Tu vi Giản Tùy Tâm chưa đạt đến độ có thể cùng hồn thú tâm ý tương thông, lúc này, dù biết Kỳ Lân có chuyện muốn nói, cũng không cách nào hiểu được nó muốn nói cái gì, cuối cùng đành từ bỏ.
Kể từ ngày đó, Lan Hề chưa từng quay lại nơi này.
Mà các nàng, lựa chọn lưu lại Linh Hư Sơn.
Trong núi linh khí dồi dào, vô cùng thích hợp để tu luyện, thêm vào đó hồn thú là Chu Tước, chỉ vài tháng ngắn ngủi, Dụ Tư Dực liền đột phá.
Tu vi tăng lên, sức mạnh Chu Tước thuận theo cường thịnh, Hoả Nam Minh Ly, càng ngày càng nhiều.
Nhận ra điểm này, Dụ Tư Dực nỗ lực khắc khổ tu luyện, muốn nhanh chóng tiêu trừ bùa chú.
Sùng Lăng biết không ít chuyện giữa nàng và A Giản, cũng biết nàng kế thừa Chu Tước, có điều làm thế nào cũng không đoán được, tiểu Tước nhi vừa sinh ra, đã có năng lực triệu hồi Hoả Nam Minh Ly.
Hắn an tâm chờ đợi Giản Tùy Tâm hấp thu thần cốt vào cơ thể, một khi sử dụng linh lực, nàng lập tức mất hết tu vi, chân chính trở thành phế nhân, đến lúc đó, không cần hắn ra tay, cũng có thể tùy tiện xoá sạch dấu vết của nàng khỏi thế gian.
Nhưng đợi chờ đã ba tháng, cho dù là Sùng Lăng, cũng bắt đầu nôn nóng.
Lẽ nào bùa chú bị Giản Tùy Tâm phát hiện, nếu thật sự bị phát hiện, người để lộ bí mật là ai?
Hết thảy suy đoán --- đều hướng về một người, Lan Hề.
Nhiều năm làm tôi tớ trung thành theo sau Sùng Lăng, xem ra không hề có một chút tác dụng.
Thời điểm Lan Hề không để ý, hắn dễ dàng lục lọi trí nhớ của nàng.
Xem ra, ngàn năm qua, nữ nhân kia thông minh lên không ít.
Sùng Lăng cười lạnh, chớp mắt một cái, ác độc biến mất không còn tăm hơi, trở lại là vị Thượng giới chi chủ rộng lượng, hiểu rõ lý lẽ.
Thời gian từng ngày, từng ngày trôi qua.
Dụ Tư Dực chìm đắm trong tu luyện, ngay cả thần cốt, cũng để ở chỗ của nàng.
Hôm đó, là ngày nàng bế quan.
Thiếu nữ không nỡ, trước khi nàng rời đi, ép vào tường hôn lấy hôn để, mãi đến khi hô hấp khó khăn, mới lưu luyến nới lỏng người ra.
"Nàng như vậy, sao ta có thể bình tâm đột phá?"
Dụ Tư Dực nhìn thiếu nữ bị hôn đến nỗi môi sưng đỏ, tâm trạng khẽ động, lại nhớ tới tư vị mỹ hảo tối qua, không khỏi câu môi cười cười.
"Hôn một chút, cũng không được sao? Ta nhớ định lực của nàng rất mạnh!"
Nghe thấy người yêu trêu ghẹo mình, mặt thiếu nữ lại đỏ mấy phần.
Mấy ngày trước, nàng ngửi được khí tức ly biệt, cho nên mỗi đêm đều nghĩ trăm phương ngàn kế câu dẫn người yêu.
"Chỉ là hôn môi một chút sao?" Dụ Tư Dực lắc đầu một cái, đưa tay nắm lấy bàn tay thiếu nữ, ngón tay nhẹ nhàng lướt dọc từ mu bàn tay tiến lên, như nhắc nhở nàng nhớ về đêm xuân vui vẻ kịch liệt: "Trước mặt nàng, ta làm gì có cái gọi là định lực?"
Nếu có năng lực đó, thế nào lại bị thiếu nữ vụng về câu dẫn, bác bỏ mọi nguyên tắc, mê muội dục vọng không khác người trần mắt thịt, buông lỏng khắc chế.
Hàm nghĩa trong lời nói, đương nhiên Giản Tùy Tâm nghe hiểu.
Chính vì nghe hiểu, nàng mới càng không nỡ phân ly.
Chỉ nửa tháng, nàng cũng không muốn chờ.
Đều vì Sùng Lăng! Nếu không phải hắn, Dụ Tư Dực không cần nỗ lực tu luyện cấp tốc như thế!
