Lâm Cô Nương Thành Tù Ký

Chương 52



Edit: Thanh Hưng

Buổi tối ngày Giáng Sinh, khắp nơi đều là người có đôi có cặp hoặc cả một nhóm người, Lâm Sơ ở cửa quán rượu đi mấy bước, sau khi nghĩ tới nghĩ lui vẫn bấm điện thoại của Diệp Tĩnh.

Có lẽ Diệp Tĩnh đang ở bên ngoài, bối cảnh âm thanh huyên náo, sau khi tìm một nơi yên tĩnh rồi mới để cho Lâm Sơ nói chuyện, Lâm Sơ một câu hai nghĩa biểu đạt ý tứ rõ ràng, Diệp Tĩnh lắp bắp nói: "Cậu. . . . . . Anh ta nói thật chứ?"

Lâm Sơ cau mày: "Tớ không rõ lắm, có phải anh ta đã từng liên lạc với cậu không?"

Diệp Tĩnh do dự nói: "Ừ, tớ nhận điện thoại của anh ta một lần, sau thì không để tới anh ta nữa."

Lâm Sơ hơi có cảm giác an ủi, lại vẫn cảm thấy phiền lòng: “Anh ta nói cậu không chịu để ý đến anh ta, hẹn tớ ra gặp mặt anh ta một lần, anh ta có chuyện muốn nói với tớ.”

Diệp Tĩnh vẫn tin tưởng lời nói của Trình Hạo, cô ấy sợ hãi nói: "Cậu nói liệu tớ có xảy ra chuyện gì không?"

Lâm Sơ vốn định mắng cô ấy đáng đời, nhưng Diệp Tĩnh đã hối hận, cô có mắng nữa cũng là phí công: “Có nên đi gặp anh ta hay không, cậu tự tính toán, cậu đi gặp hoặc là tớ đi gặp.” Đây là chuyện của Diệp Tĩnh, Lâm Sơ vứt quyền quyết định cho cô ấy, thật ra thì chính cô cũng không để ý, theo ý cô, cô hoàn toàn không muốn thấy Trình Hạo, nhưng Trình Hạo không có lý do gì phải lấy chuyện này ra để nói dối, nếu anh ta nói dối, đơn giản cũng là vì muốn nhân cơ hội gặp Diệp Tĩnh một lần, vậy thì lại càng không thể để Diệp Tĩnh đi, Diệp Tĩnh quá mềm yếu, cô ấy đã từng yêu người đàn ông kia.

Diệp Tĩnh do dự, một hồi lâu mới nói: "Tớ không dám đi gặp anh ta." Đó (di.da.l.qy.do) chính là muốn Lâm Sơ đi gặp: "Cậu hẹn anh ta ở đâu, tớ ở phụ cận chờ có được hay không?"

Lâm Sơ thở dài, sau khi cúp điện thoại thì gọi hỏi Trình Hạo địa chỉ gặp mặt, lại một lần nữa hỏi hắn ta có thể nói luôn qua điện thoại hay không, Trình Hạo chỉ nói trong điện thoại không nói rõ ràng được, Lâm Sơ bất đắc dĩ, đón xe chạy đến địa điểm gặp mặt.

***

Cửa hàng ăn uống bên cạnh Nam Hồ vô cùng đông người, Lâm Sơ tìm được phòng cà phê, lại nhìn ngó nửa ngày mới thấy Trình Hạo ngồi ở chính giữa.

Trình Hạo hỏi cô: "Uống gì đây?"

"Không cần."

Trình Hạo trực tiếp vẫy gọi phục vụ, tự chủ trương gọi một ly cà phê, Lâm Sơ nhìn menu, một ly nho nhỏ gần 50 nguyên, cô lại nghĩ tới cà phê nóng lúc còn đi học vẫn hay mua để uống, năm đồng tiền một chén lớn, Diệp Tĩnh luôn nói điều kiện nhà Trình Hạo không tốt, lúc cô ấy mua đồ uống luôn mua giùm Trình Hạo một ly.

Số lần Trình Hạo mời khách không nhiều, địa điểm đều là quán lẩu hoặc là quán đồ nướng tự phục vụ, 39 đồng một người bao gồm cả đồ uống, bốn năm đại học hắn ta đều dành được học bổng của nhà trường, ngoài giờ học còn đi làm thêm tự trang trải học phí, hắn ta là tấm gương của rất nhiều người, sùng bái của Diệp Tĩnh đối với hắn ta gần như si mê.

