Ký chủ đã trở nên nghiêm túc muốn nghe chuyện, Biết Tuốt cũng nghiêm túc kể lại chuyện mình tìm đến hắn.
[Ba tháng sau một nhà máy hạt nhân tại quốc gia M bị nổ, nguyên nhân không rõ, tận 100 năm sau con người vẫn không thể tìm được nguyên nhân vì sao nhà máy hạt nhân này lại nổ, đơn giản vì sau khi nhà máy đó tanh bành nhiệt độ trái đất tăng lên chóng mặt, nhiều khu rừng nguyên sinh lá phổi của trái đất bốc cháy, hạn hán diễn ra khắp nơi thúc đẩy quá trình băng tan nhanh hơn so với dự tính. Cuối năm nay và đầu năm sau một chủng cổ vi khuẩn lạ tỉnh lại từ trong băng ngấm vào thực vật và động vật làm chúng biến đổi thành những quái vật ăn thịt, sau đó đến lượt con người nhiễm bệnh và bắt đầu tiến hóa. Có quá nhiều việc quấn chân khiến con người chẳng để tâm nổi tới lý do nhà máy hạt nhân đó cháy nữa.
Năm sau sẽ có bốn chủng người ra đời. Tiến hỏa giả, đây là những con người nhiễm bệnh nhưng giữ hoàn toàn trí khôn, ký ức, ý thức của con người, giữ được hình dáng của con người, nhưng thức tỉnh được linh lực đưa tới các thiên phú mạnh mẽ như có thể điều khiển tự nhiên, đất đá, lửa vân vân. Họ là lực lượng quan trọng giúp tiêu diệt những quái vật ăn thịt.
Chủng người thứ hai được gọi là Chủng phàm ăn, họ là chủng người nằm giữa ranh giới quái vật và con người. Họ giữ được trí khôn của con người, nhưng không vượt qua được thèm khát cơ bản của loài vật. Thức ăn của họ là quái vật, con người và cả những Tiến hóa giả. Hình dạng của họ là sự hòa trộn giữa vật ký sinh và con người, vô cùng đa dạng, gọi là tắc kè hoa chẳng sai.
Chủng người thứ ba là Quái vật hóa. Đây là những người nhiễm phải gen quái vật hay bị quái vật ăn sống không thể giữ lại được trí khôn của con người, thân thể hoàn toàn hóa thành con vật chỉ giữ lại đôi nét của con người. Ngoài mục đích ăn uống ra chủng loài này chẳng biết phải làm gì khác.
Chủng người thứ tư, là chủng người bình thường, sau này họ được gọi là chủng loài cấp thấp, không có sức mạnh là nguồn lương thực thơm ngon cho quái vật, Chủng phàm ăn, sống phụ thuộc vào sự bảo vệ của các Tiến hóa giả. Không may anh là một trong số chủng người này.]
Hệ thống cười cợt.
Anh Quân không buồn đáp lời nhìn ra ngoài, mặt trời trốn xuống núi tây ráng vàng còn sót lại ở chân trời, tháng 6 vẫn còn là mùa hè nên trời tối khá muộn dù bây giờ đã sáu giờ tối.
“Mày nói ba tháng nữa trái đất sẽ thay đổi, trông không đúng lắm, hiện tại mọi thứ rất bình thường.”
[Đương nhiên, ngày hôm nay có thể tốt đẹp nhưng ngày mai ai biết thế nào. Chỉ có Biết Tuốt mới biết được điều đó.]
“Đáng tin không đấy?”
[Muốn biết cứ chống mắt lên, ba tháng sau anh sẽ rõ.]
Anh Quân tạm chấp nhận lý do này, yêu cầu Biết Tuốt kể tiếp.
[Để có thể tồn tại con người đã lập ra các căn cứ, nhưng Chủng phàm ăn phát triển quá mạnh, nguồn linh lực vượt trội cùng trí thông minh của con người khiến bọ họ tự tin coi mình là chủng loài cao cấp, là cái rốn của vũ trụ, là A Đam và E Và của Chúa Trời, muốn xóa sổ Tiến hóa giả và con người để lập ra một thời đại mới được gọi là Kỷ tiến hóa hoàn hảo. Lúc này con người phải đối mặt với ba kẻ địch. Chủng phàm ăn, Quái vật hóa, sinh vật hóa quái vật trong tự nhiên. Chỉ trong vòng 90 năm số lượng Tiến Hóa giả và con người giảm đi chỉ còn lại 2% trên thế giới.
