Một câu nói, khiến biểu tình Dụ Tư Dực triệt để lạnh xuống.
Nếu tu vi không giảm nhiều, nàng nhất định sẽ ra tay giáo huấn nam nhân nói năng lỗ mãng.
Trên mặt Giản Khắc Nam mang ý cười, tối tăm giữa hàng lông mày không hề tiêu giảm, đương nhiên hắn biết mình đã quá lời, chủ động tiến lên tán thưởng mỹ nhân.
"Ta nghe Tư Nhiên nói Đại tiểu thư Dụ gia trời sinh quyến rũ, dung mạo khuynh thành, hôm nay gặp mặt, quả thực danh bất hư truyền."
Rõ ràng là lời khen ngợi, nhưng từ miệng Giản Khắc Nam tuôn ra, lại có thêm ý vị khác.
Dụ Tư Dực nghe xong sinh lòng căm ghét, vừa rồi nàng đã biết được mục đích hôm nay hắn đến đây, cũng không muốn nhìn lâu hơn một cái, đối với những câu này, nàng làm như không nghe thấy.
Dụ Tư Dực xoay người liếc nhìn nam nhân bên cạnh, ngữ điệu cảnh cáo.
"Ta đã có đạo lữ, tâm tư không nên có, tốt nhất người nên tự mình thu hồi."
Lời chưa dứt, hai sợi Bạch Vũ từ trên trời giáng xuống.
Một sợi hướng về Khổng Tư Nhiên, sợi còn lại hướng về Giản Khắc Nam, tốc độ cực đại, triệt để không có cơ hội tránh né.
Bạch Vũ này là hoàng sí hóa thành, linh lực Thần Thú, không thể xem thường, mặc dù chỉ là một đôi cánh, cũng có thể lập tức lấy mạng người.
Khổng Tư Nhiên bị Bạch Vũ gây thương tích, lúc này lập tức phản ứng, nhanh chóng nghiêng người tránh được.
Mà Giản Khắc Nam, không may mắn như vậy.
Từ lâu hắn đã nghe nói, Dụ Tư Dực tính cách quái gở, lãnh mạc vô tình, nhưng hắn và nàng đều là hậu nhân của tứ đại gia tộc, Giản Khắc Nam không ngờ nàng trực tiếp ra tay với hắn, hơn nữa, vừa ra tay là muốn đoạt mạng!
Thật giống như ---
Nàng căn bản không hề để Giản gia vào mắt.
Bạch Vũ phóng tới trước mặt, tạo nên một luồng kình phong.
Trong nháy mắt, trên khuôn mặt tuấn dật xuất hiện một vệt máu đỏ sẫm, vết thương vừa sâu vừa dài, từ mũi trượt về khóe môi, dòng máu ấm nóng tuôn ra, khiến mặt hắn vừa đau vừa ngứa.
Giản Khắc Nam đưa tay lên che mặt, máu chảy qua kẽ hở, rất nhanh, nửa khuôn mặt thấm đẫm máu tươi, nhìn thật dọa người.
"Có lẽ lần sau Giản công tử cần chuẩn bị nhiều khăn một chút."
Đầu ngón tay hơi động, hai sợi Bạch Vũ liền quay về trong tay, lông vũ trắng tinh dính máu kẻ dơ bẩn, Dụ Tư Dực không thích, nàng đứng trước mặt hai người lấy khăn lụa lau sạch, sau đó ném cái khăn tay trở lại nền đất.
Động tác này hạ xuống, ngay cả sắc mặt Khổng Tư Nhiên cũng trở nên khó coi.
Thân là Trưởng tử Giản gia, Giản Khắc Nam chưa từng bị sỉ nhục như vậy, trong lòng giận giữ, sắc mặt tối sầm, nháy mắt, một con Cự Long lao ra từ cơ thể, phóng tới nữ nhân trước mắt.
"Khắc Nam, ngươi muốn làm gì!"
