Giản Tùy Tâm, Khinh Hồng vốn là người Thượng giới...
Tiếng nói Ngộ Trúc vừa chạm đất, sắc mặt Dụ Tư Dực ức chế trắng bệch, hai chân vô thức lùi lại mấy bước.
"Cái gì gọi là...Hồi Thượng giới?!"
Xưa nay, trước mặt người ngoài Dụ Tư Dực luôn điềm tĩnh tự tin, lần đầu lộ ra vẻ mặt luống cuống như vậy, khiến linh xà nghẹn ở cổ họng, lòng sinh thương tiếc.
Giản Tùy Tâm để lại tờ giấy, nói vậy, ám chỉ nàng có thể mang chuyện ngàn năm trước kể cho Dụ Tư Dực.
Nghĩ đến đây, Ngộ Trúc không đành lòng, xoắn xuýt qua đi, cuối cùng nói ra hết thảy những gì nàng biết về Khinh Hồng.
"..."
"Nàng từng nói, nếu có cơ hội, nhất định sẽ trở lại hạ giới, nhưng khi đó ta hoài nghi tính xác thực --- dù sao, một khi phi thăng Tiên quân, làm sao có khả năng trở lại hạ giới?"
"Ta cũng không biết, nguyên do vì sao nàng rời Thượng giới, chuyển thế làm người..."
Mỗi một chữ trôi khỏi miệng Ngộ Trúc, khuôn mặt Dụ Tư Dực trắng xám một phần.
Chẳng trách A Giản nói gì, Ngộ Trúc liền nghe nấy, thậm chí ngay cả mối thù đoạt mệnh cũng sẵng sàng tha thứ, còn vì nàng mà tìm sách cổ Âm Phúc.
Bên cạnh nàng hai đời, Dụ Tư Dực hiển nhiên không biết, Giản Tùy Tâm là Tiên quân Thượng giới!
Khiếp sợ qua đi, nội tâm dấy lên cảm giác thất lạc và bất lực.
Theo lời Ngộ Trúc, Kim Hàn Ngọc vỡ vụn, tiểu cô nương khôi phục ký ức trước khi chuyển thế, nói cách khác, sau khi lấy được vảy rồng, nàng đã biết thân phận thật sự của mình...
Nghĩ tới đây, khuôn mặt mỹ lệ tái nhợt, nhanh chóng né qua một tia bi thương..
Dụ Tư Dực có chút khổ sở không tên.
Nếu như đã sớm khôi phục ký ức, tại sao không tự mình nói với ta? Thiên Môn lại mở ra, liền hồi Thượng giới, vì sao không thương lượng? Chẳng lẽ, nàng sợ ta sẽ ngăn nàng quay về?
Dù sao hết thảy tu sĩ đều ôm mộng phi thăng, lại có mấy người có thể cự tuyệt sức hấp dẫn?
Ngộ Trúc nhìn thấy trên mặt Dụ Tư Dực không còn chút hồng hào, không khỏi bận tâm, chủ động an ủi.
"Ngươi không cần đau lòng, ân nhân nàng, nàng đã sớm muốn nói chuyện này với ngươi, chỉ là đang đợi thời cơ thích hợp."
Lời này là sự thật, nào ngờ Dụ Tư Dực nghe xong, sắc mặt càng nghiêm trọng.
Thời cơ thích hợp, lẽ nào nhân lúc nàng bế quan trị thương, không nói một lời liền hồi Thượng giới sao?
Nàng không muốn nghĩ tiếp, hai mắt thất thần nhìn U Minh cháy đỏ, trong đầu không ngừng lướt qua từng hình ảnh hai người kề cận.
Dụ Tư Dực nắm chặt Lục Châu, mãi đến khi lòng bàn tay đổ máu, mới chầm chậm khôi phục bình tĩnh.
Nàng muốn hỏi Ngộ Trúc, tiểu cô nương có quay lại hay không, nhưng từ đầu đến cuối không có dũng khí mở miệng, môi đỏ mấp máy hồi lâu, không phát một lời, kết cục chôn sâu tâm tình vào đáy lòng.
Ngộ Trúc không biết nên khuyên giải làm sao, sợ nói càng nhiều, càng lộ sai sót, nàng bồn chồn đi qua đi lại.
Không biết qua bao lâu, Dụ Tư Dực mới bước ra khỏi nỗi đau khôn kể, nàng không muốn Ngộ Trúc lo lắng thay mình, trong nháy mắt, thu hồi thương tâm thất lạc.
"Chuyện này, tạm thời không được nói với ai, nếu người trong nhà có hỏi, thì nói --- nói nàng bế quan."
