Cưỡi kiếm bay khỏi Bạch Tuyền thật xa, chắc chắn sẽ không bị nghi ngờ rồi, Nam Ngọc mới dừng lại giữa không trung, lòng gọi Bạch Lưu Song: “Mọi người đâu rồi?”
Không trả lời.
Lòng bàn tay Nam Ngọc nắm chặt nãy giờ bắt đầu đổ mồ hôi, chàng cố gắng giữ mình bình tĩnh, tiếp tục gọi trong lòng, lần một không được thì lần hai, lần hai không được thì lần ba.
Đến lúc chàng đã không biết mình gọi lần thứ bao nhiêu, cuối cùng Bạch Lưu Song cũng trả lời.
“Chúng tôi ở dưới Bạch Tuyền… Chắc vậy.” Giọng nàng nghe có vẻ phân vân.
Lúc nghe thấy tiếng rơi xuống nước, Nam Ngọc cũng cho là vậy nhưng đến khi đi vòng ra đằng trước, chàng lại phân vân. Suối Bạch Tuyền trong thấy tận đáy, nếu thực sự có người ở dưới, dù chàng hoa mắt không thấy thì hai tiên binh cũng đâu thể bỏ qua. Thực tế là hai người đó đi vòng quanh Bạch Tuyền mấy vòng, sắp chúi cả đầu xuống suối, đến lúc chàng đi, hai người đó vẫn còn đang buồn bực.
Buồn bực tất nhiên là vì huyên thuyên với chàng quá lâu đến nỗi để xảy ra sơ suất như vậy. Thế nhưng chàng chỉ là thượng tiên vô tội “tình cờ đi ngang qua”, dù buồn bực thì các tiên binh cũng chỉ có thể tự ôm nỗi bực dọc một mình.
“Rốt cuộc là sao vậy?” Tự nghĩ lấy sao có thể nghĩ ra được, cứ hỏi luôn cho nhanh.
Bạch Lưu Song: “Tôi cũng không biết là sao, đang yên đang lành thì bị trượt chân rơi xuống Bạch Tuyền…”
Nam Ngọc: “Tất cả mọi người đều đã ăn Bạch Tuyền xong, gần như sắp thành công tốt đẹp thì tự-dưng-cô-rơi-xuống-nước?!”
Bạch Lưu Song: “Tôi đã nói là đang yên đang lành thì bị trượt chân rồi, chắc chắn là có ai đó hại tôi sau lưng!!!”
Nam Ngọc: “…”
Nam Ngọc không muốn đôi co với nàng chuyện đã xảy ra, Bạch Lưu Song có cả ngàn cách đổ lỗi cho người khác hoặc vật khác, mong nàng nhận sai còn khó hơn mong Doanh Thiên tự nhảy ra vậy.
Một người rơi xuống nước, ba người còn lại đành phải xuống theo, lặng lẽ xuống, nên chàng chỉ nghe được một tiếng bùm, điều này thì hợp lý nhưng còn một vấn đề, Bạch Tuyền trong thấy tận đáy…
“Chỗ này có một cái động khác.” Bạch Lưu Song lẩm bẩm rầu rĩ hơi xuống tinh thần.
Hóa ra nàng vẫn biết là mình đã gây họa, chẳng qua chỉ mạnh miệng mà thôi. Nam Ngọc lặng lẽ thở dài, tâm trạng dịu lại: “Sao lại có một cái động khác được?”
“Thì ở bên dưới suối có một…”
Tiếng của Bạch Lưu Song nhỏ dần rồi biến mất hẳn.
Nam Ngọc cau mày, vội vàng hỏi lại: “Một gì?”
Trong lòng không còn tiếng gì nữa.
Chàng nghĩ là cũng giống ban nãy, gọi thêm mấy lần là sẽ có hồi âm nhưng lần này gọi đến sốt cả ruột mà trong lòng vẫn hoàn toàn yên ắng.
