Làm Càn

Chương 93: Đau không?



Chương 93: Đau không?

Đường Nhược Dao rời đi mấy bước, nghe được tiếng bước chân gấp gáp phía sau, nghĩ là Tân Tinh, quay đầu muốn từ chối, nhưng nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của người phụ nữ ấy, âm thanh liền ngưng lại, kẹt trong cuống họng.

Tần Ý Nùng nhìn vẻ mặt trầm ngâm của cô, mặt mày nghiêm túc: "Tôi đi cùng em."

Đây tuyệt đối không phải là một câu khách sáo tùy tiện nói ra, Đường Nhược Dao hiểu được. Vì một câu nói này, nhịp tim vô thức đập nhanh gấp mấy lần, thiếu chút nữa buột miệng đồng ý để cô ấy đi cùng.

Đường Nhược Dao mím môi, nhịn lại, vành mắt sau kính râm khẽ đỏ, miễn cưỡng nặn ra nụ cười dịu dàng, lịch sự từ chối nói: "Cảm ơn cô Tần, nhưng một mình em đi là được rồi."

Khoảnh khắc Tần Ý Nùng nhảy xuống xe đuổi theo là nhất thời kϊƈɦ động, mấy bước chạy tới cùng bốn chữ nói với Đường Nhược Dao, nội tâm cô ấy cũng lung lay không vững. Nhưng câu từ chối của Đường Nhược Dao vừa ra miệng, cô ấy liền đột nhiên quyết tâm.

Cô ấy không yên tâm để cô về nhà một mình như thế, cô ấy sẽ hối hận.

"Tôi về cùng em." Tần Ý Nùng nhìn vào mắt cô, nói ra từng chữ một.

Đường Nhược Dao bối rối, rất lâu không nói gì.

Cô không thể từ chối Tần Ý Nùng, bất kể là yêu cầu gì.

Động tác của Tần Ý Nùng dịu dàng, nắm lấy cổ tay cô, dừng lại hai giây, không phát hiện phản kháng, dẫn cô từng bước từng bước đi vào sân bay.

Quan Hạm theo Tần Ý Nùng xuống xe, thấy tình hình này liền đặt thêm hai tấm vé máy bay hạng nhất. Còn về Tân Tinh, đứng trước xe chuyên dụng, bốn mắt nhìn nhau với tài xế, cô nàng cũng đuổi theo, nhưng bị Đường Nhược Dao như người vừa tỉnh mộng lần nữa đuổi về.

Tân Tinh: "..."

Không làm được trợ lí vạn năng không hoàn toàn là lỗi của cô nàng đúng không? Đường Đường căn bản không cho cô nàng cơ hội rèn luyện!

Trong phòng chờ VIP, Đường Nhược Dao tháo kính râm cùng khẩu trang xuống, bờ môi trắng bệch như thiếu máu, mồm miệng khô khốc, sắc mặt cũng không tốt, lại nhìn sang Tần Ý Nùng khẽ nói cảm ơn: "Cảm ơn cô Tần."

Tần Ý Nùng không biết tại sao lại sinh ra đôi phần tức giận vì thái độ nho nhã lịch sự, quy củ giữ ranh giới của cô.

"Không cần khách sáo." Tần Ý Nùng dùng giọng điệu công việc nói, "Dù sao em đi rồi tôi cũng không thể quay được."

"Liên lụy cô rồi, thật ngại quá." Đường Nhược Dao xin lỗi nói.

Tần Ý Nùng sắp bị cô làm tức chết rồi, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch đáng thương của cô, tức giận lại biến thành yêu thương vô hạn, toàn bộ trái tim đều mềm nhũn. Đích thân cô ấy đi rót nước, đặt trước mặt cô: "Uống ngụm nước, môi em hơi khô."

"Cảm ơn." Đường Nhược Dao ngoan ngoãn dùng hai tay bưng lấy cốc nước, uống hai ngụm, tâm tư không tập trung, không cẩn thận sặc một cái, vội vàng đưa tay rút giấy ăn trêи bàn, bờ môi chợt ấm áp, ngón tay Tần Ý Nùng đè lên môi cô qua một lớp giấy mềm mại.

Không khí đột nhiên ngưng đọng.

Đầu óc Đường Nhược Dao tạm thời trống rỗng, tiếng sụt sịt từ mũi nặng nề rơi trêи ngón tay Tần Ý Nùng, ngẩng mắt chăm chú nhìn cô ấy.

Tần Ý Nùng đã hôn lên môi Đường Nhược Dao không biết bao nhiêu lần, lúc này chỉ chạm như không, lại khiến cô ấy rung động. Nhưng rung động không đại diện cho tất cả hành động, Tần Ý Nùng tự nhiên rút tờ giấy lau miệng cho cô lại, không cảm xúc nhắc nhở: "Cẩn thận chút."

