Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982)

Chương 99: Điện Thoại





Vào tháng 11, trong nhà cuối cùng cũng lắp đặt điện thoại được, điện thoại là điện thoại bàn xoay số kiểu cũ, đã là điện thoại mới nhất hiện nay.

Hàng xóm láng giềng biết được Diệp gia lắp đặt điện thoại, đều chạy tới nhà bọn họ xem của lạ, tuy không ít người đều từng dùng từng thấy ở bưu cục hoặc là trong cơ quan đơn vị, nhưng mà điện thoại tư nhân ở con phố này đây vẫn là cái đầu tiên.
Mọi người đều hưng phấn nói: “Lão Diệp, về sau nếu nhà bọn tôi có điện thoại, cũng có thể gọi tới nhà ông chứ?”
Diệp Thụy Niên cười ha hả nói: “Có thể, có gọi lại thì bọn tôi hỗ trợ kêu một tiếng.

Nhận điện thoại 1 mao 1 lần, gọi điện thoại trong thành phố với khoảng cách ngắn thì 5 mao 1 phút, gọi đường dài trong nước thì 1 tệ 2 mao 1 phút đồng hồ, đường dài quốc tế thì miễn đi, chỗ tôi đây gọi không tới.

Lúc gọi điện nhất định chú ý, ngàn vạn đừng có vượt quá thời gian, nhiều một giây đều phải tính thêm 1 phút đồng hồ.” Vì sao nhận điện thoại còn lấy tiền, bởi vì bọn họ lắp đặt điện thoại đã tốn 2800 tệ, hàng tháng còn phải nộp 12 đồng tiền phí máy bàn cho tổng đài điện thoại, nếu như mọi người chỉ nhận điện thoại mà không gọi điện thoại, như vậy thì điện thoại trong nhà này đã hoàn toàn luân lạc thành điện thoại công cộng miễn phí, còn phải làm chân chạy đi gọi người.
Theo tỉ lệ thu nhập cùng phí nói chuyện, đầu năm nay phí điện thoại đắt đến dọa người.

Bởi vì là một nhà độc đại, nên muốn thu bao nhiêu thì chính là bấy nhiêu.

Thật ra thì phí điện thoại đường dài 1 tệ 2 mao một phút đồng hồ cũng không tính đắt, bởi vì đầu năm nay đánh điện báo là ấn theo chữ mà thu phí, một chữ 0,145 tệ, hơn 1 đồng tiền để gọi điện với đánh điện báo, thì đương nhiên gọi điện càng có lợi.


Hơn nữa dân chúng không có chuyện quan trọng thì đều sẽ không gọi điện, cho nên công năng chủ yếu của cái điện thoại này của Diệp gia về sau phỏng chừng chính là nhận điện thoại, đương nhiên, vốn dĩ nhà bọn họ lắp đặt nó chính là vì nhận điện thoại.
Điện thoại lắp đặt ngay trong tiệm, Lưu Hiền Anh cố ý dọn trống ra một ô vuông trên giá hàng, đặt nó ở trên đó để tránh cho trẻ nhỏ tò mò xoay điện thoại tầm bậy, đầu năm nay phí điện thoại rất đắt, không có đủ sức đâu.

Cả nhà vây quanh cái điện thoại màu đen này, miễn bàn hưng phấn tới cỡ nào, chỉ ngóng trông nó có thể vang lên.
Doãn Võ với Tiểu Vũ còn đánh đố, xem điện thoại của ai gọi về trước.

Bởi vì vừa lắp đặt điện thoại xong là lấy được số, bọn họ liền nhanh chóng chia nhau viết thư cho anh trai em gái ở bên ngoài, nói số điện thoại trong nhà cho bọn họ.

Tiểu Vũ cảm thấy hẳn là Tiểu Tuyết gọi về trước hết, tuổi con bé nhỏ nhất, nhớ nhà nhất, lần trước bác đưa Doãn Văn đến Bắc Kinh học, lúc thăm Tiểu Tuyết ấy, con bé còn khóc nhè.

