Hai xe tông sầm vào nhau, vì xe của Thiên Hạo thuộc loại siêu xe thể thao gầm thấp nên phần đầu xe bị bẹp dí dưới cabin xe tải. Không biết rõ người bên trong sống chết thế nào.
Đoạn đường đèo nguy hiểm lại đang mưa ít có người qua lại, tên tài xế điều khiển chiếc container nhảy từ đầu xe ra ngoài. Hắn ta chẳng hề bị thương tích gì cả, một thân lành lặng đứng nhìn Thiên Hạo và Yên Nhi đang mắc kẹt, thoi thóp trước ngưỡng cửa của cái chết.
- Làm ơn...làm ơn cứu cô ấy.
Thiên Hạo giữ được một chút tỉnh táo cuối cùng thuề thào cầu xin người đàn ông ngoài kia. Máu từ trán chảy sượt qua mi mắt, tầm nhìn của anh dần nhoè đi rồi ngất lịm ngay sau đó.
- Chết cha rồi. Sao lại có hai người trong?
Gã tài xế kia dùng điện thoại chụp lại hiện trường tai nạn, sau đó gửi qua một số điện thoại rác ẩn danh. Chưa đầy một phút sau đã có người chủ động gọi đến cho hắn, từ đầu dây bên kia truyền qua giọng nói khàn khàn, trầm ấm của người đàn ông.
- Thằng khốn khiếp, tao dặn mày là chờ thằng nhãi đó sau khi chở con bé Yên Nhi ra sân bay rồi quay về mới hành động. Còn không mau gọi cấp cứu đến cứu con bé, nó mà có mệnh hệ gì mày cũng đừng mong sống sót.
Tiếng chửi bới của người đàn ông bên kia vọng qua, dường như hắn ta đang rất kích động. Doạ tên tài xế kia sợ xanh mặt vội vàng cúp máy của anh ta, nhanh tay lẹ chân gọi cho xe cấp cứu đến hiện trường.
Một chiếc xe hơi cũ kĩ khác chạy đến, gã tài xế nói gì đó với người bên trong rồi lên xe bỏ chạy đi mất.
[...]
Mười phút sau tiếng còi cấp cứu mới dần vang lên gần đấy. Còn có cả xe cần cẩu đến hỗ trợ nâng chiếc container lên để giải cứu Yên Nhi và Thiên Hạo ra ngoài.
Các vị y tá và bác sĩ có mặt ở đấy ai náy đều cảm động trước sự hi sinh vĩ đại của Yên Nhi. Trên đời này mấy có ai đủ can đảm để có thể nhường sự sống của mình cho người khác. Đứng trước cửa tử thường thì người ta sẽ cố giành giật lấy sự sống của mình cho dù có đánh đổi bất cứ thứ gì.
Thiên Hạo và Yên Nhi nhanh chóng được chuyển đến bệnh viện Maxim. Một trong ba bệnh viện nổi tiếng nhất thành phố, dù Max chỉ vừa mới thành lập bệnh viện này được hai năm nay nhưng đã đủ sức để cạnh tranh, đua top với hai bệnh viện có tuổi đời khá cao.
- Phiền mọi người tránh ra, bệnh nhân đang nguy kịch cần được chuyển vào phòng cấp cứu.
Y tá hô hoán cho mọi người né đường để họ có thể dễ dàng đẩy băng ca vào trong. Max hay tin cũng liền chạy xuống xem tình hình, ban nãy bệnh viện chỉ nhận được cuộc gọi là có người gặp tai nạn ở đèo Tyro chứ anh không hề biết người gặp tai nạn ấy chính là cậu bạn chí cốt của mình.
Trên đường chuyển đến bệnh viện có một y tá trong đó nhận ra Thiên Hạo nên mới gọi để báo cho anh hay chuyện. Sau cuộc gọi đó Max nhanh chóng gọi cho người nhà của anh đến bệnh viện, chắc họ cũng đã gần đến rồi.
Hai chiếc băng ca được đẩy vào một phòng cấp cứu. Max là bác sĩ tâm lý nên không có chuyên môn về những thứ này, cùng lắm nếu là xây xát nhẹ hay bị cảm ổm thì anh còn biết đường giải quyết. Bây giờ chỉ đành ở bên ngoài đợi mà thôi. Không lâu sau đó một vị bác sĩ trung niên thuộc lĩnh vực này gấp gáp chạy vào bên trong. Chiếc đèn cấp cứu cũng được bật lên.
- Max...thằng bé, con bé sao rồi?
Tâm Ly cuối cùng cũng đến, bà đang ở nhà làm việc thì nhận được tin dữ từ anh. Lúc ấy người bà như chết điếng, thậm chí còn lên con đau tim. Bà vẫn cố gắng gượng lấy thuốc trợ tim uống vào đợi cho cơ thể ổn hơn một chút rồi chạy xe đến đây. Bà gấp đến nỗi dép cũng mang theo chiếc đực chiếc cái.
Hai đứa con quý báu của bà có chuyện gì thì sao bà sống cho nỗi đây. Tâm Ly đã phải một mình gánh vác hết tất cả trọng trách trong suốt mấy năm qua. Bây giờ bà không còn sức, không còn sức để có thể chịu nỗi cơn đã kích này đâu.
- Dì à...dì bình tĩnh đi. Bác sĩ sẽ cố gắng hết sức.
Max đỡ Tâm Ly đến ghế ngồi đợi. Ra hiệu cho y tá gần đấy đem ra một chai nước lọc mở nắp đưa cho bà. Anh rút từ trong túi ra một chiếc khăn tay nhét vào tay Tâm Ly để bà lau nước mắt.
- Vì sao lại tai nạn? Có bắt được người gây ra không?
Tâm Ly sau khi lấy lại được sự bình tĩnh liền quay sang hỏi anh. Anh cũng không biết gì cả, vì lúc xe cấp cứu chạy đi đến đó anh không có theo họ.
- Con cũng không rõ...theo lời y tá kể thì lúc họ đến nơi thì người lái xe container đã không còn ở hiện trường. Họ còn nói Yên Nhi đã dùng cơ thể của cô ấy để bảo vệ Thiên Hạo nên bị một mảnh kính sắc nhọn ghim vào lưng. Còn Thiên Hạo cũng bị chấn thương ở phần đầu nhưng không nặng bằng Yên Nhi.
- Lúc họ chuyển Yên Nhi từ trong đống đổ nát đó ra thì em ấy đã ngừng thở. Bác sĩ phải tiến hành kích tim ngay tại chỗ để giành giật lại mạng sống của cô ấy, sau đó Yên Nhi như được hồi sinh, nhịp tim và động mạch dần đập trở lại thì họ bắt đầu chuyển đến bệnh viện. Nhưng sự sống của em ấy rất yếu, có thể...có thể tử vong bất kì lúc nào.
Max thuật lại tất cả những gì mình biết được cho Tâm Ly. Nước mắt vừa lau sạch lại tuôn trào. Lý gia thật sự nợ Yên Nhi quá nhiều rồi, quá nhiều rồi. Dù có đánh đổi cả gia tài cũng chẳng đủ để bù đắp cho cô.
- Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi.
Vừa là lời xin lỗi nhưng ẩn chứa trong nó còn có sự cảm ơn của bà dành cho con gái. Lý gia đã nợ cô đến ba mạng người rồi đấy. Bà biết lấy gì mà trả cho cô đây?