Ngay vào lúc này nhà nghiên cứu A Ma đã tìm được một cuốn sổ của một nhà thảo dược học có tên là Lâm Anh Quân, bên trong có ghi rất rõ về công dụng của thảo dược tự nhiên ảnh hưởng tới con người như thế nào, thậm chí có vài công thức. A Ma đã làm theo không ngờ có thể khiến cho độ bệnh biến, tức là thứ khiến con người biến thành quái vật giảm xuống, nhưng rất chậm không chạy đua kịp với tình hình hiện tại.
Vào năm 100 của Kỷ tiến hóa, A Ma đã cảm nhận được con người sẽ diệt vong, ông đã tạo ra Biết Tuốt tống vào tôi toàn bộ thông tin và sự khôn ngoan, sau đó dùng thiên phú thời gian đưa tôi quay về quá khứ tìm kiến Lâm Anh Quân và bảo vệ nhà thảo dược học này sống sót qua thời kỳ đầu của tiến hóa, đồng thời nói cho người ấy về công dụng của công trình anh ta nghiên cứu mong anh ta có thể cứu lấy nền văn minh nhân loại đừng để cho con người tuyệt chủng.]
“Đừng gọi tao là ‘người này người ấy’, tao có tên đó.”
Biết Tuốt không hài lòng, lạu bạu: [Biết rồi.]
“Như mày nói thì tao chết khá sớm trong kỷ tiến hóa?”
Biết Tuốt cười đểu, khinh thường ra mặt. [Chứ còn gì nữa, nếu không nhờ cuốn sổ tay đó thì chẳng ai biết đến sự tồn tại của anh.]
“Nói cụ thể thời gian tao về chầu ông bà được không?”
[Một năm sau khi các hiện tượng xảy ra, chết khá sớm.] Giọng điệu của Biết Tuốt vẫn cứ mỉm mai như thường.
Lâm Anh Quân im lặng nhìn chằm chằm bóng tối bên ngoài ô cửa, nếu một năm sau hắn chết vậy thì giấc mơ thành lập trung tâm chăm sóc sức khỏe từ dược thảo của hắn cũng xem như tan biến. Một phút chán nản vây lấy hắn, tự nhiên hắn chẳng muốn cố gắng nữa.
Biết Tuốt cảm nhận được tâm trạng hắn đang tụt dốc không phanh vội ôn tồn khuyên bảo: [Đừng nản chí, với sự xuất hiện của tôi thì anh có thể đứng trên đỉnh nhân loại không chết sớm được.]
“Nghe bảo tao là chủng người thứ tư, yếu kém phải sống phụ thuộc vào Tiến hóa giả và là thức ăn của những chủng loài khác?”
[Không sai.]
“Vậy thôi, mày về tương lai đi, kiểu như mày chỉ mang kiến thức tới chẳng mang theo vũ lực e là khó thay đổi lịch sử đời tao.”
[Anh hơi khinh thường kiến thức rồi nhá, thành tựu của con người được tạo từ kiến thức đó.]
“Biết là vậy nhưng không có nắm đấm kiến thức cũng bằng thừa, nếu không từ bao đời nay con người chẳng cần lập thêm quan võ làm gì. Hơn nữa hiện tại tao chỉ là người thường không có địa vị xã hội không đem lại thành tựu to lớn nào cho loài người, không được tổ chức nào bảo vệ, rất khó để thay đổi. Mày tốt hơn hết nên đi tìm người khác mạnh mẽ hơn.”
Biết Tuốt khó hiểu. [Anh tính buông xuôi thật hả?]
“Không, tao tính làm ăn nghiêm túc, lợi dụng chuyện tận thế nâng giá sản phẩm, kiếm đủ tiền trước khi những biến động xảy ra tao sẽ đi du lịch đến nơi mà tao thích nhất rồi về nhà nằm chờ chết.”
[Móa anh là đàn ông đấy, chí tiến thủ đâu?]
“Biết Tuốt tương lai gặm rồi!” Anh Quân đứng lên đi vào bếp, bắt đầu nấu bữa tối. Hắn dường như chẳng quan tâm lắm chuyện thế giới sắp bị hủy diệt cực kỳ điềm tĩnh, tới mức Biết Tuốt một kẻ tự cho là hiểu biết vô dịch cũng thấy khó hiểu với trường hợp này.
Ra đời vào năm thứ 100 của kỷ tiến hóa Biết Tuốt chưa bao giờ gặp phải trường hợp như này, nó không biết phải giải quyết sao đây.
[Anh không sợ chết thật sao?]
