Editor: hổm nay mình bị sốt siêu vi nên không ra chương mới, mình comeback rồi nè ~~ cảm ơn mọi người.
- -----------------------
Thanh âm thiếu nữ lạnh nhạt không mang theo nửa tia tình cảm, cùng làn gió chạm tới bên tai Giản Tùy Tâm, khiến nàng nhớ lại tình cảnh ngày hai người từ Khai Dương thôn rời đi.
"Hôm nay nếu ngươi bái ta làm sư, ta sẽ dẫn ngươi rời khỏi đây."
Câu nói này đột ngột xuất hiện trong đầu, nàng còn nhìn thấy tiểu hài lôi thôi gật đầu đồng ý với thiếu nữ mang ý cười dịu dàng trong ánh mắt.
Nhất thời không biết phải phản ứng thế nào, phải trả lời làm sao, lời hứa hôm đó, có lẽ nàng thật sự đã quên.
"Nửa tháng qutừng một ngày xem ta là sư phụ?"
Dụ Tư Dực thấy người trước mắt không đáp lời, lại một lần cười lạnh mở lời, làn tóc buông bên vai toả ra theo gió, khí chất toả ra dưới ánh trăng càng xuất trần.
Thiếu nữ ánh trăng mặt lạnh như băng, ánh mắt dán chặt trên người Giản Tùy Tâm, tiểu hài càng rơi vào hoảng loạn, nàng muốn phản bác nhưng lại không biết nói cái gì, dù sao lời chất vấn nói ra đều là sự thật, nàng không cách nào quên được mối hận kiếp trước, để vào vai một tiểu đồ đệ luôn nghe lời.
Không khí im lặng, chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu liên miên không ngừng.
Tiểu hài không nói gì, không khác nào ngầm thừa nhận, khiến nỗi tức giận trong lòng Dụ Tư Dực lại nhiều hơn mấy phần, càng nhiều hơn là bi thương, chốc lát sau nàng mở miệng.
"Ngươi tự do."
"..."
"Nửa tháng này, liền có thể xem là trò cười."
Dứt lời, nàng thật sự lùi lại hai bước, động tác giống như nhường đường cho nữ hài.
Tuy rằng thời khắc tỉnh dậy phát hiện đang ở Dụ gia tiểu hài đã luôn nuôi ý định trốn chạy, nhưng bây giờ được đường đường chính chính rời đi, trong lòng lại nổi lên điều kì lạ, lời thiếu nữ nói khi nãy, giống như một cái búa lớn tầng tầng đập thẳng vào đầu nàng, càng không cần phải nói ---
Nữ nhân mà nàng đã dùng cả đời để ái mộ, giờ phút này lại đứng dưới ánh trăng mà âm thầm tự tổn thương, trong con ngươi thậm chí còn có nước, Dụ Tư Dực nhất định rất thương tâm, bằng không với tính cách kiêu ngạo của nàng làm sao có thể nói ra lời "Có thể xem là trò cười" này?
Giản Tùy Tâm vạn phần xoắn xuýt, giương mắt lén nhìn, vừa vặn thấy khuôn mặt thiếu nữ loé lên một tia bi thương, nàng như chôn chân tại chỗ, không cách nào nhấc bước.
Giản Tùy Tâm nguyên bản là muốn rời khỏi, giờ này cũng sinh lòng giao động.
Dụ Tư Dực đang đánh cược, đánh cược Giản Tùy Tâm đối với nàng không phải là một điểm cảm tình cũng không có, nửa tháng dốc lòng chăm sóc, cho dù là ai cũng không thể không động lòng, huống chi là một tiểu tiểu hài từ nhỏ đã lẻ loi không nơi nương tựa?
Lúc nãy nàng đánh vào điểm yếu, tiểu hài kia rõ ràng đã giao động, nét mặt lúc này là đang do dự, lần này, nàng chắc chắn sẽ không thua!
Khuôn mặt tiểu hài giống như con mèo nhỏ, dính đầy chất lỏng sắc hoa, ánh trăng chiếu sáng, càng không thấy rõ diện mạo, đang suy nghĩ không biết có nên nhân cơ hội này rời đi hay không, liền thấy thiếu nữ chậm rãi bước tới, khiến nàng tiến không xong lui không được.
