Mặc dù đang đi giày cao gót nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến phát huy của cô. Tô Điềm cũng không quay đầu lại, chỉ ôm chậu cây chạy thắng về phía tiểu khu.
Nhưng mà, Quý Sở Yến cũng nhanh chóng đuổi theo, ở sau lưng liên tục gọi cô.." "Tô Điềm
Tô Điềm biết mình chạy không thoát rồi. Cô nhắm mắt lại, đứng yên tại chỗ.
Quý Sở Yến cũng bước chậm lại. Tô Điềm theo. bản năng cầm túi che chẳn chỗ bẩn trên gấu váy.
Mãi cho đến khi Quý Sở Yến đi đến trước mặt cô, Tô Điềm mới xấu hổ ngẩng đầu lên
Nhiều ngày không gặp, có lẽ là vì bộn bề nhiều. việc, anh hình như gãy hơn trước một chút. Quý Sở Yến khoác chiếc áo gió màu đen, dáng người vẫn cao lớn tự phụ như cũ. Tô Điềm cúi đầu nhìn chiếc váy dính đầy dầu của mình, đột nhiên cảm thấy sa sút tinh thần.
Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ xuất hiện một cách chật vật trước mặt Quý Sở Yến như thế này. Anh chỉ có thể nhìn thấy cô lúc cô đã trang điểm xinh xinh đẹp đẹp, ăn mặc thời thượng mà thôi.
Nhưng cuộc đời luôn có nhiều chuyện ngoài ý muốn như thế.
Bây giờ, Quý Sở Yến đứng ở trước mặt cô, ánh mắt mang theo ý cười: “Sao nhìn thấy anh lại chạy thế?”
"..."
Giọng nói của Tô Điềm buồn bưồn: “Không có gì."
Quý Sở Yến cố nhịn cười, liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở túi xách đang che váy cô.
Quý Sở Yến ngẩn người nhìn chậu cây, nhẹ nhàng nhướn mày một chút, dáng vẻ không hiểu: "Tặng anh?”
"Ừm.." Tô Điềm ngượng ngùng gật đầu, hai gò má đã bắt đầu ửng hồng: “Chắng phải hôm qua anh nói muốn tặng quà cho em à? Tất nhiên em cũng phải đáp lễ một chút”
Nói xong, cô lại giống như lơ đãng mà liếc nhìn Quý Sở Yến một cái.
Anh dường như hiểu ra, đáy mắt từ từ hiện lên ý cười.
“Nhưng tôi chưa trồng cây bao giờ, có lẽ không chăm sóc nó tốt được” Quý Sở Yến thành thật thừa nhận.