Làm Càn

Chương 135: "Bản Sắc" đóng máy



Chương 135: "Bản Sắc" đóng máy

"... Cô Tần." Nhìn thấy Tần Ý Nùng đi qua bên này, Đường Nhược Dao khẽ ngẩn ra, chào hỏi.

Tần Ý Nùng thu hết phản ứng của cô vào đáy mắt, không nói gì, nhàn nhạt gật đầu.

Không cần cô ấy lên tiếng, khí thế nhóm trợ lí hào hoa của Tần Ý Nùng cùng năng lực trở thành tâm điểm chú ý trời sinh của cô ấy khiến những nhân viên đang vây quanh ba người ở phòng kí túc xá 405 dần dần yên tĩnh lại, sau đó tản ra, hồi phục trật tự bình thường của đoàn làm phim.

Ba người ban nãy được "quần chúng nịnh bợ" Văn, Phó, Thôi nhìn thấy Tần Ý Nùng, không hẹn mà gặp đồng loạt khẩn trương, người nào người nấy chật vật như học sinh tiểu học. Văn Thù Nhàn thường ngày miệng lưỡi lanh lợi, lúc này đầu lưỡi dựng đứng ngắn lại ba tấc, không dám thở mạnh.

Cô nàng không sợ, nhưng đây là Tần Ý Nùng! Người sống! Biết hít thở! Tuy lần trước từng một lần được nhìn ở khoảng cách gần trong lễ tốt nghiệp, nhưng! Không có nhưng! Ai không muốn nhìn thấy Tần Ý Nùng sống đây, gặp mấy lần cũng đều diễm lệ!

Khuôn mặt chạm vào là có thể tan ra, làn da trắng tới phát sáng, thân hình cao ráo thì thôi, giống như móc treo đồ, có thể mặc được Hán phục, cũng có thể mặc được trang phục tươi mới, vai diễn đắp nặn muôn màu muôn vẻ.

"Bản Sắc" vì nguyên nhân đề tài, nên rất khiêm tốn trêи phương diện tuyên truyền, lâu vậy rồi mà đến cả ảnh tạo hình cũng chưa đăng công khai, Văn Thù Nhàn đại khái biết được câu chuyện của bộ phim thông qua Đường Nhược Dao, nghe nói Tần Ý Nùng diễn vai nữ giáo viên dịu dàng hiền thục, trong đầu cũng không tưởng tượng được dáng vẻ thế nào, lúc này gặp mặt rồi, trong lòng đột nhiên sáng lên, chính là thế này.

Lát nữa Tần Ý Nùng có cảnh quay, cho nên đã trang điểm xong xuôi từ trước, cũng mặc trang phục của Thẩm Mộ Thanh, ngũ quan của cô ấy quyến rũ đẹp đẽ, trong quá trình hóa trang loại bỏ đi phần quyến rũ, chỉ để lại phần đẹp đẽ, bật lên không ít vẻ thanh khiết. Mắt hoa đào khẽ cong lên, nhưng không đa tình mê ly, phong tình vạn chủng như một số bộ phim nào đó mà cô ấy từng diễn chính, ánh mắt nhìn qua đây lại vô cùng dịu dàng trong suốt, như sen tuyết băng thanh ngọc khiết trêи núi cao, khiến người ta không có chút tâm tư muốn nhuộm bẩn.

Ánh mắt của một người cũng có thể tùy ý biến đổi theo hoàn cảnh sao? Rõ ràng cùng là một đôi mắt, đây rốt cuộc là cảnh giới biểu hiện thế nào?

Văn Thù Nhàn đột nhiên ngẩn ra, lại có thêm nhận thức rõ ràng với diễn xuất nửa vời của mình.

Phó Du Quân trấn tĩnh trước tiên, gọi: "Tiền bối."

Thôi Giai Nhân và Văn Thù Nhàn theo sau, lắp bắp nói: "Chào tiền bối."

Tần Ý Nùng ngồi xuống chiếc ghế Quan Hạm vừa chuyển tới cho cô ấy, nhìn ba cô gái trẻ tuổi đồng loạt cúi đầu trước mặt, dịu dàng lên tiếng hỏi: "Là bạn cùng phòng của cô Đường sao?"

Phó Du Quân ngẩng đầu trả lời: "Vâng ạ."

Tần Ý Nùng ừ một tiếng không rõ ý tứ, giọng điệu hồi ức, nói: "Có phải chúng ta từng gặp nhau năm ngoái không?"

