Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982)

Chương 12: Khen Thưởng





Trước mắt Diệp Tuệ đã tích cóp được gần 500 đồng, máy ghi âm rẻ nhất cần hơn 100 đồng, cô nguyện ý tiêu khoản tiền này để khích lệ Doãn Văn.

Cô từng làm giáo viên, hiểu rõ cái thứ học tập này, mi biết càng nhiều, tính tích cực sẽ càng lớn, chỉ cần Doãn Văn nếm được cảm giác thành tựu từ trong học tập, sự hứng thú của cậu sẽ càng nồng hậu.
Vừa mới bắt đầu thì khá khó để kiên trì, Doãn Văn vẫn luôn cào tóc kêu rên, sẽ bỏ cuộc, muốn chạy trốn.

Diệp Tuệ liền bắt đầu dạy từ cái mà cậu hiểu, dần dần mới càng khó hơn, từ từ, ý cười trên mặt cậu liền bắt đầu nhiều lên, bởi vì vấn đề mà cậu có thể giải quyết càng ngày càng nhiều, cái này làm cho lúc cậu nói chuyện cũng lớn giọng không ít, đắc ý á, cái đề này cũng có một ngày Doãn Văn cậu biết giải.

Trước lúc khai giảng, Diệp Tuệ ra một bộ đề cho cậu, làm xong được 76 điểm, kém yêu cầu của cô 4 điểm, Doãn Văn quấn quít lấy chị cậu đòi ra đề lần nữa, mong muốn phải thi được đến 80 điểm.
Diệp Tuệ cười nói: “Không cần ra lại, ngày mai liền mang em đi mua máy ghi âm.

Tiểu Võ cũng đi, không phải em muốn mua sách đọc sao, đi nhà sách Tân Hoa tự mình chọn.”
Doãn Văn, Doãn Võ hưng phấn đến trực tiếp nhảy cẫng lên: “Chị vạn tuế!”
Ngày hôm sau, Diệp Tuệ mang theo Doãn Văn với Doãn Võ đi nhà sách Tân Hoa mua sách, đầu năm nay thiếu phương thức giải trí, đọc sách là mốt, tuy chủng loại sách trong nhà sách không nhiều lắm, nhưng đều là những cái tên kinh điển đáng giá để đọc của trung quốc và nước ngoài.

Doãn Võ muốn đọc 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》, 《 Tây Du Ký 》 và 《 Thủy Hử truyện 》, Diệp Tuệ liền mua đủ luôn 3 cuốn danh tác cổ điển trừ 《 Hồng Lâu Mộng 》 ra, vì trong nhà đã có 《 Hồng Lâu Mộng 》 rồi, chính cô cũng chọn 2 tập thơ.

Doãn Võ ôm sách, hưng phấn đến mặt mũi đỏ bừng.
Diệp Tuệ nhìn bộ dáng cao hứng của em trai nhỏ, trong lòng vô cùng cảm khái, trước kia cuộc sống kham khổ, chỉ mong không đói không rét đã hay rồi, trước nay chưa từng quan tâm nhu cầu về phương diện tinh thần của mấy đứa nó, thật ra Doãn Võ là một đứa trẻ ngoan ngoãn, chăm chỉ hiếu học, nếu như trước kia bọn họ có tinh lực quan tâm em ấy, tuyệt đối sẽ không để em ấy lầm đường lạc lối, bị thuốc phiện hủy cả đời.


Lúc này đây, cô nhất định phải che chở em thật tốt, dẫn đường em ấy lên đường sáng.
Doãn Văn không có hứng thú với sách, nhìn sách nhiều chữ liền đau đầu, sách ngoại khóa chỉ thích xem truyện tranh, bình thường cũng không đi nhà sách, có điều lần này cậu chàng vẫn là tìm được một cuốn sách mình muốn mua trong nhà sách, đó là một cuốn phổ khúc đơn giản, trong đó có rất nhiều ca khúc nghe nhiều nên thuộc, Doãn Văn như thu được chí bảo, tự mình móc tiền tiêu vặt ra mua, còn không để Diệp Tuệ tiêu tiền, vì lát nữa chị còn phải mua máy ghi âm cho cậu.
Mua sách xong rồi, Diệp Tuệ với cặp song sinh đến cửa hàng bách hóa, mua một chiếc máy ghi âm đài đơn một thẻ của Hitachi, tốn 120 nguyên, lúc bỏ tiền Diệp Tuệ không có nửa điểm do dự.