Chàng đứng trên kiếm nhìn mây mù mịt mùng của Doanh Châu. Hoảng sợ.
…
Dưới Bạch Tuyền trong veo, có càn khôn ẩn giấu.
*càn khôn: quẻ Càn và quẻ Khôn trong kinh dịch, tượng trưng cho trời đất (nguồn: từ điển Hán Nôm)
Lúc Bạch Lưu Song rơi xuống nước, trong lòng cả bọn đều nghĩ một câu “tiêu rồi”, tiên binh tới, họ lộ tẩy, Nam Ngọc tiến thoái lưỡng nan.
Kết quả, sói trắng rơi xuống nước liền lập tức bị hút xuống đáy suối, nhanh như thể không hề có người vừa rơi xuống.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, tiếng bước chân tiên binh đã gần trong gang tấc, ba người còn lại không kịp nghĩ cách gì khác hơn là lập tức nối đuôi nhau theo xuống suối.
Bạch Tuyền nuốt hết cả bọn.
Ai có thể ngờ được, bên dưới dòng suối Bạch Tuyền lững lờ lại có một vùng trời khác.
Dùng từ như vậy cũng không được thỏa đáng lắm vì trên đầu họ không phải trời mà dưới chân cũng không phải đất, chung quanh mịt mùng, không mây, không gió, không cỏ, không cây, không đất, không nước, không có cả tiếng động.
Tĩnh mịch.
Bốn người bất giác kề sát vào nhau, không dám hành sự lỗ mãng, đứng yên tại chỗ quan sát xung quanh.
Cho đến khi Đàm Vân Sơn và Phùng Bất Cơ đồng thanh nói: “Có yêu khí.”
Ký Linh sững sờ ngạc nhiên.
Bạch Lưu Song bật thốt: “Sao vậy được, đây đang là Cửu Thiên Tiên Giới!”
Nàng không dám nói to nhưng giọng điệu thì chắc như đinh đóng cột.
Vẻ mặt Phùng Bất Cơ nặng nề, huynh ấy cũng hoang mang giống cả bọn nhưng đúng thật là có yêu khí: “Ký Linh muội có còn hương Phù Đồ không?”
Ký Linh lắc đầu, từ lúc thuyền vỡ rơi xuống nước đã mất hết ở Đông Hải, huống hồ, đâu có ai ngờ lên Cửu Thiên Tiên Giới mà còn gặp yêu khí, điều này không phải kỳ lạ lắm sao: “Nam Ngọc từng nói rằng hễ có một chút yêu khí vào Cửu Thiên Tiên Giới là sẽ bị phát hiện ngay.”
“Nam Ngọc không đời nào lừa chúng ta nhưng huynh ấy cũng chỉ nói những gì bản thân biết, giống như chuyện bên dưới Bạch Tuyền có càn khôn thì huynh ấy cũng không biết.” Đàm Vân Sơn ngẫm nghĩ, “Kỳ thực, Cửu Thiên Tiên Giới không khác gì thế gian. Một nơi rộng lớn như vậy lại có đông tiên nhân như vậy, khó mà nói chắc không có bí mật cất giấu ở đâu đó.”
Bạch Lưu Song hấp háy cánh mũi hít ngửi nhưng chẳng ngửi thấy gì đành phải hỏi lại lần nữa: “Có yêu khí thật à?”
Phùng Bất Cơ gật đầu.
Đàm Vân Sơn chỉ tay: “Ở phía đông.”
Ký Linh mím chặt môi không biết phải nói gì lúc này.
Giờ mọi người còn khó lo được thân mình, nơi này là nơi nào còn chưa tìm hiểu được thì đã lại có yêu khí xuất hiện, đúng là họa vô đơn chí.
“Tôi hỏi thử xem.” Nói rồi Bạch Lưu Song nhắm mắt lại, không hé môi, giống “suy nghĩ” hơn là “hỏi”.
Ba đội hữu nhìn nhau, không ai hiểu.
