Nửa ngày qua đi, Dụ Tư Dực trịnh trọng gật đầu, nói ra lời hứa hẹn quan trọng nhất trong đời.
"Đời này, ta không phụ nàng."
Thời điểm nghe được câu nói này, ánh mắt thiếu nữ loé sáng, so với trân châu ngọc bảo còn đẹp hơn vạn lần, đôi môi hồng phấn cong lên hết cỡ, lộ ra nụ cười tự tin.
Bao lâu rồi, mới nhìn thấy nụ cười này?
Dụ Tư Dực giống như trở về thời điểm, lần tiên gặp gỡ thiếu nữ ---
Lúc đó Giản Tùy Tâm nắm Xích Loan Thứ tung lên, khoảnh khắc hồng tiên rơi xuống đất, máu tươi cùng bụi bặm bắn theo hướng ngược lại, bay lên không trung, khoảnh khắc đó, khoé miệng nữ tử giương lên, tùy ý treo lên nụ cười tự tin.
Mặc dù tàn khốc, nhưng mỹ lệ phi thường, đủ để khiến cho Dụ Tư Dực khắc cốt ghi tâm.
"Tâm Tâm, nàng cười thật đẹp."
Hiểu lầm đã được hoá giải, lời êm tai cũng tự nhiên tuôn ra.
Dụ Tư Dực đưa tay xoa xoa khuôn mặt trắng nõn mềm mại, đầu ngón tay lướt qua gò má, tựa như có ý, lại tựa vô ý, ám muội lướt qua.
Đẹp?
Thiếu nữ sững sờ, nhìn thấy ánh mắt si mê của người đối diện, mới hiểu Dụ Tư Dực không bông đùa.
Trong ký ức của Giản Tùy Tâm, ở kiếp trước Ma khí tầng tầng che mặt, rất ít người từng khen dung mạo của nàng, mà đời này, những người nàng từng gặp gỡ, đa số họ đều nói nàng đáng yêu.
Lẽ nào đây chính là --- trong mắt người tình hoá thành Tây Thi?
Nội tâm nàng khẽ động, một lần nữa nhào vào lòng người yêu, cười tươi xin xắn.
"Vậy Ngộ Trúc có đẹp không?"
Ngộ Trúc là linh xà yêu mị, hoá thành hình người, đương nhiên mỹ mạo xuất chúng, nếu so sánh với Dụ Tư Dực, khó lòng phân định cao thấp.
Chính vì nàng đẹp như thế, Giản Tùy Tâm mới nổi lên sát ý.
Lại nói, Dụ Tư Dực không cho Ngộ Trúc hoá hình trước Giản Tùy Tâm, dù sao Giản Tùy Tâm cũng không yên lòng khi để một mỹ nhân như vậy đi theo Dụ Tư Dực, đặc biệt là nữ nhân này nàng không có mấy phần hảo cảm.
Tiểu cô nương nổi cơn ghen, Dụ Tư Dực nhớ tới cái ôm sai lầm, suy nghĩ một chút, rồi hỏi ngược lại.
"Ngộ Trúc...Có đẹp không?"
Thiếu nữ không ngờ người yêu hỏi như thế, nhất thời không biết phản ứng thế nào, một lúc sau mới hừ một tiếng, biểu cảm bất mãn.
Các nàng lặng lẽ ôm nhau, bầu không khí trở nên kiều diễm lạ thường.
Dụ Tư Dực đang suy nghĩ không biết làm cách nào để dỗ dành tiểu cô nương, đã bị thiếu nữ đẩy ngã lên giường, thân thể Giản Tùy Tâm ép lên người nàng.
"Dụ Tư Dực ~"
"Dụ Tiên tử ~"
"Sư tôn ~"
"Tư Dực tỷ tỷ ~"
Thiếu nữ gọi một hơi, mãi đến khi danh xưng cuối cùng vang lên, lúc này vẻ mặt người bên dưới hơi đổi một chút.
Hoá ra Dụ Tư Dực thích ta gọi nàng là tỷ tỷ!
Giản Tùy Tâm nở nụ cười xán lạn, nàng ép chặt thân thể, di chuyển từng chút một, ghé sát bên tai nữ tử rồi dừng lại.
"Tư Dực tỷ tỷ ~"
Giọng nói thiếu nữ mềm mại, trái tim Dụ Tư Dực nổ tung, trong lòng vương vấn ngọt ngào, thiếu nữ rời đi, bên tai vẫn còn thoang thoảng khí tức thơm ngọt.
