Sùng Lăng nhìn hai người thì thầm to nhỏ, trên mặt né qua một nụ cười.
Ngàn năm trước, Khinh Hồng một lần thất bại trong tình cảm, ngàn năm sau, vận mệnh sẽ lặp lại.
Nhớ tới đây, hắn xoay chuyển tầm mắt, ánh nhìn đặt lên người nữ tử hồng y, tựa hồ đang ban ân điểm.
"Ngươi --- có nghĩ đến việc phi thăng?"
Phi thăng thành Thần, loại mê hoặc này, mấy ai có thể cự tuyệt?
Tình ái, chỉ là một mớ hư nhược hão huyền, chỉ người như Khinh Hồng, mới xem trọng.
Sùng Lăng xem thường cái gọi là ái tình, hắn hướng về Dụ Tư Dực ban phước, hàm nghĩa rất rõ ràng ---
Phản bội nữ tử, đổi lấy cơ hội phi thăng.
Điều kiện tốt như thế, không ai nỡ lòng từ chối, Sùng Lăng vô cùng tự tin, hắn khẽ hất cằm, nhếch môi nhìn nữ nhân hồng y.
Những người khác, cũng nghe hiểu ý của hắn, trong nháy mắt, sắc mặt đại biến.
Hiển nhiên Tuần Phong Diểu đố kị, râu mép giựt giựt, mấy ngày nay, hắn vất vả làm bao nhiêu việc, mới có được cơ hội phi thăng, hôm nay, Dụ Tư Dực kia cái gì cũng không làm, lại dễ dàng nhận được thứ hắn dùng cả đời mong ngóng, thật khiến hắn không phục.
Ba người Lan Hề vẻ mặt kinh ngạc, không ngờ Sùng Lăng sẽ lấy việc phi thăng làm mồi nhử, ba người nhìn nhau, không dám nhiều lời.
Có lẽ, tình cảnh này gợi Lan Hề nhớ lại chuyện cũ, lúc này, vẻ mặt hết sức khó coi, không dám nhìn thiếu nữ trước mặt một cái.
Không khí yên lặng như tờ, Giản Tùy Tâm siết chặt bàn tay ẩn trong áo bào.
Dụ Tư Dực sẽ không đồng ý.
Giản Tùy Tâm tự nói với bản thân, nhưng vẫn không nhịn được lo lắng.
Thấy Dụ Tư Dực còn chưa lên tiếng, nàng sợ hãi lắc nhẹ tay nữ nhân, thấp giọng gọi.
"Dụ Tư Dực..."
Thiếu nữ đối mặt với kẻ thù thì cường thế lãnh khốc, nhưng trước mặt người trong lòng, vẫn là tiểu cô nương mềm mại ngọt ngào, Lan Hề nhìn tình cảnh này, trái tim đau nhói không ngớt.
Hối hận hay không? Tất nhiên là có, có điều không phải tự tay nàng đẩy người này ra sao?
Thời khắc thống khổ, bên tai vang lên giọng nói thanh nhuận trầm thấp, êm ái lướt qua bầu không khí nghiêm túc, nhưng nội dung, giống như một cây kim vô hình, xuyên qua trái tim Lan Hề --- vừa chua xót, lại đau.
"Ta chỉ muốn bên cạnh nàng."
Dụ Tư Dực lắc đầu, ánh nhìn chuyển từ thiếu nữ sang nam nhân đối diện, ôn nhu trong con ngươi đã biến thành lạnh lẽo.
"Trên đời này, không phải tất cả mọi người đều theo đuổi tu vi, người Thượng giới các ngươi quá kiêu ngạo, phi thăng, thậm chí thành Thần, ở trong lòng ta, không gì có thể sánh bằng nàng."
Dụ Tư Dực bình thản thổ lộ, lời nói này không những tiếp thêm sức mạnh cho nàng mà còn truyền cho Giản Tùy Tâm vô lượng dũng khí.
Đúng vậy, nàng biết, thế gian này ai ai cũng có thể không cần nàng, chỉ duy Dụ Tư Dực vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi nàng.
