Như một tia chớp lướt qua khe hở giữa những rặng đá, một con gì đó không nhìn rõ hình dạng đánh tới chỗ
Vương Ly đang khom lưng nhặt trứng không hề phòng bị.
"Cút!"
Giác Địch hét lên một tiếng đầy giận dữ, tốc độ cũng nhanh không kém chắn ở giữa Vương Ly và con vật kia, cái đuôi không khác gì tàn ảnh đánh bay nó.
Bốp!
Con vật bay ngược về sau, đập vào vách đá gần đó khiến cho vụng đá rơi lộp bộp từ trên cao xuống. Bụi mù bốc lên.
Biến cố này diễn ra quá nhanh, đến cả Lỗ Sâm cũng không kịp phản ứng. Lúc nhìn lại thì mọi chuyện đã rồi.
"Đừng thất thần! Chúng nó vẫn còn!"
Giác Địch gầm lên, đồng thời dùng chân đá bay một con nữa.
Lỗ Sâm bị hắn quát đến nhức óc, nhưng phản ứng cũng rất nhanh, lập tức từ trên cao lao xuống, vừa lúc cản ở trước mặt Kiệt Tây, đập bay một con vật.
Sau đó là một trận binh hoang mã loạn khi không ngừng có kẻ địch tập kích bọn họ, số lượng khá đông khiến Lỗ Sâm cũng có chút luống cuống tay chân.
Sau mấy giây giật mình Vương Ly núp ở phía sau rốt cuộc có thời gian đi nhìn hình dạng của kẻ địch đã đánh lén bọn họ.
Đó là một con thú nhỏ cỡ con mèo trưởng thành nhưng toàn thân gầy sộp, làn da nhăn nheo màu xanh tím.
Chúng nó không ngừng bị đập bay, dính vào tường đá nhưng có vẻ không hề hấn gì nhiều, sau một hồi choáng váng liền mà run run thân đứng dậy, tiếp tục tập kích họ. Lúc này Vương Ly mới biết chúng có thể đứng bằng hai chân, hai chân trên ở nách còn có màng mỏng. Đây có thể là nguyên nhân chúng nhanh như vậy, không khác gì có thể bay được.
Lúc mới đầu, những con bị Lỗ Sâm đánh lui thường rất nhanh chóng linh hoạt trở lại, đánh tới lần nữa. Còn những con đụng trúng Giác Địch thì không được như vậy. Bởi vì chúng nó bị đuôi của hắn cắt qua một cái, trên thân liền tạo thành một vết rách khá sâu kéo từ nách bên phải đến háng bên trái, tổn thương nghiêm trọng khiến chúng không thể lại ngay lập tức tiếp tục tấn công. Máu của chúng màu đỏ lại kỳ dị pha thêm chút màu xanh lam. Con vật kia ăn đau, đối với hắn nhe răng rít gào nhưng ít nhất là sẽ không tạo nên kết quả gì nữa. (6°
Vấn đề ở đây là đám thú kia không chỉ nhỏ mà còn đông. Hành động vô cùng linh hoạt lại gian xảo gây cho họ rất nhiều phiền toái.
"Đồ Khải đâu?"
Lỗ Sâm vừa dùng cánh chặn lại công kích của đám thú kia còn không quên phát biểu nghi vấn của mình. Nhưng chỉ cần nghe là biết bên trong chứa bao nhiêu tức giận.
Giận đương nhiên là cho gả Đồ Khải không đáng tin kia rồi.
"Biến trở về đi, hình thú của anh không có lợi khi chiến đấu ở chỗ này."
Nhưng Giác Địch đến phân tâm cho Đồ Khải một chút sự chú ý cũng không muốn. Cái đuôi mang theo đỉnh tiêm sắc bén của hắn như một ngôi sao xẹt trong không trung, vậy mà bảo vệ kín kẽ xung quanh Vương Ly, không ngừng đánh giết đám thú kia. Mỗi cái vung đuôi của hắn đều có thể tạo nên hiệu quả đánh cho kẻ địch tàn phế một nửa. Chiêu chiêu tàn nhẫn.
Rốt cuộc Lỗ Sâm cũng không có thời gian để ý đến gã ngốc Đồ Khải kia đã đi đâu ngay thời điểm mấu chốt này.
Con dực sư oai vệ phốc một cái hóa thành một người đàn ông cao lớn với mái tóc màu bạc. Thân hình rắn rỏi tràn ngập mĩ cảm.
Sau khi biến thân, hắn vung hai cánh tay với móng vuốt sắc bén, lập tức tạo nên hiệu quả một chiêu thấy máu cho kẻ địch.
Chỉ là...
"Chúng nó làm sao vậy? Đều tập trung lại đây cả?"
Hình người đúng là có cái lợi là linh hoạt, nhưng với kẻ địch vừa nhỏ vừa nhanh, số lượng lại nhiều, nếu không nhanh như chúng thì có thể bị chúng đột phá sơ hở mà giết ngược hậu phương. Phải biết rằng phía sau của họ là giống cái cần được bảo vệ. Giống cái không có lực chiến đấu, chỉ cần bị tiếp cận một cái là...
Cho nên sau mấy lần hiểm hiểm bảo vệ được hậu phương, Lỗ Sâm không khỏi nôn nóng.