Phó Du Phân thở phào một cái không để lại vết tích, chọc ngón tay đang run rẩy vì căng thẳng ra sau lưng, nói: "Vâng ạ, trí nhớ của tiền bối tốt quá."

Tần Ý Nùng cười cười: "Tình cảm kí túc xá các em không tệ nhỉ, xa như thế chạy tới đây thăm nhau."

Phó Du Quân khéo léo cười theo, nói: "Muốn tụ tập ạ, đúng lúc có cơ hội này."

Không phải Tần Ý Nùng không nhìn thấy cơ thể căng thẳng tới mất tự nhiên rõ ràng của cô nàng, nói chuyện hỏi han đôi câu, bèn nói: "Tôi còn có cảnh quay, các em hàn huyên đi, có cơ hội sẽ nói tiếp."

"Không thể bồi tiếp." Tần Ý Nùng cười cười với bọn họ, đứng dậy thong thả rời đi.

Văn Thù Nhàn ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng của người phụ nữ ấy, chưa hoàn hồn, thẩn thơ nói: "Có cơ hội nói tiếp là có ý gì?" Cô nàng có tài có đức gì mới khiến Tần Ý Nùng có thời gian nói chuyện với cô nàng? Đũa mốc lại đòi chòi mâm son sao?

Thôi Giai Nhân: "Chỉ là phép lịch sự khách sáo thôi, đừng nghĩ quá nhiều."

Văn Thù Nhàn nói: "Không đúng, tại sao cô ấy lại chủ động qua đây nói chuyện với chúng ta?"

Thôi Giai Nhân cũng cân nhắc theo hướng của cô nàng, cũng mơ hồ: "Đúng thế, tại sao?"

Phó Du Quân là người duy nhất nhìn thấu chân tướng, đang lau mồ hôi trong lòng bàn tay, kiến thức của cô nàng có rộng tới đâu, cũng chẳng qua chỉ là một diễn viên mới tốt nghiệp một năm, chỉ riêng việc đứng trước mặt Tần Ý Nùng cũng đủ khiến cô nàng căng thẳng tới nhịp tim đập nhanh, đừng nói là trực tiếp đối thoại với Tần Ý Nùng.

Đặc biệt là đối phương còn nói chuyện dịu dàng như thế, khẽ khàng tỉ tê, giống như sợ dọa tới bọn họ, tuy sự xuất hiện của cô ấy vốn dĩ đã mang theo một loại áp lực cực lớn.

Là yêu ai yêu cả đường đi lối về sao?

Phó Du Quân nhìn sang phía "ai" bên cạnh, nhưng vẻ mặt Đường Nhược Dao mất hồn, Phó Du Quân giơ khuỷu tay, khẽ chọc vào tay cô, trêu ghẹo nói: "Người cũng đi lâu thế rồi, vẫn còn nhìn hả?"

Đường Nhược Dao thu tầm mắt lại, vô thức phản bác nói: "Không phải."

"Không phải cái gì?"

"Không phải là..." Đường Nhược Dao nuốt mấy chữ phía sau lại. Không phải cô đang nhìn Tần Ý Nùng, là đang nhìn Thẩm Mộ Thanh, hôm nay không biết tại sao, khi Tần Ý Nùng tới đây lại dùng trạng thái của Thẩm Mộ Thanh, kiểu trang điểm của cô ấy, trang phục của cô ấy, thậm chí cả ánh mắt.

Một giây ánh mắt Đường Nhược Dao nhìn vào Tần Ý Nùng, thiếu chút nữa buột miệng gọi ra chữ "Thẩm". Không phải trước giờ Tần Ý Nùng đều phân biệt trong phim ngoài phim sao? Tại sao đột nhiên lại giống cô, đem nhân vật trong phim mang ra ngoài phim?

Là vì cảnh đóng máy, cho nên dứt khoát nhập vai sớm, để phát huy tốt hơn sao?

"Đường Đường."

"Ừm?" Đường Nhược Dao nghiêng đầu.

"Sao cậu lại mất hồn thế?" Phó Du Quân hỏi.

"Không có gì." Đường Nhược Dao quay về vị trí ngồi của mình, cầm chai nước lên mở ra, uống một ngụm.

Phó Du Quân liếc qua Văn Thù Nhàn và Thôi Giai Nhân đang thảo luận rồi rút ra kết quả "hưởng ké hào quang của Đường Nhược Dao, Tần Ý Nùng mới chủ động tới đây nói chuyện" ở gần đó, lắc đầu cười nói: "Cậu tính lúc nào nói cho bọn họ?"

