"Không phải uy hiếp, mạng của ngươi, vốn là do ta cứu."
Giản Tùy Tâm cười cười, vung nhẹ tay áo bào, hồng tiên lập tức quay về, huống hồ, nàng biết Hoắc Vô Ưu thừa sức làm việc này giúp nàng.
Mấy ngàn năm trước, trên đời chưa từng phân biệt hai giới Tiên Ma, khi đó có một tu sĩ, tên gọi Sùng Lăng.
Sùng Lăng thiên phú tu đạo cực cao, tuổi trẻ đã ung dung đột phá Viên Mãn cảnh, sau đó thuận lợi phá tan Thiên Môn, trở thành người đầu tiên trong thiên địa phi thăng thành công, thế nhân ca tụng gọi nàng là Sùng Lăng Tiên quân.
Nghe đồn, trước khi Sùng Lăng Tiên quân phi thăng, để lại cho hậu thế hai cái ảnh y kim sợi tế, ảnh y này sau khi mặc vào không chỉ che đậy khí tức, còn có thể ấn giấu thân hình, năm đó hắn mặc thứ này, ngao du khắp núi sông trời đất, tìm được vị trí của Thiên Môn, thành công phi thăng.
Hiện nay, một trong hai cái ảnh y kim sợi tế, cung phụng tại Ngự Thú Tông, mà một cái khác, ở ngay trong Ma cung.
Kiếp trước Giản Tùy Tâm là Ma tôn, tất nhiên biết ảnh y không phải câu chuyện hư huyễn, bằng không nàng cũng không chắc chắn về việc Hoắc Vô Ưu có thể bình an vô sự mang Tuần Thiên Tinh rời khỏi Tuần gia.
Nàng nắm Xích Loan Thứ trong tay lặng lẽ thưởng thức, lúc nãy trường câu rút ra, lưu lại trong lòng bàn tay một vết thương lớn, đẫm máu, cực kỳ dọa người.
Hoắc Vô Ưu nhìn thấy hồng tiên an phận hồi chủ, thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn thiếu nữ trước người, ánh mắt trừng trừng chăm chú, nội tâm bốc lên một luồng mát mẻ, Hoắc Vô Ưu đột nhiên sinh ra cảm giác muốn quỳ lạy thuần phục.
Tuy trong lòng nàng có chút sợ hãi, lại không chịu thua, con ngươi quật cường không phục, nói.
"Ngươi đừng quên, Xích Loan Thứ là bảo khí Ma giới!"
"Đó là chuyện của trước đây, bây giờ, nó là của ta." Giản Tùy Tâm giơ Xích Loan Thứ lên, sau đó để ở trên eo, động tác thuần thục, không giống lần đầu sử dụng.
Ở Dụ gia, Tiểu Giản cô nương lúc nào cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng chỉ ở cùng với Hoắc Vô Ưu, nàng mới lộ ra dáng vẻ bá đạo.
Một câu nói đơn giản, liền khiến Ma cơ tức giận, khuôn mặt trắng lên mấy phần.
Giản Tùy Tâm thấy vậy có chút buồn cười, lại nghĩ kiếp trước hai người kề vai chiến đấu, cuối cùng thả ra âm thanh mềm mại, nói lời trấn an.
"Đi thôi, qua tối nay, ta nhất định có thể khôi phục tám phần tu vi cho ngươi."
"Lợi hại như vậy?"
Hoắc Vô Ưu nói thầm, trong lòng phập phồng cao hứng.
Linh khí khó khăn lắm nàng mới tu luyện được, cứ như vậy dễ dàng bị người khác cướp đoạt, tóm lại nàng không cam lòng, Hoắc Lam Phong muốn nàng một lần nữa đi theo con đường tu luyện lúc trước, nàng không chấp nhận, cũng đành tiếp thu, bây giờ có người giúp nàng khôi phục tu vi, tất nhiên nàng sẽ không từ chối.
"Tin hay không tùy ngươi."
Giản Tùy Tâm cười nhạt một tiếng, không cần nhiều lời nữa, từ trong tay áo móc ra cao dược bôi lên vết thương, sau đó mang theo Hoắc Vô Ưu tiếp tục lên đường.