Nghĩ tới nghĩ lui, thiếu nữ đem tất cả uất ức đổ lên đầu Sùng Lăng, không tiếc lời âm thầm mắng hắn một trận.
"Nàng về sớm một chút..."
Thiếu nữ không cao hứng nổi, nói lời từ biệt, ngữ khí tự nhiên rầu rĩ không vui.
Có lẽ cô nương sa vào lưới tình đều như vậy, nhưng vì sự ỷ lại này mà Dụ Tư Dực cảm thấy có chút lo lắng.
So với Giản Tùy Tâm, nàng lúc nào cũng cần lý trí.
Thấy tiểu cô nương quyến luyến không muốn rời, nhất thời Dụ Tư Dực không biết khuyên giải thế nào.
Đối với người tu đạo, việc bế quan là chuyện tất yếu.
"Ừm."
Dụ Tư Dực gật đầu, xem như nhận lời, một lát sau, tiểu cô nương vẫn cúi đầu không nói, tay ngọc duỗi ra khéo léo nâng cằm thiếu nữ, cưỡng bức nàng ngẩng đầu.
Đúng như dự đoán, đôi con ngươi êm dịu đã bị hơi nước bao trùm, làm ra vẻ oan ức.
"Sao lại khóc?"
Dụ Tư Dực từ lâu đoán được, tiểu cô nương cúi đầu len lén rơi nước mắt, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, nỗi lòng vẫn không nhịn được xót xa, nàng đưa tay sang hông lấy khăn lụa, ôn nhu giúp thiếu nữ đón lấy nước mắt.
Không phải nàng chưa từng phát hiện.
Mấy ngày nay, Giản Tùy Tâm dính chặt nửa bước không rời, mọi thời khắc đều tận dụng tối đa cơ hội ở chung một chỗ, không muốn lãng phí dù chỉ một khắc, tình cờ nàng ở trong phòng đả toạ, tiểu cô nương sẽ trốn trước cửa sổ đem đầu vọng vào.
Ánh mắt si mê không muốn rời xa, so với kiếp trước giống nhau như đúc.
Dụ Tư Dực vốn nghĩ mình đa nghi, nhưng bây giờ, những giọt nước mắt kia như nói cho nàng biết, hết thảy mọi việc không phải ảo giác.
Tiểu cô nương có chuyện giấu nàng.
"Cũng không phải sinh ly tử biệt, sao lại khóc đến nông nỗi này? Dù là bế quan, ta vẫn ở Linh Hư Sơn a..."
Dụ Tư Dực ôn nhu an ủi, nàng chủ động lùi một bước, đem người ôm vào lòng.
Thiếu nữ ấp ủ trong lồng ngực, lẳng lặng chảy nước mắt, nửa ngày trôi qua, rốt cuộc bình tâm trở lại, thân thể nhẹ run, không chờ Dụ Tư Dực, nàng thuận thế đưa mặt tiếp nhận khăn lụa.
"Ta không muốn xa nàng..."
Lời Lan Hề nói trước khi rời đi, vẫn ám ảnh tâm trí Giản Tùy Tâm.
Nàng không sợ chết, nhưng lại sợ người nàng yêu xảy ra chuyện.
Mỗi ngày bên nhau, nàng đều trân trọng, lo lắng đây sẽ là ngày cuối cùng, áp lực quá lớn đè nặng lên đôi vai nhỏ.
Nghĩ đến kết cục bi thảm ở kiếp trước, khiến Giản Tùy Tâm bất an, không cách nào bình tĩnh.
"Chỉ nửa tháng thôi..."
Dụ Tư Dực vẫn ôn nhu an ủi, thế nhưng lần này không có tác dụng.
Thiếu nữ trầm mặc chốc lát, vài giây sau mới nhẹ giọng nhắc lại.
"Ta không muốn xa nàng..."
So với ý vị oan ức trước đó, thanh âm này kìm nén, càng khiến người nghe đau lòng.
Đến đây, Dụ Tư Dực mới hiểu, tiểu cô nương đang lo lắng cái gì.
Giản Tùy Tâm thở dài, ngữ điệu kéo theo thất vọng.
"Nàng --- không tin vào bản thân mình sao?"
"Nàng có biết, kiếp trước lí do vì sao ta thích nàng hay không?"
"Lúc đó, Giản Tùy Tâm của ta tự tin ngút trời, ngạo nghễ với thiên hạ, bất luận đối thủ là ai, trong mắt xưa nay không lộ ra một tia e dè."
"Bây giờ chỉ một Sùng Lăng, liền khiến nàng ngày đêm bất an, thần hồn nát thần tính, như vậy, còn là Giản Tùy Tâm sao?"
