Cẩn Hồng tiên cô bỏ đi, trên mặt biển chỉ còn một yêu, hai tiên, ba người nhìn nhau.
Còn một yêu khác thì đã ngủ say trong tay áo của Thương Bột thượng tiên.
“Trần Hoa thượng tiên, đa tạ.” Thiếu Hạo thôi lạnh lùng, từ ánh mắt đến giọng nói đều không giấu được vẻ lo lắng, bỗng chốc trở nên dịu dàng.
Nam Ngọc không ngờ vị thượng tiên này không giống tính mẹ, vẫn còn biết phân rõ tốt xấu, chàng bèn đáp ngay: “Thương Bột thượng tiên khách sáo. Chuyện dễ như trở bàn tay thôi.”
“Từ Tư Phàm Kiều tới đây e là không thể chỉ trở bàn tay.” Thiếu Hạo cười, nhìn con thuyền hai tầng trước mặt, “Thượng tiên có quen biết họ à?”
Với kẻ có ác ý, Nam Ngọc sẵn sàng lừa dối, với kẻ có thiện ý, chàng lại thấy hơi thấp thỏm.
Một là thất lý, hai là sợ sau này vỡ lở thì phiền phức, dù gì chẳng mấy nữa có lẽ chàng phải giúp bộ tứ này bắt Doanh Thiên… Xin lỗi sư phụ, nếu bọn họ không làm được thì đồ đệ phải ra tay thôi… Đến lúc đó, khó tránh ồn ào, vị này lại tới xem, thấy năm người đồng tâm hiệp lực thì không cần nghĩ cũng biết lời bây giờ nói là nói dối.
“Thượng tiên không cần phải khó xử như thế, tôi chỉ hỏi vậy thôi.” Thiếu Hạo gỡ rối thay Nam Ngọc, không làm khó người cũng là không làm khó mình.
Nam Ngọc thở phào, lòng thầm nghĩ trước đây không tiếp xúc với vị Thương Bột thượng tiên này bao giờ, hóa ra lại là một người thấu tình đạt lý như vậy.
Đang cảm khái như vậy thì đối phương bỗng nhiên hạ xuống mặt nước, dưới chân lại nổi lên những gợn sóng lăn tăn.
Thương Bột thượng tiên quản lý thủy vực của nhân gian, có thể điều khiển tất thảy sông ngòi, ao hồ, đại dương, cưỡi một con sóng nhỏ là chuyện quá bình thường.
Thế nhưng, nếu vừa cưỡi sóng vừa nói chuyện với sóng bạc đầu thì sao?
“Ừ… Ồ… Hiểu rồi.” Thương Bột thượng tiên gật đầu kết thúc cuộc nói chuyện, không đi tìm Nam Ngọc mà gọi sóng đưa chàng ta đến chỗ thuyền, nhảy lên sàn tàu, lần lượt nhìn bốn người, cuối cùng gật đầu: “Đa tạ các vị ra tay tương trợ.”
Rõ ràng đối phương đã biết rõ đầu đuôi ngọn ngành, Nam Ngọc hết sức ngạc nhiên: “Làm vậy cũng được à?!”
Thiếu Hạo thấy bốn người trên sàn tàu vẫn còn chưa hiểu gì bèn quay qua giải đáp thắc mắc cho tiên hữu: “Đông Hải có động tĩnh gì, bất kể là trên mặt biển hay dưới đáy biển, không gì có thể giấu được tôi.”
Nam Ngọc biết, chuyện này sư phụ từng nói với chàng.
Nhưng sư phụ chưa hề nói từng con sóng trên Đông Hải này đều là tai mắt của người ta! Vậy nên, thực sự đúng là người ta chỉ “hỏi vậy thôi”, bởi vì không cần phải trả lời thì người ta vẫn biết được đáp án! Tiên hữu có còn ngang hàng nổi với nhau nữa không đây!
“Đây là tiên thuật?” Nam Ngọc ôm một chút hy vọng cuối cùng.