Doãn Võ thì cảm thấy hẳn là Doãn Văn gọi về trước hết, anh ấy từng thảo luận ở trong thư, khắp Bắc Kinh chỗ nào cũng là điện thoại công cộng, anh ấy sớm đã mua thẻ điện thoại rồi, chỉ chờ trong nhà lắp đặt điện thoại xong liền gọi về.
Nhưng mà mấy ngày liên tiếp, điện thoại trong nhà đều chẳng có bất kỳ động tĩnh nào.

Người dùng cái điện thoại này đầu tiên vẫn là ông Hoàng, ông ấy không phải là nhận điện thoại, mà là gọi điện thoại, ông có đứa con trai làm ở đơn vị nào đó ở tỉnh thành.

Lưu Hiền Anh với Vương Thải Nga đều là lần đầu xoay số điện thoại, hai người đều thử mấy lần, không có thông được, khẩn trương đến độ đổ mồ hôi, đều đang hoài nghi có phải điện thoại có vấn đề hay không.

Cuối cùng vẫn là Diệp Thụy Niên trở về ăn cơm trưa thông được điện thoại, không phải là điện thoại có vấn đề, mà là điện thoại bàn xoay số không dễ xoay, điện thoại đường dài vốn cũng không dễ thông được.
Ông Hoàng cầm ống nghe, nói: “Thằng ba à, về sau con có thể gọi số điện thoại này tìm bọn ba, dãy số là 5406.” Sau đó liền lạch cạch một tiếng cúp mất điện thoại.
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, Diệp Thụy Niên nhắc nhở ông ấy: “Cụ ơi, sao cụ không nói nhiều mấy câu? Còn chưa tới một phút đồng hồ đâu.”
“Vậy thu tiền nửa phút?” Ông Hoàng nhìn ông ấy.
Diệp Thụy Niên vội vàng xua tay: “Lần đầu cụ đến gọi điện thoại, không cần tiền, cám ơn cụ dạy Tiểu Tuyết chơi cờ.”
“Thế vẫn là phải trả tiền.” Ông cụ lấy 1 tệ 2 mao ra, đặt trên tủ kính, chống gậy đi ra ngoài, đi được hai bước lại quay đầu nói: “Nếu thằng ba của tôi gọi điện tới, làm phiền gọi tôi một tiếng.”
“Vâng, vâng, nhất định gọi.” Diệp Thụy Niên nhanh chóng đáp ứng.
Kết quả ông cụ còn chưa có ra khỏi cửa tiệm, điện thoại đã liền vang lên, Diệp Thụy Niên nhanh chóng đón lấy, là lão tam Hoàng gia gọi về, Diệp Thụy Niên giải thích một chút, đối phương cuối cùng biết nhà ông lắp điện thoại, ông cụ lại trở về hàn huyên với con trai một hồi, lúc này ông ấy không vội gác điện thoại, dù sao bên chỗ con trai gọi điện thoại không cần tiền.

Cuối cùng Diệp Thụy Niên cũng thu tiền nhận điện thoại của ông cụ, nếu không phải ông cụ phẫn nộ, thì tiền gọi điện thoại ông cũng không muốn nhận.
Cho nên điện thoại nhà bọn họ mặc kệ là gọi hay là nhận, cái danh ngạch thứ nhất đều để ông Hoàng chiếm đi.


Cuộc điện thoại thứ 2 mà trong nhà nhận được là Ngụy Nam gọi tới, anh nhận được thư vào lúc ban đêm đã liền gọi trở lại, vừa lúc Diệp Tuệ ở nhà, hiện tại cô thực tập ở Nam Khí, buổi tối ở nhà, không ở trường.

Thanh âm truyền đến từ trong điện thoại có chút sai lệch, cũng có chút tạp âm, nghe không rõ lắm, có điều rốt cuộc cũng có thể thuận lợi thông được, hai người vội vàng hàn huyên 1 phút đồng hồ, rồi nhanh chóng cúp điện thoại, không có cách nào, phí điện thoại đắt á, phải tiết kiệm tiền.
Trận đặt cược này, Doãn Võ tới Tiểu Vũ ai cũng không thắng.

Cuộc điện thoại kế tiếp là Diệp Chí Phi gọi về, nói trong nhà lắp đặt điện thoại rất tốt, về sau có cần gì thì trực tiếp nói trong điện thoại là được rồi, hơn nữa còn hỏi một chút trong nhà vào trước mắt có còn thiếu hàng gì không, anh giao hàng về.