Dụ Tư Dực nghiêng đầu qua chỗ khác, thống khổ nhắm hai mắt, mở mắt ra thì vẻ mặt đã biến thành lạnh nhạt, coi thường mọi thứ.
Ngộ Trúc không dám nhiều lời, ngoan ngoãn gật đầu đáp lại, giương mắt nhìn nữ tử kia một chút, thấy sắc mặt nàng đã khôi phục, cũng coi như yên tâm.
Ân nhân biến mất, trong lòng Ngộ Trúc sớm có kế sách, khi Dụ Văn Kỳ dò hỏi, nàng dễ dàng ứng phó.
Đúng như linh xà suy đoán, Giản Tùy Tâm mà Dụ Tư Dực ngày đêm mong nhớ, giờ phút này đã trở lại Thượng giới.
Quay về nơi từng là cơn ác mộng.
Thời điểm Chu Tước giáng thế, chính là lúc Thiên Môn mở ra.
Chỉ ngày hôm đó, Giản Tùy Tâm mới có cơ hội trở lại Thượng giới, lấy lại thứ thuộc về nàng.
Ngày ấy, trước khi ngã xuống vực sâu, nàng liền niêm phong Kỳ Lân trong cơ thể, đợi đến khi Chúc Long dẫn dụ Chu Tước vào bên trong Dụ Tư Dực, nàng và Chúc Long cùng bị phong ấn, sau đó để mặc U Minh thiêu đốt chính mình.
Không còn linh thú hộ thể, tu vi Giản Tùy Tâm có cao đến đâu, thân xác cũng chỉ là người phàm.
Chốc lát nàng rơi vào hôn mê, tất cả những chuyện xảy ra tiếp theo, đúng như nàng dự liệu, nữ nhân kia, ra tay cứu nàng.
Lan Hề đưa nàng về Thượng giới.
Là vì hổ thẹn chuyện năm đó sao?
Giản Tùy Tâm nửa tỉnh nửa mê suy đoán, nghĩ tới khả năng này, không nhịn được, cảm thấy buồn cười, buồn cười đến nỗi trái tim đau đớn, ngay trong giấc mộng cũng không an sinh.
Vừa hôn mê, đã qua ba ngày.
Đợi nàng tỉnh lại, thì trước mắt là nữ nhân quen thuộc lại xa lạ --- Lan Hề.
Ngàn năm không gặp, hai người nhất thời đối mặt không nói gì.
Giản Tùy Tâm nằm trên giường, tầm mắt chưa khôi phục hoàn toàn, tuy mơ hồ không nhìn rõ gương mặt nữ nử ngồi trước giường, nhưng đường nét ưu tú kia, nàng liền nhận ra nữ nhân kia là ai.
"Lan Hề."
Nữ nhân nghe thấy hai chữ này, cơ thể run rẩy, nửa ngày trôi qua, nhẹ nhàng mở miệng.
"Ngươi đã sớm biết, ta sẽ cứu ngươi."
Giản Tùy Tâm thấy nữ tử mấp máy khoé môi, âm thanh vang lên giống như bị gió che đi, không nghe rõ.
Lúc này Lan Hề mới nhớ ra, đáy mắt Giản Tùy Tâm còn lưu lại ánh lửa, suy nghĩ một lúc, hơi cúi người, đem môi tiến đến cặp mắt vô thần trước mặt.
Nàng đang muốn dùng hơi thở thổi tan lửa tức, người nằm trên giường chợt quay đầu sang một bên né tránh.
Động tác thân mật như thế, giờ đây với các nàng, thật không thích hợp.
Vẻ mặt Lan Hề khẽ biến, con ngươi xẹt qua một tia bi thương.
"Ngươi yêu nàng."
Không phải câu hỏi, là câu khẳng định.
Ngày Thiên Môn mở ra, nàng nhìn thấy rất rõ, Khinh Hồng vì nữ tử thế gian việc khó chẳng từ nan, không quản an nguy nhảy vào Hoả Sơn U Minh.
Nếu không phải yêu, làm sao có thể làm đến mức độ đó?
Giản Tùy Tâm chưa từng theo tiếng nhưng nàng biết người Lan Hề nói tới là ai.
Nghĩ đến cái tên đó, nhớ nhung lập tức lan toả trong lòng.
Cũng may nàng sớm đã giấu nhân duyên tuyến, nếu không e là lúc này Lan Hề đã phát hiện mối quan hệ thật sự giữa hai nàng.
"Nàng là sư tôn của ta, đã từng có ơn cứu mạng, ta giúp nàng dẫn hồn, chỉ là báo ân, ngươi không cần nghĩ nhiều."
Giản Tùy Tâm nhẹ giọng giải thích, sợ Lan Hề không tin, nói thêm một câu.
