Lạc Trì

Chương 12



Vừa dứt lời, tiếng đồng hồ trên tháp cao của Lục Trung từ xa vang đến.

Diệp Khâm lẩm nhẩm theo tiếng vang đếm mười hai lần, có chút tiếc nuốc: “Hầy,… qua mất rồi, tôi còn chưa ước được gì.”

Trình Phi Trì quay lại tiếp tục đẩy xe, trên đường nhỏ tuyết đọng lại cao đến mắt cá chân, con đường hai người họ đi qua để lại những dấu chân in hằn trong tuyết cùng những vệt bánh xe quanh co khúc khuỷu. Diệp Khâm cúi đầu thuận theo dấu chân của Trình Phi Trì đi trước giẫm lên từng bước, cậu cảm thấy đi như vậy so với đi theo hướng khác càng an toàn hơn.

Trên mặt đường vì có xe qua lại đều đặn, nên tuyết vẫn chưa đọng dầy. Trình Phi Trì sải bước lên xe, mới đạp đi được ba đến năm mét, lại nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Diệp Khâm: “Ý sao không đạp được thế này.”

Anh quay đầu lại kiểm tra một lượt, mới phát hiện lốp trước teo lại vô lực, như là bị cái gì đó nhọn hoắt đâm hỏng.

Gương mặt Diệp Khâm lập tức xị ra: “Không phải chứ, mới vừa qua sinh nhật đã xui xẻo rồi.”

Trình Phi Trì kiểm tra xong xuôi đứng lên, mỗi tay đẩy một xe đi về phía trước. Diệp Khâm ngó xung quanh, nhìn xem có chỗ nào dừng chân không, rồi tự mình tính toán: “Cái giờ này có thể thuê phòng nghỉ theo giờ, còn có nước nóng mà tắm… Không thì ra quán net ngồi một đêm nhỉ? Tôi phải gọi điện cho mẹ mình báo một tiếng mới được.”

Cậu lấy điện thoại ra, như nghĩ ra điều gì đó bèn nói với Trình Phi Trì: “Anh cũng báo cho mẹ anh một câu đi.”

Trình Phi Trì có tay nào rảnh đâu, nhưng anh cũng không đáp lại lời của cậu. Diệp Khâm gọi điện thoại trước, lúc nói chuyện ngữ khí có hơi không tự chủ được mà mang theo xíu tủi thân: “Mẹ ơi, tối nay khả năng con không về nhà được rồi. Xe hỏng ạ, thủng lốp… Chỗ này cũng khó đón xe nữa, con ở ngoài tạm một đêm không về mẹ nhé… Không sao đâu ạ, còn có bạn học đi cùng con mà… Không phải là Chu Phong ạ, là bạn học ở lớp bên cạnh, mẹ không biết đâu… Con đâu có lừa mẹ, thật sự là ở lớp bên cạnh mà…”

Thanh âm của Diệp Khâm càng ngày càng thấp, rầm rì như có vẻ không vui lắm. Qua một lát, cậu lại bước nhanh đến trước mặt Trình Phi Trì, đưa điện thoại cho anh, nói: “Mẹ tôi muốn anh nghe điện thoại.”

Trình Phi Trì thấy vành tai của cậu đều đỏ lên, đại khái cũng biết đã xảy ra chuyện gì, bèn giao một cái xe đạp cho Diệp Khâm, nhận lấy điện thoại: “Alo, cháu chào cô.”

Ở đầu dây bên kia mẹ của Diệp Khâm dịu dàng nói chuyện nhỏ nhẹ, quan tâm hỏi hai bọn họ xem đã gặp phải phiền phức gì, có cần hỗ trợ gì không. Chỉ vài câu nói, Trình Phi Trì đã chủ động nói mình học bên lớp 1, đang trên đường cùng cậu tìm tiệm sửa xe, mẹ Diệp Khâm hẳn là nghe ra trong lời anh nói có sự thận trọng đáng tin cho nên chỉ dặn dò thêm vài câu liền cúp máy.

Diệp Khâm cất điện thoại đi, do dự hỏi: “Chúng ta đi sửa xe sao?”

Trình Phi Trì “ừ” một tiếng.