Thiếu Hạo nở nụ cười: “Bẩm sinh.”
Quả nhiên là không thể ngang hàng.
Làm tiên hữu “tổn thương” xong, Thiếu Hạo lại quay về với bộ tứ.
Qua lời nói, cử chỉ của đối phương và cách Nam Ngọc phản ứng, Đàm Vân Sơn đã đoán ra được đại khái, lần này đôi bên nhìn nhau, chàng bèn đáp: “Nó đã cứu chúng tôi, chúng tôi lại không thực sự cứu được nó, cho nên không dám nhận câu cảm ơn này.”
Thiếu Hạo lắc đầu, mặt có vẻ tự trách: “Nếu không có mọi người và Trần Hoa thượng tiên kéo dài thời gian, tôi tới chỉ còn có thể nhặt…” Chữ cuối không nói nổi ra miệng. Ngay cả vậy, ánh mắt chàng ta vẫn rất nặng nề, tăm tối, có thể thấy, chàng ta chắc chắn không thể chấp nhận được hậu quả đấy, cho dù chỉ là một giả thiết cũng không thể.
Đàm Vân Sơn biết cái từ làm đối phương phải tái mặt ấy là gì: nhặt xác.
Con vật ngủ trong tay áo bỗng cựa mình. Thiếu Hạo căng thẳng giơ tay lên kiểm tra, thấy đối phương chẳng qua chỉ thay đổi tư thế nằm cho thoải mái thì mới mỉm cười, ánh mắt lại sáng trở lại, đong đầy yêu chiều.
Chàng ta ngẩng đầu lên gọi Nam Ngọc, giọng ấm áp như những tia nắng: “Thượng tiên xuống đây đi, tôi biết huynh và họ là bè bạn.”
“Chuyện này chúng cũng biết?” Hôm nay xuống phàm, từ đầu tới cuối, Nam Ngọc đều đóng vai là người lạ, đám sóng bạc đầu đấy dẫu có đông đảo thì cũng chỉ có thể báo lại cho Thiếu Hạo những gì chúng nhìn thấy, nghe thấy, sao có thể liếc mắt một cái liền đoán ra chàng quen biết với nhóm người kia. Nước biển thôi mà, đâu phải là Đàm Vân Sơn.
“Chúng nó không biết, chúng nó chỉ nói với tôi hai ngày nay thuyền đi về đông, các vị đây nói chuyện đã nhắc tới huynh không dưới mấy mươi lần.” Thiếu Hạo thẳng thắn nói.
Nam Ngọc được giải thích cho thắc mắc này lại nảy sinh thêm thắc mắc mới: “Đã nhắc về tôi những gì?”
Thiếu Hạo hơi do dự, dù sao đôi bên đều được coi là có ơn với vị trong tay áo của chàng, chàng bèn quay qua hỏi bộ tứ: “Nói xấu có được nói không?”
Bốn người quả quyết lắc đầu.
Thiếu Hạo hiểu, quay qua nói với Nam Ngọc: “Không nói gì cả.”
Nam Ngọc: “…”
Trần Hoa thượng tiên tạm thời không vui lên nổi, Thiếu Hạo chu đáo cho chàng ta chút thời gian yên tĩnh, thôi đùa, chuyển sang nói chính sự với bốn người: “Tôi biết mục đích chuyến này của mọi người. Bắt yêu thú là việc công đức, cũng là tu hành, chỉ cần không làm chuyện sai trái thì tôi sẽ không nhúng tay.” Chàng nói ngắn gọn, súc tích: “Song, mọi người có ơn với tôi nên tôi cũng xin được nhiều lời nhắc một câu. Dưới Đông Hải không có yêu thú thượng cổ. Nếu có, không thể có chuyện tôi không biết, cũng không đời nào để mặc nó làm loạn.”
Ký Linh bỗng nghĩ đến một khả năng: “Nó náu dưới Doanh Châu tiên đảo, liệu có phải là tiên khí của Doanh Châu đã át đi yêu khí của nó rồi không?”
