Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 396



Vân Chu nheo mắt: “Anh đã đoán được là tôi từ lâu rồi à?”
“Còn cần phải đoán sao? Trạch Ngôn là người của tôi, người có 3thể điều chỉnh nhiệt độ trong phòng của tôi ngay
trước mắt Trạch Ngôn chỉ có thể là cậu.” “Nhưng tôi không ngờ rằng cậu lại điê1n cuồng đến mức tạo ra một vụ tai
nạn ghê tởm như vậy để ngăn cản tôi làm phẫu thuật, đến ông nội mà cũng hại.”
Nước mắ9t trào ra từ trong mắt Vân Chu, mắt anh ta đỏ sọc, trong mắt toàn là thù hận.
Ban đầu anh ta còn tưởng rằng mình không 3may, gặp phải cái tên Trình Giảo Kim Đế Vân Hi kia nên mới xôi hỏng
bỏng không, không ngờ rằng Chiến Lệ Xuyên đã biết từ lâu rồ8i.
Liếc nhìn đám người áo đen mang sát khí đằng đằng trước mắt mình, Vân Chu hằn học hỏi: “Thế nên anh đã
phòng bị từ trước rồi?” Chiến Lệ Xuyên không hề có ý định trả lời câu hỏi thiểu năng như vậy, anh chỉ nói: “Tạm
thời tôi sẽ không giết cậu trước khi ông nội khỏe lại hoàn toàn, nếu cậu đã không muốn làm người tử tế, vậy thì cứ
ở lại căn hầm tối tăm này làm con chuột đi.”
“Anh không thể giết tôi!”
Thấy Chiến Lệ Xuyên định tắt video, Vân Chu gầm thét: “Tôi là em trai anh! Em trai cùng cha khác mẹ!”
Thuộc hạ của Chiến Lệ Xuyên đứng bên cạnh cũng nhìn Vận Chu một cách kinh ngạc, không ngờ ban nãy anh ta
kiêu ngạo thà chết cũng không chịu khuất phục, cuối cùng lại nói một câu thế này.
Vân Chu nhìn chòng chọc vào Chiến Lệ Xuyên, muốn nhìn thấy sự kinh ngạc và ngơ ngác trong mắt anh.
Nhưng không có gì cả.
“Cậu nghĩ nếu không phải vì bố cậu là Chiến Quân Nam thì cậu có cơ hội sống yên ổn đến bây giờ hay không? Còn
có cơ hội cấu kết với người khác hãm hại ông nội không?”
Viền mắt Vân Chu đỏ như máu: “Bố tôi? Chẳng lẽ ông ta không phải là bố anh? Chiến Lệ Xuyên, cùng là cháu trai
của ông nội, đều là con trai của bố, dựa vào cái gì mà anh sống như một vị vua, hơn tất cả mọi người? Dựa vào cái
gì mà những người làm anh em của anh như chúng tôi phải sống dưới tay anh, phải nhìn sắc mặt anh? Nếu không
phải vì anh thì bổ sẽ không chết. Làm sao, bây giờ anh còn muốn giết chết tôi à? Anh đúng là máu lạnh! Muốn ra
tay thì cứ ra tay đi, tôi cũng muốn xem xem sau này anh chết rồi, anh sẽ đối mặt với bố dưới suối vàng như thế
nào.”
Chiến Lệ Xuyên nhìn Vận Chu đang ngùn ngụt lửa giận, miệng bình thản nhả ra hai chữ…
“Ngu xuẩn.”


Nhìn màn hình đã tối đen, Vận Chu: …
“Anh ta có ý gì?” Vân Chu tức tối hỏi.


Người áo đen liếc nhìn anh ta một cái đầy khinh bỉ, không thèm đoái hoài.


“Tôi hỏi các người rốt cuộc anh ta nói vậy là có ý gì? Tôi ngu xuẩn chỗ nào? Kẻ ngu xuẩn là anh ta! Là sự tự cao tự đại của anh ta và sự thiên vị của ông nội mới dẫn đến cục diện như hôm nay!” Lần này, người áo đen còn chẳng buồn liếc anh ta nữa.


Vân Chu muốn nghĩ cách chạy trốn nhưng những người áo đen này được huấn luyện nghiêm ngặt, hoàn toàn không hề thả lỏng vì anh ta đang bị xích. Vân Chu ban đầu không nói năng lấy một câu, sau khi bộc lộ thân phận thì bắt đầu la hét đòi gặp Chiến Lệ Xuyên, nhưng dù anh ta có gọi vỡ cả họng thì vẫn không ai đoái hoài tới.


Mỗi ngày chỉ có một lần uống nước cầm hơi, cuối cùng Vân Chu cấm hắn, không thể kêu được nữa.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.