Chờ cho nhóm người kia đi xa, Anh Quân liền yêu cầu Biết Tuốt xác nhận xem họ có thể ra ngoài hay chưa.
[Chờ chút đi bọn họ vẫn chưa đi xa lắm đâu, thiên phú ‘nhãn thần’ của kẻ kia rất rộng hắn vẫn đang quan sát vị trí này.]
“Khi nào ra được thì báo tao.”
[Được xin cứ giao cho tôi.]
Minh Tiêu ghé lại gần: “Anh chúng ta ra ngoài được chưa?”
Anh Quân vỗ nhẹ đầu cô bé: “Chờ chút đi.”
Hắn vừa vỗ xong một vật mát lạnh trơn trượt vươn tới chạm nhẹ vào tay hắn. Anh Quân giật mình vội tốc vật đó ra.
“À...” Minh Anh ngượng ngùng. “Chúng cũng muốn được vuốt ve.”
Anh Quân nhìn cô không hiểu ‘chúng’ mà cô nhắc tới là thứ gì cho tới khi vật trơn ấy lần nữa chạm vào tay hắn, thì ra đó là một dây rêu khử độc.
“Nó rất thích anh.” Minh Tiêu cười ngượng.
Anh Quân cứng ngắc vươn tay lên chạm nhẹ vào dây rêu đòi hỏi ấy. Tay hắn vừa phủ lên dây rêu liền cọ rất mạnh hưng phấn tới mức hắn có thể cảm nhận được nó đang rất hạnh phúc.
[Ra được rồi.]
Lời của Biết Tuốt như tiếng cứu tinh, hắn đứng bật lên. “Ra ngoài thôi, nghỉ ngơi mai còn lên đường.”
Sợi rêu buồn bã rút về quấn quanh ngón tay xương trắng của Minh Anh hóa thành da người.
“Anh tính khi nào thì lấy xác ve chó?” Minh Anh hỏi.
“Sáng mai, gần đây thôi, rất nhiều bọn họ chắc không lấy hết đâu.”
...
Sáng ngày hôm sau ngay khi mặt trời vừa ló lên ánh sáng lờ mờ đủ để di chuyển, cả nhóm liền lên đường di chuyển tới vị trí ngày hôm qua Minh Tiêu tàn sát lũ Ve chó bự, nơi đó có dấu chân xéo qua xéo lại, một số đầu và chân ve chó bự còn sót lại ngày hôm qua đã biến mất, Anh Quân nhặt cho mỗi người vài chân cùng đầu ve chó, thắt lại để họ tự mang theo.
Sau khi hoàn thành mọi việc bọn họ thẳng tiến về phía căn cứ theo sự hướng dẫn của Biết Tuốt.
“Anh ơi từ ngày hôm qua chúng ta vẫn chưa cho Khánh Ngọc ăn.” Minh Tiêu nhắc nhẹ.
Anh Quân liền đưa Khánh Ngọc cho Minh Tiêu, Minh Anh hiếu kỳ ngó tới, cánh tay chạm lên búp tre nhỏ. “Có sự sống.”
“Vâng em ấy vẫn còn sống.” Minh Tiêu gật đầu.
“Em ấy?” Minh Anh chỉ vào búp tre.
Minh Tiếp đáp: “Trước kia em ấy là người, nhưng trong trận chiến ngày hôm qua em ấy đã chết. Anh Anh Quân khôi phục lại hình dáng ban đầu cho em ấy, nên giờ em ấy là búp tre này.”
Minh Anh vuốt ve đỉnh búp tre. “Thiếu nước.”
Dứt lời từ ngón tay cái của Minh Anh nhỏ xuống vài giọt nước. “Cơ thể chị có thể tạo ra nguồn nước.”
Anh Quân âm thầm dùng ‘đôi mắt dược sư’ kiểm tra cho Khánh Ngọc khi nhận được nguồn nước từ Minh Anh, hắn không quên khả năng lọc sạch bất chấp của Minh Anh.
[Anh yên tâm nếu là nước ra từ cơ thể cô ta mà không thông qua thiên phú thì đó là nguồn nước tốt chứa linh lực thuần khiết tuyệt vời, Khánh Ngọc gặp may đấy.]