Trên mặt Diệp Khâm lộ ra vẻ thất vọng, như đứa nhỏ ham vui không được ngủ lại bên ngoài, trề môi ra không nói lời nào nữa.

Tiệm sửa xe vẫn là cái tiệm ở gần Lục Trung kia, từ xa đã thấy tối om om không giống như còn có người ở đó, Trình Phi Trì đi tới cửa, cầm vào chốt dùng sức đẩy một cái, cửa liền được mở ra.

Không đợi Diệp Khâm lên tiếng, anh trước tiên là đưa ngón tay trỏ kề lên miệng “xuỵt” một tiếng, thấp giọng nói: “Ông chủ đang ngủ trong nhà, chúng ta sửa xong sẽ đi liền.”

Diệp Khâm là lần đầu tiên lẻn vào địa bàn của người khác như thế này, cậu hơi hoảng lại còn sợ, kéo quần áo Trình Phi Trì, nói: “Cái này có tính là lén lút xông vào nhà dân không?”

Trình Phi Trì nghĩ thầm lúc cậu dùng dao chọc lốp xe của tôi, lá gan không phải rất lớn sao? Vì vậy liền cố ý hù dạo, nói: “Tính chứ, thế nên nhỏ giọng một chút, không thể để ông chủ phát hiện ra được.”

Vì vậy Diệp Khâm vội che miệng lại, đến thở cũng không dám thở mạnh, một cái tay khác giống như đi ăn trộm dùng di động mở đèn pin lên chiếu sáng cho Trình Phi Trì, mãi tận khi thấy khóe miệng anh giương lên, cậu mới biết mình bị trêu đùa.

Trình Phi Trì vùi đầu mài lốp, nói: “Ông chủ ở đây là người tốt, trước đây xe tôi bị hỏng đều đến đây nhờ ông ấy sửa cho, đến nhiều quá ông liền nói cửa sắt bên ngoài không cài, nếu buổi tối có việc gấp cứ tự mở mà vào.”

Chẳng trách lần trước Diệp Khâm có cảm giác Trình Phi Trì và ông chủ tiệm quen nhau, Diệp Khâm vừa nhìn ngó chung quanh vừa nghĩ, dù sao những thứ đồ ở đây cũng không có gì đáng giá để mà trộm cả.

Trong phòng rất yên tĩnh, ngoài tiếng đánh bóng lốp xe xoạt xoạt ra, còn có tiếng hít thở của hai người đan xen lẫn nhau. Diệp Khâm không tự chủ được hít thở theo tần suất của Trình Phi Trì, cảm thấy hô hấp của anh vững vàng dài lâu giống như con rùa đang say ngủ.

Diệp Khâm bị những ví dụ thiên mã hành không (*) của mình chọc vui, nhất thời không nén được tiếng cười, Trình Phi Trì nước mắt lên nhìn cậu, Diệp Khâm vội vã tém lại, kiếm chuyện khác, nói: “Không phải anh mới chuyển đến Lục Trung sao, vì sao lại thân quen với ông chủ như vậy?”

(*)ý tưởng, suy nghĩ dồi dào, phong phú, không bị bó hẹp

“Từ bên trường cũ về nhà tôi cũng phải đi qua con đường này.” Động tác trên tay Trình Phi Trì thoáng dừng lại, “Không phải cậu cũng biết sao?”

Trong lòng Diệp Khâm hơi hoảng, cậu cho rằng chuyện điều tra bị anh phát hiện ra, nhưng nghĩ lại liền cảm thấy không thể nào, rõ ràng bản thân cậu đã rất cẩn thận rồi vì vậy mới bình tĩnh nói: “Tôi đương nhiên là biết trường cũ của anh ở đâu, ai mà chẳng biết chứ.”

Cậu nói xong còn có hơi không yên tâm, thử thăm dò hỏi: “Vậy anh trước đây… đã từng thấy tôi chưa?”

Trình Phi Trì rũ mắt xuống, bình thản thuật lợi: “Chưa từng, hồi ở cửa hàng tiện lợi là lần đầu tiên.”