"Cảm ơn."

Tần Ý Nùng ngồi đối diện cô, chống cằm mỉm cười: "Chúng ta vào đây chưa được ba phút, em đã nói cảm ơn ba lần, nói xin lỗi một lần. Em là cái máy đọc không có tình cảm sao?"

Đường Nhược Dao nhấc khóe môi, bị chọc cười như cô ấy mong muốn.

Tần Ý Nùng ngồi yên tĩnh một lúc, môi đỏ khẽ hé, vừa muốn hỏi nhà cô xảy ra chuyện gì, Đường Nhược Dao lại rút điện thoại trong túi ra, nói: "Em xin đạo diễn Hàn nghỉ phép."

Tần Ý Nùng: "Để tôi đi."

Đường Nhược Dao: "Để cô mãi thật ngại..."

Tần Ý Nùng khụ một tiếng.

Đường Nhược Dao nuốt lại chữ "quá", nói: "Em xin nghỉ của em, cô xin nghỉ của cô, tránh cho đạo diễn Hàn hiểu lầm."

Tần Ý Nùng nhàn nhạt: "Tách ra nghỉ ông ấy sẽ không hiểu lầm sao?"

Đường Nhược Dao lại cười cười, không đáp lời.

Tuy tính cách Hàn Ngọc Bình nghiêm khắc, nhưng cũng không phải không có tình người, hôm qua lúc nói chuyện ông ấy cũng đã hiểu đại khái về tình hình gia đình Đường Nhược Dao, biết có lẽ cô không tiện nhờ người khác xử lí, lập tức hào phóng cho nghỉ: "Cháu muốn nghỉ mấy ngày?"

"Hai ba ngày ạ, nhiều nhất là ba ngày." Đường Nhược Dao nói, trong lòng vẫn có chút hổ thẹn. Cô là nữ chính, về cơ bản mỗi cảnh quay đều có mặt cô ấy, lại kéo theo nữ chính khác biến mất ba ngày, vậy ba ngày đó chỉ có thể quay những cảnh đơn giản cho các vai phụ khác, sẽ làm chậm trễ lịch quay của đoàn làm phim.

"Nếu đoàn làm phim kéo dài thời gian đóng máy vì lí do của cháu, cháu sẽ bồi thường tổn thất." Đường Nhược Dao chân thành bổ sung.

Hàn Ngọc Bình hỏi: "Tần Ý Nùng đâu?"

Đường Nhược Dao ngẩng mắt, đối diện với ánh mắt nhìn sang của Tần Ý Nùng, cô ấy còn nhướng mày với cô, biểu lộ một tia nghi hoặc.

Đường Nhược Dao nuốt nước bọt, nhỏ tiếng nói: "Ở cùng cháu ạ."

Hàn Ngọc Bình dùng giọng điệu "Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi" xuỳ một tiếng, sảng kɧօáϊ nói: "Có tổn thất gì để con bé bồi thường là được, không phải nó là nhà sản xuất sao? Vừa hay tôi cũng tự cho bản thân nghỉ hai ngày về nhà một chuyến."

Cúp điện thoại, Đường Nhược Dao vẫn còn hoang mang, như vậy là được nghỉ rồi sao? Có được tính là cáo mượn oai hùm, cậy thế Tần Ý Nùng hay không?

Tần Ý Nùng hiểu ra, hỏi: "Đạo diễn Hàn hỏi tôi à?"

Đường Nhược Dao gật đầu.

Tần Ý Nùng: "Em nói em ở cùng tôi?"

Lại gật đầu.

Tần Ý Nùng dựa lưng vào ghế, cánh tay vươn lên duỗi lưng một cái, sau đó đặt lên bàn: "Vậy là tôi không cần xin ông ấy nghỉ rồi, tránh cho ông ấy mắng tôi."

Đường Nhược Dao vâng một tiếng.

"Nhà em xảy ra chuyện gì?" Cuối cùng Tần Ý Nùng cũng có thời gian hỏi vấn đề này.

Ánh mắt Đường Nhược Dao lóe lên một tia khó xử.

Tần Ý Nùng biết ý không hỏi nữa.

Mỗi người đều có những chuyện bản thân không muốn nói cho người khác, cô cũng thế, cô ấy cũng vậy.

Máy bay vút lên bầu trời xanh, mây trắng lững thững trôi, khi đáp xuống thành phố Z đã là ban đêm, dòng người ào ào di chuyển ở sân bay. Hai người trang bị đầy đủ, khiêm tốn cẩn thận đi cửa VIP, Đường Nhược Dao gọi một cuộc điện thoại.

"Tiểu Phỉ." Bước chân của Đường Nhược Dao vội vàng, bước sải dài, vừa đi vừa nói, "Chị đến rồi, em còn ở nhà bạn không? Gửi định vị cho chị."

