Là Họa Không Thể Tránh

Chương 50



Sau khi tan học, cổng trường rất náo nhiệt, trên đường lui tới phần lớn đều là học sinh.

Hoắc Ngập không đi chỗ nào xa xôi cả, ở gần đây tìm một cửa hàng yên tĩnh.

Lâm Kiều chậm rì rì đi theo phía sau anh, thoáng kéo ra khoảng cách, đại đa số tầm mắt của các bạn nữ đều dừng ở trên người Hoắc Ngập, căn bản sẽ không chú ý tới bọn họ đi cùng nhau.

Hoắc Ngập đi tới cửa, quay đầu nhìn lại.

Chân Lâm Kiều dừng lại, đứng tại chỗ nhìn anh.

Hoắc Ngập nhìn bộ dáng dừng bước chân của cô, nhịn không được mà cười, cũng không có ý miễn cưỡng cô đi cùng, xoay người vào trong tiệm.

Lâm Kiều đi theo anh vào, mấy nữ sinh ở phía sau đẩy đẩy ồn ào tới gần, khe khẽ nói nhỏ rất hưng phấn.

Lâm Kiều để mấy cô ấy đi trước, còn mình chậm rãi đi sau.

Hoắc Ngập vốn đi vào trước, quay đầu nhìn lại, mấy nữ sinh nháy mắt lặng ngắt như tờ, bước nhanh đi vào bên trong.

Hoắc Ngập tìm một vị trí ở gần đó, ngồi xuống nhìn về phía cô.

Lâm Kiều đi qua, sợ anh lại nói lung tung cái gì đó, hỏi trước một câu, “Ăn ở đây sao?”

“Ừ.” Hoắc Ngập cười nói, “Cửa hàng này khẩu vị thiên về ngọt, chắc chị sẽ thích.”

Người trong cửa hàng này không nhiều lắm, giá cả hẳn sẽ rất cao, mỗi vị trí đều có vách ngăn, không xuất hiện không gian chèn nhau, cũng không có có vẻ quá chen chúc.

Hoàn cảnh như vậy, ngồi xuống chỉ thấy càng thêm yên tĩnh, trước khi gọi đồ ăn thì đoạn thời gian này đều im lặng.

Hiện tại cô không làm được, chính là đối mặt ngồi cùng với anh, cũng không biết phải nói cái gì.

Lâm Kiều nhìn thoáng qua Hoắc Ngập, buông cặp sách, “Tôi đi phòng vệ sinh một chuyến.”

Hoắc Ngập lấy thực đơn trên bàn, mở ra một tờ, nghe vậy nhìn sang, trong mắt mang theo ý cười, “Được.”

Lâm Kiều luôn cảm giác cái liếc mắt này của anh, giống như nhìn thấu ý nghĩ của cô vậy.

Cô cắn môi dưới, bước nhanh đi vào phòng vệ sinh, ở bên trong ngây người thật lâu, chuẩn bị tâm lý thật tốt mới một lần nữa ra ngoài.

Quay về liền thấy mấy nữ sinh nãy vừa gặp, đang ngồi ở cách đó không xa, còn có thể nghe được tiếng thảo luận hưng phấn.

“Đó là học sinh trường Nhất Trung đấy, đẹp quá đi.”

“Lâu như vậy cũng chưa thấy người khác, chắc hẳn cậu ấy tới đây một mình, trong mấy cậu ai có lá gan đi xin số đây?”

“Ninh Ninh đi đi, Ninh Ninh xinh như vậy, chắc chắn cậu ấy sẽ cho số.”

Một nữ sinh lớn lên xinh đẹp trắng nõn nhìn sang bên kia, có chút ngượng ngùng, “Cùng đi đi, một mình tớ không dám.”

“Vậy tớ đi với cậu.” Hai nữ sinh nói, liền đứng lên, đi đến phía bên kia.

Lâm Kiều theo tầm mắt của các cô ấy, nhìn về phía Hoắc Ngập đang ngồi cách đó không xa, anh yên tĩnh ngồi ở đó, đồng phục bình thường mặc trên người anh đều vô cùng đẹp, nhìn như vậy, xác thật không thể nhìn ra sự ác liệt ở bên trong.

Lâm Kiều thu hồi tầm mắt, tính toán chờ mấy cô ấy xin số xong thì đi qua.

Hai nữ sinh tay khoác tay, đi đến trước mặt Hoắc Ngập, trong mơ hồ còn có thể nghe thấy giọng của nữ sinh đó, “Xin chào, cậu ở đây ăn cơm một mình sao, vừa rồi chúng tớ ở trên đường thấy cậu, không nghĩ rằng lại gặp nhau ở đây, chúng tớ có thể xin số của cậu không?”

Hoắc Ngập giương mắt nhìn về phía các cô ấy, quay đầu nhìn ra bên ngoài.

Lâm Kiều không nghĩ rẳng anh lại tìm chuẩn như vậy, liếc mắt một cái liền nhìn thấy hướng cô đứng, đến thời gian tránh đi cũng không có.

Anh nhìn cô cười nhẹ, hình như đã nói câu gì đó, hai nữ sinh kia đều nhìn về phía bên này, vẻ mặt kinh ngạc, xin lỗi một câu liền vội vàng rời đi, lúc đi ngang qua nơi này, còn đánh giá cô vài lần.

Cô trở lại vị trí ngồi xuống, Hoắc Ngập cũng không hỏi cô vì sao lại đứng ở đó, chỉ duỗi tay mở thực đơn ra đưa tới, “Còn muốn ăn gì không?”

Lâm Kiều nhìn giá cả bên trên, quả nhiên đều rất cao, cô lắc đầu, “Không cần, ăn chút gì đó là được.”

Hoắc Ngập cũng không miễn cưỡng, tùy tiện khép thực đơn lại đặt ở một bên, sau đó dựa vào ghế, cứ như vậy nhìn cô.

Lâm Kiều suy nghĩ rất nhiều trường hợp có khả năng sẽ phát sinh, nhưng duy nhất lại không hề dự đoán được trường hợp như vậy.

Tầm mắt của anh như có điện, làm cô càng thêm không được tự nhiên, yên tĩnh quá mức, có vẻ càng thêm mờ ám.

Cô cứng người trong chốc lát, chỉ có thể mở miệng chủ động nói chuyện, “Vừa rồi cậu nói gì với hai nữ sinh kia vậy, mấy cô ấy vẫn luôn nhìn chúng ta.”

Hoắc Ngập hơi mỉm cười, thân mình hơi nghiêng về trước, chống tay lên mặt dựa vào trên bàn, “Tôi còn tưởng rằng bữa cơm này chị sẽ không định nói chuyện nữa.”

Lâm Kiều dừng một chút, không nói gì, bàn nữ sinh ở phía đối diện góc nghiêng bên kia thường hay nhìn sang bên này, có vẻ rất ngạc nhiên.

Hoắc Ngập theo tầm mắt của cô, quay đầu nhìn thoáng qua bên kia, nữ sinh xinh đẹp tên Ninh Ninh kia nháy mắt đỏ mặt, vội vàng quay đầu đi.

Hoắc Ngập quay đầu về, lời nói rất thản nhiên, “Tôi nói với mấy cậu ấy, tôi cùng chị khó có khi được yêu đương vụиɠ ŧяộʍ một lần, hy vọng mấy cậu ấy sẽ không quấy rầy.”

Mắt Lâm Kiều mở to, kinh ngạc qua đi, lập tức phản ứng lại, “Cậu lừa tôi.”

Hoắc Ngập không hề phản bác, ngược lại nhẹ nhàng chậm rãi cười, nhìn như là cam chịu. Nhưng anh càng không phản bác, liền càng làm người ta cảm thấy anh chính là đang nói thật.

Hơn nữa, ánh mắt nhìn qua của mấy cô ấy thật sự có chút quái quái, Lâm Kiều nhất thời như đứng trên đống lửa, ngồi trong đống than, có chút hối hận vì vừa rồi sao lại không về đây sớm một chút.

Khó khăn lắm mới chờ đến khi đồ ăn lên, Lâm Kiều ăn các món, miệng cũng không rảnh, muốn ăn thật nhanh rồi đi về trường.

Tình cảnh nơi này của cô khẩn trương, nhưng ở trong mắt người khác lại rất hài hòa.