Sau không biết bao nhiêu lâu, Bạch Lưu Song tự nhiên mở mắt ra: “Đứt rồi.”
Hai chữ, khẽ như lẩm bẩm nhưng mặt thì rõ ràng rất ngạc nhiên.
Không đầu không đuôi, Ký Linh đành phải hỏi thẳng: “Đứt cái gì?”
“Sau khi nuốt tiên phách của thần tiên thối thì tôi có thể nói chuyện với huynh ấy ở trong lòng nhưng vừa rồi…” Bạch Lưu Song hoang mang chớp chớp mắt nhắc lại một lần nữa, “đứt rồi.”
Đàm Vân Sơn: “Cô nói cho huynh ấy biết chúng ta rơi xuống à?”
Bạch Lưu Song: “Phải, tôi nói với huynh ấy chúng ta đang ở dưới Bạch Tuyền, chỗ này có một cái hang khác, tới lúc tôi muốn tả chỗ này như thế nào thì bên kia không còn tiếng gì nữa.”
“Nãy giờ cô vẫn luôn đứng ở đây, không hề xê dịch chút nào.” Đàm Vân Sơn hơi hơi nhíu mày, sắc mặt không ổn cho lắm.
Ký Linh bỗng hiểu ra: “Huynh nghi ngờ có người gây khó dễ, cố ý cắt đứt liên lạc giữa nàng và Nam Ngọc à?”
“Nhưng mà đến chúng ta còn không biết sói trắng có thể nói chuyện với Nam Ngọc, làm sao mà người khác biết được?” Phùng Bất Cơ không hiểu nổi.
Đàm Vân Sơn lắc đầu: “Tôi không rõ. Có thể đối phương không chủ đích nhắm vào hai người họ, chẳng qua là dùng một phép nào đó ngăn cách hoàn toàn chúng ta với bên ngoài nên cũng ảnh hưởng đến việc tâm ý tương thông giữa hai người họ. Cũng có thể là không có ai làm vậy cả, chẳng qua là đi vào chỗ này thì dần dần sẽ bị cắt đứt liên lạc với bên ngoài.”
Phùng Bất Cơ đau đầu bực bội, cả hai khả năng này đều không làm người ta vui nổi.
Nên mới nói chuyện “đột nhập vào Cửu Thiên Tiên Giới” lớn như vậy, sao có thể thuận lợi cho được, lúc đầu càng trôi chảy thì về sau càng khó khăn.
Trong hoàn cảnh kỳ lạ không rõ thế nào, mặc dù có yêu khí nhưng không có ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Có điều, chuông Tịnh Yêu không hề nghĩ vậy.
Lúc món đồ bên hông lặng lẽ thoát ra khỏi sợi dây buộc, Ký Linh không hề phát hiện ra. Sợi dây buộc ấy tuy mảnh nhưng rất chắc, vậy mà lúc này lại mảnh mai như thể tơ nhện, cứ thế im ỉm đứt.
Sau đấy, nó như mũi tên rời cung, lao thẳng về hướng đông!
Lúc đầu Ký Linh chỉ thấy có cái bóng gì đó bay lướt qua trước mặt, đến khi nghĩ ra đó là chuông Tịnh Yêu của mình thì món pháp khí ấy đã bay đi khá xa, không hề ngừng lại, tỏ rõ khí thế muốn quyết một trận tử chiến!
Phía đông đúng là hướng có yêu khí mà Đàm Vân Sơn chỉ!
Sau thoáng ngạc nhiên, Ký Linh lập tức vận công đuổi theo, vừa đuổi theo vừa niệm Tịnh Yêu chú, không phải để nó xông lên mà là muốn gọi nó nhanh nhanh trở về!
Từ trước tới giờ, nàng chưa từng thấy chuông Tịnh Yêu chủ động tấn công bao giờ nhưng hiện tại không rảnh để nghĩ nguyên nhân tại sao, giữa chốn hỗn mang này, gây chiến là cực hạ sách!
