Phải tận ba mươi phút sau Yên Nhi mới lon ton xuất hiện ở sảnh công ty. Trời thì nắng mà anh lại hành cô thế này. Cô hầm hầm đi đến thang máy lên trên phòng làm việc của anh.
Thiên Hạo được nhân viên lễ tân báo lên là cô đã có mặt ở đây. Tiếng chân bạch bạch của Yên Nhi càng lúc càng đến gần. Anh vội ngồi dậy ngay ngắn, làm ra bộ dạng đang miệt mài với công việc.
- Em vào được không?
Thiên Hạo hắn giọng nghiêm túc trả lời.
- Khụ...em cứ vào đi.
Yên Nhi đẩy cửa đi vào, đặt phần cơm lên bàn làm việc của Thiên Hạo. Anh vẫn giả vờ làm việc không hề quan tâm đến sự hiện diện của cô. Yên Nhi cảm thấy mình hơi dư thừa ở đây liền quay người ra về.
- Ể...em đi đâu đó? Ở lại đây đợi anh ăn xong rồi mang hộp về luôn.
Khi cô sắp bước ra đến cửa thì Thiên Hạo mới chịu thôi cái màn kịch ấy, vội vàng cất tiếng gọi cô trở lại. Yên Nhi chau mày, chân giẫm mạnh xuống nền nhà, không nguyện ý nhưng cũng chịu đi qua sô pha ngồi đợi anh.
Anh hởn hở mở phần cơm Yên Nhi mang đến, hồi hộp không biết bên trong sẽ có món gì. Có phải là cao lương mỹ vị không đây?
Thiên Hạo: "..." Cái gì đây?
Nhưng kết quả thì nó còn thảm hơn anh mong đợi. Chỉ có một chút cơm trắng và một cái trứng ốp la kèm thêm xíu nước tương. Anh bất mãng nhìn về hướng của cô.
- Anh ăn tạm đi, anh kêu anh gọi trễ quá. Mọi người đều đi nghỉ trưa hết rồi. Em chỉ có thể làm được như thế thôi.
Cô mắc cỡ giải thích với anh nhưng lại nhìn về hướng khác. Thật ra tài nấu ăn của cô không tệ lắm, chỉ là nếu muốn nấu các món ăn cầu kì hơn thì phải tổn thời gian sơ chế nguyên liệu. Cô làm biếng lắm, chỉ có món trứng ốp la là dễ làm nhất thôi.
- Được rồi, anh không có chê.
Là do anh tự chuốc lấy chứ không phải do cô. Ai bảo không chịu ra hàng quán mà đòi ăn cơm hộp làm gì. Thiên Hạo bắt đầu thưởng thức bữa ăn trưa của mình, trộn đều nước tương và cơm trắng cho chúng hoà quyện lại với nhau. Sau đó múc một muỗng cơm kèm thêm tí trứng cho vào mồm ăn ngon lành.
Cũng dễ nuôi!!
Yên Nhi nhìn anh ăn cơm mà cười hí hí cả lên, xem ra anh không kén ăn cho lắm.
- Em nghĩ gì đó?
- Không có gì...à anh có thể cho em mượn laptop của anh không. Nhà trường gửi mail đến nhưng em không mang theo.
Thiên Hạo xách chiếc laptop của mình đến cho cô, rồi trở về bàn tiếp tục công việc ăn uống. Yên Nhi mở máy lên, vào gmail laptop để chuẩn bị đăng xuất tài khoản thì bất chợt nhìn thấy mail mà Mạnh Nam vừa gửi cho anh tức thì với tiêu đề " Một số hình ảnh của cô Vân Anh ở Nhật Bản. "
Cô không mở mail ra xem nhưng nhiều đó cũng đủ khiến tâm trạng đang vui bỗng nhiên chùn mất. Ánh mắt buồn bã nhìn người đàn ông trước mặt. Không còn nhớ gì đến việc kiểm tra mail của nhà trường. Đúng lúc đó Thiên Hạo cũng đã ăn xong. Cô tiến đến thu dọn hộp cơm vào túi, rồi ra về chẳng thèm chào tạm biệt anh.
- Em ở lại một lát hết nắng rồi hẳn về!!
Dù anh có lên tiếng níu kéo thì Yên Nhi cũng không quay đầu. Thiên Hạo định bụng sẽ chạy theo nhưng tin nhắn của trợ lý lại gửi đến nhắc nhở anh kiểm tra mail.
- Con gái khó chiều đến vậy sao?
Thiên Hạo thở dài, ngồi lại xuống ghế mở laptop xem những hình ảnh mà Mạnh Nam gửi đến. Chỉ là những hình ảnh sinh hoạt thường ngày xưa Vân Anh. Nhưng nhìn cô ấy khác xưa nhiều quá, anh không còn thấy được vẻ đẹp ngây thơ, tươi sáng của cô ấy nữa mà thay vào đó là sự kiêu ngạo, có đối chút gian xảo. Cũng đúng thôi, con gái người ta cũng đã hai mươi tám tuổi rồi làm sao giữ mãi được vẻ đẹp thời thanh xuân mãi được.
Nhưng có điều là anh điều tra được trong mấy năm vừa qua, Vân Anh liên tục đổi nơi định cư. Chỉ trong bảy năm mà cô đã chuyển từ nước Ý sang nước Nga, nước Đức và bây giờ lại đang ở Nhật Bản. Phải chăng có uẩn khúc gì phía sau chuyến này?
Hiện tại trái tim của anh khi nhìn thấy Vân Anh cũng chẳng còn đập loạn nhịp nữa. Nó vô cùng bình thản như khi anh gặp gỡ các cô gái khác ngoại trừ em gái Yên Nhi của anh.
Thiên Hạo hạ lệnh cho Mạnh Nam ngừng điều tra về Vân Anh một thời gian. Cũng chẳng biết tại sao chỉ là anh không muốn tìm cô ấy nữa. Có lẽ tình yêu của anh dành cho Vân Anh đã chuyển qua một người khác chỉ là Thiên Hạo chưa nhận ra điều đó mà thôi.
[...]
Yên Nhi vừa về đến nhà, đi vào trong phòng khách đã thấy Nhu Linh và Lương Hữu Khang có mặt ở đấy. Cô hít thở mạnh một hơi, cố điều chỉnh lại cảm xúc của mình rồi mới đến gần bọn họ.
- Yên Nhi cậu đã chuẩn bị hết chưa? Mail trường gửi báo là sẽ bay sớm hơn dự kiến đó. Ba ngày sau chúng ta phải qua đó rồi.
Cô gật đầu, mọi thứ đều được chuẩn bị tươm tất, kĩ càng từ visa, vé máy bay và cả hành lý. Hai tiếng trước cô còn hi vọng có thể bay trễ hơn một chút nhưng bây giờ cô nghĩ kĩ rồi, qua đó càng sớm càng tốt đỡ phải gặp mặt người đàn ông đáng ghét đó.