Gần nhất đã hơn 1 năm, Diệp Chí Phi cũng không thường về nhà, có đôi khi giao hàng vẫn là thông qua phương thức gửi vận chuyển để gửi về.
Vào lúc điện thoại của Doãn Văn gọi đến thì đã chả biết là cuộc thứ mấy, giữa lúc đó còn nhận vài cuộc điện thoại giúp hàng xóm, lúc Doãn Văn gọi tới thì thở một hơi dài, nói điện thoại gọi quá khó, cậu chàng thử rất nhiều lần, thật vất vả mới gọi vào, cậu chàng còn tưởng rằng là sai số rồi, xét thấy khó gọi như vậy, về sau nếu không phải là chuyện đặc biệt quan trọng, cậu liền không gọi điện thoại, vẫn là viết thư đi.

Diệp Tuệ cũng không thể hỏi tình huống của cậu chàng một câu, bởi vì phí điện thoại đắt, đều là nói ngắn gọn, căn bản là không kịp nói tỉ mỉ, tán gẫu tình hình gần đây.
Tiểu Tuyết là người cuối cùng gọi về, điện thoại vừa thông, cô nhóc nhỏ liền khóc ở bên kia, Lưu Hiền Anh nghe được thì hết hồn: “Tiểu Tuyết, con gái ngoan, sao vậy?”
Tiểu Vũ nghe thấy là Tiểu Tuyết gọi về, liền chạy nhanh đến bên ống nghe nói: “Tiểu Tuyết đừng khóc, mau nói chuyện, đừng có lãng phí phí điện thoại.”
Tiểu Tuyết nhanh chóng ngừng tiếng khóc, thút thít nói: “Điện thoại gọi khó quá, gọi không thông.

Em nhớ nhà, nhớ mẹ với chị, còn có Tiểu Thất.”
“Tiểu Tuyết ngoan, con ở bên kia sống có tốt hay không? Ăn no không? Có lạnh không? Có mua áo bông mới hay không?” Cái người mẹ quan tâm nhất vĩnh viễn là vấn đề mặc quần áo ăn cơm của con cái.
Tiểu Tuyết ở bên kia đáp, Diệp Tuệ thấy thời gian tầm tầm rồi, nhanh chóng hỏi một câu: “Tiểu Tuyết, thi đấu chưa?” Cô nhớ được vòng đấu loại của Tiểu Tuyết là cử hàng ở tháng này.
Tiểu Tuyết khụt khịt một chút: “Còn chưa, hôm sau liền thi.”
Diệp Tuệ nói: “Vậy cố lên! Chơi cờ cho tốt vào, đừng quá nhớ trong nhà, chờ nghỉ liền đón em về.”
Tiểu Tuyết nói chờ kết quả thi đấu ra lại gọi điện cho trong nhà, liền cúp điện thoại.

Cuộc điện thoại này gọi để cho người nhà lo lắng, cô nhỏ là nhỏ tuổi nhất, áp lực phải thừa nhận lại là lớn nhất, cho nên nghe thấy giọng của người nhà thì khó tránh khỏi sẽ không khống chế được chảy nước mắt.

Diệp Tuệ hi vọng cô bé có thể thuận lợi mà ở lại trong đội thiếu niên.

Lưu Hiền Anh lại có chút muốn cô bé trở về, con gái khóc đến lòng bà như dao cắt, không bằng về nhà đi học cho xong, làm gì còn nhỏ tuổi đã liền ở bên ngoài chịu khổ.


Nhưng Diệp Tuệ biết, Tiểu Tuyết tình nguyện chịu khổ nhớ nhà, cũng muốn ở lại Bắc Kinh, dù sao đó là cuộc sống mà con bé thích.
Lúc Diệp Tuệ lựa chọn cái ngành vật liệu này trong lòng nghĩ là vật liệu polyme, vật liệu nano vân vân, trên thực tế, chờ cô lên đại học, tất cả những cái tiếp xúc đều là silicat (xi măng) với kim loại vân vân, lúc phân phối công tác, thì phân cô đến xưởng ô tô đi làm gia công vật liệu kim loại.

Cái gì gọi là gia công vật liệu? Chính là hàn đó.