Giờ Tý, hai người đặt chân đến địa bàn của Tuần gia.
Bóng đêm đã sâu, yên lặng như tờ, chu vi mười dặm quanh đó, ngoại trừ âm thanh côn trùng yếu ớt, mảnh còn lại hoàn toàn yên tĩnh.
Giản Tùy Tâm đứng im trong bóng tối, không hề nhúc nhích.
Trong không gian yên tĩnh, một con tiểu hắc miêu nhảy xuống từ cửa lớn Tuần gia, rất nhanh biến mất trong bóng tối.
Ảnh y kim sợi tế, chỉ Ma chủ mới có tư cách sử dụng, nếu không vì nôn nóng muốn khôi phục tu vi, Hoắc Vô Ưu nào dám qua mặt Hoắc Lam Phong lén lút dùng bảo vật.
Chốc lát sau, nàng đã tới gian phòng của tiểu thư Tuần gia, trực tiếp bắt người đem đến điểm hẹn với Giản Tùy Tâm.
Trước khi rời đi, nàng không quên lời giặn của thiếu nữ, hạ một bình phách hồn tán, có lẽ phân lượng quá nhiều, qua nửa canh giờ, chưa ai thức tỉnh.
"Nha hoàn này canh giữ ngoài cửa, ta chỉ còn cách đưa nàng đến đây."
Hoắc Vô Ưu cởi bỏ ảnh y, ngồi trước bàn, nâng chung trà lên từ tốn uống một ngụm.
"Vân Bích."
Giản Tùy Tâm cười lạnh, ân oán kiếp trước và kiếp này, hôm nay nàng sẽ tính hết một lượt.
Hoắc Vô Ưu nhìn ánh mắt khát máu tràn đầy sát ý, hàn băng nhất thời vây lấy thân thể, lòng hiếu kỳ lần nữa nâng lên.
"Ngươi và các nàng...Rốt cuộc có mối thâm thù đại hận gì?"
Tựa hồ cảm nhận được cơn thịnh nộ trong lòng thiếu nữ, Xích Loan Thứ chậm rãi bò xuống từ eo, cuối cùng quấn trên cánh tay của nàng.
Bộ dạng quỷ dị này khiến cả người Hoắc Vô Ưu tê dại, nàng nhìn chằm chằm thiếu nữ, vừa vặn đối diện với cặp mắt thô bạo lạnh lẽo, kinh sợ đến mức lập tức đem ngụm trà trong miệng nuốt xuống, liền mở miệng cướp lời.
"Quên đi, xem như ta chưa nói gì."
Không khí vô cùng yên tĩnh, Giản Tùy Tâm bình thản đứng ở giữa phòng, ánh mắt gắt gao chăm chú rơi trên đôi chủ tớ, tuy mặt không biểu lộ cảm xúc, nhưng không khó để phát hiện, lúc này nàng tức giận thấu trời xanh.
Đèn dầu chập chờn phản chiếu khuôn mặt mỹ lệ lại vô tình, Hoắc Vô Ưu không dám hỏi thêm, dù sao --- biết càng nhiều, chết càng nhanh.
"Cái kia...Ta nên đi ra ngoài canh gác cho ngươi."
Dứt lời, Hoắc Vô Ưu phủ lên người ảnh y, rồi nhanh chóng chạy ra khỏi gian phòng.
Gian phòng rộng lớn lúc này chỉ còn ba người.
Dược hiệu của Phách Hồn Tán rất lớn, trong thời gian ngắn có thể làm cho tu vi của một tu sĩ hàng đầu hoàn toàn biến mất, mặc người định đoạt, Giản Tùy Tâm nhìn hai người trên đất một chút, khóe môi nhàn nhạt ý cười.
Nụ cười ôn nhu hiền hòa, nhưng mang theo một luồng mùi vị tàn khốc.
Nàng đi tới trước bàn, nhấc ấm trà trong tay, chậm rãi hướng về phía Tuần Thiên Tinh đi tới.