Khổng Tư Nhiên rơi vào hoảng hốt, đưa tay ngăn cản nhưng không kịp, đành trơ mắt nhìn Cự Long phẫn nộ hướng tới mỹ nhân.
Dụ Tư Dực lẳng lặng nhìn Cự Long lao tới, biểu tình không một tia kinh hoàng.
Chúc Long Thần Thú ở trong cơ thể A Giản, những cái còn lại, chỉ là Linh thú cấp thấp, mặc dù tu vi của nàng giảm nhiều, nhưng trời sinh hồn thú Kim Hoàng đương nhiên mạnh mẽ hơn Cự Long.
Bầu trời đêm yên tĩnh, tiếng Phượng hót vang vọng vạn dặm.
Phượng Hoàng mỹ lệ mà thô bạo xuất hiện giữa trời, uy thế Thần thú khiến Cự Long dừng động tác.
Thân thể Dụ Tư Dực hơi động, một thoáng liền đứng trước mặt Giản Khắc Nam, hai người cùng lúc đánh một chưởng, nháy mắt, cả hai văng ra.
Lúc này Giản Khắc Nam đang ở Đại Năng cảnh cấp trung, xem ra có chút tài mọn, nhưng làm thế nào có thể sánh bằng Dụ Tư Dực.
Tuy tu vi giảm nhiều, nhưng chỉ cần nàng vận công đem linh khí tụ lại một điểm, uy lực sẽ vô cùng lớn.
Chỉ một chưởng, Giản Khắc Nam phun máu tươi, ngã ngửa trên đất!
Mà nàng, sắc mặt chưa hề thay đổi.
"Giản công tử, hồn thú không bằng người khác, tu luyện, cần nỗ lực nhiều hơn."
Dụ Tư Dực cười lạnh, vẻ mặt thản nhiên, tựa hồ không bị một chưởng kia ảnh hưởng, nàng đưa mắt liếc nhìn nam nhân trên đất một cái, lại mở miệng.
"Thiết nghĩ phải biết tự lượng sức, nhớ chăm sóc tốt cho cái miệng của ngươi, họa từ miệng mà ra, đạo lý này, Giản công tử nên ghi nhớ."
Nữ tử bạch y dưới ánh trăng, mỹ lệ lại động lòng, nụ cười trên mặt cao quý diễm lãnh, khiến người khác không nhịn được muốn đến gần.
Câu nói chế nhạo vang lên bên tai, Giản Khắc Nam sinh ra sát ý, nhưng năng lực chênh lệch, hắn không thể làm gì khác.
Thần thú trong người, Thiên phú tuyệt hảo, trẻ tuổi như vậy đã bước vào Viên Mãn cảnh, thật sự không phải người hắn có thể động vào.
Chúc Long mất tích, là chuyện khiến người Giản gia đau đáu trong lòng.
Thế gian này, dù là cường giả vi tôn, trên con đường tu hành thứ quan trọng nhất chính là nắm lấy hồn thú mạnh mẽ.
Chúc Long biến mất mấy chục năm, Giản gia mất đi Thần thú che chở bấy nhiêu năm, đối với một Đại gia tộc, đây là việc rất nghiêm trọng.
Lời của Dụ Tư Dực, mỗi chữ nói ra đều không sai sót, hắn vừa tức vừa hận, tròng mắt nổi lên tầng máu.
Hạt giống phẫn nộ đã nãy mầm, nỗi khuất nhục ngày hôm nay hắn phải chịu, một ngày nào đó nhất định sẽ trả gấp ngàn vạn lần!
Khổng Tư Nhiên biết rõ thực thực của Dụ Tư Dực mạnh đến mức nào, lúc này sợ đến nỗi không dám thở, chậm rãi đi đến bên cạnh hảo bằng hữu, cẩn thận đỡ người đứng dậy.
Dụ Tư Dực phất tay triệu hồi Kim Hoàng, lạnh lùng nhìn hai nam tử phía xa, dù lồng ngực vung lên đau đớn, biểu cảm không lộ ra một tia dị dạng.