Hiện tại, hắn ta là một người thành công nhất trong đám học trò ngày ấy, tiền một ly cà phê còn đắt hơn một bữa cơm của người bình thường.

Trình Hạo nhớ lại ngày trước: "Lúc ấy người Diệp Tĩnh nói tới nhiều nhất chính là cô, chỉ là cô không hay theo chúng tôi đi chơi, một học kỳ có thể mời được cô năm lần đã là rất tốt rồi."

Lâm Sơ để điện thoại di động xuống, tự nhiên khuấy đều cà phê trước mặt một cái, liếm liếm rồi mới để cái muỗng xuống, ngẩng đầu nhìn thấy Trình Hạo cau lông mày vì cử chỉ của cô, Lâm Sơ ngồi dựa vào thành ghế, bắt chéo chân, đôi tay đặt trên bắp đùi, áo khoác ngoài màu đen đã mặc bốn ngày nhưng nhìn vẫn như mới, cô trưng ra nụ cười chính phủ, nhếch miệng lên, mặt mày bất động: "Anh theo tôi làm quen làm gì, nói điểm chính, tôi với anh không có gì hay để nói!"

Trình Hạo hơi chậm lại, sắc mặt có chút khó coi, hắn ta nhìn không quen nhất là khuôn mặt tươi cười kiểu này của Lâm Sơ, cười như không cười, giống như nhìn thấu tất cả mọi chuyện, chỉ chờ xem chuyện cười của người khác.

Trình Hạo nói: "Lữ Lâu Nhàn phát hiện ra chuyện của tôi và Diệp Tĩnh, cô ấy cãi nhau một trận lớn với tôi, tôi lo lắng cô ấy đi tìm Diệp Tĩnh gây phiền phức, bên phía cô ấy tôi sẽ để ý, Diệp Tĩnh bên này, làm phiền cô chăm sóc một chút."

Lâm Sơ cảm thấy kỳ lạ, hắn ta có tư cách gì tới "Phiền" cô, còn chưa kịp mở miệng, đã thấy Trình Hạo cầm một túi giấy lớn đưa cho Lâm Sơ: "Tôi biết rõ mình đã tạo nên đau khổ cho Diệp Tĩnh, tôi cũng không phải là một món đồ, về sau tôi sẽ cố gắng không đi tìm cô ấy, tôi sẽ không gây thêm phiền hà cho cô ấy nữa, quà này tôi mua cho Diệp Tĩnh, tặng cho cô ấy một lần cuối cùng, cô giúp tôi đưa đi."

Lâm Sơ cười nhạt: "Vì cái gì mà tôi phải giúp anh chuyển giao?"

Trình Hạo nhỏ giọng nói: "Lâm Sơ, tôi biết rõ cô không coi tôi ra gì... Tôi chia tay Diệp Tĩnh cưới Lữ Lâu Nhàn, tôi là loại người coi trọng sự nghiệp, cho tới bây giờ tôi cũng không xin các người xem trọng tôi một chút, loại quả đắng này tôi tự mình nếm." Hai mắt của hắn ta dần dần ướt át: "Mà tôi thật sự yêu Diệp Tĩnh, tôi không biết về sau tôi sẽ như thế nào, nhưng chỉ có một điều là tôi có thể khẳng định, tôi không thể yêu một người nào khác như yêu Diệp Tĩnh nữa."

Trời đông giá rét, trong quán cà phê để nhiệt độ phù hợp, nhưng Lâm Sơ vẫn nổi lên một tầng da gà, đổi lại ngày trước cô nhất định chê cười khinh thường, nhưng bây giờ, cô lại có cảm xúc.

Trình Hạo ép lui nước mắt, lại đẩy túi giấy một cái: "Cho nên làm phiền cô chuyển giao cho Diệp Tĩnh, đây là một lần cuối cùng tôi tặng quà cho cô ấy."

Lâm Sơ giật giật ngón tay, tròng mắt liếc mắt nhìn điện thoại di động, một hồi lâu mới chậm rì rì gật đầu, lại cảnh cáo nói: "Tôi mặc kệ anh giải quyết chuyện này trước mặt vợ anh thế nào, nhưng anh nên nhớ, đừng đến tổn thương Diệp Tĩnh nữa!"