Doãn Văn ôm máy ghi âm như ôm một cục vàng vào trong lòng, một đường như bay trở về, về nhà liền bỏ băng từ vào, chỉnh âm thanh đến lớn nhất, mở to cửa sổ ra, chỉa loa về phía cửa sổ, y như sợ người ta không biết cậu có cái máy ghi âm mới vậy.
Diệp Thụy Niên vừa mới lái xe về, đang ngủ ở nhà, mới vừa ngủ đã bị đánh thức, ông nhào ra ngoài cửa, quát lớn một tiếng về phía trên lầu: “Thằng ranh nào đang cất cao giọng hát vậy, có để người ta ngủ không hả?!”
Doãn Văn sợ tới mức bộp một phát liền tắt tịt máy ghi âm, cậu quá đắc ý vênh váo, cũng chưa chú ý xem ba có ở nhà không.

Diệp Tuệ dò đầu ra khỏi cửa, nhỏ giọng “Suỵt” một tiếng: “Vặn tiếng nhỏ chút, ba đang ở nhà.”
“Em không biết ba ở nhà mà, xe ba không có ở đây nha.” Doãn Văn cũng cảm thấy thật ấm ức, nếu biết ba ở nhà, đánh chết cậu cũng không dám để như thế.
Diệp Tuệ nói: “Có thể là đưa đi bảo trì thôi.”
Doãn Văn vặn nhỏ tiếng, để âm nhạc xoay vần trong phòng, rung đùi đắc ý nhẹ nhàng hừ theo.

Doãn Võ thì lại ôm sách mới còn đang tản ra mùi mực in bắt đầu đọc, Diệp Tuệ vẫy vẫy tay với Doãn Võ: “Tiểu Võ, em lại đây một chút.”
Doãn Võ nhanh chóng bỏ sách xuống đi ra: “Sao vậy, chị?”
Diệp Tuệ nhìn Doãn Văn đang cầm máy ghi âm ngâm nga theo ca từ một cái, nói với Doãn Võ: “Về sau em đọc sách, liền kể lại nội dung em đọc qua với anh hai em một chút.”
“Hở? Vì sao?” Doãn Võ không hiểu cách làm của chị.
“Chỉ là kể chuyện xưa thôi, em đọc được bao nhiêu liền kể bấy nhiêu cho nó, nếu nó nóng lòng xem chuyện tiếp theo, em liền để tự nó đi đọc sách.” Diệp Tuệ biết thằng nhóc Doãn Văn này chắc chắn sẽ không đồng ý chủ động đọc sách, nhưng khẳng định là có hứng thú với nghe kể chuyện, dù sao thì con đường thu hoạch tri thức ở niên đại này quá ít, có lẽ biện pháp này có thể khích lệ nó chủ động đi lật sách, dù cho không thể thì cũng để nó hiểu biết một chút nội dung của danh tác văn học đi, còn nữa, cái này cũng có thể rèn luyện năng lực biểu đạt cùng tài ăn nói của Doãn Võ, nhìn thế nào cũng sẽ không lỗ.
Doãn Võ không quá hiểu rõ dụng ý của chị, nhưng vẫn là rất phối hợp gật đầu: “Em biết rồi.”
Diệp Tuệ sờ sờ đầu cậu: “Đi đọc sách đi.”
*
Lập tức chính là ngày 1 tháng 9, Diệp Thụy Niên rốt cuộc lại có cơ hội đến Quảng Châu làm việc lần nữa, lúc này Diệp Tuệ không cách nào đi được, cô phải khai giảng.

Cô lấy tiền của mình ra, giao cho ba cô: “Ba, ba giúp con mang về 30 chiếc đồng hồ điện tử đi.”
Diệp Thụy Niên nhìn tiền con gái đưa qua, có chút kinh ngạc nói: “Con có nhiều tiền như vậy từ chỗ nào?”
“Con kiếm đó.