"Nếu ta có tâm tư khác, tại sao phải nhân lúc Thiên Môn mở ra cố ý để ngươi đem ta quay về?"
Lời này, đúng là có chút đạo lý.
Lan Hề ngưng thần nhìn thiếu nữ trên giường, cân nhắc thật giả trong lời nói, một lát sau, gật đầu đáp lại, rồi xoay người bước ra ngoài, lần nữa xuất hiện, trong tay đã nắm lục bình nho nhỏ.
Đây là sương Bích Thủy, linh dược tốt nhất trong Thiên Địa, chỉ cần một giọt, ngay lập tức xua tan lửa tức U Minh trong mắt Giản Tùy Tâm.
Lan Hề mở nắp bình, đổ một giọt Bích Thủy vào đôi con ngươi, động tác ôn nhu, tựa như ngàn năm trước.
Lúc nãy Giản Tùy Tâm đã giải thích rõ ràng mối quan hệ giữa nàng và vị nữ tử thế gian, nhưng Lan Hề vẫn còn mang nghi ngờ, suy nghĩ một chút, lên tiếng nhắc nhở.
"Không yêu là tốt nhất, nàng là phàm nhân, ngươi là bán thần, các ngươi không thể ở cùng một chỗ.
Bán thần?!!
Một câu nói, nội tâm Giản Tùy Tâm hoảng hốt, may mắn ánh mắt nàng chưa khôi phục, vẫn là trạng thái vô thần, bằng không nhất định đã bị Lan Hề phát hiện.
"Bán thần? Có ý gì?"
Lan Hề thở dài, tâm tư trở về ngàn năm trước, lúc đó nàng là một trong bốn tôn, cùng với ba vị Tiên quân khác phụ trợ Sùng Lăng thống trị Thượng giới.
Chính vì mối liên hệ này, nàng mới có cơ hội nghe được một chuyện từ miệng Sùng Lăng --- việc liên quan đến bí mật Thần giới.
Mấy vạn năm trước, trong Thiên Địa chưa có tu đạo, chỉ có người tín ngưỡng Thiên đạo và Thần tộc cùng tồn tại trong Thiên Địa.
Mãi đến một ngày, Thần tộc nỗ lực thoát khỏi sự khống chế của trời cao, nghịch thiên đổi vận --- -- -- mọi quy luật đều thay đổi.
Thần tộc muốn được tự do, nhưng họ đã quên, Thiên Đạo mới là chúa tể, mà bọn họ, chỉ là quân cờ do Thiên Địa tạo ra để quản lý phàm trần mà thôi.
Một quân cờ sinh tâm làm phản, thì chỉ có một kết cục - bị phế.
Đã là phế vật, thì không cần tồn tại.
Thế là trong một đêm, Thần tộc triệt để bị diệt, biến mất khỏi trời đất.
Vào ngày Thần tộc bị tiêu diệt, thế gian sinh ra một người tu đạo --- Sùng Lăng.
Trong mắt Thiên đạo, chung quy người tu đạo không thể sánh vai cùng Thần tộc.
Thần tộc có thần lực tối cao, tuổi thọ vô tận, thâu thiên hoán nhật, thậm chí có thể biến mọi thứ trở nên thương hải tang điền.
Người tu đạo quá yếu kém, so với Thần tộc, chỉ là một con giun dế.
Có lẽ thế gian này, vẫn cần Thần.
Nhưng lần này, Thiên đạo không trực tiếp tạo ra Thần, Nó muốn tự mình chọn người tu đạo, lựa chọn chủ nhân cho thế giới này, người trung thành nhất, mạnh mẽ nhất.
Chon ra một người tu đạo trên thế gian, không nghi ngờ việc Sùng Lăng là sự lựa chọn tốt nhất.
Người được Thần chi chọn, nhất định phải là người thiên tư trác việt, nếu ngay cả phi thăng cũng không làm được, thế nào có thể trở thành chủ nhân Thiên Địa?
Năm đó, hết thảy tu sĩ phi thăng lên Thiên giới, đều là thân thể bán thần, chỉ người được Thiên Đạo lựa chọn, mới có thể trở thành vị Thần thực thụ.
Bí mật này, chỉ duy nhất Sùng Lăng biết được.
Thiên Đạo giao cho hắn việc mở Thiên Môn, quản lý năng lực Thượng giới, nhưng Nó đã quên, hắn cũng là phàm nhân thăng thành bán thần.
Phàm là người, đều sẽ có lòng tham, Sùng Lăng cũng không ngoại lệ.
Thiên Đạo muốn chọn ra một vị Thần, tại sao không thể là hắn?
Một khi tham dục dâng lên, sẽ không cách nào biến mất.
Càng ngày có càng nhiều ứng cử viên tu đạo đến, Sùng Lăng thay đổi, trong mắt hắn, những người mạnh hơn hắn, đều là kẻ địch.
Thượng giới từng tự do vô luật, không biết vì sao một ngày, liền sinh ra rất nhiều quy tắc ràng buộc.
Sùng Lăng lấy danh nghĩa quản lý Thượng giới, âm thầm thực hiện kế sách chèn ép, loại bỏ hết thảy tu sĩ thiên tư tốt hơn hắn, tu vi cao hơn hắn.
Thượng giới từ lâu đã không còn như lời đồn.
Nhớ tới những lời Sùng Lăng vô tình nói ra, Lan Hề đột nhiên thở dài.
"Trước khi Thiên Môn đóng, tất cả tu sĩ phi thăng, đều đã thành bán thần, Thần Tộc đã ngã xuống, Thiên đạo muốn chọn ra tân Thần chủ, mà năm đó, chúng ta - những bán thần, chính là ứng cử viên tốt nhất...Ta không muốn ngươi rời đi, cũng là không muốn ngươi bỏ qua cơ hội này."
Cơ hội thành Thần.
Chỉ khi ở lại Thượng giới, mới có khả năng được chọn.
Giản Tùy Tâm lẳng lặng nghe, bất thình lình cười lạnh, lời nàng ta nói có mấy phần là sự thật?
Bích Thủy dần phát huy tác dụng, Giản Tùy Tâm trừng mắt, cuối cùng nhìn rõ dung mạo nữ nhân phía trước ---
Da trắng môi đỏ, lông mi cong dài, hai tròng mắt sáng, một cái nhíu mày, một nụ cười đều khiến người ta khó lòng dời mắt.
Nàng vẫn đẹp như trước.
Cặp mắt kia như hàm nước, nhìn chằm chằm thiếu nữ trên giường, như muốn kể ra yêu thương.
Gương mặt ôn nhu mỹ lệ này, lại làm cho Giản Tùy Tân bốc ra buồn nôn ---
Không muốn ta bỏ qua cơ hội thành Thần?
Hay là không muốn bỏ qua cơ hội thành Thần của chính ngươi?
Tâm tư Giản Tùy Tâm xoay một cái, ký ức ngàn năm trước lần thứ hai kéo về.
Năm đó vì tình cảm dành cho Lan Hề, nàng tới Thượng giới, nhưng mà thượng giới thật sự khác xa những gì nàng tưởng tượng.
Quy củ rườm rà phức tạp, gông xiềng ràng buộc, mỗi một thứ, chèn ép nàng không thở nổi.
Rốt cuộc có một ngày, nàng không thể chịu nổi, bèn tìm đến Lan Hề, hi vọng nàng ta cùng nàng trốn về hạ giới.
Lan Hề ra sức khuyên bảo nhưng không có kể quả, cuối cùng đành đồng ý.
Nhưng ngày hẹn, người đến, không phải nữ tử nàng thích, mà là vị bạo quân tàn khốc vô tình --- Sùng Lăng.
Ai phản bội nàng, trong nháy mắt sáng tỏ.
Đến tận thời khắc đó, Giản Tùy Tâm mới rõ ràng, Lan Hề căn bản không nguyện ý cùng nàng rời đi.
Thân là một trong bốn tôn, nếu để phát hiện dung túng cho tu sĩ Thượng giới chạy trốn, nhất định bị trừng phạt không nhẹ.
Lan Hề không có dũng khí gánh vác trách nhiệm này, nàng tự mình tố giác với Sùng Lăng.
Cũng tự tay, dâng người nàng thích vào con đường chết.
Trước đây không phải chưa từng có tu sĩ muốn chạy trốn, nhưng không ai thành công, sau khi bị tóm, thứ chờ đợi bọn họ, chính là giam cầm vô tận.
Nhưng lần này, không giống.
Tựa hồ Sùng Lăng quyết tâm giết chết Khinh Hồng, nhưng nàng thân thể bán thần, làm sao dễ dàng ngã xuống?
Bất luận hắn dằn vặt thế nào, Khinh Hồng vĩnh viễn lưu lại một hơi.
Cuối cùng hắn nghĩ đến một biện pháp, có thể khiến nàng hoàn toàn biến mất.
Không phải ngươi muốn quay về hạ giới sao? Tốt, ta sẽ tác thành cho các ngươi.
Sùng Lăng nói xong câu đó, liền thả Khinh Hồng chuyển thế, nhưng mà, hắn cố tình để nàng đầu thai vào Giản gia, thậm chí khiến nàng kế thừa Chúc Long ---