Đứng dậy rời đi, Trình Hạo vẫn còn gọi cô lại, cổ họng có chút khàn khàn, cảm xúc hình như còn dừng lại ở khi nói về tình yêu: “Đúng rồi, bên trong có hai cái hộp, phía dưới là hộp quà tặng cô!”

Lâm Sơ nhíu nhíu mày, lại nghe Trình Hạo nói: "Cô giúp Diệp Tĩnh nhiều như vậy, tôi đều biết, về sau tôi lại không còn tư cách sống bên cạnh Diệp Tĩnh nữa, tôi cũng không có tư cách cầu xin cô chăm sóc cô ấy, cô coi như tôi tự luyến một lần, tôi cầu xin cô giúp tôi chăm sóc cô ấy, quà là tôi tặng cảm ơn cô, một phần tâm ý của tôi."

Lâm Sơ không muốn nhận phần quà tặng không giải thích được này, lập tức muốn móc cái hộp phía dưới kia ra, Trình Hạo lại nhấc chân rời đi, Lâm Sơ vội vàng đuổi theo, lúc chạy đến cửa lại bị phục vụ ngăn lại: "Tiểu thư, cô còn chưa trả tiền!"

Lâm Sơ sững sờ, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng Trình Hạo chạy mất.

Thanh toán xong rời đi, Lâm Sơ đi tới cửa hàng bánh ngọt cách vách, phóng tầm mắt nhìn vào trong nhưng không thấy người, đợi một lát mới nhận được điện thoại, Diệp Tĩnh nức nở nói: "Tớ ở hẻm nhỏ bên ngoài."

Ban đêm gió lạnh, bầu trời Nam Giang không trăng không sao, chỗ khúc quanh sau hẻm chỉ có một chiếc đèn đường, trong hẻm nhỏ âm u mơ hồ in một bóng dáng, Diệp Tĩnh ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu gối không nói tiếng nào, Lâm Sơ dần dần đến gần, cô ấy mới chậm rãi ngẩng đầu, dưới ánh sáng nhàn nhạt, cặp mắt của cô ấy sưng đỏ một mảnh.

"Mới vừa rồi trong điện thoại đều nghe rõ ràng chứ?" Lâm Sơ cười nói: "Hơn nửa canh giờ đấy, tiền điện thoại cậu trả giúp tớ đi!"

Diệp Tĩnh cười không nổi, nước mắt mất khống chế lăn ra bên ngoài, suốt ngày cô ấy trông thật vui vẻ, Lâm Sơ mới chỉ thấy cô ấy khóc lớn lúc thất tình mà thôi, vào giờ phút này, cô ấy im hơi lặng tiếng mà khóc, Lâm Sơ lại có thể cảm thấy cô ấy đau đến tê tâm liệt phế.

Cô ấy phát hiện cô gái Diệp Tĩnh mà cô luôn cho là vô cùng ngây thơ, lâu lâu nói cũng rất có đạo lý, tỷ như cô ấy nói Lâm Sơ không hiểu, không từng yêu ai, sẽ không hiểu bi thương cùng dây dưa không dứt khoát của cô ấy.

Hiện tại Lâm Sơ đã hiểu một chút, trái tim của cô cũng vì vậy mà co rút đau đớn, Diệp Tĩnh níu vạt áo của cô, ngửa cổ lên, gằn từng chữ: "Sơ Sơ, tớ yêu anh ấy!"

Nhưng một người đã phản bội như vậy, tại sao còn muốn đi yêu, nước mắt Diệp Tĩnh một giọt lại một giọt rơi xuống: "Mà tớ và anh ấy cũng thật sự phải kết thúc, đúng không?"