“Sợ, nhưng tận thế thì nhiều người chết cùng lắm, nên cũng không tủi thân mấy.”
Biết Tuốt: [...]
Anh Quân bắt đầu nấu cơm, Biết Tuốt cũng logout khỏi đầu hắn, không khí lần nữa chìm vào yên tĩnh vốn có. Anh Quân hơi chững lại đôi chút, nhưng rồi trạng thái lại bình thường trở lại, đây mới là cuộc sống hắn nên có, bình lặng làm những việc mình thích, còn cái chết trong tương lai, nếu nó là số phận có tránh cũng không được, thuận theo tự nhiên vậy.
Một nhà thảo dược học phải lắng nghe bản thân, nghe thiên nhiên và sống như một loài cây hòa vào đất trời, sinh lão bệnh tử có gì là đáng sợ.
Riết rồi không biết hắn đang học về thảo dược học hay tôn sùng một tín ngưỡng đức tin nào khác.
Ăn xong bữa tối, Anh Quân kiểm tra lại toàn bộ nguyên liệu dùng cho việc chế tạo thuốc nhai đắng thì là, nhưng lúc này hắn lại nhớ tới lời của Biết Tuốt, dòng thuốc này vẫn chưa hoàn hảo do cách chế biến.
“Hầy biết vậy lúc nãy hỏi nó một chút.”
[Anh muốn hỏi gì?]
“Má!” Sự online đột ngột của Biết Tuốt làm hắn giật mình. “Mày không đi à?”
[Tôi chỉ đang đọc lại các thông tin mình có xem thử có cách nào để tăng sức mạnh cho anh không, chứ đi đâu. Có muốn thì tôi cũng không đi được, số phận đã định đoạn đời này tôi và anh tuy hai mà một, không thể chối bỏ.]
“Giọng mày như gái lấy phải người mình không yêu làm chồng ấy nhỉ?”
Biết Tuốt chán chường: [Biết sao được, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó không thể đổi chồng.]
Khóe môi Anh Quân co giật nhẹ. “Diễn vừa thôi gái.”
Biết Tuốt bật chế độ nũng nịu: [Oppa anh hãy nuôi em đi, chúng ta cùng nhau đi cứu thế giới!]
“Thông cảm dân Việt không xài oppa, cũng chẳng chơi trò anh hùng.”
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?
[Ba tháng sau một nhà máy hạt nhân tại quốc gia M bị nổ, nguyên nhân không rõ, tận 100 năm sau con người vẫn không thể tìm được nguyên nhân vì sao nhà máy hạt nhân này lại nổ, đơn giản vì sau khi nhà máy đó tanh bành nhiệt độ trái đất tăng lên chóng mặt, nhiều khu rừng nguyên sinh lá phổi của trái đất bốc cháy, hạn hán diễn ra khắp nơi thúc đẩy quá trình băng tan nhanh hơn so với dự tính. Cuối năm nay và đầu năm sau một chủng cổ vi khuẩn lạ tỉnh lại từ trong băng ngấm vào thực vật và động vật làm chúng biến đổi thành những quái vật ăn thịt, sau đó đến lượt con người nhiễm bệnh và bắt đầu tiến hóa. Có quá nhiều việc quấn chân khiến con người chẳng để tâm nổi tới lý do nhà máy hạt nhân đó cháy nữa.
Năm sau sẽ có bốn chủng người ra đời. Tiến hỏa giả, đây là những con người nhiễm bệnh nhưng giữ hoàn toàn trí khôn, ký ức, ý thức của con người, giữ được hình dáng của con người, nhưng thức tỉnh được linh lực đưa tới các thiên phú mạnh mẽ như có thể điều khiển tự nhiên, đất đá, lửa vân vân. Họ là lực lượng quan trọng giúp tiêu diệt những quái vật ăn thịt.
Chủng người thứ hai được gọi là Chủng phàm ăn, họ là chủng người nằm giữa ranh giới quái vật và con người. Họ giữ được trí khôn của con người, nhưng không vượt qua được thèm khát cơ bản của loài vật. Thức ăn của họ là quái vật, con người và cả những Tiến hóa giả. Hình dạng của họ là sự hòa trộn giữa vật ký sinh và con người, vô cùng đa dạng, gọi là tắc kè hoa chẳng sai.
Chủng người thứ ba là Quái vật hóa. Đây là những người nhiễm phải gen quái vật hay bị quái vật ăn sống không thể giữ lại được trí khôn của con người, thân thể hoàn toàn hóa thành con vật chỉ giữ lại đôi nét của con người. Ngoài mục đích ăn uống ra chủng loài này chẳng biết phải làm gì khác.
