Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 523



“Tốt nhất là bà nên cầu nguyện khi tôi còn là một đứa bé sơ sinh, bà không làm chuyện gì quá đáng với tôi, không
thì sau này bà sẽ phải 3khóc đấy.”
“Về mối quan hệ của chúng ta… hờ hờ, vốn dĩ chúng ta đã không có bất kỳ mối quan hệ huyết thống nào. Cho dù
bà khô1ng hề hại tôi khi tôi còn là một đứa trẻ, nhưng bao nhiêu năm qua, mấy người ngược đãi tôi cũng là sự thật
không cần phải bàn cãi. Để c9ứu vãn công ty của mấy người, mấy người đã bản tôi cũng là sự thật.”
“Mấy người cũng đã nhận được tiền rồi, vậy thì cút được ba3o xa thì cút đi, đừng để tôi nhìn thấy mấy người nữa,
sinh hoạt phí năm trăm nghìn tệ cộng thêm hơn một trăm triệu tiền đầu tư và cả vi8ệc nhà họ Chiến dọn đường cho
mấy người, đã đủ để trả hết số tiền tối ăn ở tại nhà mấy người rồi. Chín năm giáo dục bắt buộc không cần đóng học
phí, lên cấp ba mấy người đưa tôi vào trường trung cấp nghề, tôi vừa đi học vừa đi làm. Đại học là tôi tự thi, tôi
kiếm tiền học phí từ việc quay phim và quảng cáo. Cho nên đừng nói đến cái đồ vô ơn gì gì đó với tôi. Không có kẻ
vô ơn nào sẽ vì công ty của mấy người mà bán cả cuộc hôn nhân của mình đâu.”
“Cuối cùng, đừng nói mấy lời vớ vẩn Tần Dịch là bạn trai của tôi với tôi. Còn dám nói một câu trước mặt tôi nữa,
tôi có ảnh anh ta và Cảnh Lạc thuê khách sạn bên ngoài, nếu bà muốn xem, tôi có thể cho người dân cả nước đều
thấy được.”
“Còn việc nhà mấy người bị đốt, còn bị đánh, tôi nghĩ mấy người nên tự mình suy ngẫm lại. Cũng may người nhà
bà gặp phải là người nói lý lẽ, không đánh chết mấy người, không thì loại người như mấy người có bị đánh chết
cũng đáng đời.”
“Mày…” Trình Thục Ngọc tức giận đến mức ngực phập phồng lên xuống. “Tao vất vả nuôi mày khôn lớn mà mày
báo đáp tạo thế à? Mày lại muốn chúng tao chết?”
Nhìn thấy biểu cảm “sao mày có thể như thể”, “mày sẽ bị trời đánh” của Trình Thục Ngọc, Cảnh Thiên mỉm cười
nói: “Bà nói bà vất vả nuôi tôi khôn lớn, trước khi tôi tìm thấy chứng cứ thì sẽ coi đó là lời nói thật. Bà nuôi tôi lớn,
mấy người bán tôi đi, thể này còn không được coi là báo đáp à? Nếu bà thấy như thể mà còn không tính thì tôi sẽ
bảo A Xuyên rút toàn bộ số tiền giúp đỡ mấy người về được không?”
Trình Thục Ngọc trợn mắt: “Mày dám!” “Tôi không chỉ dám mà tôi còn làm được nữa cơ. Bà cũng nhìn ra được tình
cảm A Xuyên dành cho tôi rồi, rút lại khoản tiền đầu tư cho mấy người chỉ là chuyện tôi nói mấy câu mà thôi.”
Ảo tưởng của Trình Thục Ngọc tan vỡ, mắt bà ta bị sự kinh ngạc, không dám tin, thất vọng, phẫn nộ lấp đầy.
“Đây là lần cuối cùng tôi nói chuyện tử tế với bà. Sau này chúng ta ai đi đường nấy, mấy người tránh xa tôi ra, có
thể tôi nhiều việc, cũng lười gây phiền phức cho mấy người. Nhưng nếu mấy người còn nhảy nhót lung tung trước
mặt tôi nữa thì…”


“Nhớ cho kỹ, đây là lần cuối cùng tôi nói chuyện tử tế với mấy người. Sau này muốn nói chuyện với tôi nữa thì giá
vốn sẽ cao đấy.”


Sau khi dứt lời, Cảnh Thiên liếc nhìn Trình Thục Ngọc, sau đó quay người đi.
Nhìn bóng lưng Cảnh Thiên rời đi, Trình Thục Ngọc chi cảm thấy lạnh thấu xương.
Ánh mắt Cảnh Thiên nhìn bà ta giống như một con rắn độc không có hơi ấm.
Bà ta cảm thấy, dường như bà ta chưa từng quen biết người phụ nữ trước mặt này.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.