Thật xin lỗi, ba, tiền này con muốn tự mình giữ lại dùng, nên không có cho ba.” Diệp Tuệ hạ quyết tâm muốn tự mình kiếm tiền, không tiêu tiền của ba nữa, chính mình có tiền nơi tay cũng tiện, ví dụ như mua sách với máy ghi âm cho em trai sẽ không cần mở miệng với ba.
Diệp Thụy Niên biết hai lần đi Quảng Châu trước Diệp Tuệ giúp người ta mang đồ về kiếm chút tiền, chỉ là không ngờ tới cô lại kiếm nhiều như vậy, chẳng qua ông cũng không hỏi đến, cũng không cảm thấy tiền của Diệp Tuệ nên sung công giao cho ông, con gái lớn rồi, trên người bản thân có chút tiền rất tốt: “Được, vậy ba liền giúp con mang đồng hồ điện tử vậy.”
Tiệm nhỏ trong nhà tạm thời không mở được, nhưng mà không ngại tiếp tục đi mua đồ giùm, giống như đồng hồ điện tử, bởi vì không ít người đều từng nhắc qua là muốn mua đồng hồ điện tử.

Diệp Tuệ biết, chờ sau khi khai giảng sẽ có người đeo đồng hồ điện tử đến trường học, nó sắp sửa trở thành một loại trào lưu mới, đến lúc đó đồng hồ điện tử sẽ cung không đủ cầu.

Cô đã thảo luận tình huống này với ba rồi, đồng hồ điện tử tiêu thụ nhanh, tài chính cũng chảy về nhanh, lợi nhuận cũng cao, hơn nữa thứ này nhỏ, tiện mang theo, thật ra thì hiện tại có thể làm buôn bán đồng hồ điện tử.

Diệp Thụy Niên cũng tính mua chút đồng hồ điện tử về bán.
Diệp Thụy Niên không đưa bọn họ đến trường, lái xe đi, chuyện khai giảng đều là Diệp Tuệ an bài, cô đưa mấy đứa em đến trường báo danh trước rồi mới tự mình đến trường.


Đối với trường học, cô hoàn toàn không xa lạ, nhưng mà lúc này lại là lấy thân phận học sinh tiến vào, loại cảm giác này làm cô cảm thấy khá tươi mới.
Lớp học lại của trung học Nam Tinh năm nay tuyển nhận 6 lớp, 2 lớp khối văn, 4 lớp khối tự nhiên, chừng hơn 300 người.

Diệp Tuệ thấy được vài bạn học cũ trong lớp mới, có điều đều là nam sinh, nữ sinh lên cấp 3 vốn đã ít đi rồi, nữ sinh đến học lại lại càng ít.

Diệp Tuệ nhớ tới Trần Phân, không biết là phải nhận ca của mẹ cô ấy hay là đến học lại.

Không ít bạn học trong lớp đều đeo mắt kính thật dày, đều là khêu đèn học khuya mới hỏng mất, chờ cô tán gẫu với các bạn học chung quanh rồi mới biết có không ít người là học sinh học lại 3 năm, 4 năm, trong lớp còn có một học sinh học lại 5 năm, cũng chính là bắt đầu thi lại từ năm 1978 khôi phục thi đại học bình thường kia, tới giờ còn chưa đậu, còn đang nỗ lực, thật khiến người ta bội phục nghị lực của anh ta.
Diệp Tuệ chỉ tính cho mình một cơ hội, nếu như không thi đậu liền không cố chết đi đến cuối con đường này, đời người có vô hạn khả năng, cũng không chỉ có một cái đường ra là học đại học này, học lại, chỉ là muốn tròn một giấc mộng đại học mà thôi.
Bạn học của lớp học lại đều có áp lực lớn, lớp học không có bất luận hoạt động giải trí nào, mọi người đều vùi đầu khổ học, không có bao nhiêu người sẽ lãng phí thời gian trên chuyện khác, thậm chí cũng chả có tâm tư đi làm quen bạn cùng lớp.

Vừa lúc Diệp Tuệ cần thời gian để thích ứng thân phận học sinh, bầu không khí học tập kiểu này đúng là thích hợp với cô, cô lật sách giáo khoa từ đầu tới cuối, còn tốt, nội dung cũng không quá sâu, cô hẳn là có thể ứng phó được.
Lúc tan học, Diệp Tuệ nhìn thấy Trần Phân, chuẩn xác mà nói là Trần Phân tìm được cô, Trần Phân cũng đến học lại, có điều cô ấy sửa lại học khối văn, hai người không thể làm bạn học chung nữa, nhưng Diệp Tuệ vẫn là mừng thay cô ấy, đi học kiểu gì cũng mạnh hơn đi làm ở một nhà máy sắp sửa phá sản.
Trung học Nam Tinh có ký túc xá, có điều giường có hạn, chỉ có bạn học ngoại thành mới có thể xin nội trú, nội thành thì phải ở nhà, trường học cho cơm trưa với cơm tối, bởi vì lớp tốt nghiệp có tự học buổi tối.

Hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, trường học còn chưa sắp xếp tự học, Diệp Tuệ tan học liền về nhà.
Doãn Văn với Doãn Võ đi học ở Tam Trung gần nhà, trường học không cung cấp cơm, không có tự học buổi tối, hai đứa nó đều là về nhà tự nấu cơm ăn, Diệp Tuệ nhờ dì Lưu hỗ trợ mua thức ăn, Doãn Văn Doãn Võ tự nấu cơm ở nhà, có đôi khi thật sự không muốn nấu thì Diệp Tuệ liền đưa tiền để mấy đứa nó ăn ở ngoài.

Lúc Diệp Tuệ về nhà Doãn Võ đang nhóm lửa bếp than, cả phòng bếp cuồn cuộn khói đặc, không biết còn tưởng là cháy: “Sao bếp lò tắt rồi?”
Doãn Văn đang xắt rau, trên mặt có vài dấu vết, mất hứng nói: “Buổi sáng chị quên đổi than, nên giữa trưa bọn em không nấu cơm.”
Diệp Tuệ ngoài ý muốn nói: “Thế à? Chị quên đổi than? Vậy giữa trưa mấy đứa ăn ở đâu?”
“Ăn ở nhà dì Lưu.” Doãn Võ nói.
“Vậy hả? Lát nữa chị đi cảm ơn dì ấy.

Để chị nhóm lửa đi.” Diệp Tuệ nhận lấy quạt hương bồ trong tay Doãn Võ, xách bếp lò lên lối đi bộ, nhóm lửa ở bên ngoài.
Lưu Hiền Anh đi ra đổ rác, trông thấy Diệp Tuệ đang nhóm lửa, nói: “Đang nhóm lửa à? Nổi lên chưa? Nếu chưa thì gắp một cục than nhà dì đi nhóm lửa đi.” Có hai cách để châm bếp than, một kiểu là đốt củi châm than lên, còn có một kiểu chính là dùng than đang đốt để nhóm lửa, đương nhiên, loại sau cần mượn dùng của người khác.
Diệp Tuệ nói: “Vậy cảm ơn dì, chúng ta đổi than đi.”
Lưu Hiền Anh cười: “Đổi gì chứ, ba con kéo nhiều than như thế về cho dì, một cục than thì tính là gì.” Bà bỏ rác xuống, trở về gắp than, một cục than đang thiêu đốt hừng hực rất nhanh liền dẫn lửa, ba chị em mới bắt đầu nấu cơm, chờ lúc ăn cơm được trời đã tối.
Doãn Văn đầy bụng bực tức, cứ mãi càm ràm gì đó.

Diệp Tuệ thấy cảm xúc của cậu không tốt, nói: “Chuyện đã xảy ra rồi, em phát bực cũng vô dụng, không phải là mọi người đều nghĩ cách giải quyết vấn đề sao?”
“Giữa trưa chị không về, cũng không quản bọn em có thể ăn được cơm hay không, bọn em phải đi nhà người khác xin cơm ăn như ăn xin vậy.” Doãn Văn thở phì phò và cơm.
Đi học về còn phải tự mình nấu cơm ăn, quả thật rất không dễ dàng, nhưng mà đại bộ phận những đứa trẻ đầu năm nay đều cứ thế mà tới, ai cũng không dễ dàng, Diệp Tuệ nghĩ một chút rồi nói: “Nếu không thì vầy đi, chị nói với dì Lưu, mấy đứa ăn ké ở nhà dì ấy đi, chị cho dì ấy tiền cơm.”
Doãn Văn mất hứng nói: “Em không đi! Còn không bằng chị cho bọn em tiền ra ngoài ăn, giống như trước kia đó.”
Diệp Tuệ biết đây mới là mục đích Doãn Văn oán giận, nói: “Ở bên ngoài em ăn no sao? Còn không vệ sinh nữa.


Lát nữa chị đi nói với dì Lưu, cứ định vậy đi.” Cô đánh nhịp vụ này xuống, không cho thương lượng, trước kia cô không nghĩ nhiều đến vậy, chỉ cần có thể giải quyết vấn đề là được, hiện tại không thể ứng phó tùy tiện nữa, cho bọn nó ra ngoài ăn, vì Doãn Văn cầm tiền sẽ xài bừa nên muốn móc tiền của Doãn Võ, hai đứa đều không cách nào ăn cơm cho tốt.
Ăn cơm xong rồi, Diệp Tuệ liền đi tìm Lưu Hiền Anh, nói rõ ý đồ đến của mình: “Dì Lưu, con muốn để Tiểu Văn, Tiểu Võ ăn ké ở chỗ dì, dì cũng không cần cố ý nấu món gì hết, mấy dì ăn gì, bọn nó liền ăn cái đó.