Lâm Sơ theo cô ấy ngồi xổm một lát, chung quanh là thùng nhựa cùng bó củi, không biết có con chuột nào hay không, bên tai là giọng nói rất nhẹ rất nhẹ của Diệp Tĩnh: "Lúc chia (lqd) tay tớ không có khó qua như vậy, tớ nghĩ rồi anh ấy sẽ trở về, lúc anh ấy kết hôn tớ cũng không khó qua, tớ nghĩ sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ hối hận, tớ muốn anh ấy hối hận đến chết. Sau đó anh ấy tới tìm tớ, anh ấy thật sự hối hận, khi đó tớ rất vui vẻ, tớ muốn cho anh ấy biết tớ rất tốt, nhưng cậu biết loại cảm giác đó không, tựa như lúc cậu đang giảm cân lại có người đặt một miếng bánh ngọt ngay trước mặt cậu, cậu tự nói với mình rằng chỉ được nếm thử một miếng, nhưng vừa nuốt xuống cậu lại muốn ăn một miếng nữa, ăn một miếng nữa thì không dừng được nữa rồi, tớ tự nói với mình chỉ ăn nửa khối, nhưng bánh ngọt quá ngon, tớ lại quá lâu chưa ăn, tớ không khống chế được."

Nước mắt đã rơi xuống mặt đất, Diệp Tĩnh nỉ non: "Tớ tự nói với mình Lữ Lâu Nhàn mới chính là người thứ ba, là chị ta phá hư tớ và Trình Hạo trước, tớ có thể yên tâm thoải mái ở cùng Trình Hạo, sớm muộn gì Trình Hạo cũng sẽ ly hôn. Tớ không phải người thứ ba, chỉ là tớ yêu một người đàn ông vốn thuộc về tớ, sau đó lại bị người khác cướp đi, tớ tìm cho mình rất nhiều lý do, lúc tối đi ngủ tớ lại cảm thấy mình ti tiện, vô cùng ti tiện, tới lúc Trình Hạo bảo tớ phá thai, xong lại cho tớ hai ngàn đồng, tớ mới phát hiện tớ thật sự ti tiện, tớ hận không thể chém chết chính mình."

Lâm Sơ đè đầu gối của cô ấy, phát giác cô ấy đang không ngừng run rẩy, Diệp Tĩnh vẫn còn tiếp tục: "Mới vừa rồi tớ và Tiết Quyền ở chung một chỗ, anh ta hỏi tớ có thể kết giao với anh ta hay không, tớ còn chưa trả lời đã nhận được điện thoại của cậu, vốn là tớ muốn đồng ý với anh ta, mà tớ nơi nào xứng chứ, tớ đây không sạch sẽ, tớ từng có đứa bé của người khác, tớ còn tùy thời có thể bị Lữ Lâu Nhàn bắt được, sao tớ có thể hại anh ta được chứ!"

Lâm Sơ vội vàng nói: "Cậu nói cái gì thế, cậu đừng nói mình như vậy, chuyện qua đi là tốt rồi, tất cả đều đã kết thúc, cậu đã bắt đầu lại lần nữa, về sau bên cạnh cậu sẽ không bao giờ có Trình Hạo nữa, cậu có thể có rất nhiều lựa chọn, người nào mà không từng phạm sai lầm, cậu đã bị trừng phạt, chẳng lẽ cậu phải vì một Trình Hạo mà chịu trừng phạt cả đời sao?"

Diệp Tĩnh không nghe lọt tai, một khắc trước cô ấy còn đứng bên ngoài giáo đường, còn đang vì không có chỗ nào để ngồi xuống mà ảo não, chung quanh là âm thanh "Hallelujah", cô ấy vô cùng muốn tham gia náo nhiệt.

Nhưng thì ra là cô ấy nghiệp chướng nặng nề, ngay cả cơ hội bước vào cô ấy cũng không có.

Lâm Sơ kéo tay của cô ấy đi dạo, trong cửa hàng xung quanh đều bật các khúc ca về lễ Nô-en, cùng một vị trí, Lâm Sơ đứng bên trái, Diệp Tĩnh đứng bên phải, nhưng đã ra trường hai năm, họ cũng không thể quay về tình cảnh ngay lúc đó nữa, cũng không tìm được ly cà phê nóng năm đồng tiền kia nữa.

Hộp quà rất lớn, Lâm Sơ đoán bên trong có thể là quần áo mùa đông, sức nặng cũng mười phần, cũng có khả năng là vật kỷ niệm trong lúc bọn họ kết giao.

Đi tới gần nhà Diệp Tĩnh, Lâm Sơ đưa túi giấy cho cô ấy: "Lấy về xem một chút, đáng tiền thì giữ lại, không bao nhiêu tiền thì dứt khoát ném đi đi!"