Nước trà lạnh lẽo từ trên trời gián xuống, rơi vào khuôn mặt thanh tú, chốc lát sau, Tuần Thiên Tinh bị cảm giác mát mẻ gọi nàng thức tỉnh, vừa mở mắt, liền thấy một bóng người mơ mơ hồ hồ trước mắt.
Chưa chờ nàng nhìn rõ, một mảnh vải mỏng như cánh ve cực tốc hướng về phía nàng, bay thẳng vào hai mắt, bao trùm bên trên con ngươi, khiến nàng không thể nhìn thấy bất luận là cái gì!
Như có hàn vạn con kiến bò trong con ngươi, Tuần Thiên Tinh vừa đau vừa ngứa, nếu không phải hai tay bị trói, chỉ sợ nàng đã móc tròng mắt đi ra.
Phách Hồn Tán dược hiệu vốn mạnh, trộn lẫn với một số thuốc khác, Tuần Thiên Tinh cả người vô lực, cổ họng khô cứng, không thể lên tiếng, nàng nằm trên đất co giật thống khổ, tình cờ phát sinh hai tiếng kêu nhỏ khàn khàn.
Thiếu nữ lãnh mạc nhìn nữ nhân trên nền đất, đáy mắt không có lấy một tia thương xót.
"Đôi mắt, đối với ngươi mà nói chỉ là công cụ ngụy trang, không có cũng được!"
Tuần Thiên Tinh sợ hãi, giãy dụa lùi về sau, lúc này nàng mới biết, đây không phải một cơn ác mộng.
"Nghe nói, ngươi có tân hồn thú?"
"Trước kia phế vật Tuần Thiên Tinh không thể tu luyện, bây giờ, đã bước vào Đại Năng cảnh, thật khiến ta đây kính phục."
"Không bằng, giúp ta mở rộng tầm mắt, nhìn xem hồn thú của ngươi là thứ gì."
Thiếu nữ cười thành tiếng, nắm hồng tiên trong tay, hồng câu một lần nữa lay động, tế câu nghe huyết mà xuất hiện, không quan tâm nữ nhân gào khóc giãy dụa ra sao, lạnh lùng xuyên vào cơ thể, lôi ra một tiểu sư tử bạch sắc!
Là Tùng Bạch Thần Sư cực kỳ hiếm thấy!
Thần sư này trong thiên địa chỉ một người sở hữu, chính là phụ thân của Tuần Thiên Tinh, Sở Khương! Hồn thú Tuần gia đều là Tam Đầu Sư, trong số cực phẩm linh thú, có Tùng Bạch Thần Sư cùng Kim Hoàng Chúc Long sóng vai Thần thú, hơn nữa số lượng rất ít, Sở Khương là người cuối cùng kế thừa Thần Sư.
Năm đó Sở Khương đối với Tuần Diên nhất kiến chung tình, tự nguyện ở rể lưu lại Tuần gia, từ đó trở đi giới tu Tiên không còn tin tức về hắn, nhưng giờ đây, hồn thú của hắn tại trong cơ thể Tuần Thiên Tinh, khiến Giản Tùy Tâm khó lòng tin nổi.
Lúc này sư tử con bị lấy ra khỏi cơ thể, trở nên suy yếu, con vật nhỏ nằm trong lòng bàn tay thiếu nữ, không nhúc nhích, khí tức ngày càng yếu ớt, tựa như một giây sau sẽ dập tắt hồn phi.
Nội tâm hơi động, Giản Tùy Tâm lập tức hiểu ra.
Tuần Thiên Tinh bị tước đoạt hồn thú lâm vào hôn mê, mà Xích Loan Thứ còn chôn trong cơ thể nàng, tham lam hút cạn dòng máu và linh khí.
Thiếu nữ vung tay hơi hơi dùng sức, tế câu liền hướng về đan điền Thuần Thiên Tinh, nhanh chóng móc ra hai mảnh cánh vàng nho nhỏ, đúng như dự đoán, chính là cặp cánh năm đó Dụ Tư Dực tự mình đoản ra.
Sư tử con tựa hồ nhận ra cặp cánh tới gần, hai mắt nhắm chặt, run lẩy bẩy bò lên từ lòng bàn tay, sau đó giống như ngủ quên, triệt để không còn động tĩnh.