Quả nhiên như Biết Tuốt nói lượng linh lực vốn đã biến mất của Khánh Ngọc được phục hồi 01. Anh Quân chợt nảy ra một ý định.
“Minh Anh tôi có thể nhờ cô một việc được không?”
Minh Anh: “Anh muốn nhờ gì cứ nói đi.”
“Cô có thể chăm sóc Khánh Ngọc tức là búp tre non đó giúp tôi được không?”
Minh Anh kinh ngạc: “Tại sao anh lại nhờ tôi?”
“Nguồn nước ra từ cơ thể cô rất tốt, tôi có thể cảm nhận được.”
Minh Anh ngớ người cô vẫn không biết nước ra từ cơ thể mình lại tốt đến vậy, lòng cô rạo rực một cách lạ thường cứ giống như được người mình thầm thương bao lâu để ý vậy đó.
“Được rồi, nếu anh không ngại tôi có thể đưa Khánh Ngọc vào trong cơ thể mình để nuôi dưỡng khi nào nó phát triển hoặc anh cần tôi sẽ đưa ra cho anh.”
Ý kiến này rất tiện nhưng Anh Quân không dám giao ra Khánh Ngọc vì sợ lỡ như đến một ngày Minh Anh chạy mất thì căng.
[Giao đi, cô ta không chạy được đâu, bào tử của cô ta đang ở trong người anh mà, quyến luyến lắm đi không được.] Biết Tuốt ho nhẹ. [Nếu anh muốn an toàn tuyệt đối có thể trao chút tình yêu nam nữ cho cô ấy, đảm bảo dính chặt không buông.]
“Tình yêu, dẹp đi tạm thời tao không có ý định đó.” Hắn âm thầm đáp lại Biết Tuốt, đưa Khánh Ngọc qua cho Minh Anh. “Vậy làm phiền cô.”
Minh Tiêu lưỡng lự. Anh Quân khuyên cô bé: “Chúng ta không thể lúc nào cũng để con bé bên người, nếu bị kẻ xấu phát hiện sẽ rất nguy hiểm, nhưng nếu nằm trong người chị Minh Anh thì chẳng ai thấy được.”
Minh Anh nói thêm vào: “Hơn nữa khi ở trong cơ thể chị, Khánh Ngọc sẽ được chăm sóc tận tình, lũ rêu rất nhiều nước.”
Minh Tiêu đành đưa Khánh Ngọc cho Minh Anh. Minh Anh đào Khánh Ngọc ra khỏi chậu gỗ đặt cô bé vào vị trí bụng, lớp da nơi đó hóa thành mảng rêu xanh từng sợi rêu vươn ra cuốn lấy Khánh Ngọc mang cô bé vào bên trong.
Chờ lớp da thành hình trở lại Minh Anh nhìn Anh Quân cười dịu dàng. “Anh ăn bào tử của rêu giờ thì rêu ăn người thân của anh, mối quan hệ của anh và chúng tôi ngày càng khăng khít hơn rồi.”
Cô bước lại gần hắn năm ngón tay hóa thành dây rêu vươn tới quấn lấy tay hắn. Anh Quân không biết phải xử lý tình huống này thế nào.
“Lần này mày hố tao còn ác hơn lần trước, ăn luôn con cái người ta giờ cứ bị bám kè kè thế này đây.” Hắn âm thầm chửi Biết Tuốt.
Biết Tuốt cười mỉm. [Có gì đâu, người ta kè kè thì càng không bỏ rơi anh được, quá như ý rồi còn gì.]
Anh Quân không có ý định tiến thẳng về khu căn cứ, hắn muốn tìm quần áo để che chắn cho hai cô gái, vì thế khi bước vào khu rừng gần căn cứ, nơi đây được dọn dẹp sạch sẽ chỉ chừa lại những cây thực vật không biến dị hắn quyết định rẽ hướng đi sâu vào rừng.
“Biết Tuốt quét giúp tao xung quanh đây có ngôi làng nào hay không?”