Ba người còn lại nhìn nhau không rõ có chuyện gì nhưng biết là có vấn đề, tung người bật nhảy lần lượt đuổi theo.
Lúc tung người bay lên, Đàm Vân Sơn cũng giật mình. Chàng không biết mặt mình lúc này thế nào nhưng ngoái đầu lại thì có thể thấy khuôn mặt mắt trợn tròn, miệng ngoác rộng của Bạch Lưu Song và Phùng Bất Cơ, đại khái cũng đoán được biểu cảm của mình lúc này.
Ở dưới Bạch Tuyền của Cửu Thiên Tiên Giới này, chàng không cần thầy dạy cũng tự học được “khinh công”, tạm thời cứ gọi đây là khinh công đi, bởi vì chàng không học võ, không rõ khinh công thực sự là thế nào, chàng chỉ thấy hiện giờ cơ thể nhẹ nhàng, có “khí” liên tục từ trong người trào ra, cái “khí” này giữ cho chàng như đang đi trên mây.
Cuối cùng Ký Linh cũng đuổi kịp chuông Tịnh Yêu trước khi nó biến hẳn thành chiếc chuông lớn. Hiện tại nó dừng ở kích cỡ bằng chừng chiếc chậu rửa mặt, bị nàng ôm vào ngực, niệm Tịnh Yêu chú ép nó phải thu nhỏ lại.
Ký Linh thở hổn hển đáp xuống, không dám thở mạnh, lặng lẽ điều hòa lại nhịp thở. Chiếc chuông trong tay nàng vẫn không chịu ngoan ngoãn, nàng không dám lơ là, cứ thế nắm chặt, mồ hôi chảy dọc xuống má hơi ngưa ngứa, nàng bèn lấy cổ tay áo quệt đi.
“Làm sao thế?” Phùng Bất Cơ vừa dừng lại liền nóng ruột hỏi ngay.
Ký Linh lắc đầu nói nhỏ: “Không biết, đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp…” Thấy mọi người biến sắc, nàng dừng lời.
Ba đội hữu nhìn vượt qua Ký Linh, hoảng sợ nhìn chằm chằm vào thứ ở sau lưng nàng.
Ký Linh lập tức lạnh sống lưng, căng thẳng quay đầu lại…
Ngay đằng sau lưng chỉ cách một đoạn ngắn, tro bụi đang từ từ tản ra, loáng thoáng có thể nhìn thấy một con thú to lớn đang quỳ rạp dưới đất ngủ say.
Đầu như sư tử, thân như ngựa, màng chân như vịt lại thêm vuốt, lông giống thú vật kèm vảy rồng, cao như tòa nhà to như núi, đứng gần một chút khó thấy khắp.
Doanh Thiên.
Càng tìm thì càng không thấy, không tìm thì lại thấy. Lần đầu tiên Ký Linh phát hiện hóa ra câu này chưa hẳn đã là vui: bên dưới Bạch Tuyền của Cửu Thiên Tiên Giới, gặp được con yêu thú thứ năm họ muốn tìm, đây không phải là kỳ lạ, đây là đáng sợ, là rùng mình vì bị người khác tính toán từng đường đi nước bước.
Chẳng trách Thiếu Hạo nói nó không có ở Đông Hải.
Tất nhiên là không có rồi, nó trốn ở đây cơ mà, nằm đó ngủ ngon lành đến là vô tội.
Đàm Vân Sơn là người trước nhất hoàn hồn, ra dấu xuỵt.
Rõ ràng là Bạch Lưu Song đã sợ đến mất kiểm soát, phải lập tức lấy tay tự bưng miệng để tiếng hét giật mình bị tắt tiếng trong lòng bàn tay.
Phùng Bất Cơ không nói, lo nghĩ trùng trùng.
Ký Linh bình tĩnh lại, gật đầu.