Đường Nhược Dao nhìn theo tầm mắt của cô nàng, đầu ngón tay vô thức chọc vào chai nước khoáng trong tay, rũ mắt nói: "Để sau đi."

Tâm trạng cô đột nhiên xuống thấp, không nói được nguyên nhân.

Phó Du Quân ngẩn ra, mím môi, không hỏi nhiều.

Hai người tự mình ngắm cảnh, vô cùng im lặng. Văn Thù Nhàn đi tới, ngồi cạnh Đường Nhược Dao, hỏi: "Đường Đường, quan hệ của cậu và Ảnh hậu Tần tốt không?"

Đường Nhược Dao vực dậy tinh thần, cười nói: "Tại sao lại hỏi cái này?"

Văn Thù Nhàn đột nhiên ngưng trệ: "Cậu..."

Đường Nhược Dao bỗng dưng cười lên theo động tác ngưng lại của cô nàng, mang theo một chút căng thẳng, nói: "Sao thế?"

Văn Thù Nhàn vỗ lồng ngực, nói: "Không có gì, chỉ là hôm nay tôi thấy cậu cười hơi nhiều, tôi có chút hoang mang."

"Tôi cười nhiều lắm sao?" Đường Nhược Dao giơ tay bóp bóp mặt mình.

Thôi Giai Nhân đứng cùng một chiến tuyến với Văn Thù Nhàn hiếm thấy: "Đúng thế, vừa nói chuyện với cậu cậu liền cười, còn lộ ra hàm răng trắng bóc nữa, con ngươi cũng xán lạn hơn nhiều."

Sau khi Đường Nhược Dao phản ứng lại, giải thích nói: "Đó là vì vai diễn của tôi, tính cách tương đối hướng ngoại."

Hai người đồng loạt làm tư thế tay "đã hiểu".

Đường Nhược Dao ngày ngày sớm tối ở chung với Tần Ý Nùng trong đoàn làm phim, đã sắp quên mất dáng vẻ nguyên bản của mình, bật cười tùy tiện hỏi: "Vậy trước đây các cậu nói chuyện với tôi, tôi sẽ phản ứng thế nào?"

Văn Thù Nhàn và Thôi Giai Nhân làm mẫu tại hiện trường.

Văn Thù Nhàn: "Đường Đường."

Thôi Giai Nhân không ngẩng mí mắt: "Ừ."

Văn Thù Nhàn hỏi: "Quan hệ của cậu và Ảnh hậu Tần tốt không?"

Thôi Giai Nhân nâng mí mắt, nhàn nhạt nói: "Cậu rảnh lắm sao?" Ngừng một giây, mới nói, "Tại sao lại hỏi cái này?" Khí chất xa lạ lạnh lùng.

Văn Thù Nhàn cùng Thôi Giai Nhân đập tay nhau, cùng quay mặt nhìn cô, đồng thanh nói: "Cậu sẽ thế đấy."

Khóe môi Phó Du Quân cong lên.

Đường Nhược Dao cũng cười lên: "Quả thật là tôi thay đổi quá nhiều rồi."

Văn Thù Nhàn nhân lúc cô còn chưa lạnh lùng, tốt bụng tới muốn mạng, đi tới véo má cô, nói: "Thế này cũng không tệ mà, bình dị dễ gần, thật khiến người ta thích."

Câu trước còn ổn, Đường Nhược Dao vừa nghe thấy câu sau, lập tức lắc đầu nói: "Bỏ đi."

Cô vẫn nên nghiêm túc một chút, có Tần Ý Nùng thích là được rồi, không cần trêu hoa ghẹo nguyệt.

Văn Thù Nhàn: "Tại sao chứ?"

Thôi Giai Nhân cũng đi tới véo má Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao không nói gì, Phó Du Quân cười nói: "Hai cậu xong chưa hả?" Cô nàng cũng lên trước véo một cái, cảm giác tay mịn màng. Đường Nhược Dao dịu dàng như thế này không hay gặp, không véo thì uổng, ai cũng thi nhau véo.

Đường Nhược Dao: "..."

Văn Thù Nhàn nhìn dáng vẻ mơ màng của cô, kinh ngạc nói: "Đáng yêu quá, muốn véo." Hai móng vuốt cùng đưa ra phía trước.

Đường Nhược Dao chỉ đành tạm thời quay về làm Đường Nhược Dao, ánh mắt sắc lạnh như dao phóng qua.

Văn Thù Nhàn lúng túng thu móng vuốt về.