[Có tiến về phía trước khoảng 15 phút chạy với tốc độ nhanh nhất có một ngôi làng bỏ hoang, nơi đó không có dấu hiệu của sự sống, cũng không có thực vật hay động vật biến dị, có vẻ như là một khu vực đã được dọn dẹp.]
“Theo tôi.” Anh Quân chạy lên phía trước.
Mười lăm phút sau họ tới được ngôi làng nơi Biết Tuốt nói, khi bước vào trong nơi này hoang tàn đổ nát như một khu di tích cổ lâu năm, dây thường xuân vây kín các căn nhà.
“Chia nhau vào các ngôi nhà tìm đồ, cẩn thận, gặp nguy hiểm nhớ hét lớn báo động.” Anh Quân phân công công việc.
Cả nhóm tách ra hành động, Anh Quân đi vào một căn nhà khá lớn còn nguyên vẹn, cánh cửa khép hờ chỉ cần đẩy nhẹ có thể vào trong, bên trong có mùi máu thoang thoảng, mùi rất mới, trên tường có những vết đen y như máu bắn lên.
“Nơi đây chắc chắn từng có người chết.”
[Tôi quét rồi không có ai, đi lên lầu trên đi có đồ.]
Anh Quân tiến lên theo lời Biết Tuốt, ngôi nhà được xây khá kiên cố, bức tường phía sau bị thủng một lỗ lớn vậy mà sàn nhà và cầu thang chẳng có một vết nứt nào.
Hắn đi vào căn phòng duy nhất trên lầu, vừa mở cửa đập vào mặt hắn là một chiếc giường nhuốm máu có đôi ba miếng thịt thối nhìn kỹ lại y như lòng và nội tạng động vật.
Hắn quay mặt đi tìm kiếm, liền trông thấy một túi vải nằm gần giường, không chần chừ hắn đi tới lấy nó xong liền quay người ra khỏi phòng.
Khi hắn vừa quay lưng sợi dây thường xuân bên ngoài ô cửa sổ nhẹ nhàng chuyển động.
Bên ngoài Minh Tiêu và Minh Anh cũng đã tìm được đồ đang đứng đợi ngay vị trí họ tách ra lúc trước.
Vừa nhìn thấy Anh Quân, Minh Tiêu hét lớn: “Anh ơi.”
Anh Quân chạy tới. “Mọi người tìm được gì không?”
Hai cô gái đưa ra hai chiếc ba lô khá to. Minh Anh lên tiếng: “Tôi tìm được trong một căn nhà gần đây, chỗ đó có rất nhiều vết máu.”
Minh Tiêu gật đầu. “Nơi em vào cũng vậy, mùi máu tươi còn thoang thoảng.”
Gió nổi lên kéo theo một lượng sương mù trắng nhàn nhạt bay về phía họ.
“Chỗ này chắc chắn không an toàn, chúng ta rời khỏi đây trước đã.” Anh Quân cùng hai người đi ra ngoài, gió thổi qua lá cây thường xuân vang lên tiếng xào xạc, sương mù dần dày hơn.
Anh Quân thấy lo lo: “Biết Tuốt mày kiểm tra lại nơi này đi, chắc chắn an toàn chứ, tao thấy nguy hiểm quá.”
[Tôi đã kiểm tra nhiều lần không phát hiện ra có sự tồn tại của linh lực, nhưng để an toàn tôi vẫn khuyên mọi người rời khỏi nơi này trước khi sương mù dày hơn.]
Sương mù càng lúc càng dày, Anh Quân nhớ họ đi từ cổng vào vị trí tập hợp nhóm sau khi tìm đồ không quá xa, vậy mà giờ cả ba lại di chuyển rất lâu vẫn không thấy hướng vào làng ở đâu.
“Ơ chúng ta hình như quay lại chỗ cũ rồi.” Minh Anh nhận ra bất thường.
Soàn soạt.
Có tiếng bò lê trên mặt đất vang lên.
[Thôi xong.] Biết Tuốt hốt hoảng. [Mọi người đã nằm trong vòng vây của kẻ săn mồi, xin lỗi đối tượng lần này có khả năng che dấu linh lực nên tôi không thể nào quét ra sự hiện diện của nó.]
