Ký Sự Phiên Vương Bệnh Kiều Sủng Thê

Chương 9



Trong nhà chỉ có mình nàng là nữ hài, Bùi Diên vẫn luôn rất muốn có một muội muội, cho nên, sau khi quen biết với Ngũ công chúa, nàng thường coi nàng ấy như muội muội của mình để chăm sóc.

Tiên sinh trong một buổi sáng nói liền sáu chương luận ngữ, Bùi Diên còn khá nhẹ nhàng, lúc vị tiên sinh râu bạc hỏi nàng, cái gì gọi là “Biết cái không biết, ấy là biết”.

Bùi Diên đã sớm biết hàm nghĩa của câu này, làm trò trước mặt mọi người, đối đáp lưu loát, vị tiên sinh đó vuốt râu, còn tán thưởng nàng một câu.

Bùi Hao thì đã sớm nằm bò trên bàn học, ngủ rất say, mặc kệ tiên sinh gọi thế nào cũng không tỉnh dậy.

Chuyện này khiến tất cả nam hài ngồi quanh Bùi Hao âm thầm bật cười, Bùi Diên quả thật muốn tìm một kẽ nứt để chui vào, nàng không muốn nhận Bùi tiểu hổ làm ca ca.

Buổi trưa, mọi người có nửa canh giờ để nghỉ trưa.

Hoàng tử và công chúa đều hồi cung, dùng bữa với mẫu phi của bọn họ.

Còn lại con cháu thế gia, các thư đồng cũng nhận được đồ ăn do cung nhân thống nhất phân phát.

Bùi hoàng hậu đã phái Đại Trường Thu tới đón Bùi Diên và Bùi Hao, để hai người tới Tiêu Phòng Điện dùng cơm trưa.

Huynh muội hai người vừa ra khỏi Thạch Cừ Các, đã thấy dáng người béo béo của Đại Trường Thu.

Bùi Diên rất thích Đại Trường Thu, thân hình hắn ta mập mạp, mềm mại, được bế lên rất thoải mái, hơn nữa, thái độ của Đại Trường Thu với nàng và Bùi Hao đều rất hòa ái.

Thấy nàng muốn chạy tới chỗ hắn ta, Đại Trường Thu vội nháy mắt, ý bảo nàng, ở trong cung phải chú trọng lễ tiết.

Bùi Diên chỉ dành duy trì dáng vẻ đoan trang, bước từng bước nhỏ tới chỗ Đại Trường Thu.

Đi được nửa đường, thấy sắc mặt Đại Trường Thu khẽ biến.

Ngay sau đó, Đại Trường Thu đột nhiên hướng nàng, khom người hành lễ

Bùi Hao và Bùi Diên xoay người nhìn lại, lại thấy thái tử mặc áo bào huyền sắc, đầu đội mũ miện đang đứng cách đó không xa. Truyện đã được dịch và đăng hết bộ tại luvevaland chấm co, mong các bạn độc giả hãy đọc ở trang chính chủ để có thể đọc được bản dịch đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc gì mọi người có thể liên hệ qua fanpage LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.

Đoàn người phía sau hắn ta cũng không ít, thái giám theo hai bên cầm nghi trượng, vài tên nô tài mang bội đao.

Bùi Diên và Bùi Hao nhìn thấy Thái Tử, liền cung kính thi lễ.

“Thần nữ, gặp qua điện hạ.”

Thái Tử vóc người cao lớn, khuôn mặt lãnh đạm, nghe Bùi Diên nũng nịu thỉnh an, lông mày vừa rồi còn nhíu chặt, giờ đã giãn ra một chút.

Thái Tử để mọi người đứng dậy, sau đó hỏi Bùi Diên: “Muội chuẩn bị đến Tiêu Phòng Điện à?”

Bùi Diên bộ dáng ôn thuần, đúng sự thật trả lời: “Vâng, thần nữ và tiểu… Ca ca đang định tới Tiêu Phòng Điện, bồi nương nương dùng bữa. “

Ngữ khí của Thái Tử khi nói chuyện với Bùi Diên nhẹ nhàng hiếm thấy: “Vừa lúc, cô cũng phải đến Tiêu Phòng Điện vấn an mẫu hậu, cùng đi thôi.”

Bùi Diên ít nhiều vấn có chút kính sợ thái tử Át Lâm, chỉ ngoan ngoãn, gật gật đầu.

“Đi thôi.”

Nói xong, Thái Tử thuận thế dắt tay nhỏ mềm mại trắng nõn của Bùi Diên.

Bùi Hao thấy thế, lại nhăn mày.

Hắn rũ mắt nhìn tay phải của mình.

Lẽ ra, hắn cũng là tiểu bối của thái tử.