Đường Nhược Dao đứng lên nói: "Tôi muốn đi xem cảnh quay của cô Tần, các cậu có đi không?" Cảnh quay hôm nay tương đối "dịu dàng", cũng không sợ "Hàn Tử Phi" chịu kϊƈɦ thích.

Ba người đương nhiên muốn đi cùng.

Bọn họ đeo mũ cùng khẩu trang lên, vì có diễn viên chính Đường Nhược Dao ở đây, trà trộn tìm được một vị trí không tệ ở bên trong để thưởng thức.

Cảnh quay này ở ngã tư, quây lại thành một khu vực rất rộng, nhiều diễn viên quần chúng, nhưng điều động hiện trường không hề hỗn loạn, cần trục máy quay, đường ray đều đã chuẩn bị đâu vào đấy, Thẩm Mộ Thanh thân là nhân vật trung tâm của cảnh quay, cũng là Tần Ý Nùng, đang ngồi ở một góc không bắt mắt, vừa nhỏ tiếng nói chuyện với trợ lí, vừa chờ đợi Hàn Ngọc Bình chỉ đạo diễn viên vào vị trí.

Hàn Ngọc Bình cầm loa phóng thanh, hô một tiếng.

Toàn hiện trường yên tĩnh.

Hàn Ngọc Bình: "Các bộ phận vào vị trí, diễn viên chuẩn bị."

Nhân viên cao giọng đập bảng: "Bản Sắc, phân đoạn 70, cảnh 1, lần 1, diễn!"

Thẩm Mộ Thanh đề nghị ly hôn với chồng là Hứa Thế Minh, không quan tâm đến sự phản đối của cha mẹ, một mình chuyển tới thị trấn nhỏ nơi cô ấy từng cùng Hàn Tử Phi đến du lịch, mở một cửa tiệm bán hoa tươi.

Người dân ở thị trấn nhỏ giản dị chất phác, nhiệt tình hiếu khách, Thẩm Mộ Thanh tìm được cảm giác nơi bản thân thuộc về trước giờ chưa từng thấy ở đây, đi sớm về tối, xuất hàng nhập hàng, quen biết rất nhiều người mới, còn thuê một nhân viên cho cửa tiệm. Cô ấy đi qua con phố mà bản thân cùng Hàn Tử Phi đi qua rất nhiều lần, lúc đầu sẽ bật khóc không hề báo trước, nước mắt rơi đầy mặt, sau này cũng không vậy nữa, thời gian là liều thuốc trị liệu tốt nhất, chỉ là thỉnh thoảng, vẫn sẽ đột nhiên dừng lại, nhìn lòng bàn tay phải trống không, nhớ nhung nhiệt độ khi được người kia nắm lấy.

Sau đó nhắm mắt, lại mở ra, đi trêи con đường về nhà.

Một ngày bình thường, một buổi sáng bình thường, đúng vào giờ cao điểm đi làm, thị trấn thường ngày thong thả cũng trở nên nhộn nhịp.

Đèn đỏ chuyển xanh.

Xe dừng người đi.

Gần đây nhiệt độ giảm thấp, Thẩm Mộ Thanh mặc chiếc áo len cao cổ màu trắng, trêи cổ quấn chiếc khăn len màu đỏ, mặc chiếc quần jean bó màu đen, chân đi đôi giày da cao cổ, đế giày giẫm lên vạch kẻ đường, thánh thót véo von.

Bên này đường có một cây ngô đồng rất lớn, lá cây xum xuê in bóng dưới vạch kẻ đường, vừa hay phân vạch kẻ đường thành hai đầu sáng tối rõ ràng. Thẩm Mộ Thanh đứng dưới bóng cây, đột nhiên có cảm giác quay đầu lại.

Trong khoảnh khắc ấy ngẩn người, hai mắt đột nhiên mở to.

Dưới cây ngô đồng, nơi lạnh lẽo nhất, có bóng dáng mà cô ấy ngày đêm mong ngóng.

Cô ấy dường như muốn lập tức lao tới, nhưng bước chân lại cắm rễ tại chỗ.

Dòng người ngược xuôi, ngựa xe không ngớt.

Hai người cách núi cùng biển, cách âm cùng dương, yên lặng nhìn nhau.

Hàn Tử Phi đứng dưới gốc cây, tươi cười vẫy tay về phía cô ấy.

Thẩm Mộ Thanh đang khóc cũng cười lên.

Cô không nói chuyện, nhưng Thẩm Mộ Thanh đọc hiểu được ý của cô.