Thanh âm "Tư Dực tỷ tỷ" chiếm cứ não bộ, Dụ Tư Dực lặng im nín thở.
Ngây ngô khiêu khích, thuần khiết trêu chọc nữ nhân.
Dụ Tư Dực không nghĩ được gì khác, nàng mím môi xoay đầu né tránh, không dám nhìn thân thể ấm nóng trên người.
"Nhìn ta một chút có được không?"
Thanh âm thiếu nữ lần nữa vang lên, vừa mềm vừa ngọt, giọng nói xen lẫn cầu xin, thấy Dụ Tư Dực vẫn không chịu lên tiếng, bèn gọi thêm một câu "Tỷ tỷ".
Hai chữ này gây nên lực sát thương to lớn chèn ép trái tim Dụ Tư Dực.
Cuối cùng không thể tiếp tục làm lơ, một lần nữa đưa mắt thả lên người Giản Tùy Tâm ---
Thiếu nữ trước mắt, tóc đen buông xoã theo bờ vai rớt xuống, quấn vào mái tóc củ Dụ Tư Dực, cũng giống như vận mệnh của các nàng, một tia quấn quýt một tia, mãi mãi không rời.
Dụ Tư Dực biết thiếu nữ lên kế hoạch, tự xoã tóc mình ra như thế, hai người đã từng nhiều lần thân mật, nhưng chưa lần nào đi đến bước cuối cùng, cho đến bây giờ, nàng và tiểu cô nương vẫn là tấm thân trong trắng.
"Không được kêu loạn."
Dụ Tư Dực đặt ngón trỏ lên môi thiếu nữ.
Cánh môi hồng phấn êm dịu, chạm vào liền nhớ đến vẻ đẹp tư vị.
Nàng không dám nghĩ tiếp, đang muốn rụt tay lại, người kia đã nhẹ nhàng đưa lưỡi ra liếm liếm đầu ngón tay!
Cảm giác tê dại truyền khắp thân thể, nàng chết trân vài giây, làm như điện giật nhanh chóng kéo ngón tay rời khỏi nơi ấm nóng ướt át.
"Nên gọi là gì? Sư tôn? Hay là Tiên tử?
Kiếp trước, cũng trên cái giường này, đêm đó nàng và thiếu nữ phát sinh thân mật.
Trở lại một đời, Giản Tùy Tâm vẫn muốn dâng hiến tấm thân thêm một lần.
Tay ngọc vung lên, cánh màn buông xuống.
Dụ Tư Dực rơi vào u mê.
Đợi đến khi lấy lại bình tĩnh, tiểu cô nương đã bắt đầu cởi y phục của nàng.
Chung quy, lý trí vẫn chiếm thế thượng phong.
"Không thể ---"
Giảm Tùy Tâm dừng động tác.
Vẻ mặt thiếu nữ oan ức không hiểu, tại sao đến mức độ này, Dụ Tư Dực vẫn có thể bình tĩnh khắc chế, nếu không phải từng thấy dáng vẻ cường thế của nàng, e là Giản Tùy Tâm đã sớm hoài nghi Dụ Tư Dực không có dục vọng.
"Nàng quên Chúc Long bên trong cơ thể sao?"
Dụ Tư Dực thở dài, nắm chặt bàn tay thiếu nữ, thân thể lui về sau, kéo dãn khoảng cách.
"Tâm Ma tại người, Ma khí lưu chuyển bên trong cơ thể, nếu cùng nàng làm đại sự, chỉ sợ Ma khí sẽ đánh thức Chúc Long."
"Ta không thể vì dục vọng nhất thời, đưa nàng đặt vào chỗ nguy hiểm!"
Những dòng suy nghĩ của Dụ Tư Dực, đều vì yêu Giản Tùy Tâm.
Chăn bông vung lên, che giấu thân thể thiếu nữ trắng nõn mê người.
Ngay cả Dụ Tư Dực, cũng bị bức tranh xuân thủy làm cho đỏ mặt.
"Đợi đến khi tu vi cao hơn một chút, Kỳ Lân có khả năng áp chế Chúc Long, đến lúc đó, chúng ta làm được rồi..."
Còn chưa nói xong, đôi môi liền bị thiếu nữ ngậm lấy.
Hoá ra Dụ Tư Dực gồng mình khắc chế, tất tả là vì nàng.
Nụ hôn qua đi, thiếu nữ nới lỏng cánh môi, cảm giác ngọt ngào lan toả trong lòng.