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?
[Chờ chút đi bọn họ vẫn chưa đi xa lắm đâu, thiên phú ‘nhãn thần’ của kẻ kia rất rộng hắn vẫn đang quan sát vị trí này.]
“Khi nào ra được thì báo tao.”
[Được xin cứ giao cho tôi.]
Minh Tiêu ghé lại gần: “Anh chúng ta ra ngoài được chưa?”
Anh Quân vỗ nhẹ đầu cô bé: “Chờ chút đi.”
Hắn vừa vỗ xong một vật mát lạnh trơn trượt vươn tới chạm nhẹ vào tay hắn. Anh Quân giật mình vội tốc vật đó ra.
“À...” Minh Anh ngượng ngùng. “Chúng cũng muốn được vuốt ve.”
Anh Quân nhìn cô không hiểu ‘chúng’ mà cô nhắc tới là thứ gì cho tới khi vật trơn ấy lần nữa chạm vào tay hắn, thì ra đó là một dây rêu khử độc.
“Nó rất thích anh.” Minh Tiêu cười ngượng.
Anh Quân cứng ngắc vươn tay lên chạm nhẹ vào dây rêu đòi hỏi ấy. Tay hắn vừa phủ lên dây rêu liền cọ rất mạnh hưng phấn tới mức hắn có thể cảm nhận được nó đang rất hạnh phúc.
[Ra được rồi.]
Lời của Biết Tuốt như tiếng cứu tinh, hắn đứng bật lên. “Ra ngoài thôi, nghỉ ngơi mai còn lên đường.”
Sợi rêu buồn bã rút về quấn quanh ngón tay xương trắng của Minh Anh hóa thành da người.
“Anh tính khi nào thì lấy xác ve chó?” Minh Anh hỏi.
“Sáng mai, gần đây thôi, rất nhiều bọn họ chắc không lấy hết đâu.”
...
Sáng ngày hôm sau ngay khi mặt trời vừa ló lên ánh sáng lờ mờ đủ để di chuyển, cả nhóm liền lên đường di chuyển tới vị trí ngày hôm qua Minh Tiêu tàn sát lũ Ve chó bự, nơi đó có dấu chân xéo qua xéo lại, một số đầu và chân ve chó bự còn sót lại ngày hôm qua đã biến mất, Anh Quân nhặt cho mỗi người vài chân cùng đầu ve chó, thắt lại để họ tự mang theo.
Sau khi hoàn thành mọi việc bọn họ thẳng tiến về phía căn cứ theo sự hướng dẫn của Biết Tuốt.
“Anh ơi từ ngày hôm qua chúng ta vẫn chưa cho Khánh Ngọc ăn.” Minh Tiêu nhắc nhẹ.
Anh Quân liền đưa Khánh Ngọc cho Minh Tiêu, Minh Anh hiếu kỳ ngó tới, cánh tay chạm lên búp tre nhỏ. “Có sự sống.”
“Vâng em ấy vẫn còn sống.” Minh Tiêu gật đầu.
“Em ấy?” Minh Anh chỉ vào búp tre.
Minh Tiếp đáp: “Trước kia em ấy là người, nhưng trong trận chiến ngày hôm qua em ấy đã chết. Anh Anh Quân khôi phục lại hình dáng ban đầu cho em ấy, nên giờ em ấy là búp tre này.”
Minh Anh vuốt ve đỉnh búp tre. “Thiếu nước.”
Dứt lời từ ngón tay cái của Minh Anh nhỏ xuống vài giọt nước. “Cơ thể chị có thể tạo ra nguồn nước.”
Anh Quân âm thầm dùng ‘đôi mắt dược sư’ kiểm tra cho Khánh Ngọc khi nhận được nguồn nước từ Minh Anh, hắn không quên khả năng lọc sạch bất chấp của Minh Anh.
[Anh yên tâm nếu là nước ra từ cơ thể cô ta mà không thông qua thiên phú thì đó là nguồn nước tốt chứa linh lực thuần khiết tuyệt vời, Khánh Ngọc gặp may đấy.]