... Đi về phía trước, đừng quay đầu.

Cuối cùng Thẩm Mộ Thanh nhìn cô một cái thật sâu, nhấc bước chân ra, toàn thân chìm đắm trong ánh mặt trời.

Tách tách tách.

Khi đèn đỏ đếm ngược, Thẩm Mộ Thanh giống như kết thúc cơn ù tai kéo dài, vội vã hòa vào dòng người, tiếng ồn ào của hiện thực ập tới trước mặt. Cô ấy chạy nhanh mấy bước, nhanh chóng bước lên con đường cho người đi bộ ở đường đối diện. Cô ấy không quay đầu nhìn, mà dũng cảm nhẹ bước đi nhanh về ánh mặt trời phía trước.

Cơn gió nhẹ thổi qua sợi tóc đen láy của cô ấy, vén lên một góc khăn quàng cổ đỏ rực, ánh mặt trời chầm chậm chiếu lên phía cuối con đường, nhàn nhạt.

...

Hàn Ngọc Bình: "Cắt.

Tần Ý Nùng giơ tay vuốt tóc, từ bên đường tới, hỏi: "Thế nào ạ?"

Hàn Ngọc Bình nhíu mày, nói: "Phải chỉnh lại ánh sáng. Còn nữa..." Ông chỉ vào cảnh cuối cùng, nói, "Lúc chuyển động thêm động tác đè lấy tóc sau tai, tôi xem thử hiệu quả?"

Tần Ý Nùng nói: "Được, còn chỗ nào phải sửa không ạ?"

Hàn Ngọc Bình tạm thời không xoi mói được gì, nói: "Cháu diễn trước đi, tôi xem thử đã."

Tần Ý Nùng dễ tính nói: "Vâng."

Hàn Ngọc Bình nói: "Tôi có thể đề nghị được hút một điếu không?" Ông ho ho, quả thật rất khó chịu, làm nghề này áp lực nào có nhỏ, chỉ có thể dựa vào thuốc lá để giải tỏa, Tần Ý Nùng vẫn quản lí chặt chẽ, không cho phép ông hút quá hai điếu một ngày.

Tần Ý Nùng nói trắng ra: "Tối qua kết thúc công việc quay về không hút trộm sao?"

Hàn Ngọc Bình chột dạ quay mặt đi.

Tần Ý Nùng móc bao thuốc sáng nay cô ấy vừa cưỡng chế thu hồi từ Hàn Ngọc Bình, đập lên bàn, hừ cười nói: "Hút đi, coi như phóng túng ngày hôm nay, sau hôm nay, thành thật nghiêm túc cai thuốc cho cháu."

"Cảm ơn, cảm ơn." Hàn Ngọc Bình thấy thuốc liền không oán thán cô ấy nữa, vội vàng gật đầu, ra sức hít một hơi, giống như được hồi sinh, nhả ra một vòng khói trắng, ông đột nhiên ý thức được, "Không đúng, cháu nói với tôi cai rượu, có phải cháu cũng trộm uống rượu không?"

Tần Ý Nùng mặt dày hơn ông rất nhiều, kĩ năng diễn xuất cũng cao thủ hơn nhiều, mặt không biến sắc nói, "Chú nghĩ cháu là chú sao?" Sau đó mất kiên nhẫn, nói, "Lấy đâu ra lắm lời vô nghĩa thế? Có hút không, không hút cháu thu lại đây."

Hàn Ngọc Bình vội vàng nhào tới, dùng cả cơ thể giữ thật chặt.

Tần Ý Nùng phì cười một tiếng, rời đi.

Quan Hạm đi theo sau cô ấy lặng lẽ thở dài trong lòng một hơi: Rượu trong tủ rượu sắp bị chị ấy uống rỗng rồi. Hôm nay nếu còn không đóng máy, ngày mai chị ấy sẽ phải vào viện mất.

...

Cảnh quay này có góc quay cho một mình Đường Nhược Dao đã quay từ trước, cho nên khi Tần Ý Nùng biểu diễn nhìn dưới gốc cây trống rỗng không bóng người, ban nãy quay phim Văn Thù Nhàn không dám nói nhiều, bây giờ hiện trường lại bắt đầu sắp xếp lại, cô nàng liền nhỏ tiếng hỏi: "Ban nãy Ảnh hậu Tần đang nhìn cậu sao? Hả? Sao mắt cậu lại đỏ thế?"

Đường Nhược Dao ép nước mắt lại, nói: "Nhìn cô Tần diễn có chút buồn bã."

