“Tiêu Tiêu.” Một giọng nữ đột nhiên cắt ngang, Lâm Chi Nam nhìn về phía nữ sinh nói chuyện bên cạnh, thân hình cao gầy, vô cùng xinh đẹp.
Chỉ là trong mắt lộ ra bất thiện.
Lâm Chi Nam giống như có linh cảm xấu, quả nhiên nghe được cô ta nói.
“Chúng ta đừng nên dẫn người ngoài vào, nghe nói hai ngày trước có ký túc xá mất đồ đấy.”
Khương Nhiêu liếc qua Lâm Chi Nam: “Dẫn người không đứng đắn vào, đến lúc đó người gánh trách nhiệm là chúng ta đó.”
Không đứng đắn…
Mấy chữ này giống như một gáo nước lạnh dội vào đầu Lâm Chi Nam, ngày hè oi bức, cô giống như một con chuột chạy qua đường, nhoáng một cái đã bị xe nghiến nát bét.
Cô giống như trông thấy hai nữ sinh khác mang theo ánh mắt xin lỗi, mãi cho đến khi bọn họ rời đi, cô vẫn ngơ ngác ở trong mấy chữ kia.
Nhẹ nhàng để lại mấy chữ này, còn người đã đi xa, Lâm Chi Nam muốn nổi giận, hướng về phía cô ta mắng lại.
Ở ngực giống như có một tảng đá đè nặng, ép đến mức ánh mắt cô đau nhức.
Những thứ cô ta nói đều là sự thật.
Cô không đứng đắn, cho nên lúc tìm việc, không công ty nào muốn thuê cô, cho dù cô có cố gắng đến đâu thì ở trong mắt người khác cũng là người có ý đồ.
Cô muốn nghe giảng một tiếng cũng không vào được lớp học.
Trước ngọn núi hiện thực, cô gần như kiệt sức vượt qua một ngọn núi, rồi lại một ngọn núi, gần như không có điểm dừng.
Cảm giác mệt mỏi quen thuộc lại một lần nữa dâng lên, Lâm Chi Nam liều mạng đè xuống chua xót trong mắt, ngồi xổm bên vệ đường, vùi mặt vào đầu gối.
Chỉ là lúc này, ngay cả chán nản cũng không dám.
Người khác có thể suy sụp tinh thần vô số lần, nhưng cô thì không được, mỗi phút mỗi giây của cô đều là cùng ông trời giành được.
Mặt trời chói chang lên cao, dưới bóng cây có một bóng dáng co lại thành một cục nho nhỏ, bất lực lại yên tĩnh.
Đột nhiên bên cạnh có mấy chiếc xe nhanh chóng lao qua, hơi nóng làm kinh hãi chim chóc trên cây, làm cho đóa hồng ỉu xìu bên cạnh cũng tỉnh lại.
Lúc Lâm Chi Nam ngẩng đầu đã nhìn thấy mấy chiếc xe đen đỗ ở cổng chính Yến Kinh, người đứng đầu hàng xe rất quen thuộc.
Không đợi cho cô nhớ ra đã nhìn thấy một đám người vây quanh người đàn ông giày Tây từ trong trường học đi ra.
Lễ phép cúi chào, vẻ mặt cười ôn hòa.
“Giang tổng, cảm ơn cậu đã ủng hộ cho sự nghiệp giáo dục, càng cảm ơn cậu đã chú ý đến phương diện hàng không vũ trụ và AI ở trường học chúng tôi.”
Hiệu trưởng Tôn Bồi cười híp mắt đi theo sau Giang Đình, hơi khom người.
Ông ta vừa nói như thế, những lãnh đạo khác cũng đi theo phụ họa, động tác ân cần.
Bởi vì ở Hoa Quốc, tập đoàn Quang Nghiệp là con rồng hàng đầu trong lĩnh vực điện tử, cho dù là trên thế giới thì cũng rất nổi danh.
Mấy chục năm này đã tiếp nhận rất nhiều sinh viên giỏi trường Yến Kinh, mà tổng giám đốc mới nhậm chức Giang Đình cũng tốt nghiệp nơi này, hàng năm quyên góp hàng trăm triệu cho học bổng và nghiên cứu khoa học.
Một tôn đại phật như thế, mọi người có thể không nịnh nọt sao?
Cho dù là cán bộ cấp cao như Tôn Bồi cũng không dám thất lễ, càng không cần nhắc đến bối cảnh trung ương của nhà họ Giang sau lưng anh ta.
“Đây là chuyện tôi nên làm.” Khóe miệng Giang Đình cười lễ phép lại xa cách: “Công việc sau đó, thư ký của tôi sẽ phụ trách, hiệu trưởng Tôn có thể liên hệ với cậu ta.”
Máy người đi ra đến bên ngoài trường, Tôn Bồi tinh ý mở cửa xe, khom lưng mời anh ta lên xe.
Mà Lâm Chi Nam đang trốn sau phía tảng đá cẩm thạch, hoàn toàn bàng hoàng nhìn cảnh tượng kia, biển người chen chúc, cô cũng không nghe rõ bọn họ đang nói gì.