Thiếu nữ suy nghĩ thông suốt, viền mắt đột nhiên cay cay, bàn tay bị người yêu nhẹ nhàng siết chặt, ẩn bên trong giống như cỗ vũ, trao cho nàng từng sợi yêu thương nồng đậm.
Có điều lời này sau khi trôi vào tai Sùng Lăng, liền trở thành ngỗ nghịch, coi thường Thượng giới.
Thượng giới xưa nay được thế nhân tôn sùng, trước mắt một tu sĩ bé nhỏ lại trở thành thứ không đáng nhắc tới, Sùng Lăng nuốt không trôi cơn giận này.
Sắc mặt chìm xuống, biết miếng mồi này không còn phát huy tác dụng, thì không nên tiếp tục lãng phí thời gian, nháy mắt, hắn duỗi tay phải, hướng về Dụ Tư Dực vỗ một chưởng!
Không nói đến chuyện Dụ Tư Dực đã trúng độc, cho dù tu vi của nàng khôi phục như kiếp trước, e cũng không tiếp nổi một chưởng này.
Bán thần ra tay, người phàm không kịp nắm bắt tốc độ.
Không những Dụ Tư Dực, ngay cả Tuần Phong Diểu đứng một bên cũng sợ đến nỗi lùi về sau vài bước.
May thay lần này xuất quan, Dụ Tư Dực đã thiêu tịnh thành công bùa chú trên Thần cốt, bằng không Giản Tùy Tâm cũng khó lòng ứng phó.
Thần cốt trên người, thiếu nữ nắm giữ thân phận bán Thần.
Một chưởng này, tất nhiên nàng không sợ.
Giản Tùy Tâm nhanh chóng kéo Dụ Tư Dực về phía sau, sau đó dùng hồng tiên đánh về phía trước ung dung hoá giải.
Chưởng này, Sùng Lăng dùng bảy phần lực.
Nếu nàng chậm hơn một bước, e là giờ khắc này, thi thể Dụ Tư Dực đã nằm trên đất.
Nghĩ đến đây, trên mặt thiếu nữ cuồng nộ sát ý.
Nếu Sùng Lăng nguyện ý buông tha, vậy cũng coi như xong.
Nhưng hôm nay, ngay tại đây, nàng sẽ bắt hắn trả giá cho những việc mà hắn đã làm.
Kỳ Lân cảm nhận được sát khí, tự động khôi phục hình dáng nguyên bản.
Sùng Lăng nhìn thấu ý đồ của thiếu nữ, không khỏi cười lạnh, thầm nghĩ nàng không biết tự lượng sức, lầm bầm trong miệng gọi ra --- Thanh Long.
Thanh Long cùng Sùng Lăng tu luyện mấy ngàn năm, tu vi thâm sâu không thể lường, đối đầu với Kỳ Lân, không thấy nửa phần sợ hãi, ngược lại cao ngạo ngửa mặt lên trời gầm vang.
Có thể nhìn ra, Kỳ Lân này tuổi còn nhỏ, tu vi không bằng một nửa của nó, đối thủ như vậy, thật đáng xem thường.
Kỳ Lân tựa hồ cảm nhận được ý vị diễu cợt, cũng hướng lên trời gầm lên một tiếng, nháy mắt, trên trời hạ xuống ba đạo tử lôi, ngắm chuẩn xác vào người Thanh Long.
Nếu không phải Thanh Long phản ứng nhanh, có lẽ giờ này đã bị Thiên lôi đánh cho hồn phi phách tán!
Tình cảnh trước mắt không chỉ khiến Sùng Lăng ngỡ ngàng, ngay cả Giản Tùy Tâm cũng không tin vào mắt mình ---
Tử lôi này, là thứ kiếp trước chém nàng thành bột mịn!
Nếu đoán không sai, đây chính là trời phạt!
Tiểu Kỳ Lân của nàng, làm sao có khả năng gọi Tử lôi?! Đây nhất định là ảo giác!