Thiếu Hạo nói: “Yêu khí thì có thể bị át được nhưng chỉ cần nó ở dưới Đông Hải thì không nơi nào không có nước biển, hễ nước biển có gặp nó thì tôi đều sẽ biết.”
Nam Ngọc hỏi chân thành chứ không hề có ý tranh cãi: “Liệu có khả năng nó dùng phép gì đấy tạo một chỗ không có nước dưới đáy biển để ngủ đông không?”
Thiếu Hạo trầm ngâm một hồi: “Nếu là vậy thì lúc bắt yêu này nhớ gọi tôi.”
Nam Ngọc rất tự nhiên xếp mình vào chung nhóm với đội Trần Thủy tu tiên: “Lo chúng tôi không đủ sức đối kháng à?”
Thiếu Hạo đưa mắt nhìn mặt biển xa xăm: “Tôi sợ sau lưng nó có ẩn giấu gì đó.”
Con của Thiên Đế ít nhiều cũng được kế thừa chút tấm lòng lo cho Cửu Thiên, kết quả của việc luôn đề phòng lo lắng là thường hay nghĩ mọi việc theo chiều hướng xấu. Chàng không biết chỉ một câu bâng quơ của mình đã làm cho năm người kia tâm sự trùng trùng. Con đường phía trước vốn đã mờ mịt, giờ lại thêm u ám.
Đã nói hết lời, Thiếu Hạo không còn gì muốn nói thêm nữa bèn chào từ biệt: “Ân tình hôm nay tạm thời xin nợ, ngày sau nếu có gì cần, xin cứ nói.”
Thương Bột thượng tiên không ở trên Cửu Thiên mà ở dưới Đông Hải. Xuống nước bơi như cá, ngày càng bơi sâu dần, cuối cùng trở thành một vệt đen và biến mất hẳn.
“Sao có vẻ vội vậy nhỉ?” Bạch Lưu Song không dám hé răng nãy giờ cuối cùng cũng không cần phải nín nữa.
Nàng chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi nhưng Phùng Bất Cơ lại biết nguyên nhân: “Rắn biển suốt đời ở dưới nước, dù thành yêu cũng vậy, thỉnh thoảng có thể rời nước nhưng không rời được lâu.”
Bạch Lưu Song không ngờ mình lớ ngớ lại hỏi đúng.
Hóa ra là vội mang rắn tro về à, nàng nghĩ, vậy thì vị Thương Bột thượng tiên này đúng là vừa đẹp người vừa tốt bụng, khác hẳn đám thần tiên thối khác…
Nam Ngọc nhíu mày nhìn con sói trắng nào đó tỏ ra cái vẻ đầy khát khao, hâm mộ, không biết là hâm mộ rắn biển, Thương Bột hay là Đông Hải, nhưng tóm lại là trông ngứa mắt.
“Thế Cẩn Hồng tiên cô là người của Đế Hậu à?” Đàm Vân Sơn vẫn luôn băn khoăn chuyện này.
Vốn họ phải đề phòng tránh gặp Thương Bột thượng tiên, nào ngờ thế sự khôn lường. May là chuyện Canh Thần thượng tiên lo lắng không xảy ra, họ còn hời được một lần mang ơn của Thiếu Hạo. Thế nhưng, ổn được Thương Bột thượng tiên thì lại chọc phải Cẩn Hồng tiên cô, ai biết được có để lại hậu hoạn gì không.
Nói đến chuyện này, Nam Ngọc cũng thấy lòng nặng nề: “Nàng ta là tiên cô theo sát bên người Đế Hậu, tất nhiên là phụng mệnh Đế Hậu hành sự nên mới có chuyện hôm nay. Nếu không, nàng ta cách Đông Hải rất xa, không đời nào vô duyên vô cớ xuống đây làm khó một con tiểu yêu.”
Mọi người im lặng.
