Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi

Chương 97: Quà tặng



Trời chiều như bị thiêu cháy dưới ánh hoàng hôn cam đỏ rực rỡ.

Thành phố ồn ào náo nhiệt bị đẩy ra sau lưng, những ngọn đèn của từng nhà đang dần được thắp lên, xung quanh tràn ngập yên hoả khí.

(Yên hoả khí: đại khái là sự ấm cúng của mái nhà có người ở á các ông, tui chưa tìm được từ thuần Việt nào ưng ý để thay cho từ này nên tui cứ để vậy đã)

Ở lúc không khí ấm áp như vậy, Diệp Đình mang theo nụ cười của năm đó, nói với cậu một câu: "Hoan nghênh về nhà"

Dương Gia Lập đứng ngẩn ra ở cửa một lúc.

Bốn chữ đơn giản như vậy, lại giống như là thật nhiều năm qua chưa có ai nói với cậu.

Mãi cho tới khi Diệp Đình cầm lấy hành lý trong tay cậu, cậu mới hồi phục lại tinh thần mà "ừ" một tiếng.

Đi theo Diệp Đình vào trong biệt thự.

Vừa mới đặt chân vào phòng khách, một bóng đen liền nhào tới.

Dương Gia Lập hoảng sợ lui lại vài bước mới thấy rõ, thì ra là một chú chó.

Thân mình không lớn không nhỏ, lông màu xám trắng, hồng hộc le lưỡi. Hai tròng mắt màu lam rất đẹp, cả người rắn chắc, lông xù xù, một con Husky thật xinh đẹp.

Dương Gia Lập chỉ vào con chó hình như là đang cười với cậu: "Anh nuôi chó?"

Diệp Đình cười cười, ngồi xổm xuống xoa xoa đầu con Husky, nhẹ giọng nói: "Nó tên Tiểu Hoàng"

(Có ai nhớ không Tiểu Hoàng là tên em chó bị mất của Dương Dương á)

Nụ cười của Dương Gia Lập đột nhiên cứng lại.

"Anh nuôi được một thời gian rồi, bây giờ nó rất nghe lời, sẽ nằm trước cửa chờ em đi làm về chơi với nó, khi chán cũng không phá đồ đạc, rất ngoan", Diệp Đình ngẩng đầu nhìn vẻ mặt đông cứng của Dương Gia Lập nói, ".......tặng cho em đó"

Dương Gia Lập cúi đầu: "Tôi đã có A Phúc"

"Chó mèo song toàn, nhân sinh mới hoàn mỹ"

Diệp Đình nâng hai chân trước của Tiểu Hoàng rồi bế nó lên, ánh mắt chân thành nhìn Dương Gia Lập, nói: "Với anh, chuyện dùng Lý đại Lý nhị ép em ra mặt là anh thực sự không còn cách nào khác, cho nên anh nuôi Tiểu Hoàng, coi như là quà nhận lỗi tặng cho em, thế nào?"

Diệp Đình vừa dứt lời, Tiểu Hoàng cũng gân cổ lên gâu gâu vài tiếng thật to.

Giống như là đang phụ hoạ lời Diệp Đình nói.

Dương Gia Lập có chút mềm lòng, cứng đờ quay đầu đi: "Tôi chỉ ở đây một tháng"

"Một tháng sau em mang nó đi đi", Diệp Đình bình tĩnh nói, "Vốn dĩ là tặng cho em"

Dương Gia Lập không mở miệng nữa, A Phúc vẫn đang trốn trong ba lô của Dương Gia Lập đột nhiên cạy được khoá, một cái đầu mèo xù xù chui ra từ trong lỗ nhỏ.

A Phúc liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tiểu Hoàng, kêu vài tiếng meo meo rồi từ ba lô nhảy xuống đất một cách linh hoạt.

Cả hai nhìn nhau giằng co trong chốc lát. Tiểu Hoàng nhiệt tình cọ cọ tới, gâu gâu vài tiếng muốn gặm đầu A Phúc mang đi chơi, A Phúc cũng không nhường nhịn liền vươn móng vuốt cào tới, cả hai cứ thế mà gây lộn ầm ĩ.