Diệp Khâm là tự đào hố cho mình nhảy, rơi đến hoa mắt chóng mặt, nghĩ lại những lần giao tranh không mấy vui vẻ trước đây, ngượng ngùng đến mức không ngóc đầu lên được: “Trước đây… là bạn tôi nhìn anh ngứa mắt, nên tôi, mới tiện tay giúp đỡ, không có ý gì khác…”

Trình Phi Trì đương nhiên biết cậu không phải cố ý muốn gây phiền phức cho mình, nhiều lắm thì chỉ tính là không hiểu chuyện, vẽ đường cho hươu chạy mà thôi. Tuy rằng đến nay đối với động cơ làm quen với mình của Diệp Khâm còn có nghi vấn, nhưng Trình Phi Trì cũng nghĩ không ra được lý do kinh khủng nào, đại khái có thể là cậu ấy nghe qua lời đồn đại, thấy thú vị chơi vui, cảm giác mới mẻ còn chưa qua đi.

“Vậy bây giờ thì sao?” Trình Phi Trì nửa thật nửa giả, hỏi, “Có ý gì khác không?”

Trong màn đêm yên tĩnh, cảm quan bị khuếch đại đến vô hạn, giọng nói của Trình Phi Trì trầm thấp, thời điểm đè giọng xuống còn như lời nói lặng lẽ phảng phất bên tai. Khuôn mặt Diệp Khâm đỏ bừng lên, may mà trong phòng tối tăm không ai nhìn thấy, trái tim cậu lại bắt đầu đập loạn, lúc nhanh lúc chậm dồn dập bên tai, khiến cho thanh âm của cậu không được rõ ràng.

“Đúng vậy, có ý khác đó.” Diệp Khâm tận lực để cho mình ăn nói hùng hổ, còn học theo cách nói của Trình Phi Trì: “Không phải anh cũng biết sao?”

Phạm vi chiếu sáng của đèn pin chỉ trong một khoảng chật hẹp, đủ chiếu sáng động tác trên tay của Trình Phi Trì, ngũ quan lập thể trên gương mặt trong bóng tối hắt ra thành cái bóng không đồng đều. Diệp Khâm lén lén lút lút nâng cao điện thoại lên một chút, mang y đồ muốn nhìn thấy rõ vẻ mặt của anh.

Chính vào lúc Diệp Khâm chớp mắt khiến hàng mi dày rung động, Trình Phi Trì liền quay đầu qua né sang bên một chút, không biết từ đâu lấy ra một quyển nháp, ném vào trong lòng cậu: “Giúp tôi viết một tờ giấy báo với ông chủ là tôi đã đến đây sửa xe.”

Diệp Khâm tìm một chiếc ghế nhỏ, ngồi ở một bên viết từng nét từng nét, viết xong liền đưa đến cho Trình Phi Trì xem: “Thầy Trình, thầy nhìn một cái đi, xem có chữ nào sai không.”

Khuôn mặt nhỏ ngước cao lên, hiển nhiên là còn nhớ đến mối thù Trình Phi Trì đã sửa lỗi chính tả trong “thư tình” của cậu.

Trình Phi Trì nở nụ cười nhỏ đến mức không nhận ra được, rồi cúi đầu quét một lượt, dùng bút vẽ một vòng tròn trên đầu, rồi thêm một nét thẳng cùng hai cái vòng bên cạnh, một trăm điểm.

Trên đường sửa xe đạp xong trở về, Diệp Khâm sau khi cân nhắc mới nhận ra, nghiêng đầu qua nói: “Không đúng, điểm chuẩn khối chúng ta là một trăm năm mươi điểm, anh cho tôi có một trăm điểm… là mới vượt qua điểm sàn thôi sao?”

Trình Phi Trì: “Ừ, nếu như là ngày hôm qua, tôi sẽ cho cậu một trăm năm mươi điểm.”

Diệp Khâm nghiêng đầu ngó về phía tháp đồng hồ, đồng hồ sắp chỉ vào một giờ sáng, cậu theo phản xạ có điều kiện mà ngáp một cái, lẩm bẩm nói: “Qua sinh nhật thật tốt.”

Trình Phi Trì thấy cậu sắp không mở nổi mắt, thân thể nhỏ bé trong gió rét run rẩy, hiếm thấy không cương quyết bảo cậu về nhà trước: “Vừa nãy trong điện thoại, tôi đã hứa với mẹ cậu là phải phụ trách an toàn cậu rồi, nhanh về thôi, tôi cũng phải đi rồi.”