Quả nhiên như Biết Tuốt nói lượng linh lực vốn đã biến mất của Khánh Ngọc được phục hồi 01. Anh Quân chợt nảy ra một ý định.
“Minh Anh tôi có thể nhờ cô một việc được không?”
Minh Anh: “Anh muốn nhờ gì cứ nói đi.”
“Cô có thể chăm sóc Khánh Ngọc tức là búp tre non đó giúp tôi được không?”
Minh Anh kinh ngạc: “Tại sao anh lại nhờ tôi?”
“Nguồn nước ra từ cơ thể cô rất tốt, tôi có thể cảm nhận được.”
Minh Anh ngớ người cô vẫn không biết nước ra từ cơ thể mình lại tốt đến vậy, lòng cô rạo rực một cách lạ thường cứ giống như được người mình thầm thương bao lâu để ý vậy đó.
“Được rồi, nếu anh không ngại tôi có thể đưa Khánh Ngọc vào trong cơ thể mình để nuôi dưỡng khi nào nó phát triển hoặc anh cần tôi sẽ đưa ra cho anh.”
Ý kiến này rất tiện nhưng Anh Quân không dám giao ra Khánh Ngọc vì sợ lỡ như đến một ngày Minh Anh chạy mất thì căng.
[Giao đi, cô ta không chạy được đâu, bào tử của cô ta đang ở trong người anh mà, quyến luyến lắm đi không được.] Biết Tuốt ho nhẹ. [Nếu anh muốn an toàn tuyệt đối có thể trao chút tình yêu nam nữ cho cô ấy, đảm bảo dính chặt không buông.]
“Tình yêu, dẹp đi tạm thời tao không có ý định đó.” Hắn âm thầm đáp lại Biết Tuốt, đưa Khánh Ngọc qua cho Minh Anh. “Vậy làm phiền cô.”
Minh Tiêu lưỡng lự. Anh Quân khuyên cô bé: “Chúng ta không thể lúc nào cũng để con bé bên người, nếu bị kẻ xấu phát hiện sẽ rất nguy hiểm, nhưng nếu nằm trong người chị Minh Anh thì chẳng ai thấy được.”
Minh Anh nói thêm vào: “Hơn nữa khi ở trong cơ thể chị, Khánh Ngọc sẽ được chăm sóc tận tình, lũ rêu rất nhiều nước.”
Minh Tiêu đành đưa Khánh Ngọc cho Minh Anh. Minh Anh đào Khánh Ngọc ra khỏi chậu gỗ đặt cô bé vào vị trí bụng, lớp da nơi đó hóa thành mảng rêu xanh từng sợi rêu vươn ra cuốn lấy Khánh Ngọc mang cô bé vào bên trong.
Chờ lớp da thành hình trở lại Minh Anh nhìn Anh Quân cười dịu dàng. “Anh ăn bào tử của rêu giờ thì rêu ăn người thân của anh, mối quan hệ của anh và chúng tôi ngày càng khăng khít hơn rồi.”
Cô bước lại gần hắn năm ngón tay hóa thành dây rêu vươn tới quấn lấy tay hắn. Anh Quân không biết phải xử lý tình huống này thế nào.
“Lần này mày hố tao còn ác hơn lần trước, ăn luôn con cái người ta giờ cứ bị bám kè kè thế này đây.” Hắn âm thầm chửi Biết Tuốt.
Biết Tuốt cười mỉm. [Có gì đâu, người ta kè kè thì càng không bỏ rơi anh được, quá như ý rồi còn gì.]
Anh Quân không có ý định tiến thẳng về khu căn cứ, hắn muốn tìm quần áo để che chắn cho hai cô gái, vì thế khi bước vào khu rừng gần căn cứ, nơi đây được dọn dẹp sạch sẽ chỉ chừa lại những cây thực vật không biến dị hắn quyết định rẽ hướng đi sâu vào rừng.
“Biết Tuốt quét giúp tao xung quanh đây có ngôi làng nào hay không?”
