Một lúc lâu sau, bà vẫn chưa từ bỏ ý định, lại bắt đầu thay cách nói chuyện khác: “Con có biết không,năm đó, ông nội con và ông nội Quý..”
“Ngừng!”
Tô Điềm làm động tác tạm dừng, cảm thấy rất đau đầu: “Mẹ chỉ biết kể mỗi câu chuyện này thôi đúng không? Con nghe nhiều đến mức thuộc lòng rồi, ông nội con và ông nội Quý là bạn học cấp ba với nhau, hai người thân thiết như thể anh em...”
Chuyện xưa nhàm chán này cô nghe nhiều lắm
Bà Phương không nói lại được cô, đàng phải tạm dừng công kích. Thế nên, cuối cùng Tô Điềm cũng có được một ngày cuổi tưần nhàn nhã.
Tất nhiên, nếu như không bị tiếng chuông điện thoại đánh thức vào sáng chủ nhật thì cuối tuần của cô sẽ càng hoàn mỹ hơn.
Trời đã sáng từ lâu, nhưng Tô Điềm vẫn còn nằm. ườn trên giường. Tiếng chuông điện thoại vang lên không dứt, cô sờ soạng điện thoại di động, áp vào tai, âm thanh ngái ngủ: "Alo?"
“Làm phiền đến em rồi à?”
Giọng nói từ tính của Quý Sở Yến từ trong điện thoại vang lên, trái tim Tô Điềm lập tức nhảy dựng lên một cái, vô thức lắc đầu.
Mấy giây sau, cô mới ý thức được là Quý Sở Yến căn bản không nhìn thấy cô lắc đầu, thế là lại vội vàng bố sung một câu:
“Không...”
"Ừm: Đối diện đáp lại một tiếng, sau đó cả hai bên đều rơi vào trầm mặc.
Tô Điềm chờ mãi không nghe thấy âm thanh gì, cô còn tưởng anh cúp máy rồi. Cô đang định buông điện thoại xuống thì lại nghe được âm thanh của Quý Sở Yến vang lên lần nữa. Anh do dự lên tiếng: “Hôm. nay anh bay về thành phố S, em... có thích quà gì không?”
Tô Điềm cảm thấy nhịp tim của mình đập nhanh quá mức quy định rồi, cô cố gắng coi nhẹ cảm giác. này, kiềm chế tại tâm tình, cố gắng để giọng nói của mình bình tĩnh nhất có thể: “Anh muốn mua quà cho em sao?”
Quý Sở Yến lại "Ừ" một tiếng, bỗng nhiên cười nhẹ: "Vừa nhìn thấy được một thứ rất hợp với em."
Tiếng cười của anh giống như một sợi lông vũ tiến vào trong vạt áo Tô Điềm, gãi nhẹ lên thân thế của cô. Tô Điềm cảm thấy cả người tê dại, âm thanh cũng mềm mại đi không ít: “Là gì thế?”