Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 902



Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Cảnh Lạc vừa la hét vì đau đến tuyệt vọng, vừa phát ra tiếng cười thảm thiết, mặt vặn vẹo.
Trình Thục Ngọc khóc trong đau đớn: “Tiểu Lạc, 1con đồng ý đi! Đồng ý đi con! Con đừng ép mẹ, đừng ép mẹ!
Con thế này, mẹ đau lòng lắm!”
Cảnh Lạc là kiểu con gái cực kỳ yếu ớt, còn bị b0ệnh tim bẩm sinh, cô ta chỉ cần hơi khó chịu một chút là đã bắt đầu
la hét rồi.
Nhưng hôm nay, Cảnh Lạc lại cắn chặt răng, hằn học nhìn T1rình Thục Ngọc: “Bà nằm mơ! Tôi sẽ không đưa cho
bà đâu! Tôi có chết cũng không đưa cho bà! Các người giỏi như thế thì tự đi mà kiếm đất đi! Trìn2h Thục Ngọc, bà…
bà sẽ gặp báo ứng! Tôi nguyền rủa bà! Ả…”
Cơn đau buốt nhói kích thích từng dây thần kinh của Cảnh lạc, nhưng sự đố 6kỵ trong lòng đã lên đến đỉnh điểm,
khoảnh khắc ấy, cơn đau và sự khó chịu có dữ dội đến mấy cũng không thể giảm bớt sự tức giận và hận thù trong9
lòng Cảnh Lạc.
Trình Thục Ngọc vừa khóc vừa nói: “Tiểu Lạc, mẹ cũng muốn tốt cho con thôi. Mẹ cũng vì muốn tốt cho con thôi!”
“Cút! Bà là đồ… đàn bà độc ác ích kỷ! Tôi nguyền rủa bà không được chết tử tế! Tôi nguyền rủa bà và con gái bà,
người đàn ông đó của bà đều phải xuống địa ngục! Tôi… tôi sẽ chờ cả nhà bà dưới địa ngục!”
“Không được, nó cần phải uống thuốc!”
Bà Bạch nghe thấy tiếng la hét bên trong bèn đẩy cửa đi vào, nhắc nhở Trình Thục Ngọc.
Bởi Vì chỉ có họ mới biết tác dụng của thứ thuốc này. Thứ thuốc này không thể cai nổi.
“Không không… chưa vội. Chờ thêm một chút… chờ thêm một chút nữa.”
Bà Bạch đã sắp cho Cảnh Lạc uống thuốc rồi thì lại bị Trình Thục Ngọc cản lại.
Trình Thục Ngọc ngồi xổm trước mặt Cảnh Lạc rồi tiếp tục khuyên: “Tiểu Lạc, rốt cuộc là mạng quan trọng hơn hay
là tiền bạc quan trọng hơn? Con chỉ cần làm xong việc kia là mẹ sẽ cho con uống thuốc ngay”
Cảnh Lạc cuộn tròn trên sàn, nghiến chặt răng.
Đau đến cùng cực, đầu óc cô ta lại bắt đầu tỉnh táo.
Cô ta rất hối hận.
Nếu ông trời cho cô ta cơ hội làm lại từ đầu, cô ta sẽ không tranh giành với Cảnh Thiên nữa, cô ta sẽ chung sống
thật tốt với Cảnh Thiên giống như Cảnh Kiệt vậy.
Cô ta đã xem trận đấu của Cảnh Kiệt, cũng đã nhìn thấy cảnh Thiên ở hàng đầu tiên dưới khán đài.
Nếu cô ta có thể đối xử tốt với Cảnh Thiên giống như Cảnh Kiệt, cho dù Trình Thục Ngọc có là một trong những kẻ
đầu sỏ tráo đổi cuộc đời của Cảnh Thiên, cô ta cũng sẽ như Cảnh Kiệt, được thơm lây từ chị gái, có được cuộc đời
hạnh phúc.
Cô ta sai rồi.
Cô ta tưởng mình có được tình mẹ, thực ra đến cuối lại chẳng có được gì.
Mẹ cô ta là ác ma! Một ác ma vì lợi ích riêng mà bán con trai, bán chồng, bán cả con gái.
Tiếc rằng cô ta lúc nào cũng chê bai Cảnh Kiệt, vậy mà lại chẳng thông minh bằng Cảnh Kiệt.
Cảnh Lạc thấy cơ thể mình nhẹ dần đi, cơn đau cùng cực cũng dịu dần…
Trình Thục Ngọc vẫn đang khuyên nhủ hết lời, nhưng bà ta không dám nhắc đến chuyện của Đế An Nhiên ngay
trước mặt bà Bạch.
Đột nhiên Trình Thục Ngọc bị bà Bạch đẩy ra.
Bà Bạch lấy một gói bột thuốc ra đổ vào miệng Cảnh Lạc.
Nhưng miệng Cảnh Lạc lại ngậm chặt.
“Ngẩn ra đây làm gì? Còn không mau cạy hàm con bé ra!”
Bà Bạch gầm lên, Trình Thục Ngọc mới định thần lại.


Đột nhiên,một sự sợ hãi ùa đến,Trình Thục Ngọc vội vàng bò đến bên cạnh con gái,nhìn Cảnh Lạc đang nhắm nghiền mắt,mặt
trắng bệch,bà ta vươn tay ra rồi lại rụt về.
“Nó … nó … nó sao thế?”
“Sao thế?Rốt cuộc bà có phải mẹ nó không?Tôi đã báo bà là nó không chịu được rồi,bà còn bắt tôi chờ,chẳng lẽ bà quên nó bị bệnh
timà?”
Trình Thục Ngọc:!!!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.