Tên tuổi của Diệp Tuệ vẫn là rất vang dội, kỹ sư hàn, nhưng mà kỹ sư thì không cần phải cầm hàn điện sao? Cho nên Diệp Tuệ liền thành một công nhân hàn, cả ngày làm bạn với hoa lửa bắn ra, ánh điện và tiếng vang chói tai.
Diệp Tuệ có chút dở khóc dở cười, đương nhiên, công việc của cô vẫn là không giống với công nhân hàn điện phổ thông, bình thường cô là giải quyết vấn đề mà công nhân kỹ thuật phổ thông không giải quyết được, ai bảo cô là nhân sĩ chuyên nghiệp chứ.

Làm nhân sĩ chuyên nghiệp, Diệp Tuệ đương nhiên rõ ràng chỗ giá trị cùng ý nghĩa của phần nghề nghiệp này, cũng không có rẻ rúng như người ngoài trông thấy vậy, tất cả những máy móc hạng nặng, bao gồm cả tàu ngầm, tàu sân bay, hỏa tiễn, phi thuyền vũ trũ các loại, tất cả đều không rời công nhân hàn được, hàn một cái cửa sổ, mi sẽ cảm thấy rất cấp thấp, nhưng mà hàn một cái phi thuyền vũ trụ, mi nhất định sẽ nghiêm nghị lên hẳn.
Chỉ là Diệp Tuệ cũng không muốn kính dâng thanh xuân của mình vì cái nghề gia công vật liệu này, cho nên cô nhất định không làm lâu dài ở Nam Khí được.

Đương nhiên, trước mắt cô chỉ là thực tập, còn không có quyền lựa chọn, dù sao cái này có liên quan đến cô có thể thuận lợi tốt nghiệp không, cho nên cô vẫn là rất cẩn trọng mà làm công tác của chính mình.
Trong xưởng vẫn là rất yêu quý nhân tài, nhất là sinh viên, tuy bọn họ cũng làm công việc không khác công nhân khác là mấy, nhưng không có ai gọi đến hét đi với đám sinh viên bọn họ đây, đều là hòa hòa khí khí mà nói chuyện, lời lẽ tốt đẹp mà sắp xếp công việc cho họ.
Hôm nay Diệp Tuệ đi theo sư phụ của cô đi phân xưởng lĩnh một cái hàng mẫu về văn phòng, bởi vì có hai loại vật liệu thép hàn hoài mà mãi không đạt đến tiêu chuẩn nghiệm thu, cái này cần nhân viên kỹ thuật là bọn họ đi phá giải vấn đề.

Diệp Tuệ đáng cúi đầu bận rộn với sư phụ, bỗng nghe thấy có người tiến vào, ngẩng đầu nhìn một cái, thì ra là một đám người bộ dáng như lãnh đạo tiến vào thị sát, Diệp Tuệ chỉ nhìn thoáng qua, liền quét đến Hoàng Hồng Vệ đi theo phía sau đám người, cô cúi đầu, thật sự là cảm thấy nhìn thấy kẻ này là cảm thấy ghê tởm, không muốn nhìn nữa.
Ngày hôm say, Diệp Tuệ vừa đến trong xưởng, liền bị sắp xếp đi phân xưởng phía dưới làm công nhân bình thường nhất, cô cho rằng là bạn học của cô đều bị sắp xếp làm công tác giống vậy, trên thực tế vào giữa trưa lúc ăn cơm hỏi một cái, chỉ có cô đi phân xưởng, những người khác đều vẫn đi theo sư phụ của mình đang học tập kìa.
Sư phụ của Diệp Tuệ tìm được cô, còn phê bình cô một trận, nói tới nơi không tìm thấy người, ngày hôm qua không phải đã nói xong xuôi là còn muốn đi làm thí nghiệm vật liệu thép à.

Diệp Tuệ hiểu rõ là có kẻ chơi ngáng chân cô, bởi vì đánh giá báo cáo thực tập của cô chủ yếu là muốn tham khảo ý kiến của sư phụ.

Thằng Hoàng Hồng Vệ này, cô không tìm gã báo thù, gã ngược lại là khiêu khích đến mình, vậy chờ xem đi, dù sao cô cũng chả hiếm lạ phần công việc này..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.