Theo lý mà nói, năm đó Dụ Tư Dực giao ra cặp cánh Kim Hoàng, Thuần Thiên Tinh nhất định giữ được một mạng.
Nhưng dù sao hoàng sí cũng không phải hồn thú, không thể giúp Tuần Thiên Tinh tiếp tục tu đạo, chỉ khi lợi dụng Kim Hoàng dưỡng hồn hiệu quả, sau đó độ một tân hồn thú vào cơ thể, mới giúp nàng tu luyện từ đầu.
Giờ đây tân hồn thú là Tùng Bạch Thần Sư, Giản Tùy Tâm sinh lòng hoài nghi, Thần thú này có phải Sở Khương tình nguyện giao ra.
Dù sao, hồn thú rời khỏi cơ thể, thống khổ vạn phần, năng lực chịu đựng không cao, lúc này sẽ chết.
Giản Tùy Tâm nhìn sư tử con trong lòng bàn tay, nàng vốn định tự tay đánh tan hồn thú của Tuần thiên Tinh, nhưng hôm nay, nhìn con vật nhỏ suy yếu đáng thương, nàng có chút không đành lòng.
"Cũng được, nếu Sở Khương chưa chết, liền thay ngươi trả lại hắn."
Giản Tùy Tâm lẩm bẩm trong miệng, cuối cùng không cách nào ra tay, từ trong ngực lấy ra bạch ngọc hương bình, đem Tùng Bạch Thần Sư và hoàng sí cho vào bình ngọc.
Đợi đến khi nàng làm xong tất cả mọi việc, Xích Loan Thứ đã uống đủ máu tươi, không cần Giản Tùy Tâm ra lệnh, tự nó vẩy vẩy tế câu, cẩn thận hút sạch vết máu tung trên đất.
Vô vàn móc câu nhỏ như ngân châm, xuyên qua thân thể không để lại thương tích, Tuần Thiên Tinh nằm trên đất, dư lại một hơi, chỉ sợ đến chết, cũng không thể biết là ai đem nàng từ chốn Thần Tiên đá trở về Địa Ngục.
Giải quyết ổn thoải mọi việc, Giản Tùy Tâm định gọi Hoắc Vô Ưu đi vào, đem hai người này quay về, tầm mắt quét qua, phát hiện còn một người chưa xử lý.
Trên mặt lộ ra nụ cười tàn khốc, nàng chậm rãi ngồi xổm trước người Vân Bích, từ trong Ngọc Linh Thạch lấy ra một cái chủy thủ tinh xảo, một đường ngọt ngào cắt rời lưỡi nha hoàn!!!
Nói đến đây, chủy thủ là Phùng Kha đưa nàng phòng thân, hiện tại đúng là có đất dụng võ.
Vân Bích này, thích nhất ỷ thế hiếp người, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, ỷ có Tuần Thiên Tinh mà ngông cuồng nói bậy, nếu nhớ không nhầm, chính nàng một mực cho rằng Tiểu Bạch dẫn lửa, bởi vậy Dụ Tư Dực mới tự mình hủy hồn thú!
Chuyện phóng hỏa năm đó, Tuần Thiên Tinh là chủ mưu, Vân Bích chính là nhân vật mấu chốt!
Hai người này, không ai có ý đồ tốt!
Thời điểm Hoắc Vô Ưu lần thứ hai tiến vào gian phòng, lập tức bị mùi máu tanh nồng xộc vào mũi, bước chân ngưng động, muốn nhanh chóng khép cánh cửa trở lại.
Trên nền đất không có một giọt máu, nhưng chỉ cần nhìn vào tình trạng thê thảm của đôi chủ tớ, có thể biết các nàng phải chịu đủ loại dằn vặt.
Dù cho Hoắc Vô Ưu từ nhỏ lớn lên ở Ma giới, gặp đủ thể loại tu sĩ tàn bạo, nhưng nàng cảm thấy, thiếu nữ điềm tĩnh uống trà trước mắt, so với nhận thức của nàng về Ma tộc còn độc ác hơn gấp trăm lần.
"Ngươi đưa các nàng trở về, sau đó quay lại."
