Chẳng biết có phải ảo giác hay không, lần này trở về, Dụ Tư Dực luôn cảm thấy tiểu đồ đệ có chút không giống lúc trước.
Thí dụ như giờ Ngọ hôm nay.
Dụ Tư Dực chợp mắt một lúc, tiểu cô nương len lén đột nhập vào phòng, đợi đến khi nàng mở mắt, đã thấy người kia nằm bên cạnh ngủ ngon lành.
Vài sợi tóc lưa thưa rũ xuống vầng trán, gương mặt trắng mềm như đậu hũ tươi, Dụ Tư Dực ngồi dậy, lẳng lặng chiêm ngưỡng dung nhan, trong lòng cảm thấy hết thảy năm tháng tươi đẹp đều không sánh được với khoảnh khắc này.
Nằm sấp ngủ đương nhiên không thoải mái, Dụ Tư Dực không đành lòng, liền ôm người trải lên giường, tiểu cô nương xưa nay gầy nhỏ, bây giờ ôm vào tay cũng nhẹ nhàng thoải mái, nội tâm Dụ Tư Dực khẽ xót xa.
Mười năm trước, tiểu hài nhi tìm cách trốn khỏi Dụ gia, giống như bây giờ, cuối cùng chính nàng ôm người trở về.
Hồi tưởng lại Giản Tùy Tâm khi còn nhỏ, trong lòng Dụ Tư Dực thoáng mềm mại, khoé môi hơi vung lên, cúi đầu nhìn tiểu cô nương trong lòng, vẫn ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế, chỉ cần nhìn một chút, lập tức xoa dịu nỗi lo lắng bất an.
Nàng cẩn thận cho người nằm lên giường, động tác ôn nhu nâng niu như trân bảo, nếu có người nhìn thấy, ắt hẳn buông lời cảm thán, sâu trong cặp mắt lãnh mạc kia lại ẩn giấu tình nồng ý đậm.
Giản Tùy Tâm có vẻ mệt, bị người di chuyển cũng không thức giấc, vẫn ngủ say sưa, vừa mới nằm lên giường đã thoả mãn trở mình, cảm nhận được tấm đệm mềm mại, nhẹ nhàng ưm một tiếng, tựa như mèo con sưởi nắng sau ngày đông, lười biếng và thoải mái.
Nội tâm hơi động, Dụ Tư Dực bật cười, đưa tay sờ sờ vầng trấn nhỏ, đầu ngón tay lạnh lẽo men theo sống mũi thẳng đứng, cuối cùng dừng lại bên trên đôi môi đỏ hồng.
Môi thiếu nữ thật mềm, mang theo hơi nhiệt khí.
Hồi ức kéo về trêu chọc tâm tư Dụ Tư Dực, nghĩ tới kiếp trước, đêm đó ở nhà trúc nàng uống say, không nhịn được mà đặt lên môi thiếu nữ một nụ hôn.
Cảm giác thăng hoa lúc đó, nàng vĩnh viễn không quên.
Nhớ tới tư vị thơm ngọt lâng lâng, trái tim Dụ Tư Dực đánh trống liên hồi, biểu tình tuy lạnh lùng như cũ, nhưng nội tâm không cách nào bình tĩnh, không biết qua bao lâu, rốt cuộc hồi thần, thu hồi ngón tay rời khỏi làn môi mềm mại, cũng không dám nhìn thêm, nhanh chóng trốn khỏi gian phòng ám muội.
Vừa ra khỏi phòng, nàng lập tức đi tìm Dụ Văn Kỳ.
Tuần Thiên Tinh bị hút khô linh khí, sự tình ngày càng nghiêm trọng, không hề có dấu hiệu lắng xuống.
Các tông phái quan tâm nhất đó là, có người sử dụng Xích Loan Thứ tu luyện Độ Linh Thuật, chỉ trong thời gian ngắn, tu sĩ hai giới Tiên Ma bàng hoàng tột độ, lo sợ vì xui xẻo mà trở thành nạn nhân tiếp theo.