Thiếu nữ si ngốc, sững sờ nghe hết, trong lòng trống rỗng.
Nếu không có Dụ Tư Dực nhắc nhở, nàng thực sự đã quên, mình từng là nữ nhân đầu đội trời chân đạp đất, Đại Ma đầu không màng Thiên Địa, chỉ khiến người ta sợ hãi.
Lúc đó, nàng bị nhiều người truy sát, rất sợ sao?
Một chút cũng không.
Nhưng hôm nay, vì một Sùng Lăng, liền khiến nàng biến thành bộ dạng này.
Giản Tùy Tâm không nghĩ ra, nhưng Dụ Tư Dực thấy rất rõ.
Kiếp trước, Đại Ma đầu một thân một mình, không thân không thích, chống đối thiên hạ, lúc đó, nàng không có điểm yếu.
Một người không có điểm yếu, hiển nhiên không biết sợ là gì!
Nhưng đời này, Giản Tùy Tâm có quá nhiều việc phải lưu tâm, bao gồm nàng và Dụ gia.
Trong lòng ràng buộc, lại đối mặt với kẻ tiểu nhân, có thể không sợ sao?
Tuy Dụ Tư Dực thông suốt, nhưng không nói suy nghĩ này.
Điều Giản Tùy Tâm cần lúc này, không phải điều tra nguyên nhân nguồn cội của nỗi sợ, mà là cỗ vũ, động viên vô điều kiện.
"Đừng sợ, cũng không cần lo lắng, có ta bên cạnh nàng đây."
"Dù xảy ra chuyện gì, chúng ta cùng nhau đối mặt, có được không?"
Đời này ta nhất định không để nàng một mình gặp nguy hiểm.
Thanh âm ôn nhu như nước chậm rãi vang lên, theo gió nhẹ nhàng len vào lồng ngực, nháy mắt, gỡ trăm mối rối ren và căng thẳng trong lòng thiếu nữ.
Giản Tùy Tâm mím môi, khẽ cười.
"Được."
Nàng bên cạnh, ta có gì phải sợ?
"A Giản thật ngoan."
Dụ Tư Dực thấy thiếu nữ thi triển nụ cười, nội tâm nhấc xuống, nàng hơi cúi người, đặt lên cái trán trắng mềm một nụ hôn.
"Ta bế quan, không được khóc nhè, biết không?"
Dụ Tư Dực ôn nhu, Dụ Tư Dực cường thế, Dụ Tư Dực tức giận, hay Dụ Tư Dực tươi cười, bất kể loại dáng vẻ nào, đều làm Giản Tùy Tâm say đắm.
Nàng nhìn nữ nhân ưu tú, viền mắt ửng đỏ, ngoan ngoãn gật đầu.
"A Giản nghe lời, chờ ta quay về, sẽ cẩn thận thưởng cho nàng."
Thiếu nữ nghe thấy được khen thưởng, đôi mắt trong veo thoáng lấp lánh, giọng nói không giấu được hưng phấn nhảy nhót.
"Thưởng? Thưởng cho ta cái gì?"
Đối với câu hỏi này, Dụ Tư Dực chỉ nhíu mày, tầm mắt quét dọc thiếu nữ từ trên xuống dưới, sau đó ám muội cười khẽ.
"Đến lúc đó nàng sẽ biết."
...
Sau khi Dụ Tư Dực bế quan, mỗi ngày trôi qua đều vô vị hơn rất nhiều.
Nàng cho rằng mình yêu thích cuộc sống yên tĩnh, nhưng xem ra, ước muốn này phải có một điều kiện - chính là Dụ Tư Dực.
Một người một núi, thời gian này thực tẻ nhạt.
Dù có Kỳ Lân làm bạn, Giản Tùy Tâm vẫn thường xuyên lâm vào thất thần.
Chạng vạng tối, nàng đem Kỳ Lân xuống núi, muốn đến trấn nhỏ cách đó không xa đi dạo một vòng, nào ngờ chưa tới sơn môn, đã nhìn thấy một bóng người, vội vã bay về đỉnh núi.
Sắc trời quá tối, nàng không thấy rõ, mãi đến khi người kia đứng trước sơn môn, nàng mới nhận ra, thân ảnh kia, không phải Ngộ Trúc sao?
Lồng ngực thiếu nữ đột ngột nảy lên.
Dụ Tư Dực phái Ngộ Trúc âm thầm bảo hộ Dụ gia, nếu không xảy ra đại sự, nàng sẽ không tùy tiện rời đi.
Nàng vội vã đến Linh Hư Sơn, ắt hẳn Dụ gia đã xảy ra chuyện?