Tối nay Giản Khắc Nam nói như vậy, khiến nàng sinh lòng nghi ngờ.
Từ khi Chúc Long thất lạc, lời nói của Giản gia cũng mất đi vài phần uy lực so với ba gia tộc còn lại, gia chủ Giản Thanh Viễn, chính là phụ thân của Giản Khắc Nam, mấy năm gần đây ẩn giật, không chủ động trêu chọc thị phi.
Mà Giản Khắc Nam, biết rõ nàng là người thừa kế Dụ gia, còn cả gan buông lời bất kính, thực sự quá mức hung hăng!
Đối với người như vậy, không thể để hắn chiếm thế thượng phong, bằng không, sau này sẽ vĩnh viễn bị hắn chà đạp.
Tứ tộc như thể chân tay, nhưng nhiều năm qua đi, đã sớm nảy sinh hiềm khích.
Những năm này chung sống hòa bình, chỉ là vẻ bề ngoài bày ra cho thiên hạ xem mà thôi.
Tựa hồ trước cơn bão lớn, lúc nào cũng có một khoảng thời gian yên tĩnh đến kỳ lạ.
Chẳng biết vì sao, trong lòng Dụ Tư Dực luôn có một luồng dự cảm không lành, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, Hồng Sát tinh chiếu sáng yêu dị.
Cổng trời mở ra, Chu Tước giáng thế...
Tất cả những việc xảy ra ở kiếp này, triệt để không giống kiếp trước.
Mất nửa canh giờ sau, nàng mới về tới khách điếm.
Một chưởng của Giản Khắc Nam, khiến Dụ Tư Dực bị thương không nhẹ.
Thân thể đau đớn, phản ứng cũng chậm đi mấy phần, vừa mở cửa bước vào đã bị thiếu nữ đẩy vào tường.
"Muộn như vậy, nàng đi đâu?!"
Giản Tùy Tâm không thể không tức giận, người này dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ nàng ngủ say, đảo mắt một cái liền lén lút ra ngoài, thực quá đáng!
Thiếu nữ thở phì phì giữ người trên tường, trong lòng nổi cơn thịnh nộ, đột nhiên bị hai bàn tay nắm lấy eo, Dụ Tư Dực chủ động dựa vào vai!
Hô hấp nóng nực phả vào cổ, phút chốc mặt Giản Tùy Tâm đỏ phừng.
"Nàng...Nàng đừng tưởng làm như vậy ta sẽ nguôi giận!"
Trước mặt nàng, Dụ Tư Dực luôn cường thế bá đạo, cách biệt tuổi tác cũng làm cho nàng trở thành người được chăm sóc, đây là lần đầu tiên người yêu dựa vào lòng!
Niềm vui nho nhỏ lan tràn trong ngực, khóe môi thiếu nữ hơi giương lên, trong lòng đã sớm không còn tức giận, đợi đến khi từ vui sướng lấy lại tinh thần, mới phát hiện tiếng hít thở bên tai có hơi gấp gáp.
"Dụ Tư Dực?"
"Sư Tôn?"
Một tiếng lại một tiếng hô hoán, nhưng không ai trả lời.
Lúc này Giản Tùy Tâm mới phát hiện sự tình không đúng, tay chân luống cuống đỡ người lên giường, sau khi nàng đưa tay thăm dò mạch tượng của người yêu, càng hoảng loạn hơn nữa.
Ra ngoài một chuyến, tại sao bị thương nặng như vậy!
Cũng may nàng luôn mang theo Ngọc Linh thạch bên người, Dụ Thi Linh chuẩn bị không ít đan dược, đúng lúc này phát huy tác dụng.
Bát Văn Linh Thanh đan tuy không sánh bằng Cửu Văn quý giá, nhưng vẫn là đan dược thượng hạng.
Thiếu nữ ngồi quỳ chân bên giường, bất an lo sợ nhìn gương mặt trắng xám bất tỉnh, nội tâm oán hận.