Giản Tùy Tâm không nhịn được khiếp sợ trong lòng, đưa tay sờ sờ Kỳ Lân.
Xúc cảm rất chân thực.
Ba đạo tử lôi giáng xuống, lưu lại trên đất ba cái hố lớn.
Dụ Tư Dực nhìn tàn tích, tâm tư quay về chân núi Linh Hư Sơn ngày đó.
Nàng thất kinh, cho rằng Thiên Nộ một lần nữa giáng lâm, muốn đoạt mệnh tiểu cô nương của nàng, không khỏi hoảng loạn, cũng không thể nghĩ nhiều, Dụ Tư Dực trực tiếp kéo người vào lòng.
"Đừng sợ!"
Thanh âm ôn nhu mang theo sức mạnh làm người khác an tâm, nhẹ nhàng vang lên bên tai thiếu nữ.
Giản Tùy Tâm sửng sốt chốc lát, chưa kịp định thần, viền mắt liền đỏ.
Người này cho rằng, Thiên lôi muốn lấy mạng nàng sao?
"Đừng sợ, ta ở đây."
Cảm nhận được thân thể bé nhỏ run rẩy trong lồng ngực, Dụ Tư Dực nhớ lại ký ức bi thảm, ôm thiếu nữ chặt hơn một chút.
Ta ở đây --- ba chữ đơn giản, nhưng chất chứa vô vàn yêu thương.
Giản Tùy Tâm cảm thấy, cho dù giờ phút này nàng chết đi, đời này, không còn gì đáng tiếc.
Con mắt ửng đỏ, nội tâm cũng theo đó mềm nhũn.
Thiếu nữ đưa tay ra, ôm lấy người yêu, mềm mại đáp một tiếng.
"Ta không sợ."
Có nàng bên cạnh, cái gì cũng không sợ.
Thân thể to lớn của Kỳ Lân che chắn ở phía trước, động tác thân mật của hai người đều bị ngăn trở, đối mặt với Thánh thú lợi hại như vậy, Sùng Lăng có chút khiếp đảm.
Ngàn năm trước, Kỳ Lân chỉ là một con hồn thú bình thường, so với những Thánh thú khác không có gì nổi bật, nhưng hiện tại, nó trở nên cường đại như vậy, cường đại đến nỗi có thể gọi ra tử lôi, Thiên Nộ chi lôi!
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một cách giải thích, chính là --- Thiên Đạo đã phát hiện ra người được chọn.
Là Thiên Đạo đang giúp thiếu nữ trước mắt.
Ý thức được điều này, Sùng Lăng rơi vào kinh hoảng.
Hắn điểm chân một cái, nhảy lên đứng trên thân rồng, tầm mắt nhìn vào không trung, ngoại trừ sao trời vẫn hoàn toàn yên tĩnh.
Thiên Đạo ở đây.
Linh cảm không có nguyên do, nhưng Sùng Lăng tin tưởng tuyệt đối.
Lừa dối Thiên Đạo sẽ có hậu quả thế nào? Hắn không dám nghĩ tới, nhiều năm qua, vì giấc mộng thành Thần, hắn đã làm rất nhiều chuyện, bất luận là đúng hay là sai, chưa từng bị phát hiện.
Bởi vì ngày hắn tìm ra Thiên Môn, Thiên Đạo liền giao cho hắn nhiệm vụ tìm tân Thần chủ, sau đó rơi vào giấc ngủ say.
Sùng Lăng lạc lối trong mộng đẹp, chưa bao giờ nghĩ, nếu một ngày Thiên Đạo thức tỉnh sẽ ra sao.
Hoặc là, hắn không dám nghĩ tới.
Bây giờ, Kỳ Lân triệu hồi ba đạo Thiên lôi, giống như một lời cảnh báo.
Hắn càng nghĩ, trong lòng càng hoảng loạn, Thanh Long cảm nhận được nỗi sợ của chủ nhân, cũng lập tức nôn nóng bất an, nhìn Kỳ Lân đang từ từ hướng về phía nó.