Đường Phỉ trốn trong phòng của bạn học, co lại một góc, thần kinh căng thẳng, nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa cùng tiếng phụ nữ nói chuyện ngoài cửa sổ liền run lên một cái. Đúng lúc nhận được điện thoại của Đường Nhược Dao, nước mắt của cậu bé đột nhiên rơi xuống, thút thít nói: "Em ở đây, chị ơi em sợ."

"Không sợ, không sợ, chị đến ngay đây, chị bắt xe đi rồi." Đường Nhược Dao dịu dàng dỗ dành.

Tần Ý Nùng ở một bên nhướng mày.

Nếu cô ấy nhớ không nhầm, quan hệ của Đường Nhược Dao và người em trai này là cùng cha khác mẹ, sao lại gần gũi hơn cả chị em sinh đôi cùng mẹ thế này. Lẽ nào là mẹ kế đối xử với cô rất tốt? Cho nên quan hệ giữa tiểu bối cũng tốt?

Cô vội vàng chạy về, là mẹ kế có chuyện gì sao?

Nhưng Đường Nhược Dao còn chín chắn hơn dự đoán của cô ấy, vốn cho rằng cô sẽ vô thức dựa dẫm vào bản thân, kết quả cô ấy ở đây giống như hình nộm người, không có chút tác dụng nào.

Tần Ý Nùng khẽ bĩu môi không thể phát giác.

"Cô Tần." Đường Nhược Dao quay mặt hỏi cô ấy, "Bây giờ em phải bắt xe đến đón em trai em, cô..."

"Tôi đi cùng em." Tần Ý Nùng không nghĩ ngợi, nếu không cô ấy đến đây làm gì?

Đường Nhược Dao ngừng lại giây lát, mới nói: "... Vậy cũng được."

Tần Ý Nùng nhìn thấy sự chần chừ của cô, ánh mắt dịu dàng mấy phần, ân cần dịu giọng, nói: "Nếu em thấy khó xử, tôi sẽ tìm một khách sạn trong thành phố, em giải quyết xong thì đến tìm tôi, chúng ta cũng về."

Quan Hạm tập trung tinh thần.

Ngàn dặm xa xôi theo đến, vì một ánh mắt của đối phương mà buông bỏ mọi kế hoạch, chấp nhận lãng phí ba ngày trong khách sạn, nếu đối phương không phải là Đường Nhược Dao, Quan Hạm không có cách nào tưởng tượng được cô ấy còn có thể làm ra thái độ này với ai.

Đường Nhược Dao cắn môi, nói: "Không phải ạ, chỉ là cảm thấy việc xấu trong nhà không tiện để người ngoài thấy." Cô cân nhắc, nói, "Cùng đi đi ạ, có lẽ phải phiền đến cô Tần."

Giang Tuyết Trân náo loạn ra chuyện như vậy, ngộ nhỡ chó cùng dứt dậu, cũng có người giúp đỡ.

"Dễ nói." Tần Ý Nùng nói, "Chúng ta nhanh đi thôi."

Trái tim của cô ấy lại khẽ nhảy lên, chuyện xấu trong nhà?

Bắt xe đến nhà bạn học của Đường Phỉ chỉ mất nửa tiếng đồng hồ, Đường Nhược Dao vẫn giữ liên lạc với Đường Phỉ, dùng ngôn ngữ an ủi cậu bé. Đến dưới nhà, Đường Nhược Dao ngẩng đầu, vốn định bảo Tần Ý Nùng ở dưới nhà chờ, đối phương lại tự nhiên theo sát bước chân của cô, Đường Nhược Dao bèn nuốt lại những lời muốn nói.

Giơ tay gõ cửa, vừa gõ, cửa liền mở ra.

Đường Phỉ giữ chặt lấy điện thoại, nước mắt ào ào chảy xuống: "Chị."

Đường Nhược Dao dùng ngón cái lau nước mắt cho cậu bé, xoa đầu nó, dịu dàng cười: "Không sao rồi."

Đường Nhược Dao cảm ơn bố mẹ bạn học của Đường Phỉ, cô ra ngoài đều đeo khẩu trang, sợ bị người khác nhận ra, đôi vợ chồng đứng tuổi nhìn thấy cô gái trẻ tuổi thần bí như thế, không thể yên tâm, xác nhận đi xác nhận lại với Đường Phỉ, chứng thức là chị cậu bé, mới yên tâm để Đường Nhược Dao dẫn nó đi.

Bốn người cùng xuống nhà.

Hai chị em nhà họ Đường đi trước, Đường Phỉ quay đầu nhìn người phụ nữ thân hình mảnh khảnh đeo kính râm khẩu trang như chị, nhỏ tiếng hỏi Đường Nhược Dao: "Chị ấy là ai ạ?"