Văn Thù Nhàn không nghi ngờ nguyên nhân khác: "Tôi xem cũng rất buồn, nhưng tôi không khóc, không ngờ cậu còn nhạy cảm hơn tôi, ha ha ha."

Phim của Đường Nhược Dao, mọi người trong kí túc xá cũng từng xem, nhưng phỏng vấn của cô thì chưa chắc, xem rồi cũng sẽ không nghĩ quá sâu xa. Bận rộn chuyện của bản thân còn không hết, nào có sức lực dư thừa quan tâm đến phỏng vấn của từng người, huống hồ quan hệ của bọn họ như thế, xem phỏng vấn không bằng trực tiếp mặt đối mặt hỏi đáp. Đường Nhược Dao khi trao đổi giao lưu phương pháp biểu diễn với bọn họ, cũng từng nói bản thân nhập vai như thế, nhưng chuyện vì phim sinh tình, đem bản thân triệt để hóa thành nhân vật trong phim thì tuyệt nhiên không nhắc tới.

Cho nên cô nói như thế, ngay cả Phó Du Quân trước nay mẫn cảm cũng không có nghi ngờ, chỉ là nghĩ: Vai diễn lần này của Đường Nhược Dao quả là quá nhạy cảm, không giống như trước đây, bản thân cũng phải chọn một số vai diễn có tính thử thách mới được.

Phó Du Quân nhân lúc Văn Thù Nhàn và Thôi Giai Nhân không chú ý, nhích lại gần bên tai Đường Nhược Dao nhỏ tiếng nói: "Cậu không đi nhìn Ảnh hậu Tần sao?"

Nếu cô nàng nhớ không nhầm, từ lúc bọn họ tới đây tới bây giờ, Đường Nhược Dao chưa từng chủ động tìm Tần Ý Nùng lấy một lần, cô nàng thấy dáng vẻ Tần Ý Nùng cũng không phải rất bận, nói chuyện xong với Hàn Ngọc Bình liền ngồi ngây ra một mình, trong tay cũng không cầm kịch bản.

Đường Nhược Dao khẽ ngây ra, lắc đầu.

Phó Du Quân hỏi: "Tránh nghi ngờ?"

Đường Nhược Dao vẫn lắc đầu.

Phó Du Quân nói: "Nhưng cô ấy đang nhìn cậu."

Mi mắt đang rũ xuống của Đường Nhược Dao ngẩng lên: "Cậu nói gì cơ?"

Phó Du Quân hất hất cằm về phía Tần Ý Nùng, nói: "Ban nãy cô ấy vừa nhìn cậu."

Đường Nhược Dao: "Cậu chắc chắn chứ?"

Phó Du Quân cho cô một ánh mắt vô cùng chắc chắn, lại nghiêm túc gật đầu hai cái. Cô nàng rất mẫn cảm với chuyện này, không đến mức xuất hiện ảo giác.

Đường Nhược Dao như được tiêm liều thuốc trợ tim, tinh thần hưng phấn: "Vậy tôi đi đây."

Phó Du Quân khích lệ vỗ vỗ vai cô.

Tần Ý Nùng rũ mí mắt, yên lặng nghĩ chút chuyện, nghĩ quá nhập tâm, không chú ý tới bóng người lặng lẽ tiến lại gần phía sau. Quan Hạm vừa định mở miệng gọi Tần Ý Nùng, Đường Nhược Dao làm tư thế "suỵt" với Quan Hạm lại nhanh chóng chắp tay chữ thập van nài, miễn cưỡng để đại tổng quản Quan nể mặt.

"Cô Tần!" Đường Nhược Dao giống con chó lông dài cỡ lớn, ngồi xổm trước mặt Tần Ý Nùng, đột nhiên lên tiếng.

Tần Ý Nùng bị cô dọa giật thót mình, hai vai làm động tác co lại phía sau, Đường Nhược Dao còn chưa kịp nói lời xin lỗi, đỉnh đầu lại bị Tần Ý Nùng đưa tay ra xoa lấy, người phụ nữ ấy cười nói: "Có ghế thì không ngồi, ngồi xổm dưới đất làm gì?"

Đường Nhược Dao ngồi xuống chiếc ghế thấp bên cạnh, đột nhiên cười lên, nói: "Em cũng không biết. Em chỉ muốn tới đây nói chuyện với cô một lúc, không biết tại sao lại ngồi xổm thế nữa."