Cùng lúc đó, năm ấn sao vàng chiếu trên trán Kỳ Lân, Sùng Lăng không biết thứ đó là gì, nhưng Thanh Long nhận ra, cái ấn vàng kia, là đạo quang đầu tiên xuất hiện trong Thiên Địa sơ khai ---
Kỳ Lân này, căn bản không phải hồn thú, nó chính là con Thánh thú đầu tiên trong Thiên Địa!
Thánh thú hấp thụ Thần quang.
Thanh Long sợ rồi, nó hối hận khí thế tự cao tự đại vừa rồi, chỉ tiếc, trời cao không cho nó cơ hội hối hận.
Khí thế uy hiếp lan toả trong không trung, mà Thanh Long triệt để không thể nhúc nhích!
Lần này, Sùng Lăng cảm thấy có gì đó không đúng, linh khí không còn xoay chuyển trong cơ thể, tu vi biến mất không thấy dấu vết!
"Ngăn nó lại!"
Kỳ Lân ngày càng đến gần, Sùng Lăng không nhịn được, lên tiếng hét lớn.
Cho đến giờ, hắn vẫn cho rằng Kỳ Lân là do Giản Tùy Tâm khống chế.
"Nó không dừng lại, nàng ta --- sẽ chết cùng ta!"
Sùng Lăng chỉ ngón tay về phía Dụ Tư Dực uy hiếp, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt.
Mà Giản Tùy Tâm lúc này cũng bắt đầu hoảng lên.
Kỳ Lân căn bản không bị nàng khống chế!
Nhiệt độ đột ngột giảm xuống, vài đạo Thiên lôi xé ngang bầu trời, sắc tối chuyển sang ánh sáng bạc.
Kỳ Lân nhấc từng bước đến gần Sùng Lăng, bầu trời đêm ngày càng sáng.
Lan Hề bị tình cảnh trước mắt làm cho khiếp sợ, sợ đến nỗi lùi liên tiếp về sau ---
Chỉ thấy giữa không trung, vài tia sáng trắng quấn quanh người Thanh Long và Sùng Lăng, Kỳ Lân giơ chân trước lên, nhẹ nhàng va chạm, đưa đến một trận đốm lửa, một người một thú bị ánh lửa vây đốt đến chết.
Không ai biết đó là lửa gì, chỉ biết nó có uy lực đốt Thần cốt của Sùng Lăng thành tro, một khắc ánh lửa vụt tắt, Dụ Tư Dực và mấy trăm người Dụ gia, đồng loạt ngã xuống.
Sùng Lăng không nói suông.
Dù chết, hắn cũng muốn kéo người khác chôn cùng.
Giản Tuỳ Tâm muốn giết hắn, hắn liền đoạt mạng người nàng yêu.
Có điều Sùng Lăng chưa hề nghĩ tới, giết chết hắn, không phải Giản Tùy Tâm, mà chính là Thiên Đạo.
"Dụ Tư Dực!"
Khoảng khắc Dụ Tư Dực ngã xuống, trái tim thiếu nữ tan vỡ, tiếng khóc tan nát cõi lòng xé tan mảnh hoang vu, người nghe qua, cũng không nhịn được mà rơi lệ.
Lan Hề không đành lòng, nàng muốn tiến lên an ủi, nhưng bàn chân chưa kịp hạ xuống, thời gian --- như ngừng lại.
Trên thế gian, hết thảy mọi thứ đều bất động.
Một đạo bóng mờ trong suốt, dịu dàng bước ra từ cơ thể Kỳ Lân.
Tóc trắng như tuyết, rủ xuống trên đất, nhìn khuôn mặt đó, không thể phân biệt là nam hay nữ.
Bóng trắng đứng đó, đồng tử trắng đục bốc ra ánh sáng quỷ dị, tầm mắt xuyên thẳng trăm dặm, nhìn thấy trăm bộ thi thể Dụ gia ngã xuống, không nhịn được, khẽ lắc đầu.