Thiếu Hạo che chở con rắn tro đấy rất rõ ràng, Đế Hậu rõ ràng rất muốn trừ khử con rắn tro đấy. Con trai đấu với mẹ, thắng bại khó nói, chỉ có thể trông sao Đế Hậu dồn hết tâm trí cho con trai, tốt nhất là quên mấy người qua đường vô tội này đi.
Có điều, dù bên đằng Đế Hậu không làm gì thì họ cũng không vui nổi…
Phùng Bất Cơ: “Nam Ngọc, người anh em thấy vừa rồi lời vị kia nói có thật không? Vị đó thực sự không phát hiện thấy Doanh Thiên hay là sợ chúng ta làm phiền nên nói vậy để chúng ta nhanh nhanh đi khỏi Đông Hải?”
“Tôi không quen vị này, hôm nay coi như là lần nói chuyện nhiều nhất rồi.” Nam Ngọc thật thà đáp, “Tuy nhiên, tôi cho là vị này không lừa chúng ta.”
Ký Linh đồng ý: “Nếu mục đích của vị này là làm chúng ta đi khỏi thì hoàn toàn có thể dùng sóng ép chúng ta trở về bờ, không cho chúng ta tới gần Doanh Châu là xong.”
Bạch Lưu Song nghe không hiểu gì nên không nói góp vào được câu nào, thấy Đàm Vân Sơn cũng im lặng liền chọc chọc cánh tay chàng: “Người muốn thành tiên chính là huynh, ít nhiều gì cũng nói mấy câu đi chứ.”
“Cô đừng chọc đệ ấy, đệ ấy đang buồn bực đấy.” Phùng Bất Cơ bỗng lóe lên một ý nghĩ, “Rõ ràng là có người giấu Doanh Thiên đi, nếu không bị Thiếu Hạo phát hiện ra rồi giết mất thì Đàm nhị đến bắt gì nữa?”
Ký Linh băn khoăn nhìn đội hữu: “Ý huynh là để trợ giúp Đàm Vân Sơn thành tiên, có người giấu Doanh Thiên đi những ba ngàn năm?”
Phùng Bất Cơ á khẩu không trả lời được.
Đúng vậy, không phải hai chục năm trước Thương Bột thượng tiên mới đảm nhiệm chức vụ ở Đông Hải. Nói vì để Đàm Vân Sơn thành tiên mà bày mưu từ ba ngàn năm trước lúc Doanh Thiên ngủ đông thì thật quá gượng ép.
Đàm Vân Sơn thấy các đồng đội vắt óc suy nghĩ cho mình, không biết sao bỗng thấy con đường phía trước có thế nào cũng không thành vấn đề.
Thành tiên cũng được, có âm mưu quỷ kế cũng được, ít nhất chàng không một mình.
Thuyền đi được hơn nửa canh giờ.
Gió êm sóng lặng.
Nam Ngọc đã về trời… Doanh Thiên có ở Đông Hải hay không, thảo luận không ra được kết quả, nhưng Trần Hoa thượng tiên không ở Tư Phàm Kiều, mọi người đều thấy rõ ràng, chàng không thể quá đáng quá.
Hiện giờ, Chử Chi Minh đang trong giai đoạn thử thách sau khi tự kiểm điểm nên không dám rời bờ Vong Uyên nửa bước, từ đằng xa trông thấy bạn trở về Tư Phàm Kiều, đang mừng thì lại thấy Trần Hoa thượng tiên còn chưa kịp ngồi ấm chỗ đã lại bay lên ngăn một tiên tì đi ngang qua lại.
Trên Cửu Thiên, có những tiên hữu thích bắt chuyện với các tiên tì nhưng Nam Ngọc không phải người như thế, Chử Chi Minh cau mày không hiểu nhưng cách hơi xa nên không nghe được gì.
Có điều, khuôn mặt tươi cười đó của Nam Ngọc đúng là rất dụng công, vừa vui tươi, ấm áp lại có phần bướng bỉnh, đáng yêu, quả là làm người ta khó lòng từ chối.