Đường Nhược Dao: "Đồng nghiệp của chị, tiện đường qua đây."

Âm thanh của cô không lớn, nhưng trong không gian thang máy trống trải, Tần Ý Nùng vẫn nghe rõ ràng.

Đường Phỉ lại quay đầu, nhỏ tiếng nói: "Dáng vẻ của chị ấy rất giống đại minh tinh nào đó."

Đường Nhược Dao: "... Chính xác là minh tinh."

Đường Phỉ: "Là ai ạ?"

Đường Nhược Dao có chút hung dữ trả lời: "Sao nói nhiều thế hả? Ban nãy còn khóc thút tha thút thít, bây giờ lại hóng hớt thế?"

Tần Ý Nùng không nhịn được cong khóe môi lên.

Quan Hạm đặt một phòng hạng sang ở khách sạn tốt nhất gần đó, vào phòng khách sạn, Đường Nhược Dao và Tần Ý Nùng mới yên tâm cởi bỏ lớp ngụy trang, khuôn mặt minh tinh của Đường Nhược Dao thì Đường Phỉ đã nhìn quen, ngược lại là gương mặt còn lại...

Mặt mày xinh đẹp, cử chỉ duyên dáng, diễm lệ không gì sánh được.

Chỉ đứng một chỗ không lên tiếng, giơ chân nhấc tay cũng phong tình vạn chủng như thể trời sinh đã vậy.

Đường Phỉ nhảy lên, chỉ tay vào Tần Ý Nùng, hai mắt sáng lên, kϊƈɦ động nói không thành lời: "Chị ấy, chị ấy, chị ấy..."

Đường Nhược Dao vỗ tay cậu bé, nói: "Đồng nghiệp."

Đường Phỉ quên cả chị ruột, ngao lên một tiếng: "Là Tần Ý Nùng đó!"

"Chị biết." Đường Nhược Dao cưỡng chế quay mặt cậu bé đi, bịt chặt miệng nó, nói với Tần Ý Nùng, "Ngại quá cô Tần, người ở nơi hẻo lánh chưa thấy thế giới bên ngoài."

Đường Phỉ: "Ô ô ô ô ô!"

Tần Ý Nùng không để ý nhún vai.

Đường Nhược Dao kì quái nhìn được mấy phần đắc ý từ cái nhún vai của cô ấy.

Đại Ảnh hậu Tần, nhà nhà đều biết, vinh quang quốc tế, khắp nơi đều treo quảng cáo có mặt cô ấy, được người ta nhận ra có gì phải đắc ý như thế?

Quan Hạm đi rót nước, đại Ảnh hậu Tần nhìn Đường Nhược Dao dạy dỗ em trai, khóe miệng mang theo nụ cười, đáy mắt loé lên một tia hoài niệm.

"Em có thấy mất mặt không? Hả?"

"Trước đây chị về nhà cũng không thấy em kϊƈɦ động như thế, lúc nào em thành fan của người ta rồi? Không lo học hành, học theo đuổi thần tượng?"

"Ngoan ngoãn ngồi xuống!"

Đường Phỉ bị dạy bảo tới nơi tới chốn, chân tay quy củ ngồi trêи sô-pha.

Đường Nhược Dao chật vật nhìn Tần Ý Nùng, khó xử nói: "Chê cười rồi."

Khóe miệng Tần Ý Nùng khẽ cong lên, xua tay tỏ ý không trở ngại, cô ấy chớp chớp mắt, hiếu kì hỏi: "Có phải ai làm chị cũng đều hung dữ vậy không?"

"Dạ?" Đường Nhược Dao ngây ra, cho là Tần Ý Nùng đang trêu đùa mình, mặt nóng lên, nói, "Trẻ con thường rất cứng đầu, không hung dữ một chút không quản lí được."

Lúc này Đường Phỉ ngẩng đầu, nói đỡ giúp Đường Nhược Dao: "Chị không hung dữ, chị chỉ muốn tốt cho em."

Con trai dù có hiểu chuyện cũng sẽ có một mặt cứng đầu, Đường Phỉ cũng không phải từ bé đã hiểu chuyện, là sau khi Đường Nhược Dao rời khỏi nhà, Giang Tuyết Trân cũng chẳng quan tâm nó, nó bị ép trưởng thành sớm. Lúc nhỏ Đường Phỉ gây họa, Đường Nhược Dao trực tiếp đánh tay cũng không ít. Người ta thường nói, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, tình cảm thuở ấu thơ của anh chị em cùng nhau trưởng thành còn hơn vợ chồng, giây trước có thể đánh không nể mặt, giây sau lại giống như không có chuyện gì, hẹn nhau ra sạp hàng mua đồ ăn ngon.

Đường Nhược Dao nói: "Coi như em có chút lương tâm."

Đường Phỉ cười.