Chủng người thứ tư, là chủng người bình thường, sau này họ được gọi là chủng loài cấp thấp, không có sức mạnh là nguồn lương thực thơm ngon cho quái vật, Chủng phàm ăn, sống phụ thuộc vào sự bảo vệ của các Tiến hóa giả. Không may anh là một trong số chủng người này.]
Hệ thống cười cợt.
Anh Quân không buồn đáp lời nhìn ra ngoài, mặt trời trốn xuống núi tây ráng vàng còn sót lại ở chân trời, tháng 6 vẫn còn là mùa hè nên trời tối khá muộn dù bây giờ đã sáu giờ tối.
“Mày nói ba tháng nữa trái đất sẽ thay đổi, trông không đúng lắm, hiện tại mọi thứ rất bình thường.”
[Đương nhiên, ngày hôm nay có thể tốt đẹp nhưng ngày mai ai biết thế nào. Chỉ có Biết Tuốt mới biết được điều đó.]
“Đáng tin không đấy?”
[Muốn biết cứ chống mắt lên, ba tháng sau anh sẽ rõ.]
Anh Quân tạm chấp nhận lý do này, yêu cầu Biết Tuốt kể tiếp.
[Để có thể tồn tại con người đã lập ra các căn cứ, nhưng Chủng phàm ăn phát triển quá mạnh, nguồn linh lực vượt trội cùng trí thông minh của con người khiến bọ họ tự tin coi mình là chủng loài cao cấp, là cái rốn của vũ trụ, là A Đam và E Và của Chúa Trời, muốn xóa sổ Tiến hóa giả và con người để lập ra một thời đại mới được gọi là Kỷ tiến hóa hoàn hảo. Lúc này con người phải đối mặt với ba kẻ địch. Chủng phàm ăn, Quái vật hóa, sinh vật hóa quái vật trong tự nhiên. Chỉ trong vòng 90 năm số lượng Tiến Hóa giả và con người giảm đi chỉ còn lại 2% trên thế giới.
Ngay vào lúc này nhà nghiên cứu A Ma đã tìm được một cuốn sổ của một nhà thảo dược học có tên là Lâm Anh Quân, bên trong có ghi rất rõ về công dụng của thảo dược tự nhiên ảnh hưởng tới con người như thế nào, thậm chí có vài công thức. A Ma đã làm theo không ngờ có thể khiến cho độ bệnh biến, tức là thứ khiến con người biến thành quái vật giảm xuống, nhưng rất chậm không chạy đua kịp với tình hình hiện tại.
Vào năm 100 của Kỷ tiến hóa, A Ma đã cảm nhận được con người sẽ diệt vong, ông đã tạo ra Biết Tuốt tống vào tôi toàn bộ thông tin và sự khôn ngoan, sau đó dùng thiên phú thời gian đưa tôi quay về quá khứ tìm kiến Lâm Anh Quân và bảo vệ nhà thảo dược học này sống sót qua thời kỳ đầu của tiến hóa, đồng thời nói cho người ấy về công dụng của công trình anh ta nghiên cứu mong anh ta có thể cứu lấy nền văn minh nhân loại đừng để cho con người tuyệt chủng.]
“Đừng gọi tao là ‘người này người ấy’, tao có tên đó.”
Biết Tuốt không hài lòng, lạu bạu: [Biết rồi.]
“Như mày nói thì tao chết khá sớm trong kỷ tiến hóa?”
Biết Tuốt cười đểu, khinh thường ra mặt. [Chứ còn gì nữa, nếu không nhờ cuốn sổ tay đó thì chẳng ai biết đến sự tồn tại của anh.]
“Nói cụ thể thời gian tao về chầu ông bà được không?”
[Một năm sau khi các hiện tượng xảy ra, chết khá sớm.] Giọng điệu của Biết Tuốt vẫn cứ mỉm mai như thường.
Lâm Anh Quân im lặng nhìn chằm chằm bóng tối bên ngoài ô cửa, nếu một năm sau hắn chết vậy thì giấc mơ thành lập trung tâm chăm sóc sức khỏe từ dược thảo của hắn cũng xem như tan biến. Một phút chán nản vây lấy hắn, tự nhiên hắn chẳng muốn cố gắng nữa.
