khám cho cô không ai khác chính là cậu của Trung Quốc - Trịnh Khải Thiên...
Mộng Thanh hóa đá, đôi môi cô cứng đơ không nhúc nhích được. Đến khi y tá gọi tên, cô mới cúi đầu đi vào trong. Kéo khẩu trang lên cao, hy vọng không ai nhận ra mình.
Trịnh Khải Thiên hỏi thăm Mộng Thanh vài câu rất chuyên nghiệp, còn kê thuốc cho cô. Trông có vẻ anh ta không nhận ra cô. Nghĩ vậy, Mộng Thanh thở phào nhẹ nhõm.
Cho đến khi anh ta quay sang, nói với y tá: "Kê thêm cho bệnh nhân một liều thuốc an thai"