"Ta thế ngươi chưa thương."
Thiếu nữ thả chung trà lên bàn, nhàn nhạt lên tiếng, tựa như những việc đáng sợ vừa xảy ra trong gian phòng không liên quan đến nàng.
Giản Tùy Tâm bình tĩnh như vậy, Hoắc Vô Ưu càng thấy đáng sợ.
Nàng đứng sững nửa ngày ở cửa, định là tiến vào góc tối, bên tai đã truyền đến âm điệu lạnh lão: "Chuyện xảy ra tối nay, ngươi và ta đều có phần, vết thương của hai người này là ta ra tay, nhưng người là do ngươi mang đến, ngày sau nếu dám nói ra bên ngoải nửa lời..."
Hoắc Vô Ưu cảm thấy bản thân bước lên nhầm thuyền, Giản Tùy Tâm này quá áp bức người khác, nàng căn bản không đấu lại nàng ta!
"Ta đảm bảo sẽ không nói! Không, cái gì ta cũng không biết!"
Thiếu nữ nghe xong sắc mặt nhu hòa, cười khẽ, cũng không biết nụ cười này lọt vào mắt Hoắc Vô Ưu có bao nhiêu khủng bố, chỉ hận không thể mau chóng rời khỏi gian phòng ngập mùi máu tanh.
"Rất tốt, mau mau đưa các nàng trở về đi."
Một câu nói như lệnh đặc xá, Hoắc Vô Ưu nắm lấy hai người trên mặt đất, nhảy qua cửa sổ tựa như cơn gió, ngay cả mở cửa cũng chê làm lỡ thời gian.
Có lẽ nàng lo lắng, thiếu nữ lạnh lẽo như ma trách cứ động tác của nàng quá chậm, lần này, tốc độ của Hoắc Vô Ưu nhanh hơn trước đó không ít, Giản Tùy Tâm có chút kinh ngạc.
"Nhanh như vậy?"
"Khụ khụ, ta muốn khôi phục tu vi sớm một chút."
Lời này quả thật hợp tình hợp lý, Giản Tùy Tâm không nghĩ nhiều, trực tiếp đem Xích Loan Thứ nhét vào tay Ma cơ.
"Ngươi nắm trường câu trong lòng bàn tay, linh khí lúc nãy nó đã hút, sẽ truyền hết vào cơ thể ngươi."
Dùng pháp khí đoạt linh khí, lại chuyển ngược vào cơ thể, đây không phải người tu luyện Độ Linh Thuật mới có thể làm được sao? Hoắc Vô Ưu si ngốc nhìn đồ vật trong tay, vừa kinh sợ vừa muốn hỏi, nhưng làm thế nào cũng không mở miệng được.
Người trước mắt, thực sự làm cho nàng càng ngày càng nhìn không thấu.
Giản Tùy Tâm nhìn ra sầu lo trong lòng nàng, một lần nữa phiêu phiêu lên tiếng.
"Là một Ma cơ, ngươi suy nghĩ về một đồ vật cũng quá nhiều."
"Năm đó có thể vượt qua một đám tiểu đồng lọt vào mắt xanh của Hoắc Lam Phong, chẳng lẽ lúc đó cũng là dáng vẻ thiếu quyết đoán này sao?"
Hoắc Vô Ưu bị một lời đánh trúng, nhớ lại chuyện khi còn nhỏ, nếu khi đó nàng không lạnh lùng giẫm lên thi thể hài nhi, ngày hôm nay làm sao có thể trở thành Ma cơ người người tôn kính.
Nhớ tới đây, nàng không nghĩ thêm nữa, đem trường câu cắm trong lòng bàn tay, để nó tùy ý trát vào da thịt, máu tươi đồng thời chảy ra, từng luồng từng luồng thuần linh khí dồi dào từ hồng tiên tụ hợp vào trong cơ thể, liên miên không dứt.
Đây, chính là linh khí Tuần Thiên Tinh tích lũy mười năm ---
Cũng là thứ trong cuộc đời này, nàng quan tâm mong cầu mà không được.
Linh khí tuy nhiều, nhưng đi vào cơ thể chỉ trong chốc lát.