Nó đi tới trước người thiếu nữ, lệ vẫn còn vương trên mi mắt, nửa ngày trôi qua, lúc này mới ngồi xổm xuống, đầu ngón tay điểm nhẹ lên mắt Dụ Tư Dực, một đạo hồn phách trong suốt, theo đầu ngón tay trôi ra ngoài.
Hồn phách kia có khuôn mặt của Dụ Tư Dực, hai mắt nhắm nghiền.
Bóng trắng nhìn hồn phách cười cười, hai người giống như lão bằng hữu nhiều năm không gặp, ngữ khí thân quen lại dẫn theo mấy phần xa lạ.
Hồn phách kia, nói đúng hơn là Phù Quang, nghe xong lời này, xoay đầu nhìn thiếu nữ khóc lóc trên đất, đúng như dự đoán, sau lưng thiếu nữ, một đạo Kim quang chậm rãi sáng lên, ánh sáng mỹ lệ chập chờn.
Đây là Kim quang đại diện cho Thần.
Phù Quang đến gần, khẽ nhíu chân mày, tầm mắt rơi xuống khuôn mặt trắng bệch gào khóc, nội tâm vung lên mấy phần đau đớn.
Thua?
Nàng nào có thất bại?
Nữ hài được Thiên Đạo lựa chọn, yêu nàng say đắm, làm thế nào sẽ biến thành một người vô tình?
Xoá tan đau xót trong lòng, nàng xoay người, cung kính hành lễ với bóng trắng, nhẹ nhàng mở miệng.
"Thiên quân, Phù Quang không thua, người thua --- là ngài."
"Nếu ta nhớ không lầm, ngày đó Thiên Quân và ta có ước định, thử thách tam thế."
"Người phải chết, là nàng, vì sao Thiên Quân phải hiện thân?"
"Không phải vì Thiên Quân, không muốn thấy nàng chết thêm một lần hay sao?"
Phù Quang ép hỏi, ngữ khí bình thản nhưng mang theo mũi tên, tầm mắt tình cờ phóng lên người thiếu nữ, trong ánh mắt tràn đầy thương tiếc.
Trận cá cược này, nàng thành công khiến Giản Tùy Tâm yêu nàng, mà nàng, cũng đánh rơi trái tim của chính mình.
Bóng trắng nghe xong mấy câu này, sắc mặt khẽ biến, hành vi hơi đổi, không nhịn được nói lời phản bác.
"Ngày đó ước định tam thế, là vì muốn nàng trở thành người vô dục vô cầu, bây giờ mục đích đã đạt được, tại sao còn lãng phí thời gian? Cá cược hoàn thành, không thể kết thúc sớm một chút sao?"
"Phù Quang Thượng Thần, ngươi thua rồi."
Bóng trắng một lần nữa phân định thắng thua, Phù Quang nghe xong thở dài, một lát sau mới nói.
"Thời gian bất động, tất cả tâm tình và hình ảnh sẽ ngắt quãng ở thời khắc đó, nếu thật sự muốn phân thắng thua, nếu Thiên Quân không ngại, chi bằng để thời gian một lần nữa trôi qua, đến lúc đó, liền biết nàng có thật sự đã biến thành một người không có tình cảm hay không."
Người Thiên Đạo, luôn bận tâm về mặt mũi của mình, Phù Quang rõ ràng đã có tình cảm, nhưng lại không chịu thừa nhận, chỉ đành đưa ra giải pháp này.
Bóng trắng bất mãn khẽ hừ một tiếng, sau đó phất tay một cái, quả nhiên thời gian tiếp tục trôi qua.
Bước chân Lan Hề rơi xuống đất, chậm rãi hướng về thiếu nữ.
Tuần Phong Diểu thấy tình thế không ổn, thủ thế muốn chạy trốn.
Thiếu nữ ôm người yêu gào khóc thê lương...
Bóng trắng và hồn phách nhìn tất cả những thứ này, trong lòng đều không thấy dễ chịu.
Mà Kim Đăng chớp nhoáng đột nhiên tắt.