Tần Ý Nùng biết cô vì cái gì, ánh mắt lướt qua một tia u ám, nhanh không thể bắt kịp, cô ấy tươi cười hiền hòa hỏi: "Nói chuyện với bạn cùng phòng chưa?"

Đường Nhược Dao nói: "Chưa ạ, tối nay nói sau, tối nay bọn họ cũng đến tiệc đóng máy." Bây giờ ở bên Tần Ý Nùng quan trọng hơn. Cho dù hai người đã ở bên nhau, giới giải trí hợp ít tan nhiều, những ngày tháng sớm chiều bên nhau, cùng ra cùng vào không còn nhiều nữa, được một ngày thêm một ngày.

Tần Ý Nùng nhìn đôi mắt ngày càng trong suốt sáng chói của cô gần đây, tinh thần cũng khác hẳn với Đường Nhược Dao khi mới vào đoàn làm phim, đột nhiên thất thần, trong lòng ngũ vị tạp trần, rất lâu sau mới hỏi: "Ban nãy em nói gì?"

"Em có nói gì đâu." Gò má Đường Nhược Dao nổi lên một vệt hồng không tự nhiên, khẽ giọng nói, "Là cô cứ nhìn em mãi."

"Tôi có sao?" Tần Ý Nùng đè xuống cảm giác đau đớn thấp thoáng truyền tới từ trái tim, không đợi Đường Nhược Dao đáp lời, cô ấy đột nhiên nói, "Có."

Khuôn mặt Đường Nhược Dao lúc này càng thêm đỏ.

"Cô... cô không đọc kịch bản sao ạ?" Đường Nhược Dao thúc giục cô ấy.

"Trong kịch bản không có lời thoại, tôi đọc cái gì?" Ánh mắt trêu đùa của Tần Ý Nùng nhìn chăm chú lên vành tai đang dần dần ửng đỏ của cô.

"Cô lên men cảm xúc đi ạ."

"Lên men xong rồi, lúc nào cũng có thể dùng." Ý cười trêи khóe môi Tần Ý Nùng càng sâu.

Đường Nhược Dao thua một bước, liền thua cả trận, bị cô ấy trêu đùa tới nỗi mặt đỏ tía tai, Hàn Ngọc Bình đột nhiên hô lên: "Diễn viên chuẩn bị!" Nước dập lửa giúp cô, Đường Nhược Dao như người được xá tội, Tần Ý Nùng đứng lên, khẽ vỗ lên đầu cô, cười: "Đợi tôi quay lại."

Đường Nhược Dao ngồi trêи ghế thấp không động đậy, ngoan ngoãn đợi cô ấy quay về.

"Bản Sắc, phân đoạn 70, cảnh 1, lần 2, diễn!"

"Đạt!"

Đoàn người lại từ im lặng chuyển sang náo nhiệt, Đường Nhược Dao mới hoảng hốt giật mình phát hiện cảnh quay này quay xong rồi, còn bản thân vẫn chưa xem được gì. Cô vội vàng đứng dậy, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng người phụ ấy bước tới.

Tần Ý Nùng lại tự nhiên xoa đầu cô, nói: "Quả nhiên rất ngoan."

Đường Nhược Dao trừ lúc nhỏ được bố xoa đầu, sau khi lớn lên ngoại trừ lúc quay phim cũng không có loại trải nghiệm này. Nhưng gần đây Tần Ý Nùng dường như rất thích xoa đầu cô, tần suất cao đến nỗi có chút cố tình, giống như đang xác nhận điều gì đó.

Đường Nhược Dao vơ lấy một lọn tóc trong tay, nhân lúc Tần Ý Nùng cúi đầu uống nước lặng lẽ ngửi thử, không dầu, vẫn rất thơm, gần đây cô không phải quay phim, ăn nghỉ theo quy luật, ngày ngày gội đầu.

Tần Ý Nùng: "Em đang làm gì thế?"

Đường Nhược Dao tự nhiên như không buông lọn tóc dài xuống, nói: "Không có gì." Dừng lại hai giây, giả vờ như bất cẩn nhắc đến, "Cô Tần thích

dùng dầu gội đầu hương gì ạ?"

Tần Ý Nùng không chút do dự: "Mùi em dùng."

Quan Hạm: "!!!"

Quan Hạm không đẩy nổi thuyền nữa, chỉ cảm thấy Tần Ý Nùng uống nhầm thuốc, hoặc là uống phải rượu rởm.

Đường Nhược Dao sặc một tiếng.