Chỉ cần Hoắc Vô Ưu luyện hóa hấp thụ, thì có thể chuyển tu vi này trở thành tu vi của nàng, Hoắc Vô Ưu cảm nhận được nguồn linh khí dồi dào lưu chuyển trong cơ thể, trên mặt hiện lên vui mừng, đang muốn thả Xích Loan Thứ xuống, âm thanh thiếu nữ lại vang lên.
"Đã khôi phục tu vi, cảnh giới của ngươi, nhất định có thể sinh ra Linh Hỏa."
Tu luyện đến Đại Năng cảnh, có thẻ đem linh khí chuyển thành hỏa diễm, Hoắc Vô Ưu không biết lời này có ý gì, những vẫn gật đầu một cái.
"phải, có thể."
"Liền đốt Xích Loan Thứ đi thôi."
Hoắc Vô Ưu tưởng rằng nàng nghe lầm, hai mắt mở to, hỏi lại một câu: "Cái gì?"
"Ta nói, đốt nó đi."
Giản Tùy Tâm bất đắc dĩ, đối với nàng mà nói Xích Loan Thứ có ý nghĩa không tầm thường, kiếp trước là pháp khí làm bạn một đời, thiêu hủy nó, có nghĩa triệt để cáo biệt kiếp trước.
"Bảo bối tốt như vậy, ngươi nói không muốn cũng thôi, thiêu hủy làm cái gì?!"
Đêm nay Hoắc Vô Ưu tận mắt chứng kiến sự lợi hại của Xích Loan Thứ, vừa lúc nãy còn cảm thấy hồng tiên đáng sợ, hiện tại nói nàng đốt, nàng không nỡ.
"Ngươi muốn giữ lại thứ này, chờ người Tuần gia đến Ma giới gây sự sao?"
Vết thương trên người Tuần Thiên Tinh vừa nhìn đã biết do xích loan gây nên, nếu cố chấp giữ nó lại, đến lúc đó không tránh khỏi xảy ra đại họa, Hoắc Vô Ưu biết lời này có đạo lý, nhưng vẫn nhỏ giọng phản bác.
"Cái kia...sao ngươi không tự mình động thủ?"
"Nếu ta có Linh Hỏa, sao phải cần đến ngươi."
Lời này vừa nói ra, Hoắc Vô Ưu mới biết nàng bị lừa, trước đây Giản Tùy Tâm giúp nàng độ linh khí, nàng còn tưởng rằng tu vi của người này cùng nàng không cách biệt là mấy, có ai ngờ, Đại Năng cảnh cùng không tới!
Nhớ tới lúc nãy Giản Tùy Tâm mượn Xích Loan Thứ uy hiếp nàng, Hoắc Vô Ưu cảm thấy vừa thẹn vừa giận.
Tên lừa đảo!
Hoắc vô ưu thầm mắng một câu trong lòng, tức giận ném Xích Loan Thứ trong tay xuống đất, vẫy nhẹ thích ra linh khí biến thành từng trận Hỏa Diễm, trong chốc lát, hồng tiên bị thiêu rụi thành đống tro tàn.
Một làn gió thổi qua, tiêu tan không còn hình bóng.
Thiếu nữ hài lòng, không muốn ở thêm, xoay người rời khỏi gian phòng.
Xích Loan Thứ làm bạn với nàng nhiều năm, vô số lần đồng cam cộng khổ, đều là hồng tiên ra tay thủ hạ cứu mạng nàng, kiếp trước Thiên sét tránh trúng, nó cũng cùng nàng hóa thành tro, mà kiếp này...
Không ai nhìn thấy, thời khắc hỏa diễm thiêu đốt, khóe mắt thiếu nữ tuôn ra một giọt lệ, run run nói hai chữ.
- -- xin lỗi.
- ------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tuần Thiên Tinh tân Thú Hồn là nàng "Phụ thân", nàng trước Thú Hồn, các ngươi nhất định đoán không được là ai, nàng linh khí cuối cùng đã đến Hoắc Vô Ưu trong cơ thể, cũng chỉ có thể nói là nhân quả tuần hoàn