Nằm ngoài dự liệu của nàng, Liên Tử U cũng có mặt tại thư phòng.
"Dụ cô nương không cần kinh ngạc, tứ đại gia tộc như thể tay chân, hôm nay người Tuần gia bị hại, nói không chừng một ngày nào đó sẽ đến lượt ta, lần này đi cùng với ngươi, chính là muốn thay mặt Liên gia, điều tra rõ ràng chuyện này."
Lời này so với suy đoán của Dụ Tư Dực cũng không sai biệt, Liên gia nguyện ý gia nhập, là chuyện tốt.
Thật ra từ mấy năm trước Dụ Văn Kỳ đã bắt đầu điều tra chuyện này, nhưng từ đầu đến cuối không tìm thấy lỗ hổng, những tán tu bị hút cạn linh khí, vẻ mặt đều vô cùng bình thản, hơn nữa hồn thú vẫn còn nguyên vẹn, nhìn chung, mục đích của hắn là muốn đoạt tu vi.
Nhưng lần này Tuần Thiên Tinh, không những hút khô linh khí, mà hồn thú cũng bị tước đoạt, hơn nữa triệt để trở thành người mù, Dụ Văn Kỳ lên tiếng cảm thán, người kia với Tuần gia ắt hẳn có thâm thù đại hận.
Dụ Tư Dực nghe xong, nghi hoặc trong lòng càng nặng, cho rằng kẻ giết chết tán tu và hắn không phải cùng một người.
"Phụ thân, những việc này, có lẽ không phải cùng một người làm ra?"
"Ý ngươi là, không chỉ một người tu luyện Độ Linh Thuật?!"
Liên Tử U lên tiếng thán phục, trên mặt lộ rõ vẻ khiếp sợ.
"Quả thật có khả năng này," Dụ Văn Kỳ sớm đã hoài nghi, lúc này nghe Dụ Tư Dực nói vậy thì chậm rãi gật đầu, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng: "Chỉ e hai kẻ này, đều là người tu Tiên."
Bất kể là Tuần Thiên Tinh hay tán tu, trong cơ thể không hề có dấu vết Ma khí, cách lí giải duy nhất --- kẻ hút linh khí bọn họ, không phải người Ma giới.
Nói đến đây cũng thật nực cười, trong giới tu Ma Độ Linh Thuật tà công tàn ác, mà người lén lút tu luyện lại là kẻ tu Tiên.
Chuyện này nếu không muốn bị Ma giới chế nhạo, chỉ đành che giấu thật chặt.
Ba người thương nghị trong phòng hồi lâu, cuối cùng cũng không tìm ra manh mối hữu dụng.
Người ra tay với tán tu, hành tung quỷ dị, làm việc gọn gàng nhanh chóng, hơn nữa tu vi cực cao, những năm qua giết tổng cộng hàng trăm tu sĩ, nhưng không có lấy một người nhìn thấy dung mạo của hắn, mà người đêm khuya lặng lẽ hãm hại Tuần Thiên Tinh, thủ pháp độc ác lão luyện, không chỉ muốn hút khô linh khí, ngay cả hồn thú cũng ra tay cướp đoạt.
So sánh như vậy, cũng không biết trong hai người này, ai mới kẻ tàn ác hơn.
Dụ Tư Dực cùng Liên Tử U bước ra khỏi thư phòng, sắc mặt đều rất khó coi.
Liên Tử U từng nghe phụ thân nhắc đến việc này, nhưng không nghĩ sự tình nghiêm trọng như vậy, nhớ lại thái độ lãnh mạc của nàng với tộc nhân, trong lòng vung lên xấu hổ.
Nhưng điều Dụ Tư Dực không ngờ tới, là ngoại trừ Giản Tùy Tâm, còn có một người khác cũng tu luyện Độ Linh Thuật, nhớ lại kiếp trước, cô nương ngốc có vô số kẻ thù, còn không biết năm đó phải thay người khác cõng hết thảy bao nhiêu oan ức!