Diệp Tĩnh cười cười, trên lông mi vẫn còn vương nước mắt: “Cậu cầm hộp quà anh ấy tặng cậu này đi.”

Lâm Sơ cự tuyệt: "Tớ không muốn, cậu cầm đi đi, xem một chút là vật gì, bán lấy ít tiền cũng tốt."

Diệp Tĩnh than thở: "Thôi, dù sao cũng là một lần cuối cùng, lúc anh ấy đi học vẫn nói muốn mời cậu ăn bữa tiệc lớn, cậu là chị em tốt nhất của tớ, đã tốt nghiệp lâu như vậy mà anh ấy còn chưa làm được, cậu coi như đây là anh ấy thực hiện lời hứa, từ nay về sau tớ cũng có thể thanh toán hết nợ nần với anh ấy rồi, tớ lãng phí năm năm thời gian, mua được một bài học xương máu."

Tối nay nhiều lần Lâm Sơ cũng suýt nữa rơi lệ, cô không thích khóc trước mặt người khác, khóc thật sự là một chuyện rất mất mặt, cô chứng kiến bạn thân của mình dần dần lớn lên, một ngày nào đó cô ấy có thể phá kén thành bướm, có lẽ Tiết Quyền sẽ trở thành người bắt bướm đó.

Ngồi lên xe buýt, Lâm Sơ hít mũi một cái, Trầm Trọng Tuân gọi điện thoại tới nói anh đã trở lại thành phố, Lâm Sơ báo địa chỉ trạm xe buýt để cho anh tới đây, một lát sau cô xuống xe buýt, lập tức vọt tới trước mặt Trầm Trọng Tuân đang đứng trong gió rét, hai chân nhún một cái, ôm chặt cổ của Trầm Trọng Tuân, dâng môi hôn lên.

Hôn môi bên lề đường vĩnh viễn đều có thể bị người đi đường ghé mắt, Lâm Sơ làm như không thấy, Trầm Trọng Tuân vĩnh viễn đều nguyện ý phối hợp với cô, dưới bóng đêm ai cũng không nhìn rõ người nào, bị người nhìn cũng chẳng sao.

Vừa hôn xong, hai gò má Lâm Sơ ửng hồng, Trầm Trọng Tuân ôm cô mở cửa xe, sau khi ngồi vào xe anh lại hôn Lâm Sơ một lát, lúc này mới lái xe rời đi.

Lâm Sơ nhẹ giọng nói: "Trầm Trọng Tuân, người yêu cả đời có một là đủ rồi, em không cần anh nói yêu rất nhiều lần, em chỉ hi vọng chúng ta có thể tốt với nhau cả đời, anh đừng làm em đau lòng."

Trái tim Trầm Trọng Tuân rung động, cầm tay của cô, nhỏ giọng nói: "Em nói đấy, về sau em lại muốn chạy nữa, vậy cũng chỉ có thể nằm mơ."

Cho dù ngày mai là thời gian làm việc, hai người cũng không cần biết nhiều như vậy, trở lại nhà trọ, Trầm Trọng Tuân hạ ngoan tâm, anh không hỏi Lâm Sơ tại sao tối nay lại nói những lời này, tóm lại là anh đã lấy được một đáp án mà anh cho là hy vọng xa vời, vậy là đủ rồi, Lâm Sơ nằm mơ cũng đừng mong chạy được.

Lâm Sơ căn bản không chạy được, sau khi sức cùng lực kiệt thì Trầm Trọng Tuân nằm luôn trên lưng của cô, dịu dàng đặt những chiếc hôn vụn vặt vào sau tai cùng cổ, còn có bả vai của cô, một lát sau anh lại quay mặt của Lâm Sơ lại đây, hôn lưỡi một trận, Lâm Sơ vô lực mở miệng: "Không phải nói bận ư, tại sao lại tới."

Đôi mắt sắc bén của Trầm Trọng Tuân khẽ nhúc nhích: "Trước đó có gọi điện thoại cho em, nhưng vẫn luôn không gọi được, đành tới đây xem một chút."

Lâm Sơ sững sờ, cười khan một tiếng không giải thích gì, Trầm Trọng Tuân vừa hôn vừa nói: "Ngày mai anh phải dậy sớm quay về Trữ Tiền, tối nay em đi đâu vậy?"

Lâm Sơ trả lời: "Cùng Diệp Tĩnh đi dạo một chút."