Giản Tùy Tâm càng nghĩ càng lo lắng, không tiếp tục đứng chờ, nàng lay động thân thể, phóng tới trước mặt Ngộ Trúc.
"Khinh Hồng?!"
Ngộ Trúc không kịp đề phòng, bị Giản Tùy Tâm ngăn lại, nàng vừa mừng vừa lo.
Nghĩ đến, Ngộ trúc cũng không biết các nàng đã làm lành.
"Xảy ra chuyện gì? Vì sao hốt hoảng như vậy?"
Giản Tùy Tâm nhíu mày, biểu tình trấn định, nhưng vô thức ôm tiểu Kỳ Lân chặt hơn.
"Ngươi và Dụ Tư Dực làm hoà rồi? Nàng đâu?"
Ngộ Trúc nhìn tứ phía, nhưng không thấy người mình muốn tìm, hoảng loạn trong con ngươi càng rõ ràng.
"Mấy ngày trước nàng bế quan, hiện giờ chưa đến ngày rời khỏi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Vẻ măt này của linh xà, khiến Giản Tùy Tâm đứng ngồi không yên, giọng nói nồng đậm ưu sầu.
Ngộ Trúc do dự, không biết có nên kể sự tình với người trước mặt hay không, trầm mặc một hồi lâu, không còn cách nào khác, đem chuyện kể ra.
"Lúc nãy, Thiếu đương gia Thanh Bình Đạo Tông...Đến Dụ gia cầu thân..."
Thanh Bình Đạo Tông? Thiếu đương gia?
Trong lòng sinh ra một luồng cảm giác quen thuộc, nửa ngày qua đi, cuối cùng nhớ ra người này là ai ---
Khổng Tư Nhiên, người ngày đó gặp gỡ ở thành An Lạc còn gọi Dụ Tư Dực hai tiếng "Tiên tử".
- ------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Các đại gia, đến Weibo tìm ta chơi đùa a, trao đổi một chút cảm tình, ha ha ha ha ha
(Đầu chó bảo mệnh, cái kia cái kia là phản công www không thích thận vào)
- ----------------------
Khác, bạn đồng tính mở ra tân văn, giúp nàng tiến cử lên ~(Tiễu Mễ Mễ nói, ta cũng tại theo đuổi, thật sự nhỏ hin tốt Khang)
Văn tên: Mỗi ngày bị ép (ngụy) kiều nhuyễn [ Xuyên sách ]
Tác giả: Tự Dĩ Y
Văn án:
Cao lãnh thể hàn Mộc Thanh Hoan bị bắt tiến vào một quyển sách bên trong! 2050 năm.
Hai ngôi trường học cách nhau một bức tường, nhưng bên kia nữ giáo quá chính là cái gì thần tiên tháng ngày!!! Họa phong khϊếp sợ Mộc Thanh Hoan.
Các cô gái hương y môi anh đào, đẹp như yêu nghiệt ban ngày hoành hành, chuyên cơ đưa đón, tự do ra giáo này bát, sinh hoạt vạn ác xa mỹ! Mà nàng đây?
Mộc Thanh Hoan bái lan can, thảm hề hề gặm cắn lạnh lẽo lão diện bánh màn thầu.
Rách nát kiểu áo Tôn Trung Sơn đồng phục học sinh quyển một bên thổi bay, hai cột thôn bà cô bánh quai chèo biện trong gió phiêu linh. Đại mùa đông, một đôi hở đỏ giao giày xăng-̣đan đặc biệt mang cảm. -- bên này nam giáo lại thực hành 1980 năm sinh hoạt tiêu chuẩn! Nàng một mực liền xuyên thành nam giáo bên trong chỉ có ngũ đại Kim Hoa một trong. Kiều nhuyễn nữ phối không dễ làm!
Mỗi ngày nhất định phải trái lương tâm kiều nhuyễn!!!
Liếm môi ưm một tiếng, tại sao đối diện là nữ chính du dương phi trời quang! Tóc đen trơn bóng vai khẽ cắn, tại sao phi trời quang phá thiên hoang ngoái đầu nhìn lại cười khẽ!
Không được, vì hoàn thành nhiệm vụ vẫn phải nhịn buồn nôn đổ vào nam chính hoài.... Mộc Thanh Hoan: "Này ~ ta có mềm hay không?"
Du dương phi trời quang: "Nhỏ đường hạt cảm giác nhất lưu."
————————————
Lại khác:
Ngày hôm qua đại gia ngày lễ chúc phúc đều đã thu được, cảm ơn mọi người để ta sớm quá quốc khánh Đoan Ngọ Nguyên tiêu ha ha ha ha ha ha