Chị gái ở bàn cách vách nhìn thoáng qua bên này, nhịn không được nói với bạn đang ngồi bên cạnh, “Bây giờ nam sinh tốt thật biết chiều người mà, anh đẹp trai bên kia cậu có nhìn thấy không, lúc ăn cơm mắt cũng chưa bao giờ rời khỏi cô bé ngồi đối diện, còn ngoan ngoãn lột vỏ tôm nữa.”

“Cậu này sau khi trưởng thành chắc chắn sẽ là một cực phẩm, vừa rồi cười lên cũng làm tim người ta ngứa ngáy, quá bắt mắt, nhưng hình như cô bé kia lại không quan tâm đến cậu ta, trong mắt chỉ có ăn, thật là phí phạm của trời.”

“Tuổi còn nhỏ mà, có lẽ còn chưa hiểu…” Cô gái kia ý vị thâm trường nói một câu.

Hai người nháy mắt cười rộ lên.

Lâm Kiều không biết người khác đang thảo luận, chờ ăn cũng gần no, Hoắc Ngập nhìn về phía cô mở miệng, “Làm xong bài tập thì quay về, tiết tự học buổi tối không cần đến, tôi giảng cho chị đề giữa trưa.”

Lâm Kiều nghe thấy anh nói vậy, theo bản năng duỗi tay đi lấy sách vở, chờ phản ứng về mới hoảng hốt nghĩ đến Hoắc Ngập lúc trước, không phải cô cho rằng Hoắc Ngập.

“Tôi muốn về trường rồi làm.”

Hoắc Ngập lột tôm đặt ở trước mặt cô, tùy tiện lấy khăn ướt, “Vì sao?”

Lâm Kiều nhìn tôm trong bát, một miếng cô cũng không ăn, nhưng anh vẫn cứ lột.

Cô cụp mắt, im lặng một trận, “Hoắc Ngập, cảm ơn cậu lúc trước đã dạy tôi làm bài, về sau tôi sẽ tự mình làm.”

“Bỏ trống nhiều bài như vậy, còn không phải là bởi vì chị không biết làm sao, bây giờ chị không chịu học, đến khi thành tích giảm xuống, ba sẽ trách tôi.” Hoắc Ngập cười vô tội, giống như thật sự lo lắng về việc này.

Lâm Kiều nghe thấy anh nhắc đến Hoắc Hưng Quốc, trong lòng càng thêm không vững, nắm vạt áo, mới duỗi tay lấy sách bài tập ra, nghiêm túc ở chỗ trống bên cạnh làm bài tập.

Không biết làm, đương nhiên là có nguyên nhân, Lâm Kiều nghĩ hồi lâu mới làm xong một đề, còn vô cùng chắc chắn, các bước giải đều có vấn đề.

Cứ như vậy, phải làm tới khi nào…

Hoắc Ngập thong thả ung dung ăn xong, cũng lấy sách ra bắt đầu làm.

Bên ngoài trời đã tối, trên bàn đã thay thành đồ uống cùng bánh ngọt, đều là gọi cho cô, Hoắc Ngập bên cạnh cũng chỉ đặt một cốc nước, ngồi đối diện cô yên tĩnh làm bài tập.

Tốc độ của anh nhanh hơn cô nhiều, hoàn toàn là kẻ tới sau nhưng lại về trước.

Lâm Kiều nhìn anh làm bài tập, nhịn không được đi nghé đáp án, các bước giải quá mức giản lược, cô nhìn cũng không hiểu.

Cô không làm ra được cũng không đi hỏi anh, nếu là ở lớp, còn có thể hỏi các bạn học khác, bây giờ chỉ có anh…

Cô càng thêm buồn rầu, Hoắc Ngập gọi cô ra đây ăn cơm rốt cuộc muốn làm gì, chẳng lẽ chỉ là muốn ép cô làm bài tập sao…

“Không làm ra?” Hoắc Ngập nhìn cô hồi lâu không có động tĩnh, giương mắt nhìn lại, tâm tư của cô gái nhỏ bay bổng, cách một lát liền nhìn về phía anh, mấy bài trước mắt cũng không viết được mấy chữ, trắng tinh, sạch sẽ không có gì hết.

Hoắc Ngập nhìn cô một cái, cười đứng dậy đi đến bên cô, cúi người nhìn về phía sách bài tập của cô, bài thứ nhất đã làm ra, nhưng các bước làm đều sai, đáp án cũng không đúng.

Lâm Kiều thấy anh đi đến bên cạnh, áp lực của trước kia nháy mắt tới, anh suy nghĩ rất nhanh, chỉ cần bắt đầu giảng đề, liền không thể dời đi lực chú ý, một khi nghe xong một đoạn, thì rất khó để đuổi kịp anh.

Lâm Kiều cầm sẵn bút trong tay, thấy anh nhìn đề bài có chút lâu, thoạt nhìn có chút khẩn trương khi bị phê bình.

Hoắc Ngập chưa nói gì hết, ngồi xuống bên cạnh cô, lấy bản nháp, bắt đầu giảng đề hình cho cô.

Tất cả lại về giống như trước đây, nhưng lại có chút bất đồng.

Lâm Kiều nhìn tay anh đang viết chữ, lực chú ý không tập trung được.

Tay anh rất đẹp, trắng nõn thon dài, nắm bút ở trong tay, cũng làm cho cây bút đẹp thêm vài phần, viết chữ cũng đẹp như mây trôi nước chảy.

Vậy anh có phải hay không… Cũng dùng bàn tay này, một tầng một tầng tẩm ướt đẫm khăn giấy.

Trong lòng Lâm Kiều giống như mắc một cây tăm, không thể xem nhẹ, sau một lúc lâu mới phát hiện âm thanh bên cạnh đã biến mất.

Cô ngẩng đầu nhìn lại, Hoắc Ngập đang nhìn cô không nói gì, trong lòng cô hơi căng thẳng, theo bản năng thấy sợ hãi.

Hoắc Ngập nhìn cô một lát, thấp giọng hỏi: “Nghe không vào?”

Lâm Kiều cụp mắt, cam chịu.

Hoắc Ngập nhẹ nhàng cười, “Tôi cũng không còn tâm trạng để giảng, chị cứ ngồi ở bên cạnh, lại còn phải giảng bài cho chị, thật sự rất khó đó, chị à.”

Lâm Kiều bị một tiếng chị của anh làm ngực hơi căng thẳng, lúc anh gọi chị, luôn là hàm ở môi răng, thật sự quá mức mờ ám.

Tầm mắt của Hoắc Ngập dừng ở trên mặt cô, chú ý tới lông mi hơi rung động của cô, cô gái nhỏ trắng như tuyết, hiển nhiên đang rất khẩn trương.

Anh nhìn cô trong chốc lát, hơi nghiêng đầu tới gần, Lâm Kiều cuống quít né tránh, môi mỏng của anh đến gần, suýt chút nữa là đυ.ng phải.

Hoắc Ngập ngừng tại chỗ, không hôn đến môi nhưng lại đυ.ng phải một hơi thở ngọt ngào ấm áp, mùi ngọt thanh, làm tim người khác ngứa ngáy.

Hoắc Ngập duỗi tay đỡ gáy cô, nhẹ giọng dụ dỗ, “Đừng sợ, nơi này không có học sinh trường chúng ta.”

Giọng nói của anh rất nhẹ, không khí xung quanh càng thêm mờ ám.

“Đừng…” Lâm Kiều còn chưa nói xong, Hoắc Ngập đã hơi dùng sức, ấn đầu cô muốn hôn lên.

Cô vội vàng nghiêng đầu, tránh đi nụ hôn của anh, khóe miệng lại cọ qua môi anh, đυ.ng phải mặt, làm ngực cô nhảy càng thêm lợi hại.

Mày Hoắc Ngập hơi nhíu lại, đầu lưỡi dùng sức chống trên hàm răng, hô hấp hơi nặng, mặt mày đều là ý cười, “Chị đang quyến rũ tôi sao?”

Lâm Kiều nghe được giọng nói của anh, trầm thấp quá mức, đều có một loại ý vị khó nói ở bên trong, cô bị sợ không hề nhẹ, cũng không cố kỵ được nhiều như vậy, nghiêm túc mở miệng, “Hoắc Ngập, chúng ta thật sự không hợp.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.