Lạc Mất Một Tiểu Điềm Tâm!

Chương 27: Bà ơi



Bốn giờ sáng hôm sau.

- Này bà nhẹ nhẹ thôi, kẻo tụi nó thức giấc.

Tâm Ly cùng vú Liên thập thò trước cửa phòng của Yên Nhi cứ như trộm. Hai người len lén mở cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa vào trong. Bước chân rón rén đi đến bên giường ngủ quan sát.

- Hình như không xảy ra gì hết, chỉ là ôm nhau ngủ thôi.

Vú Liên tặc lưỡi nuối tiếc, nhưng chịu ôm nhau ngủ là mừng rồi. Cả hai nhanh chóng đi ra khỏi đây, trở về phòng của mình tiếp tục ngủ.

Khi cánh cửa vừa khép lại Thiên Hạo cũng dần dần mở mắt. Anh biết ngay cái trò này là do mẹ mình làm mà, chỉ là anh không có chút suy nghĩ nào muốn vạch trần hai người họ. Thiên Hạo gỡ tay chân của Yên Nhi ra khỏi người mình, vén chăn ra định trở về phòng.

- Bà ơi...bà ơi, bà đừng đi...ở lại với cháu đi.

Yên Nhi cảm nhận được sự trống trải, không còn hơi ấm. Cô bắt đầu nói mớ, giọng nói nũng nịu gọi bà. Mi tâm cô hơi nhíu lại, tay quơ quào trên khuôn trung như tìm kiếm thứ gì đó.

- Bà ơi...đừng đi mà...huhu.

Không bấu víu đuợc thứ mình muốn, cô liền bật khóc dù đôi mắt vẫn nhắm chặt. Chỉ có ánh đèn mập mờ, lu lét màu vàng nhạt nên Thiên Hạo phải ghé sát vào để quan sát khuôn mặt của cô.

Không phải giả vờ, hình như cô đang gặp ác mộng thì phải. Thiên Hạo vội vén chăn nằm xuống giường với cô. Chiếc nệm vừa lún xuống, Yên Nhi đã nhanh chóng ôm lấy người bên cạnh thật chặt như sợ họ sẽ đi mất.

- Bà ở đây, cháu ngoan ngoãn ngủ đi.

Thôi thì anh chịu thiệt một tí cũng không sao. Nghe thấy tiếng bà nội vọng bên tai khuôn mặt Yên Nhi có chút biến sắc. Sao giọng bà ngoại men lì thế nhỉ? Nhưng rồi cũng nhanh chóng thả lỏng cơ mặt. Tiếng khóc cũng tan dần, chỉ còn lại vài tiếng nấc do cô phát ra. Nghe cũng vui tai phết chứ đùa. Anh trở người ôm Yên Nhi, nhóc con ngày cũng cựa quậy tìm một tư thế thoải mái làm tổ trong lòng người đàn ông.

[...]

- Ưm... thật thoải mái khi có một giấc ngủ dài.

Đến chín giờ Yên Nhi mới thức dậy. Người bên cạnh đã rời đi từ đời nào rồi. Cô tươi tắn nhảy xuống giường mở tung cửa sổ đón chào ngày mới. Hai ngày đếm ngược bắt đầu, chỉ hai ngày nữa thôi là cô phải rời khỏi nơi này rồi. Có chút buồn nhưng rồi cũng ổn thôi.

Cô thay ra bộ đồ ngủ, chọn một bộ váy trễ vai màu trắng dài đến đầu gối. Tóc được buộc đuôi vừa gọn gàng vừa xinh xắn. Yên Nhi chạy xuống nhà, vào phòng ăn dùng đồ ăn sáng. Trong nhà vắng tanh chỉ còn lại vài chị giúp việc đang lau dọn bàn ghế.

- Chị Thu, mẹ Ly và Hạo ca đến công ty hết rồi sao?

- Vâng thưa cô chủ.

Yên Nhi hỏi chị giúp việc gần đó, hôm nay là lần đầu tiên cô được phép ngủ trễ đến như vậy. Mẹ Ly luôn dặn cô muốn thành công thì phải dậy sớm. Cô luôn tuân theo lời dạy của mẹ. Nhưng lạ ghê, hôm nào mà cô nhỡ ngủ quên chừng mười phút thôi là đã có người lên gọi dậy rồi. Mà hôm nay tận chín giờ sáng mà không ai đánh thức cô cả.

- Chị đừng gọi em là cô chủ nữa, nghe xa cách quá. Hãy gọi em là Tiểu Nhi đi.

Chị Thu cười nhạt như đã hiểu. Nhung trong cái nhà người giúp việc nào ngoài vú Liên ra ai dám gọi cô như vậy chứ. Theo lệnh của Tâm Ly đặt ra, dù có thân đến mấy cũng phải biết chuẩn mực, hạn chế xưng hô ngang hàng với chủ nhân. Nếu lỡ vạ mồm quen miệng gọi Yên Nhi như vậy trước mặt bà chủ thì có mã mất chén cơm.

Yên Nhi ngồi vào bàn ăn sáng, cô phải ăn nhanh vì chút nữa có hẹn với Nhu Linh đi chơi lần cuối trước khi sang đó nhập học. Cô đang ăn ngon lành thì bỗng nhiên điện thoại đổ chuông. Là Thiên Hạo gọi đến.

- Alo? Anh gọi em có chuyện gì?

- Em lên trên phòng làm việc lấy giúp anh bộ tài liệu màu xanh để trên bàn đem đến công ty giúp anh nhé!! Anh đang cần gấp, em đem đến nhanh hộ anh.

Trời đánh tránh bữa ăn mà. Nhưng sao lại đánh trúng bữa ăn của cô. Vừa mới ăn được chút xíu thôi mà đã phải bỏ đũa chạy lên phòng làm việc tìm kiếm tập tài liệu mà anh nói

- Đâu rồi, đâu rồi nhỉ? A...có rồi.

Nó nằm trong hộc tủ mà anh lại nói để trên bàn làm cô loay hoay tìm mãi mới ra. Cô ôm tập tài liệu ra xe, nhờ tài xế chở đến công ty của anh.

Chiếc xe dừng lại, cô nhanh chóng chạy vào sảnh công ty. Cô đi đến dãy thang máy, vừa lúc đó một một người phụ nữ trên người mặt bộ đồ công sở bó sát, áo sơ mi vì vòng một quá khổ của cô ta mà sắp bung cả nút.

- Là giúp việc đến đưa tài liệu đúng không?

Cô ta giật lấy đồ trên tay Yên Nhi. Chỉ hỏi một cậu nhưng còn chưa đợi cô trả lời đã nhấn nút thang máy đi mất.

- Người gì đâu mà kì cục.

Lần đầu có người trong công ty anh nhận nhầm cô là người giúp việc. Cô thầm mắng mỏ cô ta một câu rồi bỏ ra về. Cô còn có hẹn với Nhu Linh nữa chẳng hơi đâu mà đôi co, cãi cọ làm gì.

- Đợi một chút, tớ đến ngay đây. Truyện Điền Văn

[ Like - Theo dõi - Comment ủng hộ mình nha ]
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.