Trong lòng tâm sự trùng trùng, nhưng Liên Tử U là khách, hôm nay là ngày thứ hai nàng đến Dụ gia, thân là Đại tiểu thư, Dụ Tư Dực có bổn phận hảo hảo tiếp đón nàng.
Nghĩ đến đây, Dụ Tư Dực liền dẫn người đến hoa viên nghỉ mát, phân phó Nguyên Thư chuẩn bị trà ngon, còn nàng thì ở lương đình, tự mình tiếp đãi vị Đại tiểu thư từ phương xa đến.
Thời tiết lúc này vào cuối mùa hè, hoa sen bên trong ao vừa vặn nở rộ, gió nhẹ lướt qua, cánh sen đung đưa theo gió, truyền đến một luồng nhàn nhạt hương hoa.
Khí chất Liên Tử U thanh nhã, tựa như hoa sen, tuy tướng mạo bình thường, nhưng sắc hồng xen lẫn lá xanh vô cùng nổi bật, toát lên mấy phần đẹp đẽ.
Hai người trò chuyện ăn ý, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười, có vẻ mối quan hệ vô cùng tốt.
Giản Tùy Tâm tỉnh dậy, phát hiện bản thân đang nằm trên giường của Dụ Tư Dực, vui vẻ đến suýt chút nữa tìm không được phương hướng, nàng từ trong phòng đi ra thì nhìn thấy Nguyên Thư, nghe ngóng một hồi mới biết người thương đang ở hoa viên, cười khúc khích một đường đi đến.
Nào ngờ khi tới nơi đập vào mắt nàng là hình ảnh như vậy, trong lòng vừa tức giận vừa nghẹn ngào.
Rõ ràng ngoại trừ nàng ra Dụ Tư Dực đối với người nào cũng rất lạnh nhạt! Kiếp trước chưa từng biết nữ nhân thân thiết với tiểu thư nhà họ Liên, đời này, vô duyên vô cớ đến Liên gia làm khách tận hai lần, mà bây giờ còn đem người về nhà!
Thậm chí cười với nàng!
Thật quá phận! Thiếu nữ trốn phía sau cái cây lớn nhìn hai người ngồi trong lương đình, còn tưởng ăn phải quả chanh, trong miệng chua xót, nội tâm đau khổ, không để ý sau lưng có người bước tới.
"Bình dấm chua sắp bị đổ."
Dụ Thi Linh luyện xong Hoá Hình Đan, biết Dụ Tư Dực cần gấp, lúc này mới nhanh chóng tìm người đưa tới, đan dược chưa trao, lại thấy hình ảnh như vậy, không nghại một lần nữa trêu chọc tiểu cô nương.
Giản Tùy Tâm nghe xong lời này, không buồn để ý, nàng biết rõ Dụ Tư Dực và Liên Tử U là quan hệ bằng hữu, nhưng tình cảnh lúc này, không giấu được ghen tuông.
Tiểu Hắc Tiểu Bạch từ đâu chạy tới, đột ngột xông ra từ bụi cỏ, một con sượt sượt chân Dụ Thi Linh, một con quấn quýt Giản Tùy Tâm.
Tâm tư thiếu nữ hoàn toàn đặt lên hai người trong lương đình, nào có thời gian để ý tiểu hồ ly, Tiểu Bạch đợi chủ nhân nửa ngày mà không được ôm, đáng thương kêu to hai tiếng, cuối cùng thành công thu hút sự chú ý của Giản Tùy Tâm.
Dụ Thi Linh lắc đầu, xoa xoa trên người Tiểu Bạch, mèo con nhanh chóng nhảy tới bên cạnh hồ ly, hai người để con vật nhỏ tự mình chơi đùa, sau đó mặc kệ ý nguyện của thiếu nữ, Dụ Thi Linh kéo nàng hướng về lương đình đi đến.
"Trốn ở chỗ này, biểu tỷ không nhìn thấy."