Tần Ý Nùng cũng cảm nhận sâu sắc lời của Đường Nhược Dao, khóe mắt cong lên, sắc mặt cũng vui vẻ: "Lúc nhỏ tôi cũng rất cứng đầu, cũng rất hay bị đánh bị mắng."

Sắc mặt Đường Nhược Dao khẽ động đậy, giọng điệu vô ý hỏi: "Cô Tần có anh chị em không ạ?"

Tần Ý Nùng im lặng rất lâu, lâu đến mức Đường Nhược Dao cho rằng cô ấy sẽ không trả lời.

"... Có." Cô ấy nói.

Lông mi của Tần Ý Nùng khẽ chớp, giấu đi một tầng mây mù lướt qua đáy mắt, ngẩng mắt lên lần nữa thì sắc mặt lại trở nên tự nhiên, khẽ cười nói: "Có chị họ, rất hung dữ, sức khỏe của chị ấy không tốt, đuổi theo mấy bước là thở hổn hển, tôi sợ chị ấy xảy ra chuyện, chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ không động đậy, đợi chị ấy đến đánh. Rất lâu sau đó, chị ấy nói với tôi, chị ấy giả vờ, nếu không sẽ không đuổi kịp tôi."

Đường Nhược Dao: "Ha ha ha."

Tần Ý Nùng: "Nghe mẹ tôi nói, lúc nhỏ tôi không chịu ăn cơm đoàng hoàng, cứ đến giờ ăn cơm là bỏ chạy, chị... chị họ cầm theo bát cơm đuổi theo phía sau đút cho tôi."

"Chị họ cô và cô ở chung sao ạ?"

"Ừm... bố mẹ chị ấy rất bận làm việc, gửi ở nhà tôi."

"Vậy cũng coi như là chị ruột rồi." Đường Nhược Dao không nghĩ nhiều, nói.

"Đúng thế." Tần Ý Nùng nhận lấy nước Quan Hạm đưa tới, uống một ngụm, "Năm tôi 12 tuổi, chị ấy đến thủ đô học đại học, đại học P, lúc đó chị ấy mới 15 tuổi."

Đường Nhược Dao sửng sốt: "15 tuổi học đại học P? Là thiên tài sao ạ?" Ở nơi nhỏ bé này chắc sẽ lên báo rồi.

Tần Ý Nùng cười cười, dáng vẻ như rất tự hào: "Nếu không phải hồi tiểu học mẹ tôi sợ chị ấy không theo kịp, giảm bớt xuống một lớp, thì 14 tuổi chị ấy sẽ học đại học rồi, sau đó mẹ tôi cũng hối hận lắm, luôn miệng nhắc đến chuyện này, nói nếu chị ấy nhảy lớp sớm chút thì tốt rồi."

Đường Nhược Dao nói không thành lời: "Giỏi quá." Cô nghĩ nghĩ, nói, "Vậy không phải cô thảm lắm sao?"

Tần Ý Nùng nhướng mày: "Hả? Tại sao?"

Đường Nhược Dao nói: "Con nhà người ta đó."

Tần Ý Nùng cười lớn, cười đến nước mắt trào ra, cô ấy giơ tay dùng ngón tay lau đi, nói: "Còn may, chị ấy thường xuyên bổ túc bài vở cho tôi, chỉ là tư chất tôi ngốc nghếch, học thế nào cũng không tốt được như chị ấy."

Đường Nhược Dao mơ màng nói: "Cô ấy là cấp biến thái rồi, có mấy người bình thường có thể đuổi kịp? Cô ấy đi đường thiên tài của cô ấy, cô làm người bình thường của cô."

Tần Ý Nùng khẽ ngây ra, ngón tay vân vê miệng cốc, nhỏ tiếng nói: "Em nói đúng."

Chỉ là lúc đó cô ấy không hiểu được đạo lí này. Tần Lộ Nùng đi phía trước, cô ấy bạt mạng đuổi phía sau, bạt mạng đuổi theo, nhưng chỉ nhìn thấy bóng lưng của đối phương cũng rất tốn sức.

Tần Lộ Nùng đáp ứng cô ấy sẽ đợi cô ấy ở đại học P, không đợi Tần Ý Nùng tốt nghiệp cấp ba, liền căng buồm ra khơi, đi du học ở nước M. Không phải Tần Ý Nùng không biết tư chất bình thường vốn dĩ không thể thi đỗ đại học P của bản thân, nhưng trong lòng vẫn sinh ra cảm giác ấm ức, cô ấy thi đỗ một trường đại học bình thường, vốn nghĩ rằng yên ổn sống qua một đời, cuối cùng không đi học, mà không quan tâm đến sự phản đối của gia đình, kiên quyết bước chân vào giới giải trí "một phía là thiên đường, một phía là địa ngục", cứ thế mười năm qua đi, vận mệnh thăng trầm.