Biết Tuốt cảm nhận được tâm trạng hắn đang tụt dốc không phanh vội ôn tồn khuyên bảo: [Đừng nản chí, với sự xuất hiện của tôi thì anh có thể đứng trên đỉnh nhân loại không chết sớm được.]
“Nghe bảo tao là chủng người thứ tư, yếu kém phải sống phụ thuộc vào Tiến hóa giả và là thức ăn của những chủng loài khác?”
[Không sai.]
“Vậy thôi, mày về tương lai đi, kiểu như mày chỉ mang kiến thức tới chẳng mang theo vũ lực e là khó thay đổi lịch sử đời tao.”
[Anh hơi khinh thường kiến thức rồi nhá, thành tựu của con người được tạo từ kiến thức đó.]
“Biết là vậy nhưng không có nắm đấm kiến thức cũng bằng thừa, nếu không từ bao đời nay con người chẳng cần lập thêm quan võ làm gì. Hơn nữa hiện tại tao chỉ là người thường không có địa vị xã hội không đem lại thành tựu to lớn nào cho loài người, không được tổ chức nào bảo vệ, rất khó để thay đổi. Mày tốt hơn hết nên đi tìm người khác mạnh mẽ hơn.”
Biết Tuốt khó hiểu. [Anh tính buông xuôi thật hả?]
“Không, tao tính làm ăn nghiêm túc, lợi dụng chuyện tận thế nâng giá sản phẩm, kiếm đủ tiền trước khi những biến động xảy ra tao sẽ đi du lịch đến nơi mà tao thích nhất rồi về nhà nằm chờ chết.”
[Móa anh là đàn ông đấy, chí tiến thủ đâu?]
“Biết Tuốt tương lai gặm rồi!” Anh Quân đứng lên đi vào bếp, bắt đầu nấu bữa tối. Hắn dường như chẳng quan tâm lắm chuyện thế giới sắp bị hủy diệt cực kỳ điềm tĩnh, tới mức Biết Tuốt một kẻ tự cho là hiểu biết vô dịch cũng thấy khó hiểu với trường hợp này.
Ra đời vào năm thứ 100 của kỷ tiến hóa Biết Tuốt chưa bao giờ gặp phải trường hợp như này, nó không biết phải giải quyết sao đây.
[Anh không sợ chết thật sao?]
“Sợ, nhưng tận thế thì nhiều người chết cùng lắm, nên cũng không tủi thân mấy.”
Biết Tuốt: [...]
Anh Quân bắt đầu nấu cơm, Biết Tuốt cũng logout khỏi đầu hắn, không khí lần nữa chìm vào yên tĩnh vốn có. Anh Quân hơi chững lại đôi chút, nhưng rồi trạng thái lại bình thường trở lại, đây mới là cuộc sống hắn nên có, bình lặng làm những việc mình thích, còn cái chết trong tương lai, nếu nó là số phận có tránh cũng không được, thuận theo tự nhiên vậy.
Một nhà thảo dược học phải lắng nghe bản thân, nghe thiên nhiên và sống như một loài cây hòa vào đất trời, sinh lão bệnh tử có gì là đáng sợ.
Riết rồi không biết hắn đang học về thảo dược học hay tôn sùng một tín ngưỡng đức tin nào khác.
Ăn xong bữa tối, Anh Quân kiểm tra lại toàn bộ nguyên liệu dùng cho việc chế tạo thuốc nhai đắng thì là, nhưng lúc này hắn lại nhớ tới lời của Biết Tuốt, dòng thuốc này vẫn chưa hoàn hảo do cách chế biến.
“Hầy biết vậy lúc nãy hỏi nó một chút.”
[Anh muốn hỏi gì?]
“Má!” Sự online đột ngột của Biết Tuốt làm hắn giật mình. “Mày không đi à?”
[Tôi chỉ đang đọc lại các thông tin mình có xem thử có cách nào để tăng sức mạnh cho anh không, chứ đi đâu. Có muốn thì tôi cũng không đi được, số phận đã định đoạn đời này tôi và anh tuy hai mà một, không thể chối bỏ.]
“Giọng mày như gái lấy phải người mình không yêu làm chồng ấy nhỉ?”
Biết Tuốt chán chường: [Biết sao được, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó không thể đổi chồng.]
Khóe môi Anh Quân co giật nhẹ. “Diễn vừa thôi gái.”
Biết Tuốt bật chế độ nũng nịu: [Oppa anh hãy nuôi em đi, chúng ta cùng nhau đi cứu thế giới!]
“Thông cảm dân Việt không xài oppa, cũng chẳng chơi trò anh hùng.”
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?