Mỗi bữa sẽ trả dì 2 mao tiền, giữa trưa với bữa tối hai đứa nó đều sẽ ăn ở chỗ dì, một ngày 8 mao.”
Lưu Hiền Anh vội vàng xua tay: “Không cần trả thù lao, đến ăn là được, dù sao dì thuận tiện làm luôn thôi.”
Diệp Tuệ cười nói: “Sao có thể không trả tiền, bọn nó đang lúc phát triển thân thể, có thể ăn nghèo dì đó, tiền thì nhất định phải trả, không thì con nào không biết xấu hổ đi làm phiền dì.

Đây là 20 đồng, dì cầm mua đồ ăn mua gạo trước, chờ xài hết con lại lấy cho dì.”
Lưu Hiền Anh nhanh chóng ngăn cản cô: “Vậy thì trước không cần trả thù lao, quay đầu lại cuối tháng lại tính tiền.”
“Vậy cũng được.

Vậy làm phiền dì Lưu.” Diệp Tuệ chân thành nói cảm ơn.
Trở về nhà, Diệp Tuệ nói với cặp song sinh: “Chị đã nói xong với dì Lưu rồi, bắt đầu từ ngày mai, lúc mấy đứa đi học liền đi nhà dì Lưu ăn cơm trưa với cơm chiều.

Sau khi tan học liền lập tức về nhà, đừng có lưu lại ở bên ngoài, đỡ cho dì Lưu còn phải chờ mấy đứa.”
Doãn Võ gật đầu: “Dạ.”
Doãn Văn vẫn là mất hứng, liếc xéo Diệp Tuệ: “Chị, chị là không biết thật hay là vờ không biết?”
“Biết cái gì?” Diệp Tuệ hỏi.
“Người ta nói nhảm dì Lưu với ba mình, giờ chị còn để bọn em đi nhà dì ấy ăn cơm, chị xem người ta nói chúng ta thế nào đi, em không ném nổi cái mặt này.” Doãn Văn thở phì phì nói.
Diệp Tuệ sửng sốt, đột nhiên nhớ lại trước kia khi ba muốn tái hôn, phản đối kịch liệt nhất chính là Doãn Văn, vì vụ này hai cha con còn náo một trận, Doãn Văn chạy khỏi nhà, một tuần cũng không về nhà, cũng là việc này đã trực tiếp làm Doãn Văn bỏ học, ba cũng không nhắc lại chuyện kết hôn nữa.

Đây chính là vấn đề lớn, Doãn Văn lại là đứa cố chấp còn sĩ diện hão, phải nghĩ cách thuyết phục nó thật tốt mới được.
Diệp Tuệ đột nhiên nở nụ cười: “À, chị không ngờ em lại để ý cái nhìn của người khác đối với em như thế, được thôi, chị không cần lo lắng em lại thi thứ 5 đếm ngược nữa, lần này tuyệt đối có thể thi được thứ 5 đếm thuận nhỉ.”
Doãn Văn chả hiểu ra sao, đây là gì với gì thế: “Ai muốn thi thứ 5?”
“Em thi thứ 5 đếm ngược, sẽ không sợ người ta cười nhạo em sao?”
Vẻ mặt Doãn Văn hung ác: “Ai dám chê cười em! Em đánh chết nó!”
“Em thi thứ 5 đếm ngược không cảm thấy mất mặt, người khác bịa đặt nhảm nhí ba mình với dì Lưu, em liền cảm thấy mất mặt rồi? Em chỉ muốn người khác kiếm mặt mũi cho em, chưa từng nghĩ tới tự mình đi kiếm mặt mũi cho chính mình đúng chứ? Em đây hoàn toàn là tiêu chuẩn kép nhé, nghiêm khắc với người khác lại rộng rãi với bản thân.

Bảo em đi ăn cơm phải đi ăn, bớt xì xà xì xồ ở đó đi!” Diệp Tuệ lười tranh cãi với nó.
Doãn Văn chớp mắt một chút, không biết phản bác chị thế nào, mà hình như chị ấy nói cũng có chút đạo lý..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.