Đường Nhược Dao hỏi: "Vậy bây giờ cô ấy đang làm gì ạ?"

Hai mắt Tần Ý Nùng rũ xuống, khẽ nói: "Chị ấy chết rồi."

"Cái..." Đường Nhược Dao không kịp phòng bị, lập tức mở miệng nói, "Xin lỗi."

"Không sao." Tần Ý Nùng điềm tĩnh ngẩng mặt lên, nhiệt độ trào lên nơi đáy mắt bị đè xuống.

"Không nói chuyện này nữa." Tần Ý Nùng hắng giọng, quay đầu hỏi, ý cười nhàn nhạt, "Em không xử lí công việc sao? Đợi trời sáng à?"

Đường Nhược Dao vâng một tiếng.

Tần Ý Nùng nghiêng đầu gạn hỏi: "Ngày mai có muốn tôi đi cùng em không?"

Đường Nhược Dao khẽ gật đầu, nói: "Không còn sớm nữa, cô đi nghỉ trước đi ạ."

Theo lí mà nói Tần Ý Nùng nên nói ừ, sau đó đóng cửa phòng, cô lập bản thân lại. Nhưng từ phòng khách nhìn thấy phòng ngủ trống trải, trong phòng lại tối đen một mảng, giống như con quái thú há to miệng ẩn nấp trong bóng tối, nằm phủ phục chờ đợi con mồi.

Không sáng như phòng khách, cũng không cho cô ấy cảm nhận được hơi thở ấm áp.

Tần Ý Nùng mím môi, cố ý giả vờ như không nghe hiểu tiếng người, nói: "Tôi chưa buồn ngủ."

Đường Nhược Dao không ngờ tới, lúng túng: "Vậy..."

"Tôi ngồi đây thêm lúc nữa." Thái độ của cô ấy rất tự nhiên, giống như không chút tư lợi, hỏi Đường Nhược Dao, "Em muốn ngủ rồi à?"

Đường Nhược Dao lẩm bẩm: "Em cũng... ngồi thêm lúc nữa nhé?"

Một câu hỏi khiến người ta bật cười.

Tần Ý Nùng cong khóe môi.

Ánh mắt Đường Phỉ chuyển qua chuyển lại trêи người hai người, nhìn thế nào cũng không chút hài hòa.

Đường Phỉ chọc lên tay Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao thu ánh mắt từ người Tần Ý Nùng về, hỏi: "Gì đấy?"

Đường Phỉ chỉ lên tai cô: "Đỏ rồi."

"Nhiều chuyện." Đường Nhược Dao co tay, cốc một cái lên đầu Đường Phỉ.

Đường Phỉ tủi thân bĩu môi.

Tần Ý Nùng khẽ cười thành tiếng.

Thế là Đường Nhược Dao lại cốc Đường Phỉ thêm một cái. Cái đầu tiên có đầu có đuôi, cái thứ hai Đường Phỉ nghĩ thế nào cũng không ra lí do, cậu bé lại không dám chạy, nắm lấy gối ôm phủ lên đầu.

Tần Ý Nùng ở phòng khách lười không đi, Đường Nhược Dao vốn có rất nhiều chuyện muốn hỏi Đường Phỉ, cân nhắc một lúc, cũng không về phòng.

Tần Ý Nùng yên lặng, Đường Nhược Dao cùng Đường Phỉ chốc chốc lát lát náo loạn, thỉnh thoảng hỏi han cô ấy đôi câu, cũng không đến mức lạnh nhạt cô ấy. Đường Phỉ ở đây, cô nói năng cũng hạn chế. Vô thức ngồi tới nửa đêm, Đường Phỉ ngáp liên tục, buồn ngủ đến mức nghiêng ngả.

Đường Nhược Dao đứng dậy, đưa nó đến phòng ngủ.

Đường Phỉ kéo tay áo của cô, nhỏ tiếng nói: "Chị, em không có quần áo tắm rửa."

Đường Nhược Dao nhíu mày.

Đường Phỉ sống tạm qua một tối cũng không sao, bản thân cô cũng không trở ngại gì. Cô nghĩ đến Tần Ý Nùng, đi vội, không mang theo hành lí, buổi tối phải làm sao đây?

Đợi đã, Quan Hạm đi đâu rồi? Hình như vào phòng rót nước xong liền không thấy tung tích nữa.

"Cô Tần, Quan Hạm..."

Cốc cốc cốc.

Đường Nhược Dao đột nhiên ngẩng đầu, Tần Ý Nùng đã đứng dậy khỏi sô-pha: "Tôi đi mở."

"Chị Tần, em về rồi." Nói Tào Tháo Tào Tháo liền đến, Quan Hạm ôm theo túi lớn túi nhỏ vào phòng.

Đường Nhược Dao: "!!!"

Không phải là...