Ngoại hình đẹp đúng là hời, Chử Chi Minh lặng lẽ thở dài, cúi đầu nhìn bóng mình in trên mặt nước Vong Uyên, bỗng thấy hơi nhói lòng.
Không phải vô duyên vô cớ Nam Ngọc ngăn người ta lại trò chuyện mà là vì nhận ra đấy là tiên tì trong cung của Đế Hậu.
Không dám hỏi dò quá trắng trợn, sợ người ta nghi ngờ nên phải nói bóng nói gió nói xa nói gần, thông tin thu được không nhiều nhặn gì nhưng cũng đủ để làm rõ một số chuyện.
Hôm nay Đế Hậu bày tiệc, gọi mấy cô gái tới, nói là lâu chưa gặp mặt nên thấy nhớ. Tuy nhiên, không biết tại sao, giữa chừng buổi tiệc, Thương Bột thượng tiên bỗng nhiên bỏ đi, lấy lí do rằng ở Đông Hải có chuyện gấp nhưng không nói cụ thể. Tóm lại, lúc ra về, sắc mặt Thương Bột thượng tiên rất tệ, sau đó sắc mặt Đế Hậu không ngăn được chàng ta bỏ về còn tệ hơn.
Quay về ngồi lại trên Tư Phàm Kiều, Nam Ngọc không thấy vui vì hiểu được “thì ra là thế”, ngược lại tâm trạng còn hơi buồn.
Đường đường là Thương Bột thượng tiên, muốn kết bạn với người thế nào mà chẳng có, sao phải tìm một con yêu? Chỉ vì một con rắn nhỏ mà trở mặt với mẹ mình? Với lại, yêu thì biết gì chứ, không hiểu tình người, không rành lẽ sống, là thứ không chịu nói lý nhất trần đời…
“Hắt xì!” Sói trắng đang nằm trên sàn tàu xem tuyết mịn gió mình làm ra thổi tới, rõ ràng không lạnh, không hiểu tại sao tự dưng lại hắt xì.
Không nghĩ được nguyên do, nó lại gác cằm lên chân, nằm úp xuống thư giãn.
Trong khung cửa sổ gần đó, Ký Linh, Đàm Vân Sơn và Phùng Bất Cơ đang ngồi sưởi ấm quanh lò.
Sóng tới bất thình lình.
Hung và dữ dội hơn hẳn lúc trước, không chừa lối thoát, Bạch Lưu Song mới thấy cơ thể bị nghiêng đi, còn chưa rơi ra khỏi sàn tàu đã bị sóng biển nhấn chìm xuống cùng với cả con thuyền!
Nàng muốn gọi lên nhưng chỉ toàn uống phải nước biển, đành ngậm miệng lại nín thở, bốn chân khua loạn xạ bơi lên trên nhưng hết cơn sóng này tiếp cơn sóng khác làm nước biển dập dềnh, vừa lên tới gần được mặt nước đã lại bị nhấn xuống!
Ngực nàng nghẹt lại không thở nổi, Bạch Lưu Song tuyệt vọng, hình sói là trạng thái năng lượng tốt nhất của nàng, nếu ngay cả vậy mà vẫn không lên được mặt nước thì biến thành tinh phách lại càng bị đánh chìm sâu xuống biển hơn!
Khoan khoan, nàng còn thế này, thế chị thì sao? Những người khác thì sao?
Bạch Lưu Song giật mình. Bỗng thấy có gì đó sáng lên giữa bóng tối, nàng vội nhìn qua đó xem thử thì thấy con thuyền đang ở ngay gần đấy đã bị đánh tả tơi, nhờ có kết cấu gỗ nên nó vẫn còn nổi lềnh phềnh nhưng những cơn sóng lừng liên tục tiếp tục nhấn nó chìm lại xuống dưới nước! Cột buồn đã gãy, lan can đã hỏng, dầu cho thuyền có rắn chắc hơn nữa cũng không chịu được lực phá hoại dữ dội như vậy!
Chuông Tịnh Yêu!