Dụ Tư Dực thu lại hàn ý, lại bày ra dáng vẻ sư tôn ôn nhu, lời nói ra mười phần quan tâm.
"Đây là Thần phù của Dụ gia, hôm nay ta vốn chuẩn bị cho ngươi, để ngươi mang theo bên mình, ban đêm Yêu thú hành hoành, có thần phù này không ai có thể làm tổn hại ngươi."
Dứt lời, nàng lấy ra từ tay áo bào một tấm bùa vàng, không đợi Giản Tùy Tâm phản ứng, liền đeo vào cổ cho nàng.
Bùa vàng được thiếu nữ cất giữ lúc này còn mang theo một chút ấm áp, nữ hài nắm Thần phù trong lòng bàn tay nhẹ nhàng nặn nặn, một luồng linh khí thuần khiết theo đầu ngón tay tiến vào trong cơ thể, nháy mắt toàn thân trở nên khoan khoái, không còn dáng vẻ mệt mỏi.
Dụ Tư Dực truyền linh khí của nàng vào Thần phù! Lồng ngực Giản Tùy Tâm nghẹn lại, một lời cũng không thể nói, bùa vàng trong tay tựa lò lửa nóng bỏng, khiến ngực nàng phát nhiệt, hô hấp trở nên dồn dập, si ngốc lùi lại mấy bước.
Dụ Tư Dực làm bộ không phát hiện ra điều dị thường, đưa người ngồi xổm xuống, tầm mắt bằng với tiểu hài trước mặt, lại lấy khăn tay bên hông, tinh tế lau mặt giúp nàng.
"Ngươi thật thông minh, còn biết dùng cách này che dấu hơi thở, chẳng trách phụ thân tìm một ngày cũng không thể thấy dấu vết."
Nữ hài bị câu nói này làm khuôn mặt nhỏ trở nên đỏ chót, cũng may có ánh trăng yểm hộ, nhìn vào cũng không quá nổi bật.
Động tác tay thiếu nữ vô cùng khinh nhu, Giản Tùy Tâm liên tưởng tới thời điểm nàng giúp mình bôi thuốc, cũng y như vậy.
Tựa hồ lần này sống lại, Dụ Tư Dực tính cách vẫn ôn nhu kiên trì như xưa, thời khắc này, nàng đột nhiên không muốn đi.
Có Kỳ Lân trong cơ thể, nhưng lại không hề có tu vi, một mực rời khỏi Dụ gia, rời khỏi Dụ Tư Dực, nàng thật sự có thể tự do sao? "Mang ngọc mắc tội" đạo lý này nàng hiểu rất rõ, kiếp trước vì có Kỳ Lân mà khiến bản thân bị Hoả Tu Lan khống chế, kiếp này liệu có xuất hiện một Hoả Tu Lan thứ hai, tất cả vẫn là ẩn số.
Sống trên đời này, chỉ người có tu vi cao thâm mới có thể làm chủ vận mệnh không bị người khác xâu xé, nhưng căn bản cơ thể này không có cách nào tu luyện giống người thường, nhớ lại kiếp trước nàng bị ép tu luyện Ma công, hai tay dính đầy máu tươi, trong lòng Giản Tùy Tâm thống khổ vạn phần, nếu kiếp này muốn giữ mạng mà phải lặp lại việc đời trước, vậy nàng thà tình nguyện chết trong tay Dụ Tư Dực!
Nội tâm tự vật lộn muốn tìm ra lí do lưu lại, nhưng Giản Tùy Tâm chung quy lại lơ là lí do trọng điểm nhất, nàng không chịu nổi vẻ mặt thương tâm của Dụ Tư Dực, không chịu nổi nỗi thống khổ và thất vọng trong mắt thiếu nữ, cũng không cách nào từ chối sự ôn nhu kia.
Nói cho cùng điều nàng luôn khao khát là mong muốn được sưởi ấm, khát vọng được yêu, muốn nữ nhân kia trao cho nàng một chút ánh sáng và ấm áp, Giản Tùy Tâm thời khắc này đã quên những nỗi thống khổ và thất vọng, quên đi giới hạn đã đặt ra, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, lấy hết toàn bộ dũng khí tiến tới.