Người nàng tâm tâm niệm niệm yêu thương hai đời, nhiều lần bị thương nghiêm trọng, điều này nhắc nhở, nàng quá vô dụng, mới không bảo vệ được người yêu.
"Ta hứa, đây là lần cuối cùng."
Thiếu nữ si ngốc xoa xoa gương mặt tinh xảo, lẩm bẩm nói nhỏ.
Cũng không biết đợi qua bao lâu, chim đã ngừng hót, chỉ còn tiếng côn trùng kêu rít vọng vào, rốt cuộc người trên giường từ từ mở mắt.
"A Giản?"
Dụ Tư Dực cố gắng thoát khỏi cơn đau, bóng đêm nặng nề, nàng không thấy rõ khuôn mặt thiếu nữ, Giản Tùy Tâm cách nàng gần như vậy, chỉ cần đưa tay liền có thể chạm vào.
Thiếu nữ nhận ra động tác của người yêu, chủ động nắm lấy bàn tay vô lực đưa lên mặt mình, tay nàng tay ta đặt cùng một chỗ.
"Nàng đã đi đâu?"
Giản Tùy Tâm nhẹ giọng hỏi dò, trong giọng nói tất cả đều là đau lòng, cặp mắt như sao ngấn lệ, dù trong đêm tối vẫn thấy rõ ràng.
Dụ Tư Dực nhìn không rời mắt, lời muốn nói đều kẹt ở yết hầu.
Việc tối nay, là nàng quá kích động rồi sao?
Tuy đả thương Giản Khắc Nam, nhưng bản thân nàng cũng bị thương không nhẹ, hại tiểu cô nương lo lắng, tựa hồ đã làm việc không nên.
"Lúc sáng...Ta thấy Giản Khắc Nam."
Thiếu nữ nghe xong, càng không ngờ nửa đêm Dụ Tư Dực ra ngoài là vì Giản Khắc Nam, Giản Khắc Nam cũng ở chỗ này?
"Hắn đi cùng Khổng Tư Nhiên, muốn tìm kiếm tung tích của phụ mẫu nàng, năm đó sau khi rời Giản gia, bọn họ liền đến thành An Lạc, có lẽ, đây chính là nơi nàng sinh ra, những việc này, nàng còn nhớ?"
Phụ mẫu...Đã là chuyện từ rất xa, xa đến nỗi sống hai đời, Giản Tùy Tâm đều không nhớ được bất cứ thứ gì liên quan đến họ.
Hồi ức kiếp trước của nàng, bắt đầu từ một cái ngõ nhỏ, ăn xin sống qua ngày, cho đến khi bị Hỏa Tu Lan đưa vào Ma giới, đoạn hồi ức sau này, đều là thống khổ dằn vặt.
Trong thiên địa này, ngoại trừ Chúc Long và Kỳ Lân, không còn bất kì mối liên hệ nào giữa nàng và phụ mẫu.
"Ta không nhớ rõ."
Giản Tùy Tâm lắc đầu, trong lòng cay đắng.
Dụ Tư Dực nhìn thấy đáy mắt thiếu nữ ẩn hiện thống khổ, không đành lòng, lặng lẽ nắm chặt bàn tay nhỏ.
"Không nhớ rõ, thì không cần nhớ nữa."
"Người Giản gia, đã bắt đầu tìm nàng, tìm đến thành An Lạc, nói không chừng sẽ nhanh chóng điều tra ra tung tích, khoảng thời gian này, nàng phải cẩn thận, tuyệt đối không để khí tức Chúc Long phát ra."
"Nhớ chưa?"
Thanh âm ôn nhu vang lên bên tai, tuy giọng nói nhỏ nhẹ khuyên bảo, nhưng thiếu nữ vẫn cắn răng không chịu lên tiếng.
Nửa ngày trôi qua, một giọng nói vang lên trong gian phòng, ngữ khí tràn đầy quật cường.