Cuối cùng Bạch Lưu Song cũng nhìn thấy dưới nước có một chùm sáng bạc hình chiếc chuông ở gần thuyền!
Không chần chừ thêm nữa, nàng lấy Tị Thủy đan giấu trong tai ra nuốt vào bụng.
Thể xác và tinh thần lập tức dễ chịu, vừa há miệng ra thở hổn hển vừa ra sức bơi về phía chuông Tịnh Yêu!
Khoảnh khắc bị cuốn vào dưới biển, Ký Linh gần như không kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì, lúc nàng nhận ra phải nín thở thì cũng đã uống phải mấy ngụm nước biển mặn chát.
Cơ thể dồi lên dập xuống trong nước, sóng biển cuốn nàng lên cao rồi lại nhấn xuống, vất vả lắm mới giữ được cân bằng, Phùng Bất Cơ đã bơi được ra ngoài thuyền, đang chống lại cơn sóng, xem ra tinh thần vẫn rất tốt.
Nàng còn đang ở trong khoang thuyền, nhưng cả thuyền lẫn khoang thuyền đều đã bị chìm dưới nước. Lò than trôi đến trước mặt, lửa đã tắt đen ngòm, cách lò không xa, Đàm Vân Sơn đang cố gắng túm lấy khung cửa gỗ lung lay sắp bung.
Ký Linh lấy làm may mắn vì họ chưa bị sóng biển cuốn xuống chỗ sâu hơn, nếu không thì sẽ chẳng còn chút ánh sáng nào nữa.
Nàng không cách nào tưởng tượng trong tình huống thế này mà mở mắt ra lại không thấy Đàm Vân Sơn đâu, khéo nàng sẽ điên mất.
Rõ ràng Đàm Vân Sơn biết nếu để nước cuốn đi thì với sức chàng khó mà làm gì được nên dùng hết sức mình níu chặt lấy khung cửa.
Ký Linh muốn ra hiệu cho chàng mau nuốt Tị Thủy đan đi, đã cận kề sống chết rồi, Doanh Thiên gì, thành tiên gì, đều không quan trọng bằng mạng người. Không ngờ mới nhìn đã thấy thứ gì đó đen xanh xen kẽ lóe lên ngoài khung cửa!
Ký Linh sợ hãi, lập tức hiểu ra, con rắn biển yêu đấy vẫn chưa chịu từ bỏ!
Nàng cố sức bơi tới chỗ Đàm Vân Sơn, gần như vậy, chỉ vài sải tay là tới, nhưng không ngờ vừa chuyển động thì cơn nước lại đột ngột đẩy nàng ra xa, cuối cùng lưng đập mạnh lên cửa sổ!
Đau, nhưng có nước biển nên cũng đỡ.
Thế nhưng, con rắn biển xanh đen ngoài khung cửa đã tới được gần hông Đàm Vân Sơn!
Nó cố ý nhắm vào Đàm Vân Sơn, Ký Linh gần như chắc chắn là như vậy. Nó muốn tinh khí có tiên duyên của Đàm Vân Sơn!
Cuối cùng Đàm Vân Sơn cũng nhận ra được vấn đề qua thái độ biến sắc của Ký Linh, vừa quay đầu lại thì đã thấy bên thắt lưng có một khúc màu xanh lam quen mắt.
Rắn biển hai màu xanh đen xen kẽ ở dưới nước trông sặc sỡ kỳ dị, đẹp mà độc.
Đàm Vân Sơn định rút dao nhưng không kịp nữa rồi, rắn biển xông tới như một mũi tên đã rời cung, cắn chàng một phát trúng ngay thắt lưng!
Đau đớn thoáng qua trong chớp mắt rồi người dần dần tê liệt.
Đàm Vân Sơn cảm nhận rõ cơ thể đang ngày càng không cử động nổi, sắp không giữ nổi khung cửa, cũng khó lòng nhịn thở thêm…
Rắn biển cắn chàng một phát xong liền rùng mình như bị sét đánh, lập tức nhả ra bỏ chạy.