[Có tiến về phía trước khoảng 15 phút chạy với tốc độ nhanh nhất có một ngôi làng bỏ hoang, nơi đó không có dấu hiệu của sự sống, cũng không có thực vật hay động vật biến dị, có vẻ như là một khu vực đã được dọn dẹp.]
“Theo tôi.” Anh Quân chạy lên phía trước.
Mười lăm phút sau họ tới được ngôi làng nơi Biết Tuốt nói, khi bước vào trong nơi này hoang tàn đổ nát như một khu di tích cổ lâu năm, dây thường xuân vây kín các căn nhà.
“Chia nhau vào các ngôi nhà tìm đồ, cẩn thận, gặp nguy hiểm nhớ hét lớn báo động.” Anh Quân phân công công việc.
Cả nhóm tách ra hành động, Anh Quân đi vào một căn nhà khá lớn còn nguyên vẹn, cánh cửa khép hờ chỉ cần đẩy nhẹ có thể vào trong, bên trong có mùi máu thoang thoảng, mùi rất mới, trên tường có những vết đen y như máu bắn lên.
“Nơi đây chắc chắn từng có người chết.”
[Tôi quét rồi không có ai, đi lên lầu trên đi có đồ.]
Anh Quân tiến lên theo lời Biết Tuốt, ngôi nhà được xây khá kiên cố, bức tường phía sau bị thủng một lỗ lớn vậy mà sàn nhà và cầu thang chẳng có một vết nứt nào.
Hắn đi vào căn phòng duy nhất trên lầu, vừa mở cửa đập vào mặt hắn là một chiếc giường nhuốm máu có đôi ba miếng thịt thối nhìn kỹ lại y như lòng và nội tạng động vật.
Hắn quay mặt đi tìm kiếm, liền trông thấy một túi vải nằm gần giường, không chần chừ hắn đi tới lấy nó xong liền quay người ra khỏi phòng.
Khi hắn vừa quay lưng sợi dây thường xuân bên ngoài ô cửa sổ nhẹ nhàng chuyển động.
Bên ngoài Minh Tiêu và Minh Anh cũng đã tìm được đồ đang đứng đợi ngay vị trí họ tách ra lúc trước.
Vừa nhìn thấy Anh Quân, Minh Tiêu hét lớn: “Anh ơi.”
Anh Quân chạy tới. “Mọi người tìm được gì không?”
Hai cô gái đưa ra hai chiếc ba lô khá to. Minh Anh lên tiếng: “Tôi tìm được trong một căn nhà gần đây, chỗ đó có rất nhiều vết máu.”
Minh Tiêu gật đầu. “Nơi em vào cũng vậy, mùi máu tươi còn thoang thoảng.”
Gió nổi lên kéo theo một lượng sương mù trắng nhàn nhạt bay về phía họ.
“Chỗ này chắc chắn không an toàn, chúng ta rời khỏi đây trước đã.” Anh Quân cùng hai người đi ra ngoài, gió thổi qua lá cây thường xuân vang lên tiếng xào xạc, sương mù dần dày hơn.
Anh Quân thấy lo lo: “Biết Tuốt mày kiểm tra lại nơi này đi, chắc chắn an toàn chứ, tao thấy nguy hiểm quá.”
[Tôi đã kiểm tra nhiều lần không phát hiện ra có sự tồn tại của linh lực, nhưng để an toàn tôi vẫn khuyên mọi người rời khỏi nơi này trước khi sương mù dày hơn.]
Sương mù càng lúc càng dày, Anh Quân nhớ họ đi từ cổng vào vị trí tập hợp nhóm sau khi tìm đồ không quá xa, vậy mà giờ cả ba lại di chuyển rất lâu vẫn không thấy hướng vào làng ở đâu.
“Ơ chúng ta hình như quay lại chỗ cũ rồi.” Minh Anh nhận ra bất thường.
Soàn soạt.
Có tiếng bò lê trên mặt đất vang lên.
[Thôi xong.] Biết Tuốt hốt hoảng. [Mọi người đã nằm trong vòng vây của kẻ săn mồi, xin lỗi đối tượng lần này có khả năng che dấu linh lực nên tôi không thể nào quét ra sự hiện diện của nó.]
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?