Khoé miệng Dương Gia Lập giật giật, cuối cùng vẫn không nói gì, buông ba lô đi vào phòng khách.

Từ lúc Dương Gia Lập bước vào nhà, nụ cười nhàn nhạt trên mặt Diệp Đình vẫn chưa hề thay đổi.

Hai người cùng ăn bữa tối mà thư ký của Diệp Đình chuẩn bị, rồi thu dọn hành lý của Dương Gia Lập.

Diệp Đình dẫn Dương Gia Lập vào phòng ngủ.

Căn phòng đã được trang hoàng hoàn toàn khác.

Lần trước khi ở trong căn phòng này, Dương Gia Lập chỉ cảm thấy chỗ này thật lạnh lẽo, mọi thứ đều theo phong cách lạnh lùng, luôn có một cảm giác xa lạ của việc ở nhà người khác.

Nhưng lần này, màu sắc của phòng ngủ thay đổi, cách trang hoàng cũng thay đổi, trên mặt đất trải đầy cừu bông, vô cùng ấm áp.

Dương Gia Lập nhìn toàn bộ căn phòng, trợn tròn mắt.

Diệp Đình ôm lấy cậu từ sau lưng, thân mật hôn hôn cổ cậu, nhỏ giọng nói: "Thích không?"

Giọng Dương Gia Lập khàn khàn: "..........Anh không cần như vậy, tôi chỉ là làm theo thoả thuận, cuối cùng....."

Diệp Đình cau mày, dùng sức ngăn chặn miệng Dương Gia Lập, hơn nửa ngày mới buông ra, giọng nói có chút hờn giận: "Anh đã nói rồi, một tháng này anh muốn em thật tận tâm. Không được nghĩ tới việc rời đi, không được có bất cứ tạp niệm gì, giống như lúc ở đại học, cùng anh ở bên nhau, cho dù là diễn, cũng phải diễn tới mức không có kẽ hở, biết không?"

Dương Gia Lập nhìn đôi mắt mong chờ của Diệp Đình, cuối cùng nhận mệnh gật đầu.

Diệp Đình lúc này mới cười.

Tắm rửa xong đã là 11 giờ đêm, Dương Gia Lập do dự bước vào phòng ngủ, thấy Diệp Đình đang ngồi chờ cậu ở mép giường.

Dương Gia Lập quyết tâm gạt mọi cảm xúc dư thừa sang một bên, cố gắng điều chỉnh lại trạng thái.

Cậu từng chút từng chút một nhập tâm, giống như lúc học đại học, đi tới chỗ Diệp Đình ghé vào bên hắn nghiêng người qua.

Diệp Đình ngẩn ra vào giây, lạnh lẽo luôn bao trùm nơi đáy mắt bị ấm áp hoà tan.

Hắn ôm lấy Dương Gia Lập, ra sức hít vào hơi thở trên người cậu, thoả mãn nói: "Thật tốt, Dương Dương của anh trở về rồi"

Hắn nhắm mắt hưởng thụ một lát, lại mở mắt, cười nói: "Đến đây, anh mang em tới chỗ này"

Nắm tay Dương Gia Lập đi lên tầng cao nhất của biệt thự.

Dương Gia Lập từng ở căn biệt thự này, nhưng khi đó cậu cực kỳ ghét nơi này, luôn cảm thấy nơi này cho dù có xa hoa đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ là một cái lồng giam lạnh lạnh lẽo lẽo, chưa bao giờ cậu chủ động đi tham quan xung quanh.

Diệp Đình đưa cậu đến trước cửa của căn phòng trên tầng cao nhất.

Cánh cửa gỗ thô dày đóng chặt, giống như là đang cất giấu bí mật đã được giấu kín bao lâu nay.