Giờ không phải vấn đề có bắt được Doanh Thiên hay không mà là họ có thể thuận lợi rời khỏi Cửu Thiên Tiên Giới hay không. Yêu thú không bắt cũng không chết ai, cùng lắm thì không thành tiên nhưng nếu đánh nhau, náo động Cửu Thiên Tiên Giới thì không thấy có khả năng nào để toàn thân trở ra. Tư Phàm Kiều và Vong Uyên chỉ khác nhau ở chỗ bị chết thảm hay là bị chết rất thảm.
Cùng chung nhận định, cả bọn nín thở lùi lại.
Con người lạ lùng vậy đấy. Rõ ràng lúc đến dùng khinh công cũng không làm yêu thú thức giấc nhưng khi lo lắng nghĩ “không được để nó phát hiện ra” thì lại chẳng dám mạo hiểm mảy may.
Đi cách được mười mấy bước, quay đầu lại nhìn, Doanh Thiên vẫn là Doanh Thiên.
Đi cách được hai mươi mấy bước, quay đầu lại nhìn, cuối cùng Doanh Thiên trong tầm mắt trông cũng có vẻ nhỏ lại một chút.
Cái chốn kỳ là này tệ ở một chỗ là chỉ là một vùng bằng phẳng, không có cây cỏ hay vật gì, một khi không còn mây bụi che thì có thể nhìn thẳng thấy khắp mọi nơi, không có “chỗ ẩn nấp”.
Như hiện giờ vậy.
Họ đã đi rất xa rồi nhưng cứ quay đầu lại là lập tức nhìn thấy con thú kia, thân nó màu vàng đất giống một sườn núi bị chẻ ra.
Ký Linh thở dài tuyệt vọng, đang định ngoảnh mặt đi tiếp thì bỗng thấy trên “sườn núi” có một chấm sáng vàng.
Cách quá xa nên nàng không nhìn được đó là thứ gì nhưng Ký Linh có cảm giác thân quen đến lạ.
Đột nhiên, chấm sáng vàng ấy tỏa ra kim quang, ánh sáng tỏa ra lập tức bao trùm Doanh Thiên từ đầu đến chân. Doanh Thiên đang ngủ lập tức bừng tỉnh giãy dụa phản kháng, tiếng gầm của nó to như sấm dậy rung chuyển chín tầng trời!
Cuối cùng Ký Linh cũng nhận ra chấm sáng vàng đấy nhưng nàng thực sự không muốn tin, cho tới khi đã sờ lần khắp trong ngoài quần áo không thấy thì mới tuyệt vọng.
Đàm Vân Sơn giật mình trước biến cố bất ngờ nhưng vẻ mặt Ký Linh càng làm chàng thấy lo lắng hơn, giữa tiếng gầm đinh tai nhức óc, không cần phải kiêng dè có làm ồn hay không nữa, chàng gần như là hét lên hỏi: “Sao vậy…”
Ký Linh mấp máy môi như đang nói gì đó.
Đàm Vân Sơn không nghe được, kề sát lại gần nàng, mặt sắp dán vào với nhau, hỏi lại: “Gì…”
Ký Linh nói to lên, cuối cùng chàng cũng nghe được rõ ràng: “Lục Trần Kim Lung!”
Bốn chữ, vậy là đã đủ với Đàm Vân Sơn.
Giống chuông Tịnh Yêu ban nãy, Lục Trần Kim Lung tự bay ra nhưng khác với chuông Tịnh Yêu ở chỗ nó đã hoàn toàn không chịu sự kiểm soát của Ký Linh, tự đánh bất phân thắng bại với Doanh Thiên.
“Giờ làm sao bây giờ!” La to được một lần thì các lần sau cứ thế tự nhiên, hơn nữa, Ký Linh phát hiện la to lên thoải mái hơn nhiều so với lúc phải rụt rè cẩn trọng, tuy tình hình đã rất tệ nhưng phải cố hết sức trước đã, nếu không, chết cũng không cam lòng.