"Ta biết rồi, sẽ không tùy ý xằng bậy."
Bị cự tuyệt nhưng thiếu nữ không buồn chút nào, Giản Tùy Tâm cười ngây ngốc, hồng tuyến đột nhiên xuất hiện.
Cánh tay trắng nõn thon dài, một sợi hồng tuyến diễm lệ lặng lẽ cuốn lên.
Thiếu nữ đưa tay lắc lắc trước mắt người yêu, khuôn mặt đỏ như quả táo chín, lôi kéo người kia thèm nhỏ dãi.
Lúc này Dục Tư Dực phát hiện, tay trái của nàng cũng bị tơ hồng trói buộc.
"Hồng tuyến...Xuất hiện"
Hồng tuyến chưa bao giờ chủ động xuất hiện như vậy.
Dụ Tư Dực vừa vui vừa sợ, hai tay run run, đầu ngón tay chạm vào hồng tuyến, cảm giác rất chân thực.
"Dụ Tư Dực, đời này, chúng ta sẽ vĩnh viễn bên nhau đúng không?"
Thiếu nữ đỏ mặt đặt câu hỏi, hàng mi ngấn lệ, ánh mặt trời chiếu rọi long lanh, vầng trán trắng mềm, mũi cao thanh tú, môi hồng yêu kiều...
Dụ Tư Dực nhìn đến ngây dại, tuy biểu tình trầm tĩnh, nhưng trái tim đập binh binh liên hồi, một lát sau mới lên tiếng.
"Sẽ."
Nàng đưa tay vén tóc trước trán thiếu nữ, nhìn một chút lại câu môi cười nhẹ.
"Ngày sau không được hỏi vấn đề này nữa, nhân duyên tuyến đã minh chứng cho tất cả, nếu còn nghi vấn, tức là không tin Thiên đạo."
Một câu nói đùa ý muốn trêu cười, lại khiến Giản Tùy Tâm căng thẳng, nụ cười vụt tắt, đáy mắt quật cường, ngữ điệu không phục.
"Hừ! Thiên đạo là cái gì?! Ta không quan tâm, cũng không sợ!"
"Mặc kệ có hồng tuyến hay không, chỉ cần ta biết nàng và ta yêu thương nhau, như vậy là đủ."
Dụ Tư Dực biết tiểu cô nương còn bất bình chuyện xảy ra ở kiếp trước, lặng lẽ đưa tay nắm chặt, đầu ngón tay xuyên vào kẽ hở, mười ngón tương khấu.
"Không được nói bậy."
Đối với người tu Đạo, điều cấm kỵ nhất là không tin vào lẽ trời.
Kiếp trước Chúc Long bị thiên lôi đánh xuống, một trong những nguyên nhân, chính là dám khiêu chiến với trời, lúc đó vảy rồng còn trên người Giản Tùy Tâm, cũng không thể chống cự nổi cơn giận của Thiên đạo.
Có thể tưởng tượng được, phàm nhân nghịch thiên là việc mơ hão.
Dù lần này sống lại, tư tưởng, quan niệm của Dụ Tư Dực thay đổi rất nhiều, nhưng vì xuất thân từ gia tộc danh giá, một số việc đã thấm sâu trong tâm thức.
Mà tâm tính Giản Tùy Tâm phóng khoáng ngông nghênh, suy nghĩ và hành vi chưa từng bị lời nói thế gian lay chuyển, một khi được Dụ Tư Dực ủng hộ, không có thứ gì trên đời khiến nàng sợ hãi.
Đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa các nàng.
Đối với lời nói của Dụ Tư Dực, Giản Tùy Tâm đương nhiên hiểu, thấy sắc mặt người yêu nghiêm trọng, nàng liền thu hồi phẫn uất, khoé miệng cong lên, cười nói.
"Được, ta không nói."
Tiểu cô nương khéo léo khả ái giống như lúc trước, có ai mà không thích?
Hình ảnh Giản Tùy Tâm kiếp trước và Giản Tùy Tâm kiếp này, trùng trùng điệp điệp hoà lẫn, xâm chiếm từng ngóc ngách trong đầu.
Nháy mắt, nàng cũng tán đồng lời phẫn uất của thiếu nữ.
Cái gì là Thiên đạo, là nhân duyên tuyến, chỉ là hư huyễn mà thôi, chuyện quan trọng là các nàng yêu thương nhau!
Tu vi của Dụ Tư Dực giảm nhiều, hai người lưu lại Linh Hư Sơn mấy ngày.
