Lý Hi Vy trên tay ôm chặt đống sách mà chạy thục mạng về phía trước, nếu như đến trễ giáo viên chắc chắn sẽ xử phạt cô.
Nhưng xui thay, đụng đâu không đụng thì lại trúng vào cái tên ăn chơi Trầm Uyên này chứ!
Chạy thẳng vào người anh ta, đụng vào, rồi té. Cả đống sách đều nằm tứ tung trên hành lang.
"Cô là ai? Có biết đụng trúng người nào hay không?"
Hạ Phong là một trong những người chơi chung với Trầm Uyên, tính nết không khác nhau là bao.
"Thật xin lỗi, là do tôi gấp quá!"
Lý Hi Vy từ từ đứng dậy xin lỗi rồi cúi xuống nhặt sách, không cho họ một cái nhìn đoàng hoàng.
"Tôi hỏi cô là ai!"
Lý Hi Vy rất gấp, vừa nhặt xong quyển cuối cùng liền cho họ một cái nhìn "Tôi là cha của anh!".
Xong lại tiếp tục chạy về phía phòng giáo viên bỏ mặc hai người đứng ngớ ngẩn chỗ đó.
Lúc này Trầm Uyên mới có động thái "Chậc." Khuôn mặt Trầm Uyên khó coi vô cùng, lông mày cũng nhíu lại.
Về phía Lý Hi Vy, cô cũng không muốn nói như thế. Nhưng hai người họ làm cô khó chịu, ai mà không biết cái danh ăn chơi ấy chứ? Lý Hi Vy vốn dĩ đã không thích kiểu người như vậy.
Cô rất ngưỡng mộ những người học giỏi, cái khí chất thanh tao đó, lúc nào cũng điềm đạm. Lý Hi Vy rất muốn được như thế nhưng cuộc sống không có cho phép, cứ mở miệng là nói sai, không thể điềm tĩnh được.
Lý Hi Vy đờ đẫn bước vào phòng giáo viên, may là vẫn còn kịp. Các tài liệu hôm qua thầy giáo nhờ cô soạn giùm, cô cũng hăng hái làm.
"Tài liệu thầy cần đây ạ."
Thầy Trần cười cười rồi nhìn Lý Hi Vy "Ừm ừm, cảm ơn con, không còn gì nữa thì mau về lớp đi nhé!"
"Vâng ạ."
Lý Hi Vy cúi chào rồi về lớp.
Học xong đương nhiên là kiếm trọ ở rồi. Lý Hi Vy xa nhà để lên đây học, không một người thân nào, đều tự kiếm tiền mà sống.
Chỉ là vài ngày trước nhà trọ cũ đột ngột tăng giá, không trả nổi nên cô tìm chỗ ở mới.
Nghe nói ở đây ở ghép sẽ được giảm tiền thuê nhà, mỗi người chia nửa tiền mà trả.
"Phòng 301... 301... 01..."
Lý Hi Vy hai mắt sáng rực khi tìm thấy được phòng. Nhìn qua cửa không khóa, cô nghĩ có người ở trong, chắc là bạn cùng phòng rồi.
Lý Hi Vy gõ cửa vài lần không thấy ai, nghĩ chắc họ bận. Nhân lúc định vào luôn thì cửa phòng mở ra.
Là Trầm Uyên???
Sao có thể là anh được! Lý Hi Vy biết rõ anh dù gì cũng là con nhà giàu đâu thể nào đến nổi mà ở phòng trọ chứ?
Trầm Uyên bỏ qua cảm xúc trên mặt của Lý Hi Vy, nhìn lướt qua rồi mở miệng nói to: