Dụ Tư Dực thoáng cúi người, khuôn mặt tinh xảo bày ra trước mắt, một đôi mắt sáng rơi trên cằm Giản Tùy Tâm, tỉ mỉ nhìn rồi lại nhìn.
Khoảng cách này thật quá gần, làm tiểu cô nương xấu hổ, tất cả hô hấp đều là mùi hương thoang thoảng của nữ nhân trước mắt, khiến hai gò má ửng hồng, vành tai nóng lên.
"Ưm, đã sớm khỏi rồi."
Giản Tùy Tâm thấp giọng trả lời, không dám đối diện với Dụ Tư Dực, cặp mắt ôn nhu như nước, chỉ sợ nhìn rồi sẽ bị giam hãm trong đó.
Âm thanh tiểu hài nhi mềm mại mà nhẹ nhàng, nghe qua liền khiến người khác muốn bắt nạt, Dụ Tư Dực không nhịn được, nở ra một nụ cười, nói.
"Vậy ngươi há miệng cho ta nhìn một chút, sẽ biết đã lành hay chưa."
Thời gian ba tháng, cho dù dùng Tê Ngưu giác nấu thành cao, xương vỡ cũng đã được trị khỏi, huống chi là Giao Long cốt, chẳng phải đang kể chuyện cười hay sao, Dụ Tư Dực không nghĩ tiểu hài thế mà không chút do dự quay lại, thật sự hé môi ra, có lẽ sợ Dụ Tư Dực lo lắng, còn mềm giọng giải thích.
"Đã không còn đau."
Tiểu đồ đệ thật ngoan.
Trong lòng Dụ Tư Dực như có sóng nước dập dờn, tươi mát lại ngọt ngào, vị ngọt kia đã thấm từ trong lòng lan tới trên mặt, nụ cười ngày càng rõ ràng, ngay cả đôi mắt cũng ngậm ý cười.
Kiếp trước sống cùng nhau năm năm, tuy nàng nói gì Giản Tùy Tâm đều nghe nấy, nhưng cử chỉ bên ngoài đều mang theo cân nhắc tự ti, Dụ Tư Dực không thích dáng vẻ đó của nàng, lại không cách nào đem suy nghĩ này nói ra, chỉ có thể ở nơi không người hoài niệm về một Giản Tùy Tâm không bị ái tình gò bó ----
Tính cách của tiểu cô nương, chính là cái Dụ Tư Dực luôn hoài niệm, linh động tự nhiên, muốn cười thì cười, muốn khóc sẽ khóc, không phải che giấu nội tâm chính mình, tự do suy nghĩ, tâm không ràng buộc.
Dụ Tư Dực cười đến độ mặt mày cong cong, tiểu hài nhi mới biết bị nàng trêu đùa, gò má ứng đỏ, đưa tay đẩy thiếu nữ ra xa, mang theo khuôn mặt nhỏ thở phì phò chạy ra khỏi gian phòng, Dụ Tư Dực ở lại trong lòng vui khôn tả.
Dụ Thi Linh chờ ngoài cửa đã nửa ngày, nhìn thấy tiểu cô nương mặt mày đỏ chót chạy đến, trong mắt còn ẩn hiện vẻ tức giận, làm nàng có chút ngạc nhiên, đưa mắt nhìn về phía sau tiểu hài, cũng không thấy bóng dáng Dụ Tư Dực, thuận miệng hỏi một câu.
"Biểu tỷ đâu?"
"Không biết!"
Tiểu hài nhi thực sự nổi giận rồi, trước đây người Dụ gia nói chuyện với nàng dù có để ý hay không, nàng cũng mười câu mới đáp một câu, lúc này lại trả lời rất nhanh.
Dụ Thi Linh thấy thế còn tưởng sư đồ hai người xảy ra mâu thuẫn náo loạn, muốn tiến lên khuyên giải, đã thấy Dụ Tư Dực từ trong đại sảnh bước ra, trên mặt còn phủ ý cười.
Giản Tùy Tâm thấy thiếu nữ đi ra, ném cho nàng một ánh mắt tức giận, sau đó xoay người rời đi, không muốn tiếp tục nói lý với sư tôn đáng ghét.
Lúc này Giản Tùy Tâm chưa trưởng thành, khuôn mặt tú lệ thanh thuần, thân hình gầy yếu, so với tuổi thật càng nhỏ hơn một chút, bất luận làm ra dáng vẻ hung ác gì đều khiến người khác cảm thấy lanh lợi đáng yêu, không có nửa phần khí thế uy hiếp.
Dụ Tư Dực đứng ở cửa Đại sảnh, ánh mặt trời rực rỡ chiếu sáng thân người, khóe môi khẽ nhếch, khí tức lạnh lẽo lập tức bị ánh sáng hòa tan, hiện ra dáng vẻ ôn nhu, Dụ Thi Linh sững sờ nhìn không rời mắt ---
Thiếu nữ một thân bạch y trước mắt, vẫn là biểu tỷ thanh cao lạnh lẽo trong ký ức của nàng sao?
Cho đến giờ phút này, nàng mới bừng tỉnh thông suốt, cái gì mà lãnh mạc vô tình? Ở trước mặt Tiểu Giản, biểu tỷ là dành hết thảy ôn nhu kiên trì.
Có lẽ chuyện cười lúc sáng làm tổn hại lòng tự tôn nho nhỏ của tiểu hài nhi, mãi đến khi đi ngủ nàng vẫn còn giận dỗi, bất luận Dụ Tư Dực nói gì cũng không đáp lại.
Nàng không phải giận Dụ Tư Dực, mà là tự giận chính mình.
Chính nàng không cách nào chống cự lại sức hút của sự ôn nhu và quan tâm kia, miễn là Dụ Tư Dực triển khai ý cười trên môi, nàng giống như trúng phải tà đạo, đầu óc choáng váng, thiếu nữ nói cái gì, lập tức làm theo cái đó.
Kiếp trước đã như vậy, kiếp này cũng như vậy.
Nếu không vì điều này, năm đó sao nàng có thể ngu ngốc mà uống chén Phách Hồn tán đó? Trong lòng Giản Tùy Tâm càng phiền muộn, rõ ràng tự nhủ bản thân cẩn thận không thể động tâm! Đều do Dụ Tư Dực, đối với nàng tốt như vậy! ôn nhu như vậy!
Quá phận!
Giản Tùy Tâm nửa thân trên nằm lên giường, bàn tay nắm lấy một góc chăn xoắn xuýt hừ một tiếng, nghe như đang làm nũng, một trận gió đêm thổi qua, tấm màn lay động theo sau, tiểu hài đưa mắt nhìn xuyên ra ngoài, lúc này mới phát hiện cửa phòng mở rộng, nữ nhân kia vừa rồi còn ngồi trước bàn, chẳng biết đã rời đi từ lúc nào.
Dụ Tư Dực...Sẽ không giận chứ.
Khó chịu xong rồi, Giản Tùy Tâm bây giờ chuyển qua lo lắng, nhớ lại hôm nay không trao cho Dụ Tư Dực được nửa sắc mặt tốt, tâm trạng trở nên thấp thỏm.
Dù sao nữ nhân kia trên danh nghĩa vẫn là sư tôn của nàng.
Giản Tùy Tâm ngồi trên giường đầy bất an, vẫn không đợi được người đến.
Cửa phòng bị gió thổi dần dần mở toang ra, đã đến thời gian nghỉ ngơi, bên ngoài, dưới mái hiên bọn nha hoàn thay nhau gỡ từng cái đèn lồng đưa xuống, một người trong đó thấy cửa phòng tiểu hài mở to, bước tới khép lại, triệt để ngăn cách bên ngoài và trong phòng.
Lần này, Giản Tùy Tâm thật sự hoảng loạn.
Nửa ngày trôi qua, rốt cuộc nàng từ trên giường bò ra, trên người chỉ mặc trường y mỏng, chân trần chạy tới trước cửa sổ, duỗi cái tay nhỏ, khe cửa lộ ra, nàng đưa cái đầu nhỏ ra ngoài liếc nhìn, chung quanh một màu đen kịt, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt chiếu qua vài điểm ánh sáng.
Lúc này đã vào thu, khí trời dần dịu đi, mặt đất vô cùng lạnh lẽo, tiểu hài chân chưa xỏ giày đã giẫn lên mặt đất, một lúc sau liền cảm nhận được gan bàn chân rét run, kiễng gót lên, cả người đều nằm nhoài trên bệ cửa sổ.
Dụ Tư Dực đẩy cửa bước vào, đập vào mắt chính là cảnh tượng này.
Nửa đêm không ngủ, chân không mang hài còn nằm nhoài trên cửa là muốn làm cái gì? Lông mày khẽ nhíu, tầm mắt rơi vào đôi chân nhỏ, giọng nói mang theo trách cứ.
"A Giản?!"
Nền nhà lạnh như vậy, không đạp giày, ảnh hưởng thân thể, chỉ sợ ngày mai sẽ cảm lạnh!
Có lẽ vì bên ngoài quá tối, ánh trăng quá nông, Dụ Tư Dực bước vào mà Giản Tùy Tâm không hề hay biết, bị bắt tại trận thế này, khuôn mặt có chút hoảng hốt, cặp mắt như có hơi nước, ấp úng trả lời.
"Ta, ta muốn...Hóng gió một chút..."
"Không mang giày lỡ như trúng gió?"
Dụ Tư Dực trầm mặc đến gần, tiểu hài nhi chột dạ, không dám lên xuống, lặng lẽ cúi cái đầu nhỏ, đợi người phê bình, không kịp chuẩn bị đón lấy một làn hơi ấm bao quanh.
"Ngày mai ta sẽ rời nhà, lúc này ngươi bị bệnh, chẳng phải muốn ta dù ở trong bí cảnh cũng lo lắng cho ngươi?"
Đã sẵn sàng đón nhận lời quở trách bây giờ lại biến thành lời lo lắng quan tâm, giọng nói thiếu nữ còn quanh quẩn trong lòng, Giản Tùy Tâm ngoan ngoãn để mặc Dụ Tư Dực ôm nàng đặt lên giường.
Tiểu hài lúc này đã chui vào trong chăn, Dụ Tư Dực đưa ra một túi giấy nhỏ tỏa hương thơm ngọt mang đến trước mắt.
Mùi vị này quá quen thuộc, cơ thể nàng hơi run lên, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, nó quen thuộc đến nỗi, nàng thậm chí còn tưởng bản thân đã cùng Dụ Tư Dực trở lại kiếp trước.
Dụ Tư Dực không hảo ăn uống, từ lúc bước vào Đại Năng cảnh càng không màng đến chuyện này, dưới chân Linh Hư Sơn có quán bánh ngọt nhỏ, chỉ bánh nhân hoa quế lọt vào mắt xanh của nàng, cách đây không lâu đã xuống núi mua một ít.
Giản Tùy Tâm ở cùng nàng một năm liền nhìn ra loại bánh nàng yêu thích, vì muốn thu được niềm vui của mỹ nhân, ngày ngày đều tới quán bánh ngọt, mua bánh hoa quế mới ra lò.
Lúc bắt đầu, Dụ Tư Dực không chịu nhận, mỗi lần Giản Tùy Tâm đưa bánh tới đều ném ra ngoài cửa sổ, thật ra Dụ Tư Dực không phải không muốn nhận, chỉ lo Giản Tùy Tâm được voi đòi tiên, hôm nay nhận bánh hoa quế, ngày mai nàng lại bày ra trò khác.
Dụ Tư Dực chung quy vẫn là đánh giá thấp nàng, mỗi ngày vứt bánh nàng cũng không tức giận, lại nhặt bánh tự mình ăn, dần dần từ một Giản Tùy Tâm không thích đồ ngọt mà trở nên say mê hương vị này.
Ngày ngày mang đến, Dụ Tư Dực lại ngày ngày ném ra, rốt cuộc có một ngày không còn thấy hình bóng bánh hoa quế bên ngoài bệ cửa.
Cuối cùng cũng thỏa hiệp được với Dụ Tư Dực.
Hương vị truyền đến chóp mũi, Giản Tùy Tâm nhớ lại chuyện cũ, thời gian đã trôi qua nhiều năm, cảm giác trong lòng nàng lúc này khó diễn tả bằng lời, nếu như Dụ Tư Dực thật sự căm ghét nàng, với tính cách đó, chắc chắn sẽ không nhận chỗ bánh ngọt kia...
"Muốn nếm thử không? Rất ngọt."
Thanh âm truyền đến đánh gãy hồi ức, nàng đem nghi hoặc trong lòng ép xuống, yết hầu khẽ giật, vươn mình bò lên, đưa tay tiếp nhận túi giấy.
Có những việc chính là như vậy, không xảy ra trước mắt thì sẽ không nghĩ tới, một khi xuất hiện liền lôi kéo hồi ức ở nơi xa xôi nhất trở về.
Giản Tùy Tâm nắm trên tay một cái bánh hoa quế, cắn nhẹ, vẫn là mùi vị quen thuộc ở kiếp trước.
Lúc nãy Dụ Tư Dực ra ngoài, là muốn mua cái này sao? Linh Hư Sơn cách Dụ gia một khoảng rất xa...
Ký ức các kiếp liên tục đan xen, bánh hoa quế mang hồi ức trở lại? Cầu tình yêu thì bị cự tuyệt thống khổ, Tuần Thiên Tinh lại một lần sỉ nhục chê cười, Chúc Khấu truy sát mà Dụ Tư Dực luôn thờ ơ lạnh nhạt...Từng việc từng việc, từng nỗi đau ẩn giấu sâu nhất, cứ như vậy bị một miếng bánh ngọt dẫn đi ra.
Nàng ăn bánh nhưng trong lòng cảm thấy khó chịu, bánh hoa quế rõ ràng rất ngọt, ăn vào miệng tại sao biến thành đắng, đắng đến sống mũi cay cay, viền mắt ửng hồng, thiếu một chút đã rơi nước mắt.
"Không thích sao?"
Dụ Tư Dực thấy vẻ mặt tiểu hài nhi có chút không đúng, cho rằng nàng không thích mùi vị này, vội vàng đoạt bánh ngọt trên tay vẫn chưa ăn xong.
Nàng cũng thật là, sao có thể quên, A Giản ban đầu không thích ăn bánh hoa quế, nếu không phải mỗi lần mang bánh tới đều bị ném ra ngoài, thì đời này nàng cũng không ăn đồ ngọt.
Dụ Tư Dực khổ nào, cũng không biết Giản Tùy Tâm yêu thích cái gì, chỉ có thể nhớ lại kiếp trước, ai biết lần này không cẩn thận đã đi sai hướng.
Giản Tùy Tâm nuốt bánh xuống, dùng sức trừng mắt nhìn, ép nước mắt trở ngược vào trong, nhưng viền mắt đã ướt, lời nói tuy mềm mại lại không che giấu được mấy phần run rẩy.
"Không ngọt chút nào, sư tôn lừa người."
Lời vừa dứt, Dụ Tư Dực sững người tại chỗ, vẻ mặt tự trách, một lát sau đôi môi giật giật, nói.
"Xin lỗi..."
Ba chữ đơn giản, lạ đè đến chết ngọn cỏ cuối cùng.
Tại sao lại xin lỗi?!
Nội tâm Giản Tùy Tâm tan vỡ, Dụ Tư Dực kiếp trước và Dụ Tư Dực kiếp này dần dần trùng trùng điệp điệp trước mắt, nỗi oan ức chôn chặt ở đáy lòng bấy lâu như núi lửa phun trào, nháy mắt tim nàng rất đau, viền mắt nhanh chóng đỏ lên.
Nước mắt tựa trân châu rơi xuống, một viên lại một viên hướng về quả tim Dụ Tư Dực mà đạp xuống.
- -----------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Giản ta tốt nhưng!!!
(Vì sư tôn giải thích một câu, Tiểu Giản bị Chúc Khấu truy sát thì nàng cũng không có khoanh tay đứng nhìn)