Gần đây có phải Tần Ý Nùng trộm tu luyện tình thoại bảo điển gì đó không, sao mở miệng thành văn thế này? Không suy nghĩ tới năng lực tiếp nhận của tâm lí cô sao?

Tần Ý Nùng nhìn dáng vẻ không tiếp nhận nổi của cô, khóe môi động đậy, lắp bắp vớt vát lại, nói: "... Là gì thế?"

Đường Nhược Dao liên kết với câu trêи, đáp lời: "Mùi bưởi ạ."

Tần Ý Nùng cong mắt, nói: "Chẳng trách lại thơm như vậy."

Đường Nhược Dao: "..."

Người bình thường nói như thế, có lẽ Đường Nhược Dao sẽ cảm thấy phù phiếm, nhưng Tần Ý Nùng là ai? Không chỉ là người cô thích, còn là sách giáo khoa kĩ năng diễn xuất, lời có khoa trương đến mấy cũng được cô ấy nói vô cùng chân thành, tình cảm tha thiết.

Đường Nhược Dao mở cờ trong bụng, nhưng cũng không bỏ qua cảm giác khác thường đột nhiên xuất hiện, Tần Ý Nùng tuyệt đối có chuyện giấu cô, hơn nữa không phải là chuyện nhỏ.

Nhưng lúc này không thể kéo cô ấy tới phòng nghỉ để hỏi cho rõ, mà sau khi quay phim xong, mọi người còn phải chụp ảnh chung, sau đó nhanh chóng tới tiệc đóng máy ở khách sạn, tính đi tính lại, chỉ có sau khi tiệc kết thúc mới có thời gian nói chuyện riêng với Tần Ý Nùng.

Cảnh cuối cùng trong kịch bản, là một cảnh quay trống, là "cảnh quay cảnh vật" không có nhân vật xuất hiện, cảnh quay này quay một góc phòng Thẩm Mộ Thanh, bàn học của cô ấy, âm thanh của Tần Ý Nùng diễn xuất.

"Bản Sắc, phân đoạn 73, cảnh 1, lần 1, diễn!"

Cơn gió vén lên một góc tấm rèm cửa mỏng manh, chiếc chuông gió treo trêи giá sách ting tang vang lên.

Ống kính lại gần, bình hoa ở 023.

góc bàn được cắm mấy bông hoa dại màu vàng nhạt, trêи bàn đặt một cuốn nhật kí đang mở, trang giấy vàng nhạt, nét bút máy nhẹ nhàng thanh lịch bên trong của người phụ nữ được lật qua từng trang từng trang, ghi chép lại cuộc sống sau khi chuyển tới thị trấn nhỏ từ năm 2002 của cô ấy...

Ngày 9 tháng 8 năm 2003, lúc đi trêи phố nhìn thấy một chiếc váy rất đẹp, muốn mặc cho em xem, tiếc là đã mãi mãi bỏ lỡ thời gian để mặc nó.

Ngày 6 tháng 3 năm 2004, nửa đêm nằm mơ tỉnh dậy, cuối cùng khóc to một trận.

Ngày 4 tháng 7 năm 2005, mỗi lần nghe thấy âm thanh máy bay nơi đường chân trời đều sẽ buông xuống công việc trong tay để ra cửa, ngẩng đầu nhìn bầu trời ngây ra rất lâu, luôn có cảm giác, em đang ở trêи máy bay, thỏa thích đi tới từng nơi trêи thế giới.

Tiếng gió trào lên, nhật kí được lật giở ngày càng nhanh.

...

Ngày 3 tháng 11 năm 2010, tôi, gặp được một cô gái.

Một tia sáng chiếu lên hàng chữ trong quyển nhận kí, sau đó chầm chậm rời đi, chiếu lên tiêu bản bươm bướm bên cạnh, đôi cánh xòe ra, sinh động như vật thể sống, sau đó lại di chuyển tới khung ảnh được thiết kế tinh tế, trêи bức di thư của Hàn Tử Phi.

... Phải vui vẻ.

Mặt cười xiêu vẹo có chút hài hước có thêm một mặt cười mới được vẽ lên trêи.

Hình ảnh đóng băng.

Nhòa đi.

Bàn tay Hàn Ngọc Bình nắm thành nắm đấm rồi hạ xuống: "Đạt!"

Để cuộc đời nhóm lại bản sắc, "Bản Sắc" khởi quay từ cuối tháng 2 tới ngày 28 tháng 5 năm 2019, trải qua ba tháng ròng rã cuối cùng cũng chính thức đóng máy.

+++++++++

Chương 136: Xin đừng rời xa chị
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.