Kỳ Hạn Ám Muội

Chương 120



Khi rời khỏi thì đã nửa đêm, mặt đất hơi ướt, phản chiếu những ánh đèn nhiều màu sắc từ tòa nhà rơi xuống.

Sau khi tạm biệt Hạ Tri Dương, Diệp Bùi và những người khác, Kỳ Ngôn và Lục Phong Hàn trước tiên đến quảng trường Sky Diamond để xem bức tượng mới của Lục Quân.

Lục Quân vẫn mặc quân phục, tay trái cầm khẩu súng dài, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phương xa. Trên đế tượng có dòng chữ "Chỉ vì Liên minh" sâu như tranh sắt.

Đứng trước tượng đá nửa phút, Lục Phong Hàn nắm lấy tay Kỳ Ngôn nói: "Đi thôi."

Lúc này đã rất muộn, tất cả những người tụ tập ở quảng trường trong ngày đều đã giải tán. Khi đi ngang qua tháp chuông, Kỳ Ngôn ngẩng đầu lên nói: "Em nhớ anh đã từng nói đây là tháp chuông đầu tiên được xây dựng trên toàn bộ Liên Minh. Mang ý nghĩa "đây là nơi khởi nguồn của loài người, là sự khởi đầu của Liên Minh.""

"Đúng vậy." Lục Phong Hàn cũng nhớ tới, trước khi lên đường đi đón giao thừa, anh đã học thuộc ba bốn trang thông tin liên quan mà mình tìm được.

Đúng là đã dúng tới.

Hai người đi đến bãi đậu xe, Lục Phong Hàn kéo Kỳ Ngôn dừng lại.

Ngồi xổm xuống, linh hoạt thắt một chiếc nơ, anh đứng thẳng, cười nói: "Đây là lần đầu tiên anh buộc dây giày cho em. Bé bắt bẻ nào đó còn ôm ly nước hỏi anh: "Nơ bướm này được chứ?""

Nâng chân, thấy con bướm đung đưa theo, Kỳ Ngôn đành thừa nhận mình là "bé bắt bẻ" trong miệng Lục Phong Hàn.

Sau khi lên xe, xe vào đường cao tốc, không mất nhiều thời gian, Kỳ Ngôn đã phát hiện ra: "Tướng quân, giờ chúng ta không về nhà sao?"

Phá Quân đáp: "Đúng rồi, hôm nay cậu có thể thấy được lượng nhỏ mưa sao băng ở khu phía Đông. Vị trí quan sát tốt nhất là trên đỉnh núi. Thượng tướng muốn đưa cậu đến hoạt động cặp đôi lãng mạn và đầy ý nghĩa này."

Lục Phong Hàn phát hiện, việc có trí tuệ nhân tạo quá thông minh đôi khi cũng không tốt, anh liền nói: "Phá Quân lái xe, sau đó nhắm mắt lại."

Phá Quân vốn quen rồi, thái độ rất tốt: "Đương nhiên có thể, tôi rất phối hợp."

Sau khi giao xe cho Phá Quân điều khiển, bởi vì tốc độ không còn quá nhanh nên xe không có tiếng cảnh báo.

Lục Phong Hàn có có gì đẻ làm, bèn ôm lấy Kỳ Ngôn hôn môi, hận không thể bao phủ đối phương bằng hơi thở của mình.

Anh còn cố tình mặc quân phục màu đen mà không thay, thậm chí còn không cởi găng tay ra.

Cầm chiếc cúc bạc trên áo khoác đen, lòng bàn tay nóng hổi của Kỳ Ngôn phủ lên bề mặt kim loại một lớp sương mù mỏng, trong lúc bối rối, cậu nghe thấy Lục Phong Hàn cắn dái tai mình, khàn giọng nói: "Quả nhiên Ngôn Ngôn rất thích."

Rất thích.

Kỳ Ngôn có chút bối rối nghĩ rằng: sẽ không thích ai hơn anh.

Đây là mỏ neo của cậu tại thế giới này.

Dường như nhìn thấy ý nghĩ trong mắt cậu, Lục Phong Hàn hôn lên khóe mắt, lại dán vào đôi môi mỏng: "Anh nghe thấy được, em đang nói em yêu anh." Lại nhấn mạnh: "Trong lòng em nói gì, anh đều nghe thấy được."

Bốn phía yên tĩnh, trong không gian chật hẹp và bí mật, nhịp tim của hai người gần như cộng hưởng.

Vào lúc ba giờ sáng, ngôi sao băng đầu tiên rơi xuống.

Kỳ Ngôn và Lục Phong Hàn đứng trên đỉnh núi, những đám mây mỏng bị gió thổi bay, và cặp mặt trăng song sinh của Leto đang tỏa sáng trong màn đêm xanh thẫm. Trong khi chờ đợi sao băng, cậu nhẹ nhàng móc ngón tay của Lục Phong Hàn, bị đối phương kéo lại, hai bàn tay lồng vào nhau.

Ngược dòng thời gian, anh mang cậu rời khỏi bóng tối, kéo xuống dải băng trắng che mắt, ánh sáng đã lọt vào mắt cậu.

Mưa sao băng đến bất ngờ.

Khoảnh khắc này.

Sao trời chiếu hạ, sao băng như mưa.

Gió núi sương lạnh, ánh đèn dưới chân trải dài ngàn dặm.

Phía trên họ, là thiên hà vĩnh diệu.

------------- Hoàn chính văn -------------Còn ngoại truyện mà mình hơi lười, nào hết lười làm tiếp. Sẽ beta lại truyện cho nó liền mạch, với lại cái Word của mình nó không tìm lỗi chính tả nên giờ phải dò lại luôn. :(  

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.