Tần Ý Nùng gọi cô: "Qua đây lấy quần áo."

Đường Nhược Dao nhanh chân đi tới, trong ánh mắt nhìn Quan Hạm là sự nể phục tự nhiên trào ra, sau đó là buồn rầu, đời này Tân Tinh có lẽ không có duyên với cụm từ "trợ lí vạn năng" rồi.

Ngoài quần con áօ ɭót dùng một lần, Quan Hạm còn mua mấy bộ quần áo thể thao kiểu dáng nhàn nhã, hai đôi giày thể thao màu trắng, màu sắc chủ yếu là đen trắng xám, chất liệu mỏng mềm, chất lượng thượng đẳng, không thu hút ánh mắt của mọi người.

Chiều cao của hai người không chênh nhau là bao, kϊƈɦ cỡ đều giống nhau, Đường Nhược Dao bảo Tần Ý Nùng chọn trước, Tần Ý Nùng tiện tay chọn màu trắng, Đường Nhược Dao lật tay lấy màu đen.

Sắc mặt Quan Hạm bình tĩnh, trong lòng lại làm tư thế "Oh Yeah!"

Lấy đồ mặc cho ngày mai xong, còn lại Quan Hạm thu dọn.

Ánh mắt Tần Ý Nùng tỏ ý bảo Quan Hạm xếp quần áo lại, hỏi Đường Nhược Dao: "Tối nay em ngủ ở đâu?"

Phòng khách sạn này chỉ có hai phòng ngủ, một phòng cho Tần Ý Nùng, một phòng cho Đường Phỉ. Ánh mắt Đường Nhược Dao nhìn đến sô-pha rộng rãi ngoài phòng khách, nói: "Em ngủ tạm trêи sô-pha là được."

Động tác của Quan Hạm khựng lại.

Tần Ý Nùng nhíu mày: "Em ngủ ở sô-pha, vậy Quan Hạm ngủ ở đâu?"

Đường Nhược Dao vô duyên vô cớ căng thẳng: "Em, em ngủ cùng Đường Phỉ."

Tần Ý Nùng nhíu mày càng chặt: "Em trai em năm nay bao nhiêu tuổi?"

Sống lưng của Đường Nhược Dao thẳng tắp: "Sắp 12 tuổi rồi ạ."

Tần Ý Nùng khẽ nói: "Cổ nhân thường nói, nam nữ bảy tuổi không chung

giường."

Đường Nhược Dao lẩm nhẩm: "Vậy em..." Cô lầu bầu, "Lẽ nào phải ngủ với chị chắc?"

"Em lẩm bẩm cái gì đấy?" Tần Ý Nùng hỏi.

"Không có gì ạ." Đường Nhược Dao mím môi, "Em đi mượn thêm một chiếc chăn, em trải thảm ngủ dưới sàn phòng khách."

Tần Ý Nùng: "..."

Da mặt dày của em ấy đâu rồi? Mỗi tối đều nghĩ cách tới gõ cửa phòng, bây giờ có cơ hội mười mươi, lại không biết nắm bắt! Trời còn chưa ấm lên, ngủ dưới đất tới ngày mai bị cảm thì phải làm sao?

"Quan Hạm."

"Có."

Tần Ý Nùng hất cằm, nhàn nhạt nói: "Em đi xem giường phòng tôi dài rộng thế nào, hai người ngủ có chật không?"

Quan Hạm ép vui mừng xuống, bình tĩnh nói: "Vâng."

Lời đã nói đến mức này, Đường Nhược Dao còn không nghe hiểu thì uổng cho cô theo đuổi Tần Ý Nùng lâu như thế.

Quan Hạm quay lại báo cáo: "Dài hai mét hai, rộng hai mét."

Đường Nhược Dao thức thời mở miệng, lễ phép hỏi ý kiến: "Cô Tần, tối nay em có thể ngủ nhờ chỗ cô không ạ?"

Tần Ý Nùng nhướng một bên lông mày thật cao.

Trái tim Đường Nhược Dao cũng theo đó nhảy tới yết hầu.

Rất lâu sau, giọng nói của người phụ nữ ấy uyển chuyển, thốt lên.

"... Cũng được."

Trái tim Đường Nhược Dao vui vẻ bay tận trời, vội vàng hắng giọng, nở nụ cười như con sóng lăn tăn.

Tần Ý Nùng giơ tay lên, cọ mu bàn tay lên mặt cô, mịn màng, lướt qua làn da như cá gặp nước.

Yếu hầu của Đường Nhược Dao thắt lại.

"Có thứ bẩn." Tần Ý Nùng tự nhiên rút tay về.

Còn về thật sự có hay không, Đường Nhược Dao không nhìn thấy, cô ấy nói thế nào thì là thế ấy.