Nhà Diệp Khâm ở gần Lục Trung, lúc chậm rãi đến cửa tiểu khu, còn nhớ cởi găng tay ra đưa cho Trình Phi Trì, uể oải nói: “Tôi đến rồi, anh đeo cái này vào đi, ngày mai tôi sẽ đi mua… mua một đôi găng tay lông dê.”

Trình Phi Trì sau khi nhìn thấy gương mặt đắc ý của Diệp Khâm quét thẻ đi qua cổng gác vào trong rồi, anh mới quay đầu xe lại vừa muốn đi, người phía sau như đột nhiên nghĩ ra điều gì, gân giọng nói, “Thầy Trình, tôi đã để lại một thứ trong quyển vở nháp của anh, đừng quên xem nhé.”

Trình Phi Trì lại không đặt lời nói của Diệp Khâm ở trong lòng.

Tới gần kỳ thi, coi như anh hoàn toàn nắm chắc kiến thức, cũng cần nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị cẩn thận.

Có thể Diệp Khâm cũng đang ôn thi, liên tiếp mấy ngày đều không xuất hiện, cũng không lảng vảng xung quanh phòng thi tựa như đã biến mất khỏi thế gian.

Bữa sáng ngược lại vẫn theo lệ đưa đến, có lần Trình Phi Trì đến sớm tóm gọn được người giao hàng, là đàn em lớp dưới, cậu ta nói mình chỉ cầm tiền làm việc thôi còn card đều đã được chuẩn bị kỹ càng từ trước, mỗi ngày nhét một tấm.

Đúng là rất giống tác phong làm việc của Diệp Khâm, có thể làm biếng là làm biếng, nghĩ ra cái gì là làm ngay cái đó.

Ngày ấy sở dĩ chịu đi rửa bát, đại khái có lẽ là vị tiểu thiếu gia này đột nhiên muốn trải nghiệm cuộc sống sinh hoạt trong dân gian mà thôi. Anh nghĩ rằng thông qua lần thực nghiệm xã hội này, cậu đã cảm nhận được kiếm tiến là việc không dễ dàng cùng với cuộc sống thực tế có biết bao gian khổ, dùng “thiên phương dạ đàm” (**) để hình dung cũng không có gì quá đáng.

(**)= nghìn lẻ một đêm, mang ý nghĩa là chuyện không có khả năng xảy ra được.

Khi môn cuối cùng của kỳ thi kết thúc vừa đúng ngày cuối cùng của tháng 12.

Trình Phi Trì đã ra khỏi phòng thi từ sớm, anh về đến nhà dọn dẹp lại sách vở, trong đống quyển nháp chất đống trên bàn vô tình lật tới một trang có chữ viết nguệch ngoạc của Diệp Khâm để lại:

【158xxxxxxxx, call tôi call tôi nha! 】

Mặt sau còn vẽ một trái tim to bự.

Ngày mai kỳ nghỉ Nguyên Đán trong ba ngày chính thức bắt đầu, ngoại trừ buổi sáng ngày đầu tiên, thời gian còn lại Trình Phi Trì đã sắp xếp việc cho mình làm xong cả rồi.

Đêm nay có lý do rõ ràng để ngủ muộn rồi, Trình Phi Trì liền lôi quyển tiểu thuyết trinh thám còn chưa đọc xong ra, dựa vào giường bắt đầu đọc.

Kim giờ trên đồng hồ báo thức đang chậm rãi dần chỉ vào số không, ánh mắt của anh quay lại trang sách, mở ra một trang ở phía sau, đọc hai đoạn mở đầu lại quay ngược lên trên đọc lại một lần.

Lại đọc thêm một lần nữa, nhưng vẫn không có cách nào tập trung tinh thần, thẳng đến khi khép sách lại, tinh thần căng thẳng từ đầu kỳ thi đến giờ mới được thả lỏng.

Anh có sở trường ghi nhớ lâu những hình ảnh, dãy số ban nãy vội vàng liếc qua lúc này lại không ngừng xuất hiện trước mắt.

Thời điểm chỉ còn hai phút nữa là đến mười hai giờ đêm, Trình Phi Trì liền lôi từ dưới gối chiếc điện thoại cũ thường chỉ dùng để nghe gọi, mở ra giao diện tin nhắn.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.