Cô đã hoàn toàn quên mất một chuyện, đó là Bạch Hạo Phiền vẫn đang cô đơn ngồi trong bàn ăn, cứ. thế bị cô bỏ rơi.
"A... Hình như... Hình như tự nhiên thấy không đau nữa.”
Tô Điềm do dự mở miệng, ý đồ giật tay ra. Đầu ngón tay của cô trong lúc lơ đăng, khẽ quẹt qua lòng bàn tay của Quý Sở Yến.
Quý Sở Yến nhíu mày nhìn cô: "Vừa rồi không phải em còn nói là đau lắm à?”
Tô Điềm bị anh nhìn đến mức toàn thân run lên, bối rối không biết nên giải thích với anh thế nào.
"Tô Điềm?"
Một giọng nam lập tức phá vỡ sự im lặng trong hành lang.
Tô Điềm cứng đờ người, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bạch Hạo Phiền đang tràn đầy nghĩ ngờ đi về phía hai người.
“Tô Điềm, tay cô không sao chứ? Cô đi lâu quá, tôi cứ sợ cô ở một mình rồi xảy ra vấn đề gì...”
Nói qua nói lại, Bạch Hạo Phiền đi tới gần, lúc này
mới phát hiện ra bên cạnh Tô Điềm còn có Quý Sở Yến đang đứng nữa. Thế là anh ta lập tức thay đối chủ đề câu chuyện: “Hả? Vị này là?”
"Trên thực tế, ngay khi Tô Điềm làm rơi chén trà thì Quý Sở Yến đã để ý đến người đàn ông ngồi đối diện cô. Nhưng mà bởi vì lo lắng cho vết thương của Tô. 'Điềm nên anh cũng vội vàng đi theo cô, chưa kịp nhìn rõ người đàn ông kia có dáng dấp như thế nào.