"Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân. Lão gia cùng phu nhân đang đợi các ngài kính trà." Tiêu Khoan ở ngoài cửa vỗ tới.
"Công chúa, phò mã, nô tài vào được không?" Tiểu Niên thấy không ai đáp lại, "Két" Một tiếng đẩy cửa vào.
Trên mặt đất Tiêu Thành Diễn nghe được có người đang đến, mãnh liệt mở mắt ra, vội vàng cầm hỉ áo bào trên người cởi ra, cầm cái chăn dưới mặt đất nhét vào trong tủ, chính mình trở lại trên giường. Thấy công chúa trừng lớn hai mắt, vội vàng lấy tay che miệng Văn Nhân Lạc lại.
"Hí...iiii" Tiêu Thành Diễn hít sâu một hơi. Thấy nha hoàn đang hô hoán, vội vàng đáp: "Ngươi... ngươi đi ra ngoài trước đi, chờ ta một chút... ta, hí...iiii... đi ra ngay."
Tiểu Niên nghe phò mã nói vậy, liền đi ra ngoài.
"A! Ngươi đồ ác phụ, ngươi không biết đau à." Nói xong vuốt vuốt bên hông mình.
"Ai bảo ngươi không hiểu quy cũ, chạy đến bên giường ta?" Văn Nhân Lạc hỏi ngược lại.
"Chuyện này đột nhiên xảy ra a, không phải tại tiểu nha đầu nhà ngươi sao, không có việc gì lại chạy loạn, nếu như bị nàng nhìn thấy hai ta không chung giường, phụ thân mẫu thân biết được, ngươi và ta xong chắc rồi." Tiêu Thành Diễn chỉ vào cái mũi Văn Nhân Lạc, hung ác nói.
"Phò mã bây giờ còn chưa chịu rời giường?" Âm thanh lạnh như băng truyền đến.
Tiêu Thành Diễn tranh thủ thời gian ngồi dậy, thay đổi một thân áo choàng vàng nhạt, giày da hươu Tiểu Bạch, chạy đến để Tiểu Khoan buộc tóc.
Tiểu Niên thấy phò mã đi ra, vội vàng chạy vào trong phòng "Công chúa, muốn tắm gội không?"
Văn Nhân Lạc nhẹ gật đầu.
Tắm gội xong, Văn Nhân Lạc mặc một bộ áo trắng, tóc đen rủ xuống sau đầu.
Tiểu Niên tranh thủ thời gian dùng khăn lau tóc đen cho Văn Nhân Lạc hỏi "Công chúa muốn làm như thế nào?"
"Búi tóc lại a." Mình cùng tên hỗn đản kia mặc dù không viên phòng, nhưng trên danh nghĩa vẫn là thê tử của hắn, đợi tí nữa kính trà cũng nên lấy trang sức phu nhân tặng ra đeo.
Bên ngoài Tiêu Thành Diễn đợi ngày càng mất kiên nhẫn, ác phụ mặc y phục sao lâu như vậy chứ. Vừa định gõ cửa, cửa đã mở.
Văn Nhân Lạc từ trong phòng đi ra, không để ý tới Tiêu Thành Diễn, lần này khiến Tiêu Thành Diễn ngây dại, tối hôm qua đúng là không phát hiện ác phụ lại có thể khuynh quốc khuynh thành như vậy, thân là nữ nhi mà vẫn bị hấp dẫn.
Phục hồi tinh thần lại đã phát hiện Văn Nhân Lạc đã đi xa "Ác phụ, ngươi chờ ta một chút." nói xong bước nhanh bắt kịp Văn Nhân Lạc.
Vừa đi ra ngoài Đông viện, đã chứng kiến từ phía Tây Uyển đi ra là Tiêu Thành Hành và Phương Lê, Tiêu Thành Hành trên gương mặt ẩn chứa sự giận dữ, Phương Lê thì xem nhẹ hắn.
"Đại ca, tối hôm qua cùng đại tẩu thế nào?" Tiêu Thành Diễn tranh thủ thời gian lôi kéo Văn Nhân Lạc lại, cố ý hỏi.