Đàm Vân Sơn biết không có nhiều thời gian để đắn đo, chàng bèn nói thẳng luôn hai phương án: “Đánh, có thể thắng, có thể thua, có thể bị Cửu Thiên Tiên Giới phát hiện bắt giữ. Không đánh, có thể bị Cửu Thiên Tiên Giới bắt cũng có thể chuồn được. Vậy nên, tôi thấy…”
Ký Linh, Phùng Bất Cơ, Bạch Lưu Song: “Đánh!”
Ký Linh: “Kẻ đứng sau đã bài bố đến mức này rồi, đâu dễ mà để chúng ta chuồn được!”
Bạch Lưu Song: “Dù sao cũng đều có thể bị bắt, chẳng bằng cứ bắt Doanh Thiên cho huynh thành tiên trước đi đã!”
Phùng Bất Cơ: “Đệ thành tiên thì sẽ nhớ ra chuyện ngày trước đúng không? Được, tôi muốn biết. Không làm rõ được đằng sau chuyện thành tiên của đệ là âm mưu gì thì dù có sống tôi cũng thấy khổ sở!”
Chàng muốn thế này nhưng mọi người lại chọn thế kia, chàng đành phải thiểu số phục tùng đa số, cũng chọn thế kia giống mọi người. Chuyện thế này hầu như là thỏa hiệp bất đắc dĩ, chỉ có một vài tình huống hy hữu thì đấy mới là phúc đức đã tích được.
Ví dụ như chàng của thời khắc này.
Đúng vậy, đã đến nước này rồi, không đánh một trận cho sảng khoái, không khui ra bí ẩn đằng sau thì thật bực mình!
Một tia sét tiên bổ thẳng trúng ngay vào mắt Doanh Thiên, yêu thú lập tức ngã xuống đất giãy dụa!
Bốn bóng người trên không trung chia nhau tấn công bám vào đầu, gáy, lưng Doanh Thiên, làm nó quay cuồng lăn lộn như có rận cắn!
Ký Linh cưỡi trên cổ nó, không mất công đi tìm trái tim hay chỗ trí mạng nào khác mà niệm Tịnh Yêu chú gọi chuông Tịnh Yêu biến to ra đụng mạnh vào đầu nó.
Mỗi lần chuông đập vào đầu, nàng cũng bị rung mạnh lên theo, mấy lần suýt ngã khỏi cổ Doanh Thiên nhưng đồng thời nàng cũng cảm nhận được một cách rõ ràng Doanh Thiên đang giãy dụa yếu dần.
Lục Trần Kim Lung không cần nàng phải lo, món pháp khí đó không biết bị thứ gì điều khiển, từ nãy tới giờ liên tục tỏa ra kim quang nhằm thu phục yêu thú. Bình thường nếu dùng kim quang như vậy thì cùng lắm nàng chỉ có thể giữ được một lúc, thậm chí phải để đến cuối mới dùng Lục Trần Kim Lung nhưng hiện giờ, nó như thể được đổ vào một nguồn pháp lực dồi dào, kim quang không hề yếu đi mà ngày càng thêm chói lóa!
Đùng!
Một tia sét tiên nữa đánh trúng mạn sườn của Doanh Thiên!
Tia sét này mạnh hơn tất thảy các tia Đàm thị tiên lôi khác gộp lại, rung chuyển làm ba người còn lại ù tai váng đầu, thậm chí có cảm giác tê tê như bị sét đánh
Các đội hữu còn chưa hết kinh ngạc vì đột nhiên pháp lực của Đàm Vân Sơn tăng mạnh thì bất thình lình Doanh Thiên bỗng nhảy dựng lên, lao thẳng về phía chân trời!
Mọi người giật mình, tự nghĩ cách để đứng vững, tránh bị Doanh Thiên xô ngã.
Doanh Thiên không biết bay nhưng cú nhảy này lại y hệt như bay lên vậy!
Ký Linh cúi rạp người túm cổ nó nhưng vẫn bị gió quất rát hai má.
Bỗng nhiên, nàng nghe thấy tiếng nước!