Cũng chính vì linh khí tan hết, tâm Ma không xuất hiện, vừa vặn tạo cơ hội cho hai nàng gần gũi.
Tiểu Kỳ Lân yếu ớt, mấy ngày nay chậm chậm hồi phục, kỳ lạ hơn nữa chính là, nó có thể tự mình nạp khí thổ linh!
Thật quái đản, Thiên Địa đã hơn vạn năm, cho tới bây giờ chưa từng nghe nói, hồn thú có thể chủ động thoát khỏi cơ thể người tu luyện!
Giản Tùy Tâm nhìn đám hồ ly tung cái nắm trắng, trong lòng vừa vui vừa sợ vừa giận.
Con vật nhỏ này, rõ ràng có thể tự mình tu luyện linh khí, tại sao lại ở trong cơ thể nàng hai đời, cướp giật linh khí?
Nàng nghĩ tới nỗi đau thông mạch, liền phát hoả.
Kỳ Lân am hiểu tính người, cực kỳ thông minh, mặc dù đang ở rất xa, vẫn cảm nhận được chủ nhân đang tức giận, bèn giãy dụa, lảo đảo thoát khỏi đám hồ ly, từng bước từng bước hướng về phía thiếu nữ.
Vì linh khí tuột giảm nhanh chóng, nên ngũ quan và tứ chi đều đã biến mất, nhìn cách nó di chuyển vô cùng gian nan, có chút đáng thương.
Có thể bay nhưng nhất đinh phải bò, rõ ràng là tranh thủ sự đồng cảm của người khác! Giản Tùy Tâm đoán ra tâm tư của con vật nhỏ, còn chưa mở miệng, Dụ Tư Dực đã ôm nó vào ngực.
"Ngươi cũng thật ranh ma?"
Dụ Tư Dực cười, đặt câu hỏi, ngữ khí bất đắc dĩ, nhìn thấy tiểu cô nương thở phì phò, hai má căng phồng, nụ cười trên mặt càng tươi.
"Nó không cho nàng tu luyện, kỳ thực cũng không phải chuyện xấu, dù sao, Chúc Long mới là hồn thú thật sự, tu vi của nàng càng cao, Chúc Long sẽ càng mạnh, giả như nó thức tỉnh, nguy cơ đối mặt nguy hiểm càng lớn, nàng xem, nó cũng vì muốn tốt cho nàng."
Dụ Tư Dực nói lời này, dường như Kỳ Lân nghe hiểu, nhẹ sượt sượt trong lòng nữ nhân, biểu tình tán đồng.
Tiểu cô nương bị lời giải thích này làm cho á khẩu, quay đầu trừng mắt nhìn người yêu, phát cáu.
"Nàng và nó cùng nhau ức hiếp ta!"
Dụ Tư Dực nghe vậy không khỏi mỉm cười, đưa tay vuốt ve khuôn mặt ủy khuất, thấp giọng nói.
"Không phải bắt nạt, là muốn tốt cho nàng."
"Nếu như đoán không sai, Kỳ Lân này là hồn thú của mẫu thân, theo lý mà nói, tuy có thể kế thừa sức mạnh, nhưng hiệu quả không bằng hồn thú thật sự."
"Thật ra tình huống này cũng là lần đầu ta thấy, tựa hồ lúc nàng còn nhỏ, nó đã sinh thực thể, còn có thể tự do ra vào, chuyện này nếu xảy ra trên cơ thể có hồn thú khác, căn bản không khả thi."
Lời của Dụ Tư Dực, Giản Tùy Tâm nghe hiểu mà không hiểu, kiếp trước nàng tu luyện Độ Linh Thuật, không cần hồn thú giúp đỡ, vì vậy không biết đến sự hiện diện của Kỳ Lân và Chúc Long.
Cho đến khi nghe xong những lời này, nàng mơ mơ màng màng mặt đầy nghi vấn.
"Là ý gì?"
Dụ Tư Dực bị biểu tình của nàng chọc cười, đang muốn mở miệng trả lời, một đạo âm thanh rầu rĩ trực tiếp truyền vào đầu, nhất thời sững người tại chỗ.
"Có thể cho ta đi vào không?"
Ngộ Trúc đến rồi!
- -----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tạp văn tạp đến chết 5555
(Kịch thấu một hồi: Tiểu Giản hậu kỳ siêu thô bạo tách, dù sao cũng là liền Thiên đạo đều không để vào mắt nữ nhân)