Nàng vừa nói vừa đi về phía trước, thanh âm thiếu nữ truyền tới trong đình.
Liên Tử U quay đầu, liền thấy Dụ Thi Linh kéo theo thiếu nữ phía sau.
Giản Tùy Tâm mang y phục màu vàng, khuôn mặt ửng đỏ, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu vào dung nhan, long lanh đẹp đẽ, quả thật cùng Dụ Tư Dực rất xứng đôi, lúc này trong đầu Liên Tử U hiện lên dòng chữ --- Kim Ốc Tàng Kiều.
"Dụ cô nương thật có phúc."
Liên Tử U dùng trùng đồng nhìn hồng tuyến, không khỏi có chút hâm mộ.
Đây chính là, trời cao nhất định se duyên.
"Hả?"
Dụ Tư Dực nghe vậy, nhíu mày không hiểu, đáy mắt hiện lên nghi hoặc.
Liên Tử U nhìn thiếu nữ, lại đánh mắt nhìn sang Dụ Tư Dực, sau đó cười khẽ, nói.
"Có thể giữ đạo lữ bên người, như thế chưa đủ làm người ta hâm mộ sao?"
Dụ Tư Dực cũng không bất ngờ khi Liên Tử U nhìn ra quan hệ thật sự giữ nàng và A Giản, nhưng nghe nàng nói vậy trong lòng lại bốc lên một trận cay đắng nhàn nhạt.
Nhân duyên trời định thì đã làm sao, cho dù có hồng tuyến trên tay, cũng không chắc rằng cả hai có thể cùng nhau sống hết kiếp người.
"Nếu có thể nắm tay đi hết quãng đời còn lại, tất nhiên khiến người đời ngưỡng mộ."
Nhớ tới kết cục bi thảm ở kiếp trước, Dụ Tư Dực nghĩ mà sợ, dù cho mọi thứ diễn ra ở kiếp này không giống ngày đó, nàng vẫn sợ, lo lắng hai người sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Mà điều này, chính là lí do khiến nàng không muốn Thích Hành Đạo tính số mệnh cho mình.
"Dụ cô nương lo xa quá rồi, đã là nhân duyên trời định, tự nhiên sẽ một đời một kiếp bên nhau, bằng không truyền thuyết này chẳng phải là giả?"
Liên Tử U tinh thông huyền học thuật số, đối với câu chuyện về nhân duyên tuyến vô cùng tin tưởng, nếu không phải đã từng trải qua ở kiếp trước, Dụ Tư Dực cho rằng nàng đã bị ngữ khí chắc chắn của Liên Tử U thuyết phục.
"Có lẽ, vốn là giả."
"Đạo Huyền chi sách có nói, chỉ cần người bị hồng tuyến trói buộc, bất luận giới tính, thân phận, thù hận thế nào, cuối cùng đều sẽ ái mộ lẫn nhau, đây là đạo lữ trời cao định sẵn, không một ai có thể tách rời các nàng."
Những gì Liên Tử U nói, đều là nhìn thấy trong sách, Đạo Huyền sách ẩn chứa Thiên cơ, nội dung tinh diệu, người bình thường căn bản đọc không thể hiểu, Liên Tử U và Thích Hạnh Đạo nghiền ngẫm mấy chục năm, tuy có trùng đồng, cũng miễn cưỡng hiểu được một phần rất nhỏ.
" Đạo Huyền sách?"
Nhắc tới Đạo Huyền sách, Dụ Tư Dực nhìn thẳng vào Liên Tử U.
Đạo Huyền sách vô tự thiên thư, tồn tại từ thuở khai thiên lập địa, bên trong chất chứa vô số điều bí ẩn trên cõi đời, thậm chí bao gồm cả bí mật vì sao mấy vạn năm trước Thần tộc ngã xuống.
"Không sai, Đạo Huyền sách ghi chép về nhân duyên tuyến, lời ta vừa nói dù sao ngươi cũng nên tin."