Mặc dù không còn Dụ Tư Dực, thiếu nữ cũng không trở thành một người vô dục vô cầu.
Trận cá cược này, bóng trắng đại bại.
Mấy ngàn năm trước, Thần tộc luôn tôn sùng Thiên Đạo, mà sau này, bởi vì sinh tình, trong một đêm liền diệt vong.
Lúc đó Thiên Đạo cố chấp cho rằng, Thần không thể có thất tình lục dục, việc có tình cảm chính là phản bội, thế là, gíang xuống trừng phạt tàn sát.
Thời khắc Tộc trưởng Thần tộc - Phù Quang hấp hối, nàng mắng Thiên Đạo bất công, tình cảm là bản năng của vạn vật, cho dù là Thần, nếu không có thất tịch lục dục, thì sống cũng không có ý nghĩa gì.
Thiên Đạo nghe thấy lời này, cứu nàng ra khỏi tử lộ.
Phù Quang cho rằng, sinh linh vạn vật trên thế gian, bất kể là người hay Thần, đều sẽ có tình cảm, dù là người được Thiên Đạo lựa chọn cũng không ngoại lệ.
Mà Thiên Đạo đối với cách nghĩ này, hoàn toàn khịt mũi coi thường.
Vụ cá cược mấy ngàn năm, bắt đầu từ khi ấy.
Nếu thắng, Thiên Đạo sẽ hồi sinh những tộc nhân Thần tộc bỏ mạng năm đó, ngược lại, Phù Quang đời đời kiếp kiếp đầu thai chuyển thế thành phàm nhân, mỗi một kiếp đều bị tình ái dằn vặt.
Ván cờ bắt đầu, Phù Quang chuyển sinh, trở thành đạo lữ của người được chọn.
Nàng sẽ cùng người được Thiên Đạo chọn, say trong ái tình, để chứng minh, trên đời này, không ai có thể trở thành một người vô tình lãnh cảm.
Cuối cùng, kết quả giống như nàng suy đoán ---
Bất luận trải qua mấy đời, Giản Tùy Tâm vẫn yêu nàng, không cách nào xoay chuyển.
Nhưng điều khiến nàng càng khó tưởng tượng hơn cả chính là, người hoá thân Kỳ Lân cũng sinh ra tình cảm.
Kim Đăng đã tắt, tiếng khóc thiếu nữ quanh quẩn bên tai.
Thiên Đạo mất mặt, đến nửa ngày cũng không nói gì, cho đến khi tiếng khóc nhỏ dần, lúc này mới lên tiếng.
"Kim Đăng tắt, là vì nàng không dứt bỏ được ái tình, vậy còn ngươi?"
"Phù Quang Thượng Thần từng nói tuyệt không động tình, giờ đây, đã yêu nàng sao?"
Quả thực khi cuộc cá cược bắt đầu, Phù Quang đã nói như vậy, tuy nàng tin vào tình cảm nhưng không tin hai chữ "Tình ái".
Năm đó, lúc chủ động muốn trở thành đạo lữ trời định, nàng từng chắc chắc, sẽ không bao giờ động tâm.
Bây giờ bị hỏi vấn đề này, nàng cũng không biết nên trả lời thế nào, một lúc lâu sau, cười khổ, lắc đầu.
"Thiên quân làm bằng hữu sống bên nàng hai đời, ta có yêu nàng hay không, thiết nghĩ Thiên quân phải là người rõ nhất."
Nghe được câu trả lời của Phù Quang, Thiên Đạo rốt cuộc được nếm mùi vị thắng lợi, Nó thoả mãn cười cười, đầu ngón tay hướng về hồn phách điểm một cái, hai người đồng thời biến mất.
Mà nữ nhân thiếu nữ ôm chặt trong lòng, cũng dần dần khôi phục hô hấp.
Giản Tùy Tâm khóc thảm, người phát hiện dị thường là Lan Hề, nàng thấy ngón tay Dụ Tư Dực khẽ động, giật mình thốt lên.
"Nàng không chết!"