Dụ Tư Dực tỉ mỉ lau sạch hương hoa, lúc này mới đứng thẳng thân mình, bước chếch về phía bên kia núi, ngữ khí bình tĩnh, tựa hồ chấp nhận bị tiểu đồ đệ "Vứt bỏ".
"Tình nghĩa sư đồ, cuối cùng chỉ có thể tiễn ngươi một đoạn đường."
Bóng lưng thiếu nữ cao gầy trước mắt dưới trăng càng trở nên mỹ miều, Giản Tùy Tâm chỉ dám liếc nhìn rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Cảm thấy Dụ Tư Dực thật sự muốn đưa nàng xuống núi, cuối cùng nàng hạ thấp khẩu khí, ba chân bốn cẳng chạy tới bên người thiếu nữ, bàn tay nhỏ bé nắm chặt góc áo, nhẹ nhàng lắc lắc, gọi người dừng bước.
Dụ Tư Dực đã lường trước tình cảnh này, nhưng vẫn làm ra bộ mặt không rõ.
"Ngươi đi cả ngày đã mệt, muốn ta ngự kiếm đưa ngươi xuống núi?"
Tâm ý tiểu hài hoàn toàn bị xuyên tạc, gấp gáp lắc đầu, một bàn tay khác cũng đưa ra ngoài, hai tay thi nhau kéo góc áo thiếu nữ, không cho nàng đi về phía trước.
Nếu không phải đang diễn trò, chỉ sợ Dụ Tư Dực sớm đã bị dáng vẻ này chọc cho phát cười, mặc cho Giản Tùy Tâm biểu đạt ý muốn rõ ràng, nàng vẫn làm bộ không biết.
Hôm nay, nàng nhất định phải nghe chính miệng tiểu hài nói muốn lưu lại, triệt để tiêu diệt tâm tư muốn chạy trốn.
"Ngươi không cần phải sợ, dưới núi là thôn trấn phồn hoa, ta đưa ngươi xuống sau đó sẽ tìm nơi ở giúp ngươi."
Thiếu nữ cười càng dịu dàng nhu hoà, tựa hồ đang trao một ân tình cuối, đưa tay đẩy đôi bàn tay nhỏ ra khỏi góc áo, đôi môi khẽ mở, niệm lên Ngự Kiếm Quyết.
Chốc lát, Thanh Linh Kiếm bay vào không trung, Dụ Tư Dực trực tiếp ôm nữ hài vào lòng, chân điểm một nhịp hai người cưỡi trên Linh Kiếm.
Chỉ một giây nữa trường kiếm sẽ bay đến dưới núi, Giản Tùy Tâm cuối cùng không thể kiềm chế, không quản xương cằm chưa khỏi, ách cổ họng gọi ra một tiếng.
"Ta không đi nữa!"
Thắng, trong lòng Dụ Tư Dực cười thầm.
Thanh Linh Kiếm đem hai người trở về mặt đất, thiếu nữ nhìn chằm chằm nữ hài trước mặt, muốn xác nhận kia có phải là câu nói đùa.
"Cái gì?"
Gò má cùng khoé mắt đồng loạt nóng lên, khuôn mặt ửng hồng, cái đầu nhỏ khẽ cúi lặp lại lời nói một lần nữa, có điều lần này thanh âm nhỏ hơn rất nhiều.
"Ta không đi nữa..."
"Ngươi nói thật?" Dụ Tư Dực ngồi xổm, ngữ khí chưa bao giờ nghiêm túc đến vậy, nhất là đôi mắt phượng đóng chặt trên mắt tiểu hài, cưỡng bức muốn nàng trả lời.
Giản Tùy Tâm cắn môi, gật gật đầu.
"Thật sự muốn ở lại, sau này sẽ không trốn đi?"
"Ưm."
Một chữ "Ưm" đơn giản, giờ đây trở thành lời hứa sâu nặng nhất, hai người không ai bảo ai đồng thời khắc vào trong lòng.