Văn Nhân Lạc thấy có người ngoài nên không tiện phát tác. Hỗn đản này dám chiếm tiện nghi của ta.
Tiêu Thành Hành nghe vậy, càng thêm tức giận, nhìn thấy Tiêu Thành Diễn bên người Văn Nhân Lạc, một người cao quý như vậy không nên đứng cùng tên bùn nhão.
Tiêu Thành Hành một mực chăm chú nhìn mình, còn không biết thu lại, chính mình cũng không tiện mở miệng.
"Đại ca, nương tử của ta nhìn được không?" Thấy Tiêu Thành Hành đang chăm chú nhìn nương tử của mình, mặc dù là trên danh nghĩa, nhưng mình vẫn đang ở đây, đúng là không để mình trong mắt mà.
Tiêu Thành Hành chú ý thấy mình đã thất lễ liền nói "Công chúa, là tại hạ thất lễ." giả bộ một bộ dạng công tử văn nhã.
Tiêu Thành Diễn thầm mắng Tiêu Thành Hành không biết xấu hổ.
"Đại ca, không cần đa lễ." nói xong Văn Nhân Lạc xoay người rời đi, may là nhờ tên hỗn đản kia ngăn trở. Chứ nếu là mình lúc đó đang lúng túng không biết phải làm sao.
Tiêu Thành Diễn liền đuổi theo Văn Nhân Lạc.
Đến cửa ra vào, Tiêu Thành Diễn lôi kéo Văn Nhân Lạc, đi tới quỳ trước mặt phụ thân mẫu thân "Phụ thân, mẫu thân mời dùng trà.", nha hoàn quả nhiên mang tới một mâm ly trà. Văn Nhân Lạc thấy thế cũng quỳ xuống "Cha chồng, mời uống trà."
Tiêu Hầu gia thấy hai người như kim đồng ngọc nữ, trong lòng vui vẻ vô cùng. Uống hết trà liền lấy ra hai bao lì xì lớn cho mỗi người.
Tiêu Thành Diễn tiếp nhận bao lì xì liền choáng váng. Mừng thầm, lão gia hôm nay thật hào phóng.
Vội vàng chạy đến quỳ trước mặt Văn Nhân Đồng "Mẫu thân, mời dùng trà."
Văn Nhân Lạc cũng quỳ gối bên cạnh Tiêu Thành Diễn "Cô cô... mẹ chồng, mời dùng trà." Đỏ mặt đưa trà đến.
Văn Nhân Đồng dùng ánh mắt hỏi thăm nữ nhi tối qua thế nào, Tiêu Thành Diễn cho người một ánh mắt yên tâm.
"Lạc Nhi nếu không quen, cứ gọi ta là cô cô." Văn Nhân Đồng uống trà nói.
"Mẹ, cấp bậc lễ nghĩa không thể không tuân theo." tuy rằng đây là cô cô ruột của mình nhưng nơi này là Hầu phủ, không phải trong hoàng cung, tự nhiên phải làm theo quy tắc của Hầu phủ.
Văn Nhân Đồng nhẹ gật đầu, đưa tiền lì xì. Lại nói "Diễn Nhi, chốc lát, mang Lạc Nhi đi dạo kinh thành đi." Hoàng tử, công chúa thường không thể ra ngoài cửa, chất nữ mình chỉ sợ cũng không xuất hiện mấy lần trong cung đi.
"Mẫu thân, ác... công chúa có chân, dựa vào cái gì ta phải mang nàng đi?" Tiêu Thành Diễn bất mãn nói. Chính mình còn có hẹn với Trần Khải và Lâm Đức Quyền rồi mà.
Tiêu Hầu gia nghe xong, nghịch tử này, bình thường không nói làm gì, ở trước mặt công chúa còn không biết giữ mình. Đã thành hôn rồi, tật xấu vẫn không sửa đổi "Nghịch tử, ngươi nói cái gì?"
"Phụ thân, phụ thân, hài nhi sẽ dẫn nàng đi, sẽ dẫn nàng đi mà."