Như vậy, nếu Thái Tử đã dắt tay Bùi Diên tay, cũng nên nắm tay hắn cùng đi Tiêu Phòng Điện chứ!



Không phải Bùi thiếu hiệp cảm thấy ghen ghét hay hiếm lạ gì với cái dắt tay của Thái Tử, mà là hắn cảm thấy, tuy rằng đôi tay của mình không đẹp mắt bằng tay của Bùi tiểu heo, nhưng cũng không đến mức bị ghét bỏ như vậy đi……

Bùi Diên phát giác Bùi Hao vẫn chưa đuổi kịp, quay người, gọi hắn: “Tiểu hổ, sao ngươi còn chưa qua đây?”

Bùi Hao không để ý muội muội đang gọi, chỉ chuyên chú lật qua lật lại nhìn tay mình.

Ừm, lại nứt da rồi.

Sáng nay, khi Tư Nghiễm kia nhìn thấy tay hắn, cũng do dự một chút mới chịu cầm lấy.

Cả Tư Nghiễm và Thái Tử đều không muốn dắt tay hắn, nhất định là đều ghét bỏ tay hắn khó coi!

Giờ nghỉ trưa của Bùi Diên và Bùi Hao hữu hạn, dùng xong cơm trưa ở Tiêu Phòng Điện, huynh muội hai người lại ngựa không ngừng vó, chạy tới Thạch Cừ Các chuẩn bị cho tiết học buổi chiều.

Kỳ thật, khi hai người dùng cơm ở Tiêu Phòng Điện cũng không dám quá tự tại.

Bùi hoàng hậu là kế thê của hoàng đế Át Trạch, còn mẹ đẻ của Thái Tử đã qua đời, tuy hai người họ xưng con gọi mẹ, nhưng khi nói chuyện lại không quá tự nhiên.

Thái độ của Thái Tử với Bùi hoàng hậu khá cung kính, nhưng cũng lộ ra vẻ xa cách.

Bùi Diên yên ổn ngồi xuống vị trí của mình trong Thạch Cừ Các, trong lòng có chút mâu thuẫn.

Nàng đang vui vẻ, nhưng vẫn có chút lo sợ.

Nguyên nhân vui vẻ là buổi chiều nàng lại có thể nhìn thấy Tư Nghiễm.

Còn nguyên nhân lo sợ tự nhiên là, nàng phải học toán gần một canh giờ.

Ngũ công chúa cũng sợ môn học này, còn liếc mắt với Bùi Diên một cái.

Đêm qua, Bùi Diên hỏi Ban thị, vì sao nàng phải học toán.

Ban thị kiên nhẫn nói, sau này nếu nàng gả làm vợ người, thành chủ mẫu một phủ, thì phải có trách nhiệm lo liệu việc nhà, còn phải thường xuyên xử lý sổ sách.

Muốn làm tốt những thứ này, cần vận dụng tri thức toán học.

Như thế mới đảm bảo bản thân đủ khôn khéo, không bị hạ nhân lừa, cũng có thể giúp đỡ phu quân quán xuyến việc nhà.

Bùi Diên miên man suy nghĩ, đột nhiên cảm giác, thần sắc của các quý nữ xung quanh hơi quỷ dị.

Các nàng đều được ma ma dốc lòng dạy dỗ, sẽ không dễ dàng làm mất dáng vẻ.

Nhưng Bùi Diên rõ ràng nghe thấy, có người kinh hô một tiếng nhỏ.

Nàng ngước mắt nhìn lại, thì ra là Tư Nghiễm đang dắt hai gã thư đồng vào chính đường.

Huyền y đơn giản tối màu mặc trên người hắn, vẫn rất đẹp mắt, khí chất văn nhã, không giống các tài tử anh tuấn bình thường chốn nhân gian.

Tướng mạo hơi tối tăm lãnh lệ, lại khá mâu thuẫn với khí chất của hắn.

Có lẽ bởi vì loại cảm giác phức tạp này, thường xuyên khiến người ta cảm thấy hắn cao thâm khó đoán.

Bùi Diên lén lút kìm nén ý cười bên khóe môi, kỳ thật, nhìn thấy những quý nữ khác cũng ngạc nhiên say mê vẻ bề ngoài Tư Nghiễm, nàng có chút cao hứng, nhưng lại vài tâm tư nhỏ.

Tư Nghiễm là bảo bối được nàng lặng lẽ giữ kín, giấu trong lòng.

Nàng hy vọng, chỉ có mình nàng, mới có thể thưởng thức bảo bối này.



Mọi người ở đây đều đều biết thân phận của Tư Nghiễm là thế tử Dĩnh Quốc, cho nên khi hắn bắt đầu dạy học, thái độ nhóm thiếu nam, thiếu nữ càng cung kính hơn.