Máu Đàm Vân Sơn làm nó như phải phỏng nhưng cũng làm nó càng hưng phấn hơn.
Đây không phải tiên huyết, cắn một miếng không làm nó bị thương là bao nhưng kẻ này thì đúng là người có tiên duyên thực sự, hút được tinh khí thì có thể tiết kiệm được trăm năm tu hành!
Độc tố đã bắt đầu lan tràn, điều nó cần làm tiếp theo là chờ đợi…
Có gì đó bỗng phá nước xông đến!
Rắn biển nhạy bén cảm nhận được chuyển động của dòng nước, lập tức chìm mình xuống, một quả chuông khổng lồ bay lướt qua ngay trên nó!
Nó đang định yên tâm thì bỗng thấy không ổn, ngóc đầu lên thì hóa ra chiếc chuông kia lại biến to hơn nữa chụp xuống nó như thể thiên la địa võng!
Rắn biển cố sức bỏ chạy nhưng đuôi vẫn đụng phải mép chuông, đau quằn quại!
Chuông Tịnh Yêu tạm thời giữ chân rắn biển, cho Đàm Vân Sơn có cơ hội hồi sức.
Nhưng vô dụng.
Đàm Vân Sơn vừa mở miệng ra liền uống phải nước biển, chàng muốn lấy Tị Thủy đan ra nhưng tay không cử động được. Chính xác hơn thì, hiện tại cả người chàng từ trên xuống dưới đều không cử động được, ngón tay túm khung cửa buông ra, cơ thể chàng ngày càng thiếu dưỡng khí, đầu óc cũng ngày càng không tư duy nổi…
Chàng không muốn thấy nàng khóc. Nếu không phải trúng độc, có lẽ chàng sẽ đi tìm cái con sọc xanh đen đó, cho dù không giết được cũng phải dạy cho nó một bài học, ai cho mày hại bạn ta không vui.
Ký Linh tự ăn viên Tị Thủy đan đó.
Cuối cùng Đàm Vân Sơn cũng yên tâm, sau đó người chàng bị giữ hờ lại, khuôn mặt ưa nhìn đó ngày càng tới gần, gần tới mức đếm được từng sợi lông mi.
Tị Thủy đan được nhét sâu vào trong.
Cuối cùng Đàm Vân Sơn cũng nuốt được xuống.
Cơ thể dễ chịu dần, lần đầu tiên Đàm Vân Sơn nhận ra được hít thở là một chuyện tuyệt như thế.
Thế nhưng, độc tố chưa được giải nên người chàng vẫn tê liệt, đến nỗi mà dù giờ có bị đâm bị chém thì chắc cũng không có cảm giác đau.
Người đút thuốc cho chàng yên tâm xong liền lục lọi trong đai lưng, vạt áo chàng chẳng dịu dàng một chút nào.
Đàm Vân Sơn muốn nói không cần như vậy, tìm Tị Thủy đan chứ có phải đi ăn cướp đâu.
Ký Linh không biết tâm tình của Đàm nhị thiếu gia lúc này thế nào, nàng đút thuốc cho chàng xong thì phải nghĩ cách cứu mạng mình.
May là vị này không cất Tị Thủy đan quá kĩ.
Viên của mình cho người ta thì tất nhiên phải lấy viên của người ta để mình dùng, đương nhiên rồi.
Thấy Ký Linh đã nuốt Tị Thủy đan, hô hấp trở lại bình thường, sắc mặt dần hồng hào trở lại, cuối cùng Đàm Vân Sơn cũng yên tâm, hoàn toàn mất ý thức.
Có điều, trước khi không còn nghĩ gì được nữa, chàng đổi ý.
Lần sau có gặp con rắn biển xanh đen đó, dạy cho nó một bài học là không đủ. Phải giết.
Nếu không phải tại nó làm chàng tê liệt không cảm nhận được gì thì chàng đã không lỡ mất môi mềm của một cô nương.