"Diệp Tĩnh?" Trầm Trọng Tuân ôm chặt Lâm Sơ vào trong ngực: "Anh và em lui tới lâu như vậy, em còn chưa dẫn anh đi gặp bạn bè của em đâu, lúc nào thì gặp mặt họ đây?"

Lâm Sơ cười nói: "Có thể đấy, đợi ngày nào đó anh rảnh rỗi, còn có năm mới em có họp lớp, em đã đồng ý với đồng học rằng đến lúc đó sẽ dẫn theo bạn trai!" Dừng một chút, cô lại nói: "Em cũng chưa từng thấy bạn bè của anh đâu đấy!"

Trầm Trọng Tuân nói: "Bạn bè của anh thật sự không nhiều lắm, sang năm mới tất cả mọi người đều bận, qua một thời gian nữa có tụ hội sẽ dẫn em đi."

Lâm Sơ híp mắt cười cười, chôn ở trong ngực của anh muốn ngủ.

Trầm Trọng Tuân tắt đèn, ôm cô khép (di.da.l.qy.do) mắt, trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh anh còn hôn trán Lâm Sơ một cái.

Đảo mắt đã tới sáng sớm, bên ngoài vẫn tối đen, loáng thoáng có chút ánh mặt trời bị kẹt ở trong tầng mây. Trầm Trọng Tuân liếc mắt nhìn đồng hồ, thận trọng đẩy Lâm Sơ ra, Lâm Sơ lầm bầm một tiếng, miệng khẽ chu lên, Trầm Trọng Tuân cười một tiếng, hôn cô một cái, lúc này mới rón rén xuống giường, chưa mặc quần áo đã đi phòng khách, chuyện đầu tiên chính là đi tra điện thoại của Lâm Sơ.

Trầm Trọng Tuân biết không nên xâm phạm đồ riêng tư của Lâm Sơ, cho dù là nhiều nguyên nhân hơn nữa cũng không nên, lúc lướt danh sách trò chuyện Trầm Trọng Tuân nghĩ thầm, về sau có thể giao điện thoại di động của mình cho Lâm Sơ, tùy cô lật xem, chỉ mong cô có thể tha thứ cho hành động giờ phút này của mình.

Thời gian trò chuyện nửa giờ, đối tượng trò chuyện là Diệp Tĩnh, Trầm Trọng Tuân nhíu nhíu mày, chốc lát lại giãn chân mày ra, lần nữa thả điện thoại di động về chỗ cũ.

Bên cửa chính là túi giấy tối hôm qua vứt xuống, Trầm Trọng Tuân đoán là đồ Lâm Sơ mua, thay cô thả lại khay trà, lúc này anh mới đi phòng vệ sinh rửa mặt, lại nấu một nồi cháo, trước khi ra cửa còn thay Lâm Sơ đặt đồng hồ báo thức, lại hôn cô một cái mới rời khỏi.

Tám giờ Lâm Sơ bị đồng hồ báo thức kêu tỉnh, lại buồn bực trong chăn một lát mới bò dậy, đánh răng rửa mặt, uống sạch cháo Trầm Trọng Tuân nấu, lại gửi một tin nhắn nói chào buổi sáng, Trầm Trọng Tuân có lẽ đang bận, chỉ nhắn lại một chữ "Ngoan", Lâm Sơ cười cười, tầm mắt chuyển sang túi giấy nhỏ trên bàn trà.

Quà tặng trong túi giấy có chút nặng, có thể là trang sức, hôm nay Trình Hạo hào phóng như vậy, cũng sẽ không tặng hàng giá rẻ gì, Lâm Sơ ngồi một lát, từ từ mở hộp quà ra.

Mở nắp hộp ra, bên trong là một bộ trang điểm, về phần trang điểm như thế nào Lâm Sơ không biết thưởng thức, chẳng qua là cảm thấy phía dưới có thể còn để đồ, đẩy bộ trang điểm này lên thật cao.

Lâm Sơ kỳ quái lấy bộ trang điểm ra, sau khi thấy rõ bên trong hộp là cái gì thì không tự chủ trừng lớn mắt.

Cô chưa từng thấy nhiều tiền mặt như vậy, tràn đầy một đống, căng phồng cái hộp, trái tim Lâm Sơ sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.



















— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.