Toán học bao gồm các mục 《 năm tào 》, 《 chu bễ 》, 《 Ngũ kinh tính 》, 《 trương khâu kiến 》, 《 cửu chương 》, 《 chuế thuật 》 cùng 《 tam đẳng số 》.

Tư Nghiễm chỉ thay vị tiên sinh say rượu kia dạy học một thời gian, nên chọn 《 cửu chương 》 để dạy trước.

“《 cửu chương 》, cái tên nói lên tất cả, có tổng cộng chín cuốn. Ta hẳn là chỉ cần dạy các trò bốn cuốn trước, năm cuốn còn lại, chờ tiên sinh khỏi chân, sẽ tới truyền thụ cho các trò.”

Các học sinh cùng đáp: “Vâng.”

Trước khi Tư Nghiễm chính thức giảng bài, quyết định tóm tắt sơ qua nội dung bốn cuốn mà hắn định giảng dạy cho các học sinh nghe.

Liền nói: “Sau khi học xong quyển thứ nhất, các ngươi sẽ biết, cái gì là thêm giảm, nhân chia. Nếu trong phân số, tử không chia hết cho mẫu thì phải tính thế nào.”

Bùi Diên nghe thế, chớp chớp mắt.

Nàng cảm giác, nàng hẳn có thể miễn cưỡng nghe Tư Nghiễm giảng dạy.

Tư Nghiễm đứng trước án thư, lệnh cho hai thư đồng bày đủ các chủng loại ngũ cốc lên bàn của hắn.

Bùi Diên hơi thò người ra, thấy trên án thư đại khái có gạo tẻ, gạo cám, gạo lức, gạo nếp,... Khoảng hơn mười loại ngũ cốc.

Sau đó, Tư Nghiễm lại nói: “Ngũ cốc trên án thư này, giá cả không giống nhau. Đợi các ngươi học xong quyển thứ hai về khối lượng, liền có thể cân bằng độ lệch và độ không đồng đều theo năng suất.”

Bùi Diên nghe đến đây, đã có chút hồ đồ.

Kỳ thật, Ban thị cũng từng muốn dạy nàng một ít tri thức toán học, nhưng Bùi Diên cực kỳ không thích thứ này, Ban thị lại nuông chiều nàng, chưa bao giờ bức bách nàng học.

Trong lòng Bùi Diên có chút hối hận, nếu lúc ấy nàng có thể khắc khổ hơn chút, nguyện ý nghe mẫu thân dạy một ít tri thức thường thức, nàng sẽ không như bây giờ, cảm thấy mọi lời Tư Nghiễm nói, đều như thiên thư.

Nàng cố gắng tự trấn định, lật 《 cửu chương 》trên bàn, nhưng trong sách toàn là bài tập, nàng càng xem càng cảm thấy khó hiểu.

Bên ngoại, đông tước đang hót vang, vẻ mặt Bùi Diên vẫn trấn định như thường, trong lòng lại thống khổ vạn phần.

Vì sao lại có môn toán học?

Vì sao nàng phải học cái thứ khó hiểu này?

Càng đau khổ hơn là người dạy nàng toán học, lại là Tư Nghiễm.

Tư Nghiễm đại khái đã tóm tắt sơ qua nội dung bốn cuốn đầu của 《 cửu chương 》 xong, liền bắt đầu giảng nội dung quyển thứ nhất.

Bùi Diên nghiêm túc lắng nghe hắn giảng, nàng cũng không phải hoàn toàn nghe không hiểu, chỉ là phản ứng không nhanh bằng các quý tử quý nữ khác.

Kì thật, trong lòng nàng vẫn luôn hi vọng, chỉ cần Tư Nghiễm không hỏi nàng, thì nàng còn có thể giả bộ như nghe hiểu.

Khi Tư Nghiễm giảng giải về những phép tính, cũng tiện thể ra đề cho đám học sinh ngồi dưới.

Đề mục là: Một mảnh ruộng, chiều dài bốn phần bảy, chiều rộng ba phần năm phần. Hỏi: Diện tích mảnh ruộng là bao nhiêu?

Bùi Diên cầm bút lông, giả bộ đang tính toán trên giấy lụa, lại nhạy cảm phát hiện, bầu không khí quanh nàng có chút không thích hợp.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu nhỏ lên, hô hấp không khỏi cứng lại.

Tư Nghiễm đã đứng trước bàn học của nàng, giọng nói ôn hòa, trầm thấp: “Trò tới giải câu hỏi này đi.”

- ----------------------

Mô phật!!! Kiến thức toán học trong đây đều là ghi bừa, editor năng lực có hạn
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.