Câu này nghe có vẻ quen quen, hình như giống như câu Ngã Lặc đã nói với cô trước đó. Nhưng Vương Ly vẫn còn chưa sâu sắc cảm nhận được.
Kiệt Tây cũng không giải thích nhiều, chỉ hơi cười ẩn ý nhìn Giác Địch bên cạnh.
Người sau không tỏ thái độ, cảm xúc có chút lạnh tanh. Nhưng khi nhìn tới Vương Ly thì dịu đi, hắn nói: "Có muốn ăn nữa không?"
Vương Ly lắc đầu: "Tạm thời không thể ăn nhiều. Hiện tại tôi chỉ muốn đi ngủ."
Đã lâu cô không được ngủ một giấc tử tế.
Mấy đêm ở trên biển cô cứ ở trạng thái nửa tỉnh nửa mơ lênh đênh như vậy. Thần kinh không được thả lỏng bao giờ. Hiện tại sau khi được bổ sung năng lượng, cô liền thấy mệt mỏi rã rời.
Giác Địch làm sao không nhìn ra được.
Cho nên sau khi không còn việc gì nữa, hai người rời khỏi đó để Vương Ly nghỉ ngơi.
Một giấc này Vương Ly trực tiếp ngủ đến hôm sau, bỏ cả bữa tối.
Sáng hôm sau lúc Vương Ly vừa tỉnh lại đã nghe thấy âm thanh mài cắt gì đó nghe rất chói tai, khiến cô rợn cả da gà. Cũng có thể là do âm thanh này hại cô không ngủ tiếp được. Nhưng sau đó cảm nhận đến dưới thân cứng rắn mà không phải mặt nước mông lung không có chỗ đạp chân, ngủ một đêm trên chiếc giường đá toàn thân cô không tránh khỏi đau nhức, thân thể hư nhược vì bất ngờ được thả lỏng chưa kịp điều chỉnh, cô mới giật mình tỉnh táo ra.
Thì ra cô đã không còn ở trong biển nữa. Đúng rồi, Vương Ly lắc lắc cái đầu hơi choáng vì ngủ quá nhiều cùng lê lếch thân thể nhức nhối ngồi dậy, rốt cuộc nhớ ra tất cả những gì đã xảy ra hôm qua, cô lại đang ở nơi nào.
Nhưng âm thanh kia là cái gì vậy, nghe thật khiến người rùng mình.
Ngay khi cô vừa nghĩ như vậy thì bên ngoài đã vang lên một âm thanh cố tình gây sự.
"Giác Địch! Tại sao ngươi lại ở đây!?"
Vương Ly ngẩn ra, một phần cảm thấy giọng nói này hơi quen, vừa vô thức nghĩ, hóa ra âm thanh chói tai bên ngoài là do Giác Địch tạo ra.
Hắn đến đây khi nào?
Thú nhân kia thật sự rất quan tâm cô, một cách đầy thầm lặng.
So với giọng nói của người vừa rồi thật sự là... Quá mức rêu rao. Bộ hắn không nghĩ âm thanh của mình có thể đánh thức người khác sao?
Vương Ly vô thức cảm thấy bực bội vén chiếc chăn da thú chậm chạp bước xuống giường. Giác Địch ở đây thì liên quan gì tới hắn? Cái kiểu giọng điệu kiêu căng gì thế kia!
Thời điểm cô nghĩ vậy, bên ngoài cũng không có tiếng Giác Địch đáp lại.
Cũng phải thôi, hắn mới là người so với ai hết vô cùng khinh thường những kẻ kiêu căng ngạo mạn như thế.
Còn kẻ ngạo mạn kia đương nhiên cũng không thích bị coi thường.
"Giác Địch! Đây là nhà của giống cái, không phải chỗ cho ngươi đến đâu! Đừng tự làm mình mất mặt nữa!"
Lần thứ hai nghe thấy tiếng rống này, Vương Ly rốt cuộc nhận ra. Người bên ngoài không phải là con sư tử một sừng ngày hôm qua cô gặp được ở cổng bộ lạc hay sao?
Quả thật là quen thoái ngang ngược.
Còn đến tận chỗ cô để ngang ngược.
Vì cái gì?
Ngay sau đó cô liền nghe thấy âm thanh của Kiệt Tây: "Đồ Khải! Anh lại đang phát điên cái gì thế?"
"Giác Địch muốn đi đâu là chuyện của anh ta. Không phải anh cũng chạy tới đây hay sao?"
Đồ Khải, chính là con sư tử một sừng kia không chỉ không tém tém lại mà còn ngạo mạn hơn. Hắn hất cằm với Kiệt Tây, giọng điệu kiêu căng đầy sự ưu việt: "Kiệt Tây, đây là chuyện giữa thú nhân chúng tôi, không liên quan đến cậu."
Vương Ly nghe thấy tiếng Kiệt Tây gặng giọng cười, nghe là biết vừa giận vừa mỉa mai.
Thời điểm đó cô không có hiểu rõ, chỉ nghe Kiệt Tây nói: "Đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa Đồ Khải. Ai mà thèm liên quan tới anh."
"Kiệt Tây, không phải cậu thấy hôm nay tôi không đến tìm cậu nên cậu tức giận đó chứ."
Đồ Khải lại giống như con công xòe đuôi, lúc nào cũng bày ra sự ngạo mạn của mình mà tự cho là đúng nói.
Vương Ly nghe giọng điệu không coi ai ra gì kia, rốt cuộc có nhận định sâu sắc về kẻ gọi là Đồ Khải này. Nhưng đồng dạng cô cũng thấy khó hiểu, hắn lấy đâu ra cảm giác ưu việt đến độ đó, còn chọc tức luôn cả Kiệt Tây. Kiệt Tây là giống cái đó.
Bản thân cô mặc dù chưa thật sự cảm nhận hết sự đặc biệt của giống cái, nhưng cô đã cho rằng không có gì bằng giống cái trong bộ lạc. Sao vào miệng kẻ Đồ Khải kia lại thành món đồ tùy tiện đối đãi như thế. Hắn không sợ mình sẽ bị giống cái ghét bỏ, cô độc đến chết à.
Dù sao thì cô cũng không muốn thấy lửa cháy lan sang nhà Kiệt Tây. Đây là người bạn đầu tiên cô quen được ngoài Giác Địch đấy. Lỡ mà bị tên kia chọc tức, lại sinh ra khoảng cách với cô thì chết. Cô còn không có quên kẻ này đến đây vì cô.
Còn về việc vì sao hắn biết cô ở đây... Vương Ly không muốn bận tâm.