Quan Hạm nhìn thấy rồi, khuôn mặt xinh đẹp của Đường Nhược Dao rất sạch sẽ, không hề có thứ gì bẩn.

Quan Hạm có một loại cảm giác tự hào, con gái nhà mình vừa trưởng thành, đã học được lợi dụng cơ hội giở trò lưu manh.

...

Tần Ý Nùng nhìn phòng tắm trước mặt liền dâng lên một tia hối hận.

Tâm tình Đường Nhược Dao cũng rất phức tạp.

Cách bài trí của phòng ngủ chính lại trùng hợp có thiết kế như nhà Đường Nhược Dao, phòng tắm vách kính, ngồi ở trêи giường có thể thu hết phong cảnh bên trong vào tầm mắt. Điểm khác biệt duy nhất là nó không rộng như phòng của Đường Nhược Dao, cho nên có thể nhìn rõ hơn.

Không đợi Tần Ý Nùng phát biểu ý kiến, Đường Nhược Dao liền quân tử mở lời: "Lúc cô tắm em sẽ ra ngoài."

Tần Ý Nùng thở phào một tiếng.

Đường Nhược Dao đặt quần áo xuống, lùi từng bước ra sau, ra đến bên ngoài: "Không còn sớm nữa, cô tắm trước đi ạ, xong rồi thì gọi em."

"Cẩn thận..." Bàn tay Tần Ý Nùng khẽ đưa ra, cất tiếng chậm một bước, gáy của Đường Nhược Dao đã đập vào khung cửa.

Vừa vặn đập trúng góc khung cửa, Đường Nhược Dao đau tới nỗi vành mắt đỏ ửng, đầu óc cũng đột nhiên quay cuồng, một tay chống lên tường, một tay ôm lấy đầu khom lưng xuống, Tần Ý Nùng xông tới, ngón tay cẩn thận vén tóc dài sau gáy của cô lên, giúp cô kiểm tra vết thương.

Trước mắt Đường Nhược Dao bị nước mắt che phủ tầm nhìn, không nhìn rõ khuôn mặt của Tần Ý Nùng, chỉ cảm nhận được hơi thở lành lạnh của cô ấy quẩn quanh bên cạnh, tỏa khắp mọi nơi. Tay đang ôm đầu của cô được người phụ nữ ấy dịu dàng lấy xuống, chầm chậm đặt ở eo của cô ấy.

"Là chỗ này sao? Chỗ này có đau không?" Ngón tay trắng thon của Tần Ý Nùng khẽ ấn lên gáy cô, hơi thở phả lên da đầu, mang theo ngứa ngáy run rẩy.

Phía trêи truyền đến một hơi thở nhàn nhạt, tiếng thổi cùng tiếng hỏi han dịu dàng, đều khiến đầu óc vốn bị đụng tới say sẩm của Đường Nhược Dao càng thêm mơ màng, cô khẽ run lên một cái, một bàn tay khác không nhịn được quấn lấy eo thon của Tần Ý Nùng.

"Không đau." Cô lắc đầu.

Tay của Đường Nhược Dao rất ấm, sự ấm áp truyền tới cách một lớp vải vóc.

Tần Ý Nùng cũng mất hồn theo đó.

Nhưng cô ấy không ngây người quá lâu, mà tỉnh táo lại, tiếp tục ấn chỗ khác: "Chỗ này đau không?"

"Không đau." Đường Nhược Dao khẽ nói, trán đã gác lên vai Tần Ý Nùng.

Có thể tiếng động bên này quá lớn, khiến Đường Phỉ ở phòng đối diện cũng giật mình, Đường Phỉ mở cửa ra, đập vào mắt cậu bé chính là cảnh tượng hai tay chị gái nhà mình ôm lấy eo chị gái xinh đẹp hơn, như con chim non nép vào lòng đối phương, giọng nói dịu dàng như nước.

Đường Phỉ: "???"

Cậu có một suy nghĩ to gan.

...

Có thể bạn quan tâm:

Tào Tháo là một nhà chính trị, nhà quân sự thời Đông Hán trong lịch sử Trung Quốc. Ông là người đặt cơ sở cho thế lực quân sự cát cứ ở miền Bắc Trung Quốc, lập nên chính quyền Tào Ngụy thời Tam Quốc.

Trêи thực tế, tính cách con người của Tào Tháo đối lập với hình tượng "vai phản diện" mà La Quán Trung tạo ra cho ông trong "Tam Quốc Diễn Nghĩa".

Ông là một thi nhân kiệt xuất, lãnh tụ của thi đàn Kiến, người khai sáng dòng thơ tả cảnh thuần tuý, người phục sinh cho thơ tứ ngôn, "tổ sư cải tạo văn chương" (Lỗ Tấn), người đặt nền móng cho "Phong cốt Kiến An"... của Trung Quốc.

+++++++++

Chương 94: Có thai
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.