Diệp Đình thả chìa khoá vào lòng bàn tay Dương Gia Lập, ánh mắt có hơi chờ mong nói: "Đi xem đi"

Tuy rằng Dương Gia Lập còn cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng vẫn xoay người đến trước cửa, tra chìa khoá vào ổ, rồi ấn vào tay cầm mở cửa ra.

Không gia trong phòng không lớn, cho dù mở đèn nhưng ánh sáng vẫn rất mờ ảo.

Trong phòng không bày biện nhiều đồ đạc, chỉ có vài chiếc tủ thật lớn, mỗi ngăn đều chất đầy những hộp lớn nhỏ không giống nhau, chỉ có ngăn cuối cùng là trống rỗng.

Dương Gia Lập tuỳ ý đi tới bên cạnh một ngăn tủ, lấy một chiếc hộp ra.

Chiếc hộp không quá nặng, nhưng rõ ràng là bên trong có thứ gì đó.

Cậu lật nó lại, nhìn thấy một dòng chữ nhỏ ở dưới đáy hộp: Sinh nhật bé con 22 tuổi, lưu lại.

Dương Gia Lập đột nhiên cau mày.

Cậu và Diệp Đình chia tay vào cuối năm tư, sinh nhật 22 tuổi của cậu, Diệp Đình đã đi Mỹ rồi.

Cậu đặt lại chiếc hộp lên ngăn tủ, lấy ra một chiếc hộp khác, lật xem: Lễ tình nhân thứ sáu, mua giày thể thao kỷ niệm cho bé con, lưu lại.

Dương Gia Lập như nhận ra điều gì, động tác của cậu bỗng nhiên nhanh hơn, lật xem thêm vài chiếc hộp khác.

Kỷ niệm 2000 ngày bên nhau, quà cho em ấy, lưu lại.

Quà năm mới, bộ sưu tập cừu làm bằng tay giới hạn số lượng, em ấy sẽ thích, lưu lại.

Giáng sinh năm thứ sáu, một món đồ chơi rất thú vị, lưu lại.

Sinh nhật bé con 23 tuổi, tốn rất nhiều công sức mới chọn được, lưu lại.

Kỷ niệm ngày tốt nghiệp, thật tiếc em ấy không ở cạnh, lưu lại.

Sinh nhật bé con 24 tuổi, rất nhớ em ấy, lưu lại......

Dương Gia Lập cả người cứng đờ giống như bị đóng đinh tại chỗ.

Cậu nhẹ nhàng xoay cổ nhìn xung quanh.

Cả một căn phòng tràn ngập hộp quà.

Diệp Đình đứng ở cửa nhìn vẻ mặt của cậu, cười khẽ: "Lưu lại 5 năm, tốn chút công sức chuyển từ Mỹ về"

"Mỗi một dịp lễ, mỗi một ngày kỷ niệm, mỗi một sinh nhật, đều có, chậm rãi xem"

Dương Gia Lập từ từ siết chặt các ngón tay của mình, ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Đình.

Diệp Đình cười cười, dư quang nhìn thoáng qua ngăn tủ trống phía dưới cùng, nhướng mày: "À, đúng rồi, còn thiếu một phần nữa là đầy rồi"

Hắn xoay người xuống lầu, không bao lâu lại đi lên, đặt vào lòng bàn tay Dương Gia Lập một chiếc hộp nhỏ.

Hôn khẽ bên tai Dương Gia Lập, thì thầm nói: "Bé con, sinh nhật năm ngoái vui vẻ"

Ngón tay Dương Gia Lập hơi run rẩy, cậu nhìn hộp nhỏ trong lòng bàn tay, thật lâu sau mới nín thở mở ra.

Trong hộp là một chiếc đồng hồ.

Mặt đồng hồ ánh kim, dây đeo màu đen sáng, được gia công cực kỳ tinh tế.

Đây là đồ lúc trước do chính cậu chọn, cho rằng hắn muốn tặng cho Tiểu Hạ.

Diệp Đình lặng lẽ ôm eo ngang eo Dương Gia Lập: ".............Ngay từ đầu, đã định tặng cho em"

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.