Chưa kịp nghĩ kỹ, nàng đã thấy thứ gì đó man mát như nước chảy qua bên hông, ngẩng đầu lên, bầu trời đã sáng trong: Doanh Thiên đã lao ra khỏi Bạch Tuyền, đưa họ về Cửu Thiên Tiên Giới chân chính!
“Yêu nghiệt to gan, còn không mau mau đền tội!”
Tiếng quát to điếc tai làm Ký Linh giật mình nhìn xuống, bởi vậy mới thấy bốn chung quanh bên dưới đã bị đông đảo thần tiên vây quanh, một vị tráng hán trong số đó cầm chiếc chùy vàng trên tay chính là người vừa mới quát.
Đây là tình huống tồi tệ nhất.
Nhưng khi nó thực sự xảy ra thì là thấy vững lòng.
Ký Linh dừng niệm Tịnh Yêu chú, thử gọi Lục Trần Kim Lung theo Doanh Thiên lao ra khỏi Bạch Tuyền đang lơ lửng bên trên họ.
Món pháp khí tự do chiến đấu nãy giờ tự dưng lại nghe lời nàng!
Ký Linh không do dự, dồn toàn bộ pháp lực của mình sang Lục Trần Kim Lung, không phải tranh đoạt Lục Trần Kim Lung với kẻ đứng sau mà gia tăng sức mạnh thêm cho nó.
Thoáng chốc, Lục Trần Kim Lung lóa sáng!
Doanh Thiên gầm lên một tiếng thảm thiết nhất từ đầu đến giờ sau đó đột ngột thu nhỏ lại, biến thành một chùm sáng tím.
Vị tiên chùy vàng vừa bay lên không trung thì thấy yêu thú biến thành chùm sáng tím sau đó chùm sáng tím bay vào trong pháp khí, bốn người trên lưng yêu thú không rõ là ai đồng loạt rơi xuống.
Yêu thú bay lên khá cao nên bốn người ngã xuống phải mất chút thời gian.
Vị tiên chùy vàng không hề có ý giúp đỡ, lơ lửng giữa không trung thản nhiên nhìn họ ngã xuống.
Đột nhiên, một chấm sáng vàng rất nhỏ bay ra khỏi Kim Lung, như có sự sống, tự bay vòng ra nhập vào ngực của một trong bốn người, sau đó món pháp khí hình lồng vàng sáng lên một lỗ vốn đang tối.
Vị tiên chùy vàng không hiểu thế là thế nào.
Nhưng Ký Linh đang rơi thì biết. Tuy nàng không nhìn rõ nhưng không cần nhìn, chỉ nghĩ thôi nàng cũng biết là lỗ thứ năm của Lục Trần Kim Lung đã sáng lên và nốt ruồi tiên cuối cùng của Đàm Vân Sơn hẳn là đã biến mất.
Thành tiên chưa? Chắc là chưa, không phải là còn phải lịch kiếp nữa đó sao.
Nhưng ít ra thì chắc là đã nhớ lại được chuyện trước kia rồi.
Thế là đủ.
Nàng không tò mò những chuyện trước đây của Trường Nhạc tiên nhân chẳng hề có liên quan gì đến nàng. Người nàng gặp là Đàm Vân Sơn kiếp này. Điều nàng có thể làm là đi cùng chàng một đoạn trên chặng đường tu tiên. Giờ đường đã đi đến điểm cuối, vậy là viên mãn rồi.
Đàm Vân Sơn ngơ ngác nhìn trời.
Cơ thể chàng đang rơi xuống rất nhanh, đầu óc cũng tỉnh táo và bình tĩnh hơn hẳn mọi ngày.
Khoảnh khắc chùm sáng vàng đấy vào trong người, chàng lấy lại được ký ức, vô số những chuyện đã qua bùng nổ hỗn loạn trong đầu chàng. Thế nhưng, tai chàng chỉ nghe thấy rõ một thứ…