Trúng độc phệ tâm, còn có thể sống lại?! Đúng là kỳ tích!
Khoé mắt thiếu nữ mang theo giọt lệ, cảm nhận được người trong ngực có hơi thở, mí mặt Dụ Tư Dực giật giật, sau đó liền mở ra.
"A Giản?"
Thời khắc này, thiếu nữ vỡ oà, cúi xuống vùi đầu người yêu vào lòng, không nói câu gì, chỉ nghẹn ngào gào khóc.
Có ai không biết, vừa rồi nàng có bao nhiêu kinh sợ, sợ mất đi người này, sợ sẽ không bao giờ được gặp lại người này, thậm chí nàng từng có ý định cùng Dụ Tư Dực chết đi.
Cũng còn tốt, Dụ Tư Dực vẫn ở đây.
Mất mát và vui sướng xen lẫn đan dệt trong lòng, nước mắt Giản Tùy Tâm chảy dài trên gò má, làm thế nào cũng không thể dừng lại.
Dụ Tư Dực vừa mừng vừa xót, đưa tay vỗ vỗ lên lưng tiểu cô nương, ôn nhu dỗ dành.
"A Giản, ta không sao rồi A Giản..."
"Nàng đừng khóc, ta sẽ đau lòng..."
"..."
Một câu nối tiếp một câu ngọt ngào, Lan Hề đứng bên cạnh, chỉ cảm thấy mình quá dư thừa, không muốn tiếp tục lưu lại, bèn dẫn theo hai người còn lại rời đi.
Một lát sau, trên mảnh đất trống chỉ còn hai bóng người uyển chuyển ôm nhau.
Dưới trăng, thiếu nữ ngước khuôn mặt nhỏ dàn dụa nước mắt nhìn người yêu, đáy mắt viết rõ hai chữ đáng thương, khiến người nhìn không nhịn được sinh lòng trìu mến.
Dụ Tư Dực cũng không ngoại lệ.
Tiểu cô nương nhìn nàng như thế, làm sao nàng chịu được?
Tay ngọc xoa xoa khuôn mặt nhỏ, ánh nhìn chăm chú dán lên làn môi mềm, ôn nhu hạ xuống một chiếc hôn.
Một đời một kiếp một đôi ---
Các nàng sẽ không bao giờ tách rời.
- ------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Phiên ngoại thấy! Sẽ viết A Giản cùng sư tôn sau này ngọt ngọt ngào sự, Ngộ Trúc x Minh Nguyệt, biểu muội x Ma cơ, sẽ ở tiêu đề ghi chú rõ cộc! Đại gia có thể mang tính lựa chọn quan sát!
Khác, cho tân văn đánh quảng cáo: 《 Thuần dưỡng một con mèo rừng nhỏ gl 》
Ở ngoài nóng bên trong lạnh mỹ ngự nữ cường nhân x tính khí lại dã lại điêu táo bạo tiểu khả liên.
- ------------------
Từ nhỏ sinh sống ở xóm nghèo Giang Minh Hoan, xưa nay không nghĩ tới chính mình cũng sẽ trải qua trong tiểu thuyết máu chó tình tiết -- nàng dĩ nhiên là Tấn thị danh môn Diệp gia lưu lạc tại ở ngoài người thừa kế.
Tới đón nàng hồi Diệp gia nữ nhân, tinh xảo xinh đẹp như không thực yên hỏa tiên nữ, Giang Minh Hoan nhưng càng nhìn giác được đối phương nhìn quen mắt.
"Buổi tối ngày hôm ấy ngươi báo cảnh?!" Không phải là hôn một cái sao? Cho tới báo cảnh sát sao?! Giang Minh Hoan khí mù quáng, "Xuống xe! Ta muốn xuống xe!"
Mèo hoang xù lông, thật là đáng yêu.
"Muộn rồi." Nữ nhân không lắm lưu ý nhíu mày, "Buổi tối ngày hôm ấy hôn ta thời điểm, ngươi không phải là hiện tại này bộ này túng dạng."