“Nếu mỗi lần tôi hôn cậu cậu đều hỏi một câu, vậy lễ 1/5 còn không có kết thúc, chắc cậu cũng khàn giọng luôn rồi.” Nói xong Trình Cảnh Ngữ lại nghiêng đầu qua hôn đầu ngón tay của Đồng Thanh Nhất đặt trên môi.Đồng Thanh Nhất chớp mắt mấy cái như mới phản ứng được, đưa tay đẩy Trình Cảnh Ngữ ra, tự đặt mông ngồi trên bậc thang, cũng không để ý có bẩn không, che đầu kêu rên. Trình Cảnh Ngữ ngồi xổm xuống, sờ tai cậu, thì nghe thấy cậu nhỏ giọng nói gì đó, không có rõ lắm.
Đồng Thanh Nhất hình như tức giận, bị động tác nhỏ của Trình Cảnh Ngữ làm phiền, ngẩng đầu lên tự cho là rất hung dữ nhéo cánh tay hắn một cái, tố cáo nói: “Tại sao cậu lại như vậy hả?”
“Còn không phải là vì cậu đáng yêu quá, khiến người ta không khống chế được.”
Trả đũa! Cưỡng từ đoạt lý! Đồng Thanh Nhất tức giận nói không lựa lời, “Hồi trước cũng ở chung hai năm cậu nhịn được mà, sao hôm nay lại đột nhiên không nhịn được?”
“Hai năm chưa đủ lâu sao?” Giọng điệu Trình Cảnh Ngữ đột nhiên trở nên nguy hiểm.
“Vậy, vậy cậu cũng không thể....” Chẳng biết tại sao, hai chữ kia cậu quả thực không nói ra được.
“Cậu không thích à?”
“Dù sao thì không có lần sau.” Đồng Thanh Nhất nhìn trái phải nói với hắn.
Trình Cảnh Ngữ kéo cậu đứng lên, giúp cậu phủi bụi không tồn tại trên quần, “Còn đi dạo nữa không?”
“Tôi… về khách sạn đi.”
Trên đường hai người trở về, Đồng Thanh Nhất như thất thần vậy, không nói một lời, mặc kệ Trình Cảnh Ngữ nắm cổ tay cậu, phòng ngừa cậu bị cụng đầu.
Vừa vào cửa, Đồng Thanh Nhất đã thu dọn đồ đạc, vừa làm vừa cúi đầu nói: “Chúng ta cũng phải bình tĩnh một chút, không thể ở chung nữa, tôi đi thuê phòng khác.”
Mới vừa nói xong, tay đã bị người đè lại, cây dù trong tay rơi xuống đất.
“Đừng nghịch.”
“Cậu cách tôi xa một chút.” Đồng Thanh Nhất mắt nhìn chằm chằm cây dù dưới đất, không biết đang nghĩ gì.
Trình Cảnh Ngữ bưng đầu Đồng Thanh Nhất ngửa lên, mắt nhìn chằm chằm cậu, bất đắc dĩ nói: “Rốt cuộc cậu đang trốn tránh cái gì.”
“Tôi… tôi thật sự… là trai thẳng.” Đồng Thanh Nhất hình như rất luống cuống, chỉ một câu ngắn ngủi mà dừng lại hết mấy lần, hai chữ cuối cùng thì nói rất nhỏ.
“…”
“Vậy, tối nay cậu ngủ giường, tôi ngủ ghế sô pha được chứ.” Trình Cảnh Ngữ thỏa hiệp, vốn muốn ép cậu, để cậu thấy rõ nội tâm của mình sơm sớm, xem ra vẫn là quá nhanh nên làm cậu sợ, từ từ thôi, dù sao đã nhịn lâu rồi.
Buổi tối hai người đều không tâm trạng ra ngoài, Đồng Thanh Nhất vùi mình trong chăn, lăn qua lộn lại giống như trứng cuộn vậy, cậu nhắm mắt lại buồn ngủ, nhưng trong đầu đều là cảnh Trình Cảnh Ngữ hôn cậu trong cầu thang lúc vừa rồi. Trong trí nhớ giống như thị giác của người thứ ba, hình ảnh trở nên rõ ràng, cậu thấy Trình Cảnh Ngữ kéo cậu qua, cơ thể dựa vào cậu thật gần, miệng nhẹ nhàng ma sát, mỗi một chi tiết cùng cậu hôn môi đều rất rõ ràng. Dường như bây giờ cũng đang cảm nhận nụ hôn này, xúc cảm trên môi trở nên rõ ràng, mặt Đồng Thanh Nhất đột nhiên nóng lên, lan tới lỗ tai, rồi chẳng còn tâm trạng ngủ nữa.
Mà Trình Cảnh Ngữ nhận được một tin nhắn, sau khi mở ra thì ngồi trên sô pha đọc thật lâu.
Thẳng đến chín giờ, hai người cũng không có bất kỳ trao đổi gì.
Đồng Thanh Nhất đói gần chất, vén chăn lên ngồi dậy, ho khan hai tiếng, Trình Cảnh Ngữ nhìn sang, cậu mới lớn tiếng hỏi: “Ăn gì giờ?”
Ăn xong cũng gần mười một giờ, nên đi tắm rồi ngủ.
Lần này Đồng Thanh Nhất biết nhớ rồi, trước tiên cậu tìm quần lót của mình, mang theo cùng đồ ngủ. nTắm xong đi ra thì thấy Trình Cảnh Ngữ vẫn nhìn chằm chằm vào cậu, biểu tình như cười như không nhìn Đồng Thanh Nhất trong lòng mọc lông, cậu dùng khăn tùy tiện lau tóc hai cái, hung dữ hỏi: “Cậu nhìn cái gì?”
“Phát hiện một bình luận Zhihu.” Đồng Thanh Nhất ồ một tiếng, không muốn để ý tới hắn, ngay sau đó thì nghe được một câu “Nguyễn Nhứ chia sẻ cho tôi.”
“A a a a a a a a a a a không cho đọc!” Đồng Thanh Nhất trong một giây nghĩ tới Nguyễn Nhứ chia sẻ cái gì, lại qua một giây nhớ ra bình luận của mình, lập tức xoay người lăn một vòng nhào tới bên cạnh Trình Cảnh Ngữ, muốn cướp điện thoại của hắn.
Điện thoại không cướp được, bản thân lại bị vướng cái thảm thẳng tắp ngã vào trong ngực Trình Cảnh Ngữ, Trình Cảnh Ngữ một bên ôm hắn, một bên đưa điện thoại ra xa, trêu chọc hỏi: “Chui đầu vào ngực?”
“Chui cái đầu cậu!!!” Đồng Thanh Nhất giương nanh múa vuốt bắt cánh tay hắn, “Đưa điện thoại cho tôi.”
“Bình tĩnh nào, tôi mới đọc có hai dòng thôi.”
“Một chữ cũng không cho đọc.” Đồng Thanh Nhất sắp vội muốn chết, cái này mà cho Trình Cảnh Ngữ thấy nhất định sẽ chết.
“Nếu không đọc chung với tôi nè, cậu coi như chưa có nghe, dù sao link nằm ở đây, sớm muộn tôi cũng có thể đọc được mà.”
Công khai tử hình! Giết người chém tim!
Đã biết chạy không khỏi, Đồng Thanh Nhất nhận mệnh, nhắm mắt điều chỉnh hô hấp mấy giây, để mình bình tĩnh lại, sau đó lựa chọn đọc cùng hắn, có chỗ nào hiểu lầm thì còn có thể giải thích.
Nội tâm cậu hốt hoảng, căn bản không chú ý tới hai người đang ở tư thế nào, vừa rồi ngã lên người Trình Cảnh Ngữ, bây giờ trở mình cùng nhau xem điện thoại, còn ở trong ngực Trình Cảnh Ngữ, tựa lên cánh tay hắn, từ một góc độ khác trông giống như bị lọt thỏm trong lòng vậy. Hai người ngồi trên một cái ghế sô pha, nhìn hài hòa hết sức.
“Đoạn đầu tiên thật đặc sắc.” Đọc cũng được đi, không nghĩ tới Trình Cảnh Ngữ lại đọc ra, “Tôi là sinh viên đại học năm hai của trường đại học không hề có tiếng ở phương nam nước mình. Đang ngồi ngay ngắn, trai thẳng.” Giọng nói trầm thấp phối hợp với gương mặt của Trình Cảnh Ngữ, khiến Đồng Thanh Nhất có chút khó chịu.
“Cậu câm miệng!”
Thấy Đồng Thanh Nhất quả thật có hơi xù lông rồi, Trình Cảnh Ngữ bật cười, không lại tiếp tục đọc.
Đồng Thanh Nhất siết chặt áo Trình Cảnh Ngữ trong tay, giọng hung ác nói: “Nhóc con Nguyễn Nhứ này, tôi về nhất định phải dạy cho cậu ta một trân.”
Trình Cảnh Ngữ thấy đoạn Đồng Thanh Nhất miêu tả vẻ ngoài của mình, hứng thú lắm, “Trong mắt cậu tôi đẹp trai lắm hả?”
“Đúng là dát vàng lên mặt.”
“Đoạn này cũng không phải tôi tự gõ ra nha.”
“Cậu câm đi, sao hôm nay cậu lại nhiều lời vậy?”
“Đọc sách đều phải viết cảm nhận sau khi đọc, tôi đọc cái này rồi bình luận đôi câu thì thế nào?”
Đồng Thanh Nhất không nóng nảy, chỉ muốn xuyên qua thời không đánh kẻ một tháng trước viết bình luận là mình đây một trận tơi bời, cho mi tay tiện đi bình luận topic của người ta nè, cho mi khen Trình Cảnh Ngữ nè, cho mi nói mình là trai thẳng nè.
Càng kéo xuống, Đồng Thanh Nhất càng xấu hổ, có nhiều chỗ thậm chí nhắm mắt không đọc, làm bộ như mình chưa từng viết.
“Cậu ghét đồng tính à, ghét tôi không?” Trình Cảnh Ngữ đọc một hồi lại nắm tay Đồng Thanh Nhất lên.
Đồng Thanh Nhất đánh rớt tay hắn, “Trước kia không ghét, bây giờ thì ghét.”
“Vậy thì cũng hết cách, không còn kịp rồi.”
Đọc bình luận lần thứ sáu, Trình Cảnh Ngữ cười, “Xem ra tôi đoán rất chuẩn, hôm đó quả thật cậu đã thấy.” Hắn xem xong bình luận nói, “Cậu hỏi câu này không tốt lắm, nhưng tại sao không tiếp thu bình luận của dân mạng?”
“Cậu thật sự không có một chút cảm giác nào sao?” Trình Cảnh Ngữ hơi nghiêng đầu, nói chuyện phả hơi lên rái tai của Đồng Thanh Nhất.
Không biết qua bao lâu, Đồng Thanh Nhất vẫn trầm mặc, Trình Cảnh Ngữ kiên nhẫn chờ cậu trả lời, cuối cùng, cậu trả lời thật, “Có.”
Nói ra rồi nhất thời cảm thấy cả người thông suốt, kinh mạch toàn thân của cũng thả lỏng, có một sự sung sướng khó nói nên lời.
Đồng Thanh Nhất dường như đột nhiên nghĩ thông, mình đang sợ cái gì? Gay thì sao? Trai thẳng thành cong cũng rất bình thường mà? Tình cảm của quang minh chính đại có gì mà không thể cho người khác thấy?
Trình Cảnh Ngữ kinh hỉ lặp lại lần nữa, Đồng Thanh Nhất nóng nảy hô to: “ Đúng, có cảm giác, thích cậu, được chưa.” Tâm sự nghẹn trong lòng đã lâu giờ được thả ra ngoài, còn khiến người rất là vui vẻ.
Cậu cảm thấy sô pha dưới người chuyển động, còn chưa kịp phản ứng đã bị đè trên sô pha, một nụ hôn tiến tới.
Không giống với lần trước, lần này là hấp tấp, khẩn cấp, muốn xác nhận, ước định.
Đồng Thanh Nhất trừng to mắt nhìn người gần trong gang tấc, trong mắt hắn là ánh lửa nhún nhảy, cũng có mừng rỡ khi được đáp lại.
Cậu nhắm hai mắt, hòa nhịp cùng hắn.
Qua một hồi lâu, lúc môi Trình Cảnh Ngữ thoáng rời đi, Đồng Thanh Nhất đưa tay đẩy hắn ra.
“Cậu đừng có, đừng có quá đáng.” Đồng Thanh Nhất cũng thẹn thùng đến đỏ bừng cả gương mặt, miệng nói lời cảnh cáo, nhưng chỉ là phô trương thanh thế.
Cậu đẩy Trình Cảnh Ngữ ra, cùng tay cùng chân vào nhà vệ sinh sấy tóc.
“Tôi cũng muốn cậu lau mặt cho tôi.” Trình Cảnh Ngữ đột nhiên xuất hiện trong gương, tựa đầu lên vai cậu.
Đồng Thanh Nhất hết hồn run tay, cái khăn khô rơi vào bồn rửa mặt, cậu trợn mắt nhìn Trình Cảnh Ngữ, “Qua bên kia chơi đi.”
“Vậy tôi lau cho cậu cũng được.”
Đồng Thanh Nhất lấy khăn của mình từ trên giá, xoay người lau một trận lên mặt Trình Cảnh Ngữ.
“Được rồi đi đi.”
Đồng Thanh Nhất sấy tóc xong ra ngoài, thấy Trình Cảnh Ngữ đang ngồi trên giường sờ má phải của mình.
Cậu tiến lên nhìn, “Ủa? Có hơi đỏ, có phải tôi dùng sức nhiều quá rồi không.”
“Hơi hơi.” Trong ngữ điệu của Trình Cảnh Ngữ chứa ủy khuất.
“Xin lỗi nha, tôi lau mạnh tay quá.” Đồng Thanh Nhất áy náy nhẹ nhàng vuốt ve mấy cái lên mặt hắn.
Vừa rồi lén nhéo má phải của mình Trình Cảnh Ngữ bày tỏ thật đáng giá.
“Được rồi đi ngủ thôi.”
Lên giường Đồng Thanh Nhất mới phát hiện, bọn họ lại ngủ trên một cái giường.
“Nè, cậu không ngủ sô pha?”
Trình Cảnh Ngữ liếc cậu một cái, “Cũng